Chín giờ tối, Ôn Lĩnh Viễn dừng xe cách cổng vào hội trường hơn năm trăm mét, chờ mười mấy phút thì trông thấy Ninh Tê và Trì Tiểu Viên xuất hiện từ trong bóng tối.
Ninh Tê mở cửa sau của xe, cúi người chui vào trong xa, tay nắm lại ghì trên bụng. Mày nhíu chặt, hiển nhiên cô đang khó chịu.
Ôn Lĩnh Viễn không thể chỉ nhìn mà đoán, anh hỏi Trì Tiểu Viên: “Sao thế?”
“Đau dạ dày ạ. Bọn cháu chưa ăn tối, lại thêm tối nay Ninh Tê hơi hưng phấn.”
“Chú nhớ là hai đứa có mang đồ ăn đi mà?”
Nhắc đến chuyện này Tiểu Viên lại bực mình, “Bọn cháu đến hội trường từ sớm, lúc đó nhân viên bảo vệ không cho mang đồ ăn bên ngoài vào, bảo là mùi thức ăn nồng, ảnh hưởng không tốt. Cháu với Tê Tê ngoan quá nên bỏ đồ ăn lại. Sau đó, nhiều người tới, biết tin này bèn lên Weibo kháng nghị thế là ban tổ chức bảo bên bảo vệ không cấm đem đồ vào nữa.”
Gặp phải chuyện bất công như này, bảo sao trông cả hai đều không vui.
Ôn Lĩnh Viễn nhìn Ninh Tê, ôn tồn: “Có đau lắm không?”
Ninh Tê không dối lòng bảo vẫn khỏe được, đành nói: “…… Tôi chịu được.”
Ôn Lĩnh Viễn dặn Tiểu Viên: “Cháu ấn ba huyệt Nội Quan, Hợp Cốc và Thừa Sơn giúp Ninh Tê đi.”
Trì Tiểu Viên nhớ lại kiến thức quan trọng mới học gần đây, hỏi lại: “Ấn Trung Quản với Thiên Khu có hiệu quả hơn mà chú?”
“Hai huyệt đấy nằm ở đâu?”
Tiểu Viên bấy giờ mới nhận ra, “Ờ ha”, hai huyệt này đều nằm trên bụng, bây giờ đang trên xe, không tiện bấm huyệt đó.
Cô nhấc tay Ninh Tê, bấm huyệt Hợp Cốc trước, huyệt này dễ tìm nhất, không bấm sai được.
Ngón cái của cô bấm vào điểm kết nối của ngón tay cái và ngón tay trỏ, vừa bấm vừa bảo: “Cần phải bấm khá mạnh mới có hiệu quả, chắc hơi đau đấy, em nhịn chút nhé.”
Ninh Tê trả lời ỉu xìu, “Không đau bằng bây giờ được.”
Tay Tiểu Viên bấm mạnh hơn, mạnh hết sức cô có thể, “Đau không?”
“……Bình thường.”
Xe chậm chạp lê bánh khỏi đoạn đường tắc nghẽn.
Tiểu Viên quan sát sắc mặt của Ninh Tê, “Có thấy đỡ hơn chút nào không?”
“……Đỡ một tí hở? Không rõ ràng lắm.”
Trì Tiểu Viên buông huyệt Hợp Cốc ra, bấm tiếp huyệt Nội Quan. Hai thốn trên gân mặt phần cổ tay, Trì Tiểu Viên loay hoay tìm chỗ “hai thốn” đó, Ôn Lĩnh Viễn quay đầy nhìn một cái, chỉ dẫn cô ấy: “Nhích lên phía trước một chút.”
Ôn Lĩnh Viễn vẫn luôn để ý hai bên đường, sau khi lái xe tới một khu dân cư khá đông đúc, anh nhìn thấy một nhà thuốc.
Dừng xe lại bên đường, anh đi xuống. Không lâu sau xách theo thuốc và nước quay lại.
Anh bóc hộp giấy, lấy ra hai viên thuốc con nhộng, đồng thời đưa chai nước cho Ninh Tê.
Ninh Tê nhỏ giọng: “Thực ra tôi thấy bắt đầu có hiệu quả rồi.”
Ôn Lĩnh Viễn bật cười, “Cháu không cần phải an ủi Tiểu Viên đâu.”
Trì Tiểu Viên biện bạch cho bản thân: “Cháu vừa mới học mà! Vả lại, bấm huyệt Trung Quản nữa là thấy ngay hiệu quả rồi!”
Chờ Ninh Tê uống xong viên thuốc, Ôn Lĩnh Viễn mới khởi động xe, sau đó hỏi hai người: “Đưa hai đứa đi ăn cháo nhé?”
“Không cần để ý tôi đâu, mọi người muốn ăn gì thì ăn đấy đi.”
Tiểu Viên bảo: “Chị thấy ăn cháo được mà, buổi trưa ăn nhiều thịt quá rồi, tối phải ăn thanh đạm chút.”
Bấy giờ Ninh Tê mới không ngăn cản nữa.
Bất kể lúc nào, chỉ cần ở cùng một chỗ với Ôn Lĩnh Viễn, cô đều có cảm giác mình được săn sóc.
Ôn Lĩnh Viễn đưa hai người đến chỗ ăn cháo, không gian đẹp mang vẻ thanh tịnh.
Đến phòng riêng có rèm trúc ngăn cách, Ôn Lĩnh Viễn bảo người phục vụ đem thực đơn đến.
Cứ như thể đã thanh đạm thì phải thanh đạm đến cùng. Bọn họ gọi nào là cháo rau củ, hoành thánh, xíu mại Phỉ Thúy và mỳ nấm Tâm Trúc.
“Có cần gọi thêm chút súp ngọt không?” Ôn Lĩnh Viễn hỏi Ninh Tê.
“Tôi thì không cần đâu.” Ninh Tê đã lật xong quyển thực đơn, gập lại chuyển cho nhân viên phục vụ. Lúc ngẩng đầu lên, cô bắt gặp ánh mắt của Ôn Lĩnh Viễn, hình như không phải nhìn mặt cô mà chếch lên trên đỉnh đầu.
Cô vô thức đưa tay lên sờ đầu, chợt phát hiện mình vẫn còn đeo băng đô được nhóm fans của thần tượng nhỏ phát cho. Băng đô hình tai mèo, ở giữa còn có dòng chữ trang trí tên của thần tượng nhỏ nữa.
Mặt cô đỏ rực, vội vàng thò tay gỡ băng đô xuống, cùng lúc đó, cô trông thấy khóe môi Ôn Lĩnh Viễn hình như hơi nhếch lên một xíu.
Trong tích tắc, cô cảm giác cảnh tượng này đã xảy ra ở đâu đấy. Chợt nhớ ra đó là sinh nhật năm ngoái ở Thanh Hạnh Đường, Ôn Lĩnh Viễn đầu đội chiếc mũ giấy sinh nhật nghe điện thoại, cũng một dáng vẻ vô thức như này.
Nhớ lại lúc đó, cô liền thấy thực ra cũng chẳng xấu hổ lắm.
Ăn bát cháo rau củ nóng hổi xong, cảm giác dạ dày cảm giác ấm sực, dịu hẳn. Cơn đau cuối cùng cũng biến mất.
Ninh Tê ôm bát sứ, thỏa mãn thở cái phào.
Ôn Lĩnh Viễn nhìn cô, chẳng hiểu sao tâm trạng cũng tốt lên. Cô thật dễ thỏa mãn, chỉ ăn một bữa cơm một món rau, mây mù giăng lối đã nhường chỗ cho tâm trạng tươi vui.
Dường như anh đã dần hiểu vì sao lúc nhỏ ông nội Ôn Hạc Đình thường giục anh và Ôn Tế Thâm ăn nhiều thêm. Dỗ mấy bé nhỏ ăn no có lẽ là một thứ thiên tính của người lớn.
Trì Tiểu Viên nhớ ra hỏi: “Chú lấy sách chưa?”
“Lấy rồi, đang để ở cốp sau.”
“Thế ngày mai chú Ôn có dự định gì không?”
“Trước mắt thì chưa có.”
Trì Tiểu Viên cười vui vẻ: “Ngày mai cháu với Ninh Tê đi chụp ảnh, chú xem mình nhàm chán ghê chưa.”
“Cũng không hẳn. Sắp xếp cũng chỉ là một việc thôi, muốn thì có luôn mà.”
Ninh Tê nghe vậy liền bật cười.
Cô không thiếu bạn, bạn trong câu lạc bộ nhiếp ảnh, bạn cùng lớp, bạn cùng trường,… Chỉ cần cô muốn, chẳng bao giờ thiếu mấy bữa ăn xã giao.
Nhưng chỉ khi ở cùng Tô Vũ Nùng, Tô Dục Thanh, thêm cả, hai người đang ngồi trước mặt cô đây, cảm giác thư thái mới thật sự tồn tại.
Sau khi ăn tối xong, Ôn Lĩnh Viễn đưa hai người trở lại nhà Ninh Tê.
Sáng ngày mai hiển nhiên anh không cần có mặt, vậy nên anh muốn sắp xếp trước thời gian.
Ôn Lĩnh Viễn hỏi Trì Tiểu Viên: “Cháu muốn ở đây chơi đến mấy giờ?”
“Khoảng giờ được không ạ?”
Ninh Tê vội bảo: “Hai người ăn cơm tối xong rồi hẵng đi?” Lời mời xuất phát từ lòng riêng, muốn cùng có thời gian ăn bữa cơm với anh.
Trì Tiểu Viên đương nhiên vui mừng chẳng kịp, nhưng mà Ôn Lĩnh Viễn mới là người lái xe ba bốn tiếng đồng hồ, vậy nên cô ấy quyết định tôn trọng quyết định của anh.
Ninh Tê cho rằng Ôn Lĩnh Viễn sẽ không đáp ứng, dù sao ăn cơm xong mới xuất phát, lúc về tới Nam Thành cũng đã tối muộn rồi.
Không ngờ là Ôn Lĩnh Viễn gần như chẳng chút do dự, trực tiếp bảo, “Được”.
Buổi tối, tẩy trang tắm rửa xong, hai cô gái nằm trên ga giường sạch sẽ mới thay, tâm sự những chuyện hóng hớt của con gái với nhau.
“Theo em nhớ thì Thanh Hạnh Đường có mấy bác sĩ nam trẻ tuổi hả, chị có thích ai không?”
Trì Tiểu Viên cười: “Nào có nào có, chị thấy tính cách bọn họ hệt như chú Ôn ấy, chị không thích kiểu vậy đâu.”
Ninh Tê cảm giác một mũi xuyên tim, vì hình như cô chỉ thích mỗi kiểu này, “Thế chị thích kiểu nào?”
“Lạc quan thoải mái, tính cách hoạt bát, hài hước chút này, dáng người phải cao chút, đừng đẹp trai quá, đẹp quá thì không mang lại cảm giác an toàn.”
“Em thấy mấy tên con trai tính cách kiểu này phần lớn toàn kẻ ấu trĩ.”
Trì Tiểu Viên lập tức quay người, “Ấu trĩ có gì không tốt hử? Cùng mấy nhóc đánh qua đá lại mới là tình yêu lý tưởng. Với lại lúc yêu đương, ai cũng ấu trĩ cả thôi.”
“Bộ chị yêu rồi à?”
“Chị…. đâu có đâu.”
Ninh Tê bật cười, hóa ra là một học giả lý luận suông. “Đâu phải ai yêu cũng ấu trí đâu? Chị có tưởng tượng nổi được bộ dạng ấu trĩ của chú Ôn không?”
“…..Tưởng tượng không nổi.”
Ninh Tê cười, dịch chuyển gối đầu, “Bọn mình ngủ sớm đi? Ngày mai phải dậy sớm, thời gian ánh sáng tự nhiên đẹp nhất cũng chỉ có mấy tiếng thôi.”
Trì Tiểu Viên – thích ngủ nướng cả kỳ nghỉ – than dài, “……..Ôi cái giá để đẹp.”
Qua bốn giờ chiều, điều kiện ánh sáng trong phòng không đủ đẹp nữa, Ninh Tê tuyên bố chấm dứt buổi chụp hình ngày chủ nhật.
Chụp hình cho Trì Tiểu Viên và chụp cho Tô Vũ Nùng là hai trải nghiệm hoàn toàn khác biệt. Tô Vũ Nùng chụp nhiều vì thế cô nàng hiểu rõ mình tạo kiểu nào là đẹp nhất, không hề ngại ngùng, lúc chụp vô cùng tự tại thoải mái. Còn Tiểu Viên hiếm khi chụp ảnh, cứ đối mặt với ống kính là gượng gạo, buộc cô phải liên tục phải cổ động dẫn dắt cô ấy vào trạng thái.
Ninh Tê không hề thấy phiền, ngược lại còn có cảm giác thành tựu. Trước kia cô chỉ quen chụp những cô gái có sự nhạy bén với ống kính, tình huống này là thách thức hoàn toàn mới với cô.
Người hay nói mình không ăn ảnh, chẳng qua vì người đó không tìm được góc độ ăn ảnh của mình thôi.
Như bình thường, Ninh Tê sẽ để mẫu ảnh tự chọn ảnh của mình, nhưng hôm nay cô không muốn trao đi quyền lợi này mà muốn bản thân mình tự chọn những tấm để chỉnh sửa.
Trì Tiểu Viên căn bản chẳng hề quan tâm trông mình như nào dưới ống kính nên để cô quyết định tất.
Hẹn gặp mặt nhau ở văn phòng Khoa Phát thanh truyền hình, Ninh Tê sẽ đưa mọi người đi dạo quanh trường, sau đó đi ăn tối.
Bóng dáng Ninh Tê ở xa xa đằng kia. Cô mặc một chiếc áo len chui đầu dệt kim dáng rộng, cổ áo hình chữ V, phối cùng một chiếc quần bò dáng rộng, xắn ống quần, chân đi một đôi giày vải bố. Mái tóc túm kiểu đuôi ngựa, khoe ra cần cổ trắng mịn xinh đẹp.
Đây có lẽ là kiểu ăn mặc khiến cô thích nhất và thoải mái nhất, phiên bản nâng cấp của phong cách áo hoodies và quần bò trước kia chăng?
Ôn Lĩnh Viễn thấy vậy thì khẽ cười.
Cô đi đường nhưng chẳng để tâm nhìn đường, cứ chăm chú nhìn vào màn hình máy ảnh SLR, ngón tay ấn phím không ngừng. Có vẻ như đang sàng lọc và xóa ảnh.
Tận khi Trì Tiểu Viên gọi “chú Ôn”, cô mới ngẩng đầu nhìn một cái, sau đó bỏ máy ảnh xuống.
Dọc đường đi, Ninh Tê giới thiệu cảnh vật ven đường, không đặt tâm vào lắm. Trường cô ngoại trừ rừng hoa anh đào và khu thư viện cũ chụp ảnh tối qua thì cũng chẳng có gì để mà giới thiệu.
Đi dạo được một nửa trường, Ninh Tê bảo: “Hay là chúng ta đi ăn tối luôn đi!”
Sau một ngày dồn sức lực, tinh thần vào việc chụp ảnh, Trì Tiểu Viên cũng đã đói lả, nghe đề xuất của cô liền đồng ý cả hai tay.
Bữa tối họ ăn ở một quán cá nướng gần trường học. Quanh đây Ninh Tê thấy cũng chỉ có nhà hàng thịt nướng Nhật Bản và quán cá nướng này là ngon, chẳng còn lựa chọn nào khác cả.
Yên vị đâu ra đấy, Trì Tiểu Viên lật thực đơn xem, “Ớt xanh với ớt đỏ, cái nào ăn ngon hơn nhỉ?”
“Ớt xanh, ớt xanh ý! Ăn ngon cực…..” Ninh Tê đờ người, nhận ra một điều vội bảo, “Tiểu Viên, hay là bọn mình đổi nhà hàng khác?”
Con sâu tham ăn trong lòng Tiểu Viên đã bị mùi thức ăn lan tỏa trong nhà hàng câu ra vì thế giọng cô nàng chần chừ hỏi: “Sao thế?”
Ninh Tê nhìn về hướng Ôn Lĩnh Viễn, còn chưa kịp mở lời, Ôn Lĩnh Viễn đã thản nhiên bảo, “Vậy ăn ở đây đi.”
Đĩa cá da trơn mõm dài bốc khói nghi ngút, ngập trong ớt xanh và hạt tiêu, chỉ cần ngửi thôi cũng cảm nhận được vị cay.
Ôn Lĩnh Viễn cảm giác Ninh Tê đang dùng ánh mắt áy náy biểu lộ sự quan tâm nhìn anh, lại giống đang muốn xác nhận có phải anh không thể ăn cay dù chỉ một chút xíu hay không.
Cô đột nhiên bỏ đũa xuống, cầm điện thoại, cúi đầu gõ chữ.
Lát sau, Ôn Lĩnh Viễn cảm giác điện thoại trong túi quần rung lên.
Lấy ra xem, Ninh Tê gửi tới một tin nhắn Wechat: [Tôi xin lỗi, đáng nhẽ nên hỏi ý chú trước.] Đính kèm là một emoji ôm đầu khóc lóc.
Lúc Ôn Lĩnh Viễn trả lời mới nhận ra, lần cuối cùng Ninh Tê chủ động nhắn tin cho anh đã là chuyện của một năm trước. Thực ra thì hồi tết anh cũng gửi lì xì cho Ninh Tê, nhưng cô không trả lời lại. Lì xì đến tận hôm nay vẫn ở trạng thái chưa mở, tiền bên trọng đã sớm bị chuyển lại tài khoản của anh.
Ôn Lĩnh Viễn thấy chuyện này nói trực tiếp luôn cũng được, nhưng trong lòng lại hiểu được mong đợi của Ninh Tê khi nhắn tin riêng qua WeChat vì thế anh gõ chữ đáp lời: [Cháu ăn uống vui vẻ là được rồi.]
Ninh Tê đặt điện thoại xuống, liếc nhìn gương mặt anh một cái, sau đó chuyển sang nhìn Trì Tiểu Viên, tiếp tục câu chuyện phiếm.
Nhưng môi chẳng giấu được mà hơi mím lại khẽ cười.
Thực ra, lý do vui vẻ cũng chẳng có gì, chỉ đơn giản vì anh nói “Cháu ăn uống vui vẻ là được rồi”, chủ ngữ là “cháu” mà không phải “các cháu.”
Mười rưỡi tối, Ôn Lĩnh Viễn và Trì Tiểu Viên về đến Nam Thành.
Đưa Trì Tiểu Viên tới dưới nhà xong, Ôn Lĩnh Viễn quay về Thanh Hạnh Đường.
Tắm rửa xong, anh mặc một bộ quần áo ở nhà màu xám, lấy điện thoại đang đặt trên kệ để đồ rồi gửi cho Ninh Tê một tin nhắn: [Chúng tôi về nhà rồi.]
Hình đại diện của Ninh Tê vẫn là một nhân vật hoạt hình tóc màu vàng kim. So với ảnh đại diện chẳng cái nào giữ nổi qua một tuần của Tiểu Viên thì “chung tình” hơn nhiều.
Phía trên nhấp nháy dòng chữ “Đang trả lời tin nhắn”, Ninh Tê trả lời: [Vậy chú nghỉ sớm nha. Tôi đang chỉnh sửa lại hình ảnh.]
“Cũng không cần gấp gáp đâu, nghỉ ngơi sớm mới quan trọng.”
“Nếu không nhân lúc luyện sắt lúc đang nóng, tôi sợ lại mắc bệnh trì hoãn. Vả lại, Tiểu Viên rất xinh mà.”
Chắc có lẽ cô sử dụng Wechat trên máy tính nên tốc độ gõ chữ nhanh vô cùng. Cô gửi một tấm ảnh trước khi được chỉnh sửa, kèm lời nhắn: [Chú đừng cho Tiểu Viên xem, mặc dù tôi thấy rất đẹp rồi, nhưng mà tiêu chuẩn của con gái trên phương diện này đều tương đối cao.]
Ôn Lĩnh Viễn mỉm cười, tốc độ đánh chữ cứ như bị cô kích động mà nhanh hơn, [Cháu muốn thu hồi lại không? Nhỡ tôi không kìm lòng được.]
[Tôi biết chú sẽ không làm thế đâu.]
Ôn Lĩnh Viễn có thể cảm nhận được lòng nhiệt tình đầy ắp Ninh Tê dành cho nhiếp ảnh, thứ nhiệt tình trước giờ anh chưa từng thấy ở cô, [Cháu từng nói không biết bản thân thích thứ gì. Vậy nhiếp ảnh thì sao đây?]
Lát sau, Ninh Tê mới trả lời lại: [Vì nó mà tôi tiêu biết bao nhiêu tiền, thế thì sao có thể nói không thích được.]
Ôn Lĩnh Viễn còn đang gõ chữ, tin nhắn của cô đã lại gửi tới, [Thật ra tôi cũng đắn đo liệu có nên tiếp tục phát triển ở phương diện này không, tôi chỉ thích chụp ảnh chân dung của con gái thôi. Chủ tịch câu lạc bộ bảo đề tài của tôi quá hẹp.]
Ôn Lĩnh Viễn xóa dòng chữ bảo mình chuẩn bị đi ngủ trong khung gõ chữ, đáp lời cô: [Có thể chụp một loại đề tài đến trình độ điêu luyện tuyệt đối không phải một chuyện dễ dàng.]
[Bố tôi mà biết chú ở đây xúi giục tôi làm một nhiếp ảnh gia chụp chân dung không có chí hướng thay vì làm biên tập viên của đài truyền hình thì ông ấy hận chú chết mất.]
Ôn Lĩnh Viễn bật cười, [May thật, tôi và chủ tịch Ninh không có liên quan về mặt lợi ích.]
Hai người cứ câu qua câu lại trò chuyện, đến khi Ôn Lĩnh Viễn nhận ra mình vẫn đang đứng trước kệ để đồ, đồng hồ sinh học cũng báo hiệu đã đến lúc cần đi ngủ, anh mới dùng câu “Ngủ ngon” để kết thúc cuộc trò chuyện ngày hôm nay.