Trong lúc chờ đồ ăn được giao đến, Ninh Tê mở mang kiến thức cho Ôn Lĩnh Viễn bằng một trò chơi trên điện thoại. Đây là một trò chơi sắp xếp dùng để giết thời gian, cách chơi cực kì đơn giản, chủ yếu là trồng trọt thực vật biển trên các mỏm đá san hô hoang sơ dưới đáy biển sâu, thông qua đó để tích cóp mạng sống, mở khóa các giống cá mới, trồng càng nhiều thực vật biển thì tích cóp được càng nhiều mạng….. Lặp đi lặp lại như thế. Nhưng cũng vì đồ họa đẹp mắt, âm nhạc du dương nên Ninh Tê vẫn giữ nó trong máy, không xóa đi.
Vương quốc biển này của cô giờ đã sinh động có hồn, âm sắc đủ cả, san hô, hải quỳ, tảo biển,… Các loài cá dưới biển sâu màu mè hoa lá bơi lại tung tăng trên màn hình, cô thậm chí còn chỉ vào một con cá trong số đó, bảo anh con này là cá bống tím, con này là cá nóc Papua,……
Điều này khiến Ôn Lĩnh Viễn không khỏi cảm thấy khâm phục, chẳng rõ anh hâm mộ cách cô thản nhiên giết thời gian hay là cách cô kiên trì vô cớ đối với một chuyện không chút ý nghĩa. Nhưng có lẽ, thứ thật sự có ý nghĩa nằm ở sự kiên trì.
Ninh Tê nhấn vào màn hình, tốc độ sản sinh ra “giá trị mạng sống” của các mỏm đá san hô cũng theo đó mà gia tăng, cô nói: “Trước khi đi ngủ tôi sẽ bấm bấm một lát, có tác dụng gây ngủ đấy, tôi bấm chưa đến mười phút đã buồn ngủ rồi.”
Hai người ngồi trên sô pha, khoảng cách rất gần. Ninh Tê cho anh xem điện thoại của mình. Cơ thể cô rất tự nhiên nghiêng về phía anh. Mái tóc cô xõa dài, rủ xuống hai bên vai, đuôi tóc khẽ lướt qua trên một vài sợi tóc rơi trên cánh tay lộ ra ngoài phần ống tay áo của anh.
Anh có thể ngửi rõ mồn một mùi thơm của dầu gội trên tóc cô, thứ mùi hương hao hao thứ mùi hương thơm tươi mát của sả chanh hòa quyện với mùi vị sữa. Chỉ cần nhìn chếch xuống một chút là có thể thấy được đường nét khuôn mặt của cô. Vầng trán đầy đặn vừa phải, sống mũi cao vừa vừa cùng với khuôn cằm thon vừa phải, dáng môi rõ ràng, vậy nên bình thường ở cô thường toát lên một kiểu khí chất ngây thơ mà đơn thuần.
Đối với Ôn Lĩnh Viễn mà nói, lật đổ những định kiến trước giờ, dùng ánh mắt khác để đánh giá một người không phải một chuyện dễ dàng, chỉ là cảm giác tồn tại của cô vô cùng mạnh mẽ, nó khiến anh không thể phớt lờ. Hơn nữa khoảng cách của hai người còn gần tới vậy.
Ôn Lĩnh Viễn cười bảo: “Hôm nay có phải chúng ta chỉ xoay quanh lũ cá không?”
Ninh Tê bật cười.
Ôn Lĩnh Viễn giơ tay lên xem đồng hồ, “Bao giờ bố cháu về nhà?”
Ninh Tê nhận ra đồng hồ anh đang đeo là đồng hồ lịch tuần trăng của hãng A. Lange & Söhne. Mặt đồng hồ và dây đeo đều đen tuyền một màu, thoạt nhìn không có gì đặc biệt, nhưng mặt số ở hướng bốn năm giờ có một đĩa thiên văn thu hút ánh nhìn của Ninh Tê.
“Tôi không biết, có khi ông ấy cho tôi leo cây rồi.” Ninh Tê thản nhiên bịa chuyện. Ánh mắt cô vẫn dán vào chiếc đồng hồ trên tay anh, tò mò hỏi anh: “Cho tôi xem chút được không?”
“Cái này hả?” Ôn Lĩnh Viễn chỉ vào đồng hồ, thấy cô gật đầu bèn tháo ra đưa cô xem.
Ninh Tê cầm đồng hồ trên tay mới phát hiện, thứ “cool ngầu” thật sự trên cái đồng hồ không phải là đĩa thiên văn mà là bộ hiển thị của nó. Mặt hiển thị màu bạc hoa văn kim cương chiếm một phần tư bề mặt để lộ bộ máy tinh xảo phức tạp bên trong, các chi tiết làm bằng vàng, vòi cân bằng mảnh được chạm khắc thủ công.
Ninh Tê thốt lên cảm thán: “Đẹp thật.”
Cô đeo chiếc đồng hồ lên cổ tay mình, mặt đồng hồ tuy hơi to nhưng không hề to quá lố. Cô biết một số cô gái cho rằng đồng hồ nữ không đủ ngầu, thậm chí còn chuyển chuyển sang đeo đồng hồ kiểu nam.
Cô giữ đồng hồ trên cổ tay, hào hứng hỏi anh: “Nếu tôi bảo tôi thích, chú có tặng tôi luôn không?”
Ôn Lĩnh Viễn chẳng do dự lấy một giây, anh đáp ngay, “Có.”
Ninh Tê ngẩng đầu ngơ ngác nhìn anh, nhìn vào đôi mắt màu hổ phách của anh. Đôi mắt ấy cũng đang nhìn cô, đáy mắt chứa ý cười khiến cô cũng chẳng phân nổi liệu đây có phải là nụ cười cưng chiều của người lớn dành cho đứa trẻ nghịch ngợm không.
Trong một khắc nào đó, cô thật muốn cứ thế nghịch ngợm nhận lấy chiếc đồng hồ hơn ba mươi vạn này, biến nó thành của riêng.
Tuy nhiên, lý trí đã ngăn cản cô thực hiện hành vi xấu xa này. Nếu thực sự muốn nhận được món quà có giá trị như này, thà cô đổi lấy một danh phận thực sự để ở bên anh.
Trả đồng hồ lại cho anh, Ninh Tê khẽ mỉm cười: “Nếu rơi vào tay tôi thì nó chẳng ‘sống’ qua nổi một tuần đâu.”
“Vậy để tôi bảo quản hộ cháu nhé? Chờ tới lúc cháu muốn lấy thì đến tìm tôi lấy.” Ôn Lĩnh Viễn cười hiền.
Có thể đừng nuông chiều cô như thế, khiến cho cô vứt bỏ những lý lẽ khéo léo, cứ muốn vô cớ gây rối không. Ninh Tê rủ mắt nhìn xuống, chậm rãi thở một hơi dài, mở ứng dụng đặt món, “Để tôi xem ship đến đâu rồi.”
Sống ở chỗ xa dân cư đặt đồ gì giao hàng cũng cực lâu. Nhưng chắc vì tối nay xe cộ ít, không tắc đường nên giao hàng rất nhanh, còn ba cây nữa là đến rồi.
Ninh Tê cất điện thoại, đứng dậy, “Để tôi dọn dẹp bàn trước vậy.”
Đồ ăn được giao đến, Ôn Lĩnh Viễn ra nhận hàng. Ninh Tê thì vào bếp lấy bát, đũa và đĩa sạch sẽ mang ra. Cô mở hộp đồ ăn ngoài, đổ phần bún cá trong hộp vào cái bát to, rồi giải thích với Ôn Lĩnh Viễn đang nghi hoặc: “Ở trường tôi mà ăn đồ ăn ngoài thì đều dùng bát đũa của mình, như thế thấy ngon miệng hơi xíu.”
Ôn Lĩnh Viễn bật cười trước lý lẽ của cô: “Thứ tiện lợi của của đồ ăn ngoài chẳng phải nằm ở chỗ không cần rửa bát hả?”
“Nếu ăn ngon miệng hơn thì tôi hy sinh chút tiện lợi cũng đáng.”
Ôn Lĩnh Viễn phát hiện cô có những triết lý sống thật khác người, nhưng kỳ lạ là dù chúng mâu thuẫn nhau nhưng lại tồn tại thống nhất và hòa hợp trên cùng một bản thể là cô.
Ninh Tê thấy Ôn Lĩnh Viễn ngồi yên không động đũa, liếc anh một cái hỏi: “Chú nghĩ gì thế?”
“Tôi đang nghĩ cứ tưởng mình rất hiểu cháu, nhưng hóa ra là do tôi tự phụ.”
“Vậy thì chú phải khiêm tốn lại chút rồi, vì chính bản thân tôi cũng có hiểu rõ mình đâu.”
Ôn Lĩnh Viễn cười khẽ.
Bún cá dù có ngon đến mức nào, để lâu trong hộp nhiều hơi nóng cũng mấy đi vị ngon. Vì thế, bát bún cá này cả hai đều không ăn nhiều.
Đương nhiên Ninh Tê vẫn cố ép bản thân ăn nhiều hơn một chút, nếu không chẳng khác nào bảo đây là cái cớ cô bịa ra để giữ anh ở lại.
Một tối ở chung đấu trí đấu dũng của Ninh Tê cuối cùng rồi cũng đến hồi vĩ thanh tạm biệt. Ninh Tê cố làm ra vẻ mình chẳng lưu luyến gì, tiễn anh ra cửa, điềm nhiên bảo: “Ngày mai tôi đi thăm ông nội Ôn xong sẽ ra thẳng ga tàu chứ không đi qua Thanh Hạnh Đường nữa.”
Ôn Lĩnh Viễn đứng dưới mái hiên, ánh đèn sau lưng chiếu xuống khiến anh trông càng cao, anh khẽ cười: “Ý cháu là không cần tôi đưa đi à?”
“Chú muốn đưa tôi đi sao?”
Ôn Lĩnh Viễn chỉ cười, nắm tay nắm cửa giúp cô đóng cửa, để lại câu cuối khép lại ngày hôm nay: “Nghỉ ngơi cho sớm, mai gặp.”
Không khí đẫm thứ hương vị mùa xuân, gió đêm lướt qua cửa khẽ vuốt ve trên mặt. Ninh Tê ngẩn ngơ hồi lâu trước cửa, tim rộn ràng mãi chẳng yên. Cô thậm chí quên cả đáp lời.
Lời của anh tựa như chẳng có ý gì nhưng tài tình là khiến cô chẳng kịp trở tay.
Sao có thể thế được? Anh tưởng cậy vào mình lớn hơn cô mười ba tuổi, có thể nói những lời này một cách dễ dàng là tài ba lắm chắc?
Sáng đầu xuân sớm, Ôn Lĩnh Viễn mang theo một phần bữa sáng đến đón cô.
Một bát hoành thánh gà được đóng gói cẩn thận, đặt ở ghế phụ trên xe anh. Ninh Tê cảm thấy hơi tội lỗi khi ăn sáng trong chiếc xe đắt tiền như này. Cô sợ mình bất cẩn sẽ làm sánh canh ra ngoài, làm bẩn xe.
Cũng may là Ôn Lĩnh Viễn không lái xe ngay mà đợi cô ăn sáng xong mới lên đường.
“Tiểu Viên không đi ạ?”
“Ông nội giao bài tập cho nhưng con bé chưa học thuộc nên không dám đi, sợ bị ông kiểm tra.”
Ninh Tê thổi nguội miếng hoành thánh, rồi cho cả viên vào miệng, “Tiểu Viên đáng thương ghê.”
Ôn Lĩnh Viễn cười nói: “Đừng để con bé nghe thấy giọng điệu không chút thành tâm này của cháu.”
Ôn Hạc Đình biết Ninh Tê đến thăm mình thì vừa ngạc nhiên lại vui vẻ. Chẳng cần biết cô muốn quay cái gì, ông cụ đều nhiệt tình phối hợp. Vườn thuốc chủ yếu gồm đương quy và tam thất được ông chăm bón lớn lên tươi tốt vô cùng,
Khoảng sân nhỏ của Ôn Hạc Đình giống như chốn thế ngoại đào viên, hệt như sự tưởng tượng của Ninh Tê về một cuộc sống quy ẩn, an cư nơi điền viên.
Quá đỗi nhàn nhã khiến người ta chẳng còn thiết tha tinh thần “chiến đấu”. Cô ngồi uống trà, nhâm nhi mứt hoa quả và các loại quả hạch với Ôn Hạc Đình, không chuyện trò ngoài lên, lại thêm ngồi trên xích đu dưới gốc cây, cô nhanh chóng thấy uể oải buồn ngủ.
Ôn Lĩnh Viễn cứ đúng hạn lại tới thăm ông vì để kịp thời theo dõi tình hình sức khỏe của ông, nhân tiện bổ sung các đồ dùng sinh hoạt bị thiếu cho ông.
Anh vào trong nhà dạo quanh một vòng rồi quay trở lại sân.
Ôn Hạc Đình đang đeo kính lão, tay cầm kính lúp chăm chú đọc từng câu từng chữ trong quyển sách y học. Còn Ninh Tê ở phía đối diện ông đã ngủ tự bao giờ.
Ôn Lĩnh Viễn kéo ghế ra, ngồi xuống bên cạnh Ôn Hạc Đình.
Nước trà trong ấm tử sa vẫn còn ấm, anh lấy thêm một chén trà khác, tự rót cho mình một cốc.
Ôn Hạc Đình kể: “Tối qua có người gọi điện tới chỗ ông mách tội cháu đấy.”
“Mách tội gì cơ ạ?” Ôn Lĩnh Viễn thản nhiên hỏi, anh không hề kinh ngạc hay cảm thấy bất ngờ.
“Người ta hôm qua mời con đến làm người diễn thuyết chính của buổi tọa đàm. Cháu lại bất thình lình cho người ta leo cây, cũng chẳng giải thích lí do gì cả.”
“Cháu tìm đàn anh cùng trường đại học đến thế vị trí của cháu rồi mà.”
“Đang yên đang lành lại nợ ân tình người ta như thế.”
Ôn Lĩnh Viễn bình tĩnh nói: “Có thời gian đến Sùng Thành, cháu sẽ mời anh ấy ăn cơm.”
Kính lão của Ôn Hạc Đình sắp trượt xuống mũi, nhưng ông cũng không để ý, quay đầu liếc anh, “Thế là có chuyện gì mà đột nhiên lật lọng với người ta?”
Ôn Lĩnh Viễn mỉm cười đáp: “Còn không phải vì đưa Ninh Tê đến thăm ông à?”
“Ha.” Ôn Hạc Đình hiển nhiên không tin lời của anh.
Hai ông cháu ngồi với nhau, chuyện trò gì thì cuối cùng vẫn về chủ đề chuyên ngành. Ôn Hạc Đình gần đây mới nghiên cứu xong cuốn sách y học cổ lần trước Ôn Lĩnh Viễn lấy về cho ông, có được chút thành quả. Sau khi tổng kết, chắc cũng viết được một bản luận văn. Nhưng giờ ông cụ đọc viết đã không còn linh hoạt như xưa vì thế phải nhờ Ôn Lĩnh Viễn giúp.
Ôn Hạc Đình đang chia sẻ dở với anh những nghiên cứu tâm đắc thì Ôn Lĩnh Viễn chợt bảo: “Ông chờ cháu chút.”
Ninh Tê nằm nghiêng người ngủ, trên người mặc một chiếc áo croptop hở vai, vạt dưới dài chấm eo. Cũng vì thế mà lúc này vạt dưới bị kéo lên, lộ ra một phần da thịt phần eo.
Trời xuân bên ngoài dù ánh nắng ấm áp nhưng vẫn có gió, nằm ngủ ngoài trời dễ bị lạnh.
Ôn Lĩnh Viễn đứng dậy, cởi áo khoác đang mặc, đắp lên người Ninh Tê. Tay cô vẫn cầm chắc điện thoại, mấp mé sắp rơi. Anh cẩn thận rút điện thoại trong tay cô, đặt lên chiếc bàn nhỏ ở trước ghế.
Không biết đêm qua cô nhóc này mấy giờ mới đi ngủ mà ngủ một giấc thẳng đến tận trưa. Dì giúp việc lo liệu sinh hoạt hàng ngày cho Ôn Hạc Đình lên thông báo bữa trưa đã làm xong.
Nếu không phải ăn cơm, chắc Ôn Lĩnh Viễn vẫn sẽ để cô ngủ tiếp.
Anh đi đến chỗ chiếc xích đu, nhìn đôi môi cô hơi hé chầm chậm hít thở. Trong sân trồng một cây lê có lẽ đang tới mùa hoa rụng mà một cánh hoa trắng muốt theo gió bay tuột khỏi cành lê, vô tình lại đậu xuống mái tóc cô.
Ôn Lĩnh Viên cúi người, khẽ khàng gạt cánh hoa trên tóc cô xuống, sau đó mới giơ tay lay nhẹ vai cô, giọng nhẹ nhàng, ấm áp gọi cô: “Đến giờ ăn trưa rồi.”
Ninh Tê nhíu nhíu mày, sau đó mới chầm chạp mở mắt.
Tỉnh dậy ở một nơi xa lạ, đầu óc còn chưa tỉnh táo hẳn, hơi mơ màng, mở mắt đã trông thấy Ôn Lĩnh Viễn làm cô cứ tưởng mình vẫn đang mơ.
Lề mề ngồi thẳng người dậy, có gì đó trượt xuống, cô tiện tay giữ lấy, hóa ra là áo khoác của anh.
Xung quanh tràn ngập hơi thở của anh, bảo sao giấc mơ đó lại chân thực đến vậy.
Cô chưa từng nghĩ có một ngày khi tỉnh dậy, phản ứng đầu tiên khi cô nhìn thấy Ôn Lĩnh Viễn lại sẽ thoáng một cảm giác hụt hẫng như này. Có lẽ vì trong giấc mơ, anh đã ôm cô chăng.