Thái độ thù địch vô cớ của anh khiến Tô Dục Thanh thấy nghi hoặc, sau đó cậu chợt bừng tỉnh ngộ, có khi nào là do Ninh Tê vẫn chưa thẳng thắn với anh ta chuyện hai người giả làm người yêu lúc ở Starbucks không nhỉ?
Ở cương vị bạn bè đáng ra phải vì bạn mà phân ưu, giúp Ninh Tê rửa sạch hiểu lầm, đáng tiếc Tô Dục Thanh lại khăng khăng muốn “hố” bạn. Tâm lý của một kẻ thích “hố” bạn chính là không ngại có thêm chuyện để hóng hớt.
Thậm chí cậu ta còn cảm thấy chuyện chưa đủ “nhiệt”, còn nhóm thêm ít “lửa”: “Đến sớm chẳng bằng đến đúng lúc, phải không ngài Ôn?”
Vừa nãy đối lời một câu, với Ôn Lĩnh Viễn mà nói là việc thiếu sáng suốt. Đương nhiên anh sẽ không tiếp tục tham gia vào cuộc khẩu chiến vô vị cùng cậu ta nữa. Vì thế chỉ hướng về phía cậu ta hơi mỉm cười.
Ý tứ khuôn mặt cười này Tô Dục Thanh xem liền hiểu, đại ý chính là: Cậu nói cái gì thì là cái đó.
Tô Dục Thanh giơ một like cho anh trong lòng, ổn, quả là đủ bản lĩnh. Chả trách kiểu tôm tép như Ninh Tê, trước sau nhào lộn trong lòng bàn tay anh ta mà gây được chút phong ba nào.
Hai nhóm người tụ họp trong biệt thự Thụ Hải, chỉ dùng từ “hỗn loạn” thì khó mà hình dung hết được.
Tầng trên tầng dưới đều là tiếng trò chuyện, tiếng cười cùng tiếng cãi vã. Vì chuyện phân chia phòng như nào mà dẫn tới tranh cãi giữa mọi người, Ôn Lĩnh Viễn không tham gia vào cuộc cãi vã cũng không định hòa giải. Anh để mọi người tự mình thương lượng, sau khi chia phòng xong, phòng nào còn thừa sẽ là của anh.
Cuối cùng, Ninh Tê, Tô Vũ Nùng và Trì Tiểu Viễn ở chung và ở phòng ngủ lớn nhất trên tầng hai, những người còn lại mỗi người ở một phòng. Mọi người tự chọn căn phòng mình thích nhất, Tô Dục Thanh đơn độc một thân một hình ở tầng một, Ôn Nam Xuyên và Ôn Bắc Ca ở tầng ba. Chỉ còn lại phòng đầu phía Tây ở tầng hai, căn phòng nằm cạnh thư phòng, có diện tích nhỏ nhất.
Quá trình hỗn loạn này kéo dài hơn nửa tiếng đồng hồ, Ôn Lĩnh Viễn vẫn luôn ngồi ở phòng khách tầng một chờ. Cuối cùng, anh xem thời gian, đi tới cầu thang thông báo: “Năm phút nữa tập hợp ra ngoài ăn cơm.” Không khác gì một vị hướng dẫn viễn tận tâm tận lực với công việc.
Sáu người trẻ tuổi tụ tập cùng nhau, náo nhiệt bình thường không thể nào so được.
Sau khi ngồi trong nhà ăn, gọi món cũng phải tốn thời gian hơn bình thường mấy lần, chọn cái gì cũng có người ăn, người không. Vì vậy, người thanh toán có quyền quyết định nhất là Ôn Lĩnh Viễn: Gộp menu làm một, một combo tám người cùng ăn.
Ôn Bắc Ca kháng nghị: “Cháu không ăn cá lạc Nam Hải.”
Do dự không quyết thì hơn một tiếng đừng mong ăn xong bữa trưa, thế là Ôn Lĩnh Viễn cười bảo cô bé: “Lát nữa món ăn đem lên, cháu có thể quay đầu đi, coi như không thấy mà.”
Trong lúc chuyện trò chờ món ăn bưng lên, Ôn Nam Xuyên biết được Tô Dục Thanh từng học cùng trường cậu, nháy mắt đã thành bạn tâm giao. Lúc biết cậu thi vào đại học Sùng Thành liền thẳng thắn hỏi: “Sao anh không thi vào Thanh Hoa – Bắc Đại vậy?”
Câu hỏi này khiến Tô Dục Thanh nội thương suýt ộc một ngụm máu, “Không phải do không thi được à, thi đỗ anh chả đi ngay rồi.”
Ôn Nam Xuyên cười vô cùng tươi như hoa: “Bạn gái em đang học Thanh Hoa.” Khoe khoang rõ rành rành.
Trọng điểm chú ý của mọi người hoàn toàn không giống nhau, Tô Dục Thanh bị chữ “Thanh Hoa” kích thích, còn Ninh Tê lại chú ý tới cái khác: “Tình chị em?”
Phản ứng của Tiểu Viên nghiêng về ủ rũ: “Giờ ngay cả học sinh cấp ba cũng có bạn gái mà chị vẫn chưa có mảnh tình vắt vai.”
Ôn Bắc Ca đẩy kính lên, hiếm có khi an ủi cô một lần: “Không sao đâu chị Viên, trừ anh trai em thì mọi người ở đây đều ế mà.”
Một lời này thốt ra khiến mọi người rơi vào sự trầm mặc, ngoại trừ anh em nhà học Ôn.
Tô Vũ Nùng là người tiên phong phá vỡ cục diện im lặng, cô bảo với Ôn Nam Xuyên: “Từ lúc gặp mặt chị đã nghĩ, có phải chị đã gặp em ở đâu đó rồi không?”
Ôn Nam Xuyên ngớ người ra một lát, vò đầu vẻ hơi phiền não, “Chị Tô, em cảm thấy….. cách bắt chuyện làm quen này hình như hơi cũ rồi.”
Còn chưa chờ Tô Vũ Nùng phải trợn mắt, Tô Dục Thanh đã vớ lấy menu bên cạnh đập vào đầu cậu nhóc: “Tỉnh ngủ nào, không phải tất cả con gái đều hứng thú với cái trò tình chị em đâu.”
Ninh Tê ngồi bên cạnh không nhịn được nhắc nhở Tô Dục Thanh: “……Cậu với Tiểu Vũ cũng là tình chị em còn gì.”
Tô Dục Thanh: “………..”
“Thật mà, chị thật sự gặp em ở đâu đó rồi.” Tô Vũ Nùng nhíu mày, trầm ngâm suy nghĩ rồi thình lình kêu lên: “Nhớ ra rồi! Tháng chín năm ngoái, có phải em đến Đại học Sùng Thành tham gia cuộc thi Trí tuệ nhân tạo, lúc ở trên bục lĩnh giải, cái cậu con trai định kéo biểu ngữ là em đúng không?
Mọi người đều lộ ra biểu cảm “Ồ”, kinh ngạc trước khả năng ghi nhớ kinh người này, chẳng lẽ là do chuyên ngành của sinh viên mỹ thuật dày công luyện thành?
Tô Dục Thanh nói: “Tôi với Ninh Tê cũng đi, sao tôi không có chút ấn tượng nào.”
Ninh Tê đáp trả: “Vì cậu ngốc đấy, tôi cũng nhớ mà. Hôm đó chú Ôn còn chụp ảnh ghi hình toàn bộ…..” Đang nói dở, cô đột nhiên hít một hơi lạnh rồi ngậm miệng lại.
Dường như chẳng ai để ý đến chuyện câu nói của cô dừng lại đột ngột, Ôn Nam Xuyên vui vẻ: “Đúng rồi đúng rồi! Nếu không phải do đàn chị, nhầm, hiện tại là bạn gái em ngăn cản thì em đã kéo biểu ngữ tỏ tình ra rồi.”
Cho dù không ngẩng đầu, Ninh Tê vẫn cảm nhận được có ánh mắt quan sát mình ở phía bên tay phải, phía Ôn Lĩnh Viễn đang ngồi.
Cô muốn che giấu sự hoảng loạn của mình vì thế nhấc đũa lên gắp đậu hà lan trong chiếc đĩa trũng. Càng hoảng lại càng không gắp được, vừa dùng sức, đậu đã tuột khỏi đầu đũa. Cô thò tay về phía hộp khăn giấy, rút ra một tờ giấy ăn, bọc hạt đậu trong đó, bỏ vào cái đĩa dùng để vứt đồ thừa ở trước mặt anh.
Ôn Lĩnh Viễn nhìn cô, nhỏ giọng nói: “Tôi không biết là hôm đấy cháu đang ở đại học Sùng Thành.”
“Vâng, tôi có nhìn thấy chú, nhưng không qua chào. Nếu giờ mà chú muốn tôi giải thích lý do thì tôi sẽ bịa chuyện đấy. Nhưng chắc chú không muốn nghe tôi bịa đâu nhỉ?”
Ôn Lĩnh Viễn lắc đầu, đột nhiên nhấc đũa lên, hướng về đĩa đậu hà lan, “Cháu muốn ăn cái này không?”
Ninh Tê không quay đầu sang, “Tôi mà thèm ăn á.”
Ôn Lĩnh Viễn cười thành tiếng.
Buổi chiều, mọi người phân thành nhóm đi mua thức ăn cần dùng cho tiệc nướng tự tổ chức buổi tối.
Ăn xong bữa tối, Ninh Tê vẫn còn kế hoạch chụp biển huỳnh quang nên cô muốn rời đi trước.
Ôn Lĩnh Viễn đang ngồi trên băng ghế, nghe thấy Ninh Tê bảo liền chuẩn bị đi cùng cô. Ôn Bắc Ca đứng dậy đầu tiên, “Biển huỳnh quang mà chị nói có phải hiện tượng vịnh biển phát sáng do loài tảo dinoflagellates tạo thành không? Em cũng muốn đi xem.”
Mặc dù mới chỉ quen biết có một ngày nhưng Ninh Tê biết cháu gái của Ôn Lĩnh Viễn là một cô bé rất thích đọc sách, ghét những hoạt động xã giao, tính cách cực kì độc lập. Vì thế khi cô bé nguyện ý đồng hành cùng khiến cô được yêu quý mà sinh lòng lo sợ.
Sau đó, Trì Tiểu Viên và Ôn Nam Xuyên sôi nổi hưởng ứng, ngồi xổm chờ biển huỳnh quang biến thành hoạt động tập thể của cả đoàn người.
Tối nay, mọi người lại không gặp may mắn.
Chờ khi quay lại biệt thự, lại một trận chiến về chuyện ăn hoa quả, tranh cướp phòng chiếu phim, chơi điện tử, đoán số để quyết định thứ tự tắm rửa.
Ôn Lĩnh Viễn không bận tâm mà chẳng chẳng tham gia, cả một ngày ồn ào khiến anh cảm thấy mình cần có không gian riêng tư cho mình. Vì thế anh một mình đi lên lầu, vào thư phòng bên cạnh phòng ngủ đọc sách.
Sách bày trong trên giá sách của gian phòng này có lẽ nhặt nhạnh về xếp cho đầy giá, toàn là sách cũ, rất nhiều ấn phẩm đồi trụy chẳng đáng đọc. Chọn lựa rất lâu mới chọn được một cuốn tiểu thuyết của Bulgakov. Thư phòng bài trí không tệ chút nào, trước cửa sổ lồi đặt một chiếc ghế sô pha đơn. Mở cửa sổ lồi ra, gió biển ùa vào lay động rèm che, âm thanh sóng biển cũng vang lên bên tai.
Xem được đến trang sách thứ hai mươi thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ.
Ôn Lĩnh Viễn nói “mời vào” xong, cửa phòng khách đẩy ra một khe nhỏ, Ninh Tê thò đầu vào, cô đặt ngón trỏ trước môi ra hiệu “suỵt” ngăn không cho anh lên tiếng, sau đó đóng cửa lại, rón ra rón rén đi vào phòng.
Chờ đóng cửa xong, Ninh Tê mới nói: “Tôi chơi điện tử bị thua, bọn họ muốn phạt tôi nên tôi liền lấy cớ đi vệ sinh để nhân cơ hội trốn đi. Chú đừng tạo ra tiếng, tôi trốn nhờ chỗ chú một lát.”
Ninh Tê tới trước giá sách, không hề do dự như anh hồi nãy, cô tiện tay chọn bừa một cuốn, sau đó nhảy lên cửa sổ lồi. Cô nhặt một chiếc gối vuông lót sau lưng, hai chân bắt chéo, bàn chân vểnh lên, hứng thú bừng bừng ngồi đọc cuốn sách “Sự kì bí và những câu đố của vật lý lượng tử” đang cầm trên tay.
Ôn Lĩnh Viễn phải kiềm nén lắm mới không cười, ánh mắt anh chợt bị một thứ khác thu hút.
Để ý thấy cô đi chân trần vào đây, vì thế dưới chân dính chút bụi, thế nhưng không làm ảnh hưởng tới vẻ trắng trẻo của làn da trên mu bàn chân. Những ngón chân vừa dài vừa xinh xắn, móng chân thì sơn màu tím violet, nhìn thì khoa trương nhưng hợp với cô đến lạ.
Anh nhanh chóng nhận ra ánh nhìn của mình không ổn lắm, liền đặt tầm mắt trở lại trang sách.
Lần tiếp theo ngẩng đầu lên đã thấy người cô trượt xuống. Chiếc gối vuông vốn lót sau lưng giờ đã thành gối lót sau đầu, quyển sách thì úp trước ngực, cô ôm chặt lấy.
Chẳng biết là “Cơ học lượng tử” hay sự mệt mỏi sau khi chơi đùa nhảy nhót cả ngày, cái nào thôi miên cô vào giấc ngủ?
Rèm cửa khẽ lay động, mời ánh trăng tràn vào.
Ngoài hành lang đang có ai đó gọi tên Ninh Tê, chắc thấy thời gian cô “đi vệ sinh” có vẻ lâu quá đáng.
Ôn Lĩnh Viễn không nói gì. Anh không muốn bất cứ ai phá vỡ sự yên tĩnh vào khoảnh khắc này.
Tiếng bước chân xa dần, không gian lại yên tĩnh trở lại.
Ôn Lĩnh Viễn úp cuốn sách xuống đầu gối, cánh tay chống lên tay vịn của chiếc ghế sô pha, nhìn về phía cửa sổ lồi. Cô gái tựa như đang ngủ giữa một vùng tuyết trắng, nắng tràn. Còn anh tựa như một vị vua của ốc đảo đơn độc, canh giữ cho chú chim dạ oanh hát khúc đế ca trước cửa sổ của mình.
Đêm này, ba cô gái chuyện trò đến tận hai giờ sáng mới ngủ, ngày hôm sau ngủ tới tận trưa mới tỉnh dậy.
Ninh Tê vệ sinh cá nhân xong, là người đầu tiên xuống tầng, trông thấy Tô Dục Thanh và Ôn Nam Xuyên đang ngồi ở phòng khách chơi điện tử. Cô hơi nghi hoặc sao Ôn Lĩnh Viễn không gọi mọi người dậy, bèn hỏi Tô Dục Thanh: “Chú Ôn đâu rồi?”
Ôn Nam Xuyên lên tiếng trả lời: “Chú nhỏ có việc phải vào thành phố rồi, đến tối mới về. Chú ấy để lại tiền cho để mọi người trưa nay tự ra ngoài tìm quán ăn.”
Trước mắt không có vị trưởng bối Ôn Lĩnh Viễn, Trì Tiểu Viên lớn tuổi nhất ở đây tự động gánh lấy chức vị này.
Ăn xong bữa trưa, mọi người ra bãi cát chơi đùa.
Ninh Tê với Tiểu Viên, Tô Dục Thanh với Nam Xuyên lập nhóm chơi bóng chuyền bãi biển. Còn Tô Vũ Nùng không thể vận động mạnh thì nằm ngủ dưới ô che nắng ngủ với Bắc Ca.
Có lẽ do trước khi ra ngoài, Ninh Tê bôi kem chống nắng không đều nên sau cổ bị nắng chiếu cảm giác râm ran khó chịu, hỏi ra mới biết chiếc ba lô có kem chống nắng đáng ra phải mang theo lại bị Tô Vũ Nùng bỏ ở biệt thự.
Cũng may là biệt thự cách đây không xa lắm, Ninh Tê quyết định quay về một chuyến.
Một loạt âm thanh sai việc vang lên sau lưng cô.
“Lấy giùm tớ một cái khăn bông nhé!”
“Em muốn Coca lạnh!”
“Kem nhé!”
Ninh Tê hét lại: “Mấy cậu tự về mà lấy! Mình tớ không đem hết được!”
Bấm mật mã mở cửa, cả căn biệt thự chìm trong im lặng.
Ninh Tê đi lên tầng hai, chuẩn bị tắm một cái, vừa đi cô vừa cất tiếng: “Có ai không?”
Cô lo lắng liệu có nhân viên vệ sinh tới quét dọn không, kết quả là chẳng có ai trả lời.
Bước vào phòng, Ninh Tê cởi quần áo ướt sũng mồ hôi ra, tìm một bộ nội y sạch sẽ rồi bước ra ngoài hành lang, hướng về phía phòng tắm phía đông, ngay sát phòng ngủ.
Vào giờ khắc này, trong căn phòng dẫn tới hành lang phía Tây.
Ôn Lĩnh Viễn loáng thoáng nghe thấy có tiếng người hỏi “Có ai không”. Nhưng năm rưỡi sáng nay phải vội vàng đón chuyến tàu đầu tiên rời đảo rồi liên tục mở hai phiên hội nghị đột xuất, sau đó không kịp nghỉ ngơi đã đón chuyến tàu để ra đảo. Bôn ba mãi đến tận bây giờ mới chớp được giấc ngủ trưa, cơn buồn ngủ quấn lấy khiến anh không thể mở mắt ra ngay. Mất một lúc, dòng suy nghĩ dần về guồng, anh mới nhận ra hình như vừa rồi là giọng của Ninh Tê.
Anh ngồi dậy, mở cửa phòng, vừa đúng lúc gặp một cảnh:
Đôi chân trần của Ninh Tê bước vào nhà tắm. Trên người cô chỉ mặc chiếc áo lót ren màu trắng và quần lót cùng màu. Tay chân mảnh khảnh nhưng cân đối giúp mỗi một bước giẫm xuống sàn nhà của cô trông vô cùng uyển chuyển. Một tia nắng lọt vào từ căn phòng bên trái, vừa vặn bắt lấy gót chân. Cô ngâm nga hát một làn điệu nhẹ nhàng. Ánh sáng chiều phác họa bóng lưng cô, tựa một bức tranh sơn dầu.
Ôn Lĩnh Viễn liền đóng cửa phòng lại. Đằng sau cánh cửa, anh nghĩ ngợi một lúc, thay quần áo, nhẹ nhàng xuống dưới tầng.
Anh định đi dạo loanh quanh gần nhà mất phút, giả bộ như vừa mới vào nhà.
Mặt trời dần lặn xuống, phơi mình dưới ánh nắng gay gắt khiến anh hơi chếnh choáng. Trên con đường đá hướng về biệt thự, anh dần nhận ra một điều, trái tim anh nóng rực một cách khó hiểu. Mà cái nóng trong tim tuyệt đối không bắt nguồn từ ánh nắng.