Tối nay họ không gọi cơm hộp mà dùng mì hoành thánh tôm, giò heo nướng và bánh dứa của một quán trà Hồng Kông gần chung cư để giải quyết bữa tối.
Trong bữa cơm, điện thoại của Ninh Tê liên tục có tin nhắn đến khiến cô phải dừng ăn hai lần.
Ôn Lĩnh Viễn biết bình thường, khi ở cạnh anh, cô rất ít cầm điện thoại nên hỏi: “Có chuyện gì à?”
“Hả?” Ninh Tê ngẩng đầu lên, đối diện ánh mắt quan tâm, vội đáp: “……Chút việc nhỏ thôi. Em bất đồng ý kiến với một khách hàng muốn chụp chân dung.” Tắt điện thoại, đặt lên bàn, cô cầm đũa lên, cười nói: “Em ăn xong rồi sẽ giải quyết.”
Qua nửa năm sống chung, chung cư của Ôn Lĩnh Viễn tràn ngập dấu vết sinh hoạt của Ninh Tê. Từ cái kem đánh răng trẻ con chiếm vị trí nổi bật trên kệ, đến những con gấu bông chồng chất trên sô pha, hay thỉnh thoảng khi dọn phòng lại nhặt được sợi dây cột tóc màu hồng trong góc phòng, nơi nơi đều có bóng dáng Ninh Tê.
Bởi vậy trừ khi phải tăng ca đến khuya ở Thanh Hạnh Đường, Ôn Lĩnh Viễn sẽ về đây nghỉ ngơi.
Trong tủ quần áo, cũng chứa đầy đồ của Ninh Tê. Dù cô về Nam Thành với tay không cũng chẳng sợ thiếu gì.
Nhưng lần này cô lại xách theo một cái vali.
Có vẻ vị khách chụp hình khá khó tính, trên đường về cô đều cầm điện thoại nhắn tin, đến nhà cũng không buông.
Ôn Lĩnh Viễn thấy cô bận rộn như vậy mới hỏi: “Để anh xếp đồ cho em nhé?”
Anh kéo cái vali vào phòng, định mở ra thì bị Ninh Tê ngăn lại: “Không cần đâu! Để em tự xếp!” Dưới ánh mắt điều tra của Ôn Lĩnh Viễn, cô lắp bắp giải thích: “Có…… Có đồ con gái anh không thể xem.”
Ôn Lĩnh Viễn bật cười: “Còn có gì mà anh không thể thấy?”
Ý là cả người em anh đều nhìn hết rồi.
Ninh Tê đỏ mặt, duỗi tay đẩy anh: “Anh cứ kệ em.”
“Vậy em đi tắm đi?”
Điện thoại không ngừng rung lên, cô cúi đầu nhìn qua, nói: “Thôi em đang bận, anh tắm trước đi.”
Ôn Lĩnh Viễn tắm xong, mặc một cái áo phông màu trắng phối với quần nỉ xám vô cùng thoải mái. Bước ra vẫn thấy Ninh Tê đang ngồi trên sô pha, ôm di động với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Anh cho quần áo vào máy giặt, đến bên cạnh cô, tùy ý ngồi trên tay vịn, cúi người hỏi cô có muốn đi tắm không. Bị tấn công bất ngờ khiến cô hoảng hốt tắt điện thoại, vội gật đầu: “Em tắm liền đây.”
Ôn Lĩnh Viễn không đứng dậy ngay, nhìn cô chằm chằm, cười hỏi: “Ngày mai em tính sao?”
“Buổi sáng em hơi bận, buổi chiều thì……. hình như cũng vậy”
“Vậy khi nào xong thì em qua Thanh Hạnh Đường tìm anh rồi mình cùng đi ha?”
Ninh Tê im lặng một lát: “…… Chắc là không được rồi. Chiều mai em chưa biết sẽ xong lúc nào nên là anh cứ đến đó trước đi.”
Ôn Lĩnh Viễn vươn tay sờ đầu cô, tiếp tục giục cô đi tắm.
Ninh Tê đáp lời, vài phút sau, cô thả di động xuống, đi vào phòng tắm.
Tắm xong, Ninh Tê không thẻm lau khô tóc, vắt khăn lông lên vai, chạy qua cầm điện thoại.
Còn chưa kịp mở khóa đã nghe thấy giọng nói của Ôn Lĩnh Viễn truyền đến từ thư phòng: “Tê Tê, em lại đây.”
Ninh Tê đứng dậy đi đến, thấy anh đang ngồi sau bàn làm việc.
Anh cười, nhấp chuột vào màn hình, ra hiệu cô qua đây
Ninh Tê tiến lên vài bước, anh nắm lấy tay cô, kéo cô ngồi lên đùi, ôm lấy vòng eo nhỏ, anh ngẩng đầu nhìn cô, cười nói: “Mặc dù đã đánh cược với em nhưng anh cảm thấy chuyện này vẫn nên để anh chủ động.”
Ninh Tê sửng sốt, phản ứng đầu tiên là muốn đứng dậy nhưng lại bị Ôn Lĩnh Viễn dùng sức giữ chặt.
Ánh đèn bàn chiếu lên vài giọt nước còn vương trên cặp má bánh bao, càng làm nổi bật sự xinh đẹp, thuần khiết. Tiếc là, lúc này cặp mắt trên gương mặt thiên thần ấy lại đang lộ ra vẻ sợ hãi.
Ôn Lĩnh Viễn mở ngăn kéo ra.
Phòng làm việc vẫn còn khá trống trải, trong ngăn kéo cũng thế, chỉ có một hộp nhung đen lẳng lặng nằm đó.
Không cần nghĩ cũng biết đây là gì.
Trong trạng thái hoàn toàn mờ mịt, Ninh Tê ngơ ngác nhìn Ôn Lĩnh Viễn lấy chiếc hộp mở ra, một chiếc nhẫn ngọc lục bảo từ từ xuất hiện, trùng hợp là nó lại giống với màu trâm cài áo mà Lucia tặng cho cô.
Ôn Lĩnh Viễn nắm lấy bàn tay mảnh khảnh, vừa đẩy chiếc nhẫn vào ngón giữa, vừa trịnh trọng nói: “Em vẫn còn nhỏ, còn nhiều điều chưa được trải nghiệm, cuộc sống của em sẽ luôn tràn ngập sắc màu. Anh tin dù qua bao nhiêu năm, em vẫn sẽ nhiệt tình theo đuổi anh như vậy. Chỉ là anh không đủ cảm giác an toàn, muốn em cho anh một thân phận rõ ràng.”
Anh ngước lên, nhìn vào mắt cô: “Có lẽ đến một ngày nào đó anh sẽ rời xa em trước nhưng chỉ cần có thể, anh vẫn sẽ luôn yêu em. Vì nợ em mười năm đồng hành, anh lại càng sẽ yêu em gấp bội. Ninh Tê, em có sẵn lòng đồng hành với anh, từ nay về sau sinh tử không rời không?”
Câu cuối cùng vừa dứt cũng là lúc giọt nước mắt đậu trên mu bàn tay của anh.
Không phải lời cầu hôn khiến Ninh Tê bật khóc mà là vì anh đã nói nợ cô nên phải yêu cô nhiều hơn.
Điều đó thật sự không cần thiết bởi cô chưa bao giờ cảm thấy khoảng cách tuổi tác của họ là vấn đề.
Nhờ có sự tồn tại của anh mà nỗi buồn, sự phản nghịch, cuộc sống không có mục đích, nỗi thất vọng, cô đơn, …. Tất cả những điều hủy hoại bản thân cô đã dần dần biến mất.
Đây rõ ràng là một món quà.
Ninh Tê vươn tay ôm lấy anh, muốn anh hiểu lầm rằng đây là sự kích động chứ không phải vì cô thấy buồn.
Cô nghẹn ngào lên án: “…… Anh lại phá hỏng kế hoạch của em! Chuyện kết hôn làm sao anh biết được?”
Ôn Lĩnh Viễn bật cười: “Em cứ lén lút khiến anh nghi ngờ nên nhân lúc em đi tắm, anh đã gọi cho Nam Xuyên.”
“…… Tên đấy dám bán đứng em.”
“Trong tay anh nắm rất nhiều nhược điểm để đe dọa nó.”
“…… Anh thật trẻ con.”
“Tha thứ cho anh vì chủ nghĩa đàn ông này. Chuyện cầu hôn anh nhất định phải chủ động.”
Anh vươn tay, dịu dàng lau đi những giọt nước đang làm mờ mắt cô rồi dịu dàng hỏi: “Em đồng ý nhé?”
Câu trả lời của Ninh Tê là một nụ hôn.
Ôn Lĩnh Viễn đỡ eo để cô ngồi vững trên đùi mình.
Khi nụ hôn chuyển xuống xương quai xanh, anh đột nhiên dừng lại, nghĩ đến một chuyện, nói: “Hình như anh vẫn chưa kể em nghe chuyện gì đã thúc đẩy anh tỏ tình nhỉ?”
Ninh Tê “Ừm” một tiếng, nhìn vào đôi mắt đang muốn thiêu đốt mình.
Anh ghé sát vào tai cô, mô tả những gì mình chứng kiến vào buổi chiều hôm ấy.
Cảnh tượng như tranh trực tiếp gõ vào tim anh, khiến anh nhận ra mình không còn đường lui nữa, buộc phải thừa nhận rằng dưới ánh nắng rạng rỡ ấy, anh đã nảy sinh dục vọng đáng ghê tởm với một cô bé.
Anh nên cho cô, cũng là cho chính mình một lời giải thích.
Ninh Tê ửng hồng hai má: “Anh……”
“Anh đã nói rồi, em đừng nghĩ anh hoàn hảo.”
Dĩ nhiên Ninh Tê tha thứ cho sự không hoàn mỹ của anh.
Tài liệu trên bàn bay tứ tung, cái đèn bàn xém thì rớt.
Trong phòng khách, điện thoại trên bàn trà di động không ngừng vang lên chuông báo tin nhắn WeChat, tiếc là giờ phút này hai người không rảnh để phân tâm nữa.
Thật lâu sau trận cuồng phong mới kết thúc.
Ninh Tê tắm thêm lần nữa. Sấy khô tóc xong, cô cuộn tròn trong lòng Ôn Lĩnh Viễn, xử lý những tin nhắn đó.
Việc đầu tiên là liên lạc với quản lý của “Mega Neon”, giải thích lý do và xin lỗi rằng cô không tiếp tục tham gia hoạt động của fans được nữa. Cũng may là ngoài kia còn hàng ngàn người mong muốn được lên giao lưu nên mất đi Ninh Tê cũng không gây nhiều phiền toán lắm.
Khi biết Ninh Tê được cầu hôn, người đại diện đã vui mừng chúc phúc rồi hỏi cô có đi xem liveshow nữa không.
Ninh Tê trả lời: [Tất nhiên là có rồi! Tôi và bạn bè mình sẽ là những khán giả trung thành, cổ vũ nhiệt tình nhất.]
Giải quyết xong chuyện này, Ninh Tê tiếp tục thông báo trong nhóm kế hoạch cầu hôn bị hủy bỏ.
Ninh Tê: [Đồ không có nghĩa khí @Ôn Nam Xuyên.]
Ôn Nam Xuyên đáp lại bằng một vẻ mặt đau khổ.
Tô Vũ Nùng: [Vậy tối mai tính sao?]
Ninh Tê: [Thì cứ xem ca nhạc thôi.]
Tô Vũ Nùng: [Thế bộ quần áo mới mua của cậu thì sao?]
Ninh Tê: [Vẫn mặc đi chơi được mà.]
Lúc trả lời tin nhắn, Ninh Tê không hề tránh đi nên Ôn Lĩnh Viễn chỉ cần cúi đầu là có thể nhìn thấy. Anh cười cười nói: “Vì để quần áo mới trong vali nên không thể cho anh xem à?”
“Ừ, đẹp lắm đấy. Mai em mặc cho anh ngắm.”
“Anh đây rửa mắt mong chờ.”
Xử lý xong đống tin nhắn, Ninh Tê thả di động xuống, xòe tay ngắm nhìn chiếc nhẫn, hỏi: “…… Sao không phải kim cương?”
“Anh nghĩ em thích cái gì đặc biệt chứ. Đây là một trong những bộ sưu tập quý giá nhất của mẹ anh đó. Anh phải tốn rất nhiều tiền mới có được.”
“…… Mẹ con mà cũng tính toán ư?”
Ôn Lĩnh Viễn cười nói: “May là nể tình thân nên mới được chiết khấu đó.”
“Trên này khảm gì vậy? Chắc là mất rất nhiều thời gian nhỉ? Anh chuẩn bị từ khi nào?”
“Khoảng một năm trước, không biết khi nào dùng nên anh cứ đề phòng cho chắc.”
Ninh Tê cười khen ngợi: “Thật là một thói quen tốt.”
Chiếc nhẫn có màu xanh đậm nhưng lại trong suốt khiến cô mê mẩn ngắm nhìn. Càng ngắm lại càng thấy mình là một người nông cạn: “Em tha thứ cho anh.”
Ôn Lĩnh Viễn khó hiểu nhìn cô.
Ninh Tê cười nói: “Anh có nhớ lần đầu tiên chúng ta thêm WeChat không? Anh chẳng hỏi ảnh đại diện của em là ai.” Cô còn vì thế mà buồn bực.
Ôn Lĩnh Viễn cười cười, hiểu cô đã phát hiện rằng anh đã tìm ra cậu nhóc tóc vàng, gương mặt tròn vo trên avatar của cô.
Vì cô mà một người chưa từng xem anime Nhật Bản, đã nguyện ý dành thời gian tìm tòi.
Ngày hôm sau, Ninh Tê ngủ đến khi mặt trời lên ba sào mới dậy.
Ôn Lĩnh Viễn đã đến Thanh Hạnh Đường từ sớm, cô tự mình ăn cơm trưa, đến chiều mới lết qua tìm anh.
Bốn giờ rưỡi, Ôn Lĩnh Viễn kêu cô bắt đầu chuẩn bị để đi sớm.
Tiểu Viên cũng cần trang điểm nên Ninh Tê xách váy mới qua nhà cô cùng chải chuốt.
Đến năm giờ rưỡi, Ôn Lĩnh Viễn dừng xe dưới lầu nhà Trì Tiểu Viên.
Cửa khẽ mở, Ninh Tê bước ra.
Bộ váy màu tím nhạt với thiết kế cúp ngực được may bằng vải gấm tinh xảo. Đi đôi với nó là lối trang điểm nhẹ nhàng, mái tóc mềm được tết gọn, điểm xuyết trên đó là những bông hoa nhỏ ngoài sân của Thanh Hạnh Đường.
Thanh khiết và ngọt ngào.
Cô nhấc váy bước đến, làn gió nhẹ như nâng đỡ bước chân cô.
Ninh Tê mở cửa, ngồi vào ghế phụ.
Ôn Lĩnh Viễn hoàn hồn, nói: “Đường Tùng Thảo.”
“…… Gì cơ?”
“Là tên loài hoa này.” Anh vuốt tóc cô, cười nói.
Ninh Tê lại nói: “Anh có biết là em định cả đời sẽ không muốn biết tên của nó không? Để cho nó vĩnh viễn bí ẩn.”
Ôn Lĩnh Viễn nở nụ cười có chút xin lỗi nói: “Xem như anh chưa nói gì đi.”
Trình Cảnh Thiên và Trì Tiểu Viên ngồi ở ghế sau cũng tìm đủ đề tài để nói chuyện, không khí rất hòa hợp.
Không lâu sau đã tới nơi.
Lần liveshow này của “Mega Neon” khá nhỏ, chỉ có khoảng người tham dự nên không tổ chức ở một sân vận động quá xa mà chỉ làm ở rạp hát ngay trung tâm thành phố.
Ở đây là khu thương mại sầm uất, ô tô rất khó ra vào. Ôn Lĩnh Viễn dừng xe ở một bãi đỗ xe gần đó, bốn người cùng nhau đi bộ qua.
Chạng vạng là thời điểm đẹp nhất trong ngày của Nam Thành. Bởi bạn có thể vừa nhìn thấy những ánh đèn rực rỡ của các tòa nhà cao tầng lại vừa nhìn được bầu trời chưa tối hẳn. Khoảnh khắc ngắm những vệt nắng tan dần cũng là lúc thấy rung động nhất.
Ninh Tê nắm tay Ôn Lĩnh Viễn đi qua đám người.
Trên con đường duy nhất đi đến rạp hát, họ nhìn thấy một máy karaoke với giá tệ một bài.
Ôn Lĩnh Viễn nhận thấy người bên cạnh dừng lại, nhìn theo ánh mắt của cô rồi cúi đầu hỏi: “Làm sao vậy?”
Ninh Tê cười nói: “Thật ra em đã chuẩn bị một bài hát, định khi cầu hôn sẽ hát cho anh nghe.”
Cô ngẫm nghĩ vài giây, nói: “Nếu đã chuẩn bị rồi thì không nên lãng phí.” Rồi thoát khỏi tay anh, đi về phía máy hát.
Trì Tiểu Viên và Trình Cảnh Thiên cũng dừng lại, tò mò hỏi: “Tê Tê muốn làm gì vậy?”
Ôn Lĩnh Viễn không trả lời, chỉ mỉm cười nhìn bạn gái.
May mà bài hát Ninh Tê chuẩn bị cũng khá thịnh hành nên chỉ cần quét mã WeChat quét, trả tiền là có thể lấy microphone.
Với kinh nghiệm mấy năm thi hát và từng thử hát trên đường phố nên Ninh Tê không hề luống cuống.
Cô xinh đẹp như vậy, giọng hát lại ngọt ngào nên rất dễ thu hút sự chú ý của người qua đường.
Tuy nhiên, giữa hàng nghìn người, cô lại chỉ nhìn thấy ánh mắt của người mình yêu.
Cũng chỉ hát cho anh ấy nghe.
As long as stars shine down from heaven
And the rivers run into the sea
Till the end of time forever
You’re the only love I’ll need
In my life you’re all that matters
Hát đến một nửa thì có người vỗ tay, mấy người bán hoa nhân cơ hội đến chào hàng.
Ôn Lĩnh Viễn lấy một bó hoa, đưa hai tờ tiền, bảo không cần thối. Anh không muốn dây dưa mấy việc nhỏ nhặt này, vì anh biết đây là bốn phút ngắn ngủi đặc biệt nhất trong cuộc đời mình.
Anh không muốn bỏ lỡ một giây nào.
Ánh mắt của Ninh Tê vẫn mãi dõi theo Ôn Lĩnh Viễn, anh mặc áo sơmi màu trắng mà cô thích nhất, như bông tuyết trắng giữa rừng tùng.
Trước mặt anh, lần đầu tiên cô cảm thấy ngại ngùng khi hát.
Khi nhìn sâu vào đôi mắt màu hổ phách ấy, cô như quay về thuở ban đầu.
Là đêm mưa tầm tã, là ánh hoàng hôn rung động, là bài hát ngọt ngào, là kem cạo râu mùi bạc hà, là mùi nắng vương trên áo anh, là khoảnh khắc chợp mắt ngắn ngủi và còn là chuyến xe đêm hôm ấy.
Anh sạch sẽ, sáng sủa và dịu dàng như những áng mây trôi qua tháp ngà của cô.
Bài hát đi vào hồi kết, Ninh Tê trả lại micro rồi bước đến nhận lấy bó hồng trên tay anh.
Những đóa hồng rực rỡ xen kẽ với vài bông hoa nhỏ màu trắng được bọc trong giấy đen.
Giọng nói của Ninh Tê hơi run rẩy: “Bó hoa này thật đẹp, anh có biết là giống gì không?”
“Không biết. Nhưng chắc chắn nó không tượng trưng cho tình bạn.” Ôn Lĩnh Viễn cười trả lời.
– HOÀN CHÍNH VĂN –