Phòng trà không có bật đèn, người bắn pháo chính là Trì Tiểu Viên. Trong tay Ôn Lĩnh Viễn bưng bánh kem, trên đó là những ánh nến leo lắt, còn trên đầu anh là chiếc mũ giấy hình tam giác. Không biết vì sao mà Ninh Tê lại cảm thấy việc anh đội chiếc mũ này chắc chắn không xuất phát từ sự tự nguyện.
Tất cả mọi người cùng hát bài sinh nhật vui vẻ, chỉ có vài câu đơn giản mà Trì Tiểu Viên cũng lạc nhịp khiến ai nấy đều vừa hát vừa cười.
Nhưng mà, mục đích của bọn họ đã đạt được rồi. Rõ ràng cô là một người sợ sự ngạc nhiên mừng rỡ và những trường hợp như thế này.
Ninh Tê ôm lấy bà nội, ngửi mùi nắng trên quần áo của bà.
“Tê Tê khóc à?” Bà nội cười tủm tỉm vỗ vỗ bả vai cô.
“Cháu không có.”
“Đến thổi nến, thổi nến đi!” Trì Tiểu Viên đã thèm nhỏ dãi cái bánh kem Black Forest này nãy giờ rồi, bèn vỗ tay thúc giục.
Bánh kem được đặt lên bàn, Ninh Tê bị ấn ngồi xuống ghế, sau đó cô và Tô Vũ Nùng cùng đội lên chiếc mũ giấy giống của Ôn Lĩnh Viễn, chỉ có khác màu thôi.
“Sao cô lại không đội?” Ninh Tê chỉ vào Trì Tiểu Viên.
“Bởi vì chiếc bánh kem này là do tôi và bà nội đi mua mà!” Trì Tiểu Viên đáp với vẻ chính nghĩa.
Ninh Tê nhắm mắt lại và chắp tay trước ngực. Thật ra cô không ước gì cả, cô không tin thứ này, bởi vì những nguyện vọng mà cô ước từ sau năm mười hai tuổi chưa từng trở thành sự thật.
Bánh kem rất nhỏ nên chỉ riêng việc chia cho mỗi người một góc đã khó rồi nên cũng không còn thừa để nghịch nữa. Góc mà Ninh Tê được chia có tấm thẻ chúc mừng bằng chocolate trắng, trên đó có viết dòng chữ bằng chocolate đen: Cici, sinh nhật vui vẻ!
Ninh Tê cười nói: “Sư phụ làm ra cái bánh này cũng lười thật đấy.”
Trì Tiểu Viên nói: “Ai bảo tên cô phức tạp quá chi, căn bản là viết không được.”
Ăn bánh kem xong, mọi người bắt đầu tặng quà sinh nhật. Bà nội đã chuẩn bị một cặp bao tay lông hình con thỏ màu hồng phấn, còn Trì Tiểu Viên thì tặng một chiếc móc khóa xi mạ hình con thỏ màu hồng vàng.
Trì Tiểu Viên nói: “Ban ngày tôi dẫn bà nội đến trung tâm thương mại mua đó. Cái móc khóa này tiện lắm, cô đừng có chê, tiền lương của tôi ít lắm.” Vừa nói vừa liếc qua Ôn Lĩnh Viễn một cái, quang minh chính đại than phiền về vấn đề đãi ngộ với ông chủ.
Ôn Lĩnh Viễn cười cười.
Ninh Tê nói: “Không chê đâu, đúng lúc tôi cũng đang thiếu một cái móc khóa.” Cô vừa nói vừa bỏ chiếc hộp giấy đựng móc khóa vào cặp, rồi đeo cặp bao tay kia lên, giơ ra trước mặt bà nội: “Có đẹp không ạ?”
“Đẹp đẹp.” Bà nội cười tươi đến nỗi chỉ thấy răng mà không thấy mắt.
Người duy nhất ở đây vẫn chưa tặng quà là Ôn Lĩnh Viễn. Ninh Tê nhìn anh một cái, thật ra cô nghĩ anh có chuẩn bị, chỉ không hiểu sao vẫn chưa đưa thôi.
Nhưng tất nhiên Ôn Lĩnh Viễn đã hiểu lầm, bèn cười nói: “Xin lỗi, tối tôi về nghe Tiểu Viên nói mới biết hôm nay là sinh nhật cháu, cho nên chưa kịp chuẩn bị quà gì cả. Cháu muốn gì? Tôi sẽ tặng cho cháu.”
“Vậy chú tặng tôi một bộ chữ đi.”
“Đổi cái khác đi, đã lâu rồi không luyện, vẫn đừng nên bêu xấu thì hơn.”
“Tôi chỉ muốn cái này thôi à.”
“Vậy thì phải lâu lắm đó.”
“Chỉ cần chú không quên là được rồi.”
Trì Tiểu Viên cũng ồn ào hùa theo, “Cháu cũng muốn, cháu cũng muốn!”
“Chờ đến sinh nhật của cháu rồi nói sau đi.”
“Sinh nhật cháu mới qua hồi tháng Tám mà, giờ còn phải đợi – lâu – ơi – là – lâu đó!”
Ăn bánh kem xong, Ninh Tê chủ động dọn dẹp, lấy túi nilon đựng chiếc bánh rỗng, đĩa giấy, dao nĩa nhựa để đi vứt rác. Ở cửa gặp phải Ôn Lĩnh Viễn, anh đang ngồi trên ghế đá gọi điện thoại.
Nghe Trì Tiểu Viên nói, hôm nay anh đi tham gia một buổi giao lưu nên mới ăn mặc nghiêm trang như vậy, áo sơmi quần tây, hoàn toàn không giống với áo blouse trắng và những bộ quần áo thoải mái ngày thường mà trông có vẻ cao quý hơn, chỉ là…
Ninh Tê cười một tiếng.
Không có sở thích nghe lén người ta nói chuyện điện thoại nên cô nhanh chóng cầm túi đi khỏi đó. Chờ đến khi quay lại, đúng lúc Ôn Lĩnh Viễn cũng vừa nói chuyện điện thoại xong.
“Chú Ôn.” Ninh Tê nhảy vụt đến trước mặt anh.
Ôn Lĩnh Viễn đang chờ cô đi vào cùng, nhưng cô đột nhiên duỗi tay lên đầu anh. Đang ăn bánh kem nửa chừng thì bị cuộc điện thoại cắt ngang nên lúc này anh vẫn còn đội chiếc mũ giấy ấu trĩ kia.
Ôn Lĩnh Viễn nhìn vào trong tay cô, cười nói: “Tiểu Viên cứ ép tôi phải đội lên.”
“Tiểu Viên là họ hàng của chú hả?”
“Là một họ hàng khá xa bên mẹ tôi, cha mẹ con bé ly hôn, vốn dĩ con bé theo bà ngoại nó nhưng năm ngoái bà cũng qua đời rồi. Thế nên mẹ tôi mới dắt con bé đến thành phố Nam, cho tới Thanh Hạnh Đường học nghề.”
Mũ giấy trên tay Ninh Tê đã bị bóp xẹp rồi gấp đôi nó lại. Cô nghe anh nói xong thì mới cười nói: “… Bây giờ có thể sống ở Thanh Hạnh Đường cũng tốt lắm.” Cô chắp tay sau lưng, nhảy hai bước lên bậc thang.
Ở trong phòng trà, bà nội đang phà trà cho mọi người uống để đỡ ngấy.
Mọi người ngồi nói chuyện một lát, điện thoại của Ninh Tê chợt vang lên, là Ninh Trị Đông đã bặt vô âm tín mấy ngày nay gọi đến.
Ninh Tê sợ mình không khống chế được tính tình bèn đứng dậy ra sảnh chờ nhận máy.
Ánh đèn trong sảnh không sáng lắm, khi đứng ở giữa căn phòng trống rỗng nói chuyện thì sẽ phát ra tiếng vang nên cô đi sang bên phải, vén rèm vải lên, ngồi xuống cầu thang gỗ đi lên lầu hai.
Ninh Trị Đông giải thích rằng hai ngày nay có việc phải ra ngoài một chuyến, nhưng lại để quên điện thoại cá nhân ở khách sạn nên không nhận được điện thoại.
Tất nhiên Ninh Tê không tin, điện thoại không nhận được, chẳng lẽ cũng không thể trả lời tin nhắn WeChat sao?
“Khi nào ba về?”
Ninh Trị Đông cười nói: “Sao vậy? Mới ăn sinh nhật mà đã muốn ba về rồi à? Không phải ba không muốn về mà vì bên này đang có chút rắc rối. Bà nội có khỏe không?”
Ninh Tê không trả lời ông, “Con sắp sa thải dì Trương.”
“Chỉ là một người giúp việc thôi mà, muốn đuổi thì đuổi đi, ba sắp xếp một người khác cho con nhé?”
“Ba thật sự không về à?”
“Chuyện này, Tê Tê à, con hiểu cho ba đi mà… Ba cho con tiền nha, sinh nhật con muốn mua gì thì mua, nhé?”
“Thật sự không về sao?” Ninh Tê hỏi dồn.
Hình như Ninh Trị Đông bị cô hỏi đến mức không nén được sự tức giận: “Ba sẽ về nhanh, sẽ về nhanh, được chưa?”
“Nếu ba không về, con sẽ dẫn bà về quê.”
Mấy năm trước khi ông nội qua đời, Ninh Trị Đông trở về lo việc ma chay đã bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ, nói ông kiếm nhiều tiền như vậy mà lại không màng đến sống chết của cha mẹ mình, bản thân thì sống trong căn biệt thự to trong khi cha mẹ mình thì ở căn nhà cũ, suốt ngày cứ phải sửa này sửa kia, đến nỗi một căn nhà mới cũng tiếc không muốn xây.
Việc này đương nhiên là hiểu lầm, là do ông bà kiên quyết muốn ở nhà cũ cho thoải mái. Ninh Trị Đông cũng đã khuyên can rồi, sau đó còn nâng cấp điện nước trong nhà cho hiện đại hơn, cố gắng để cho họ ở thật thoải mái.
Tật xấu lớn nhất của Ninh Trị Đông chính là sĩ diện, vì không chịu được những lời đàm tiếu đó nên vừa chôn cất ông nội xong đã vội đón bà nội vào thành phố.
Giờ Ninh Tê nói muốn đưa bà về quê, quả nhiên đã chạm vào vảy ngược của ông ấy.
“Bà nội đang sống tốt, con đưa về làm gì?”
“Ba có thể thử xem, trong vòng ba ngày nếu ba không về, con sẽ lập tức dẫn bà về quê.”
“Ninh Tê, đừng có tự thay ba quyết định!”
Ninh Tê cúp điện thoại, tạm thời kéo số điện thoại của Ninh Trị Đông vào danh sách đen. Cô ôm đầu gối ngồi trong chốc lát, nhìn những chiếc tủ ngay ngắn ở phía đối diện.
Mấy hàng trên cùng kia thật sự rất khó thấy, thế nên hôm đó Ôn Lĩnh Viễn mới đeo mắt kính ư?
Di động rung lên cắt đứt dòng suy nghĩ, là một cuộc gọi video, không phải Ninh Trị Đông gọi đến mà là mẹ của Ninh Tê, Hề Văn Ngọc.
Trong video, Hề Văn Ngọc đang mặc một bộ đồ đen nằm trên ghế, phía sau là một bể bơi xanh thẳm. Bên kia đang là ban ngày, Ninh Tê không tính được múi giờ chính xác nên không biết bà đang ở nước nào.
Hề Văn Ngọc cười nói: “Tê Tê đang ở đâu vậy? Đã ăn bánh sinh nhật chưa?”
Ninh Tê buồn bực đáp: “Ăn rồi, ăn với bà nội.”
“Mẹ không kịp về ăn sinh nhật với con, con muốn quà gì, mẹ bảo người mua rồi gửi cho con nhé?”
Ninh Tê lắc đầu, “…… Không cần đâu, ba cho con tiền rồi.”
“Tiền của Ninh Trị Đông với tiền của mẹ khác nhau.”
Ninh Tê không biết nên nói gì, “…… Tết mẹ có về không ạ?”
“Bây giờ mới tháng , không nói trước được. Nếu như không có sắp xếp gì thì chắc chắn mẹ sẽ về. Bằng không con qua đây đón Tết đi?”
Ninh Tê lắc đầu. Cô biết hơn phân nửa là Hề Văn Ngọc chỉ nói vậy thôi. Bà có vô số buổi hẹn, liên hoan và tiệc tùng, nếu cô sang đó thì sẽ trở thành đứa con riêng không hiểu phong tình của chồng cũ.
Trong video có một giọng nam gọi tên tiếng Anh của Hề Văn Ngọc, thế là bà ghé sát vào màn hình, gửi cho cô một nụ hôn gió: “Nghĩ xem muốn gì rồi gửi qua WeChat cho mẹ, bây giờ mẹ có việc, cúp máy trước đây, sinh nhật vui vẻ nha con.”
Ninh Tê không biết mình có nên vui hay không, ít ra bọn họ vẫn còn nhớ sinh nhật của mình?
Cô dụi dụi mắt, lúc cúi đầu thì nhìn thấy bên ngoài rèm vải có người đang đứng.
“Chú Ôn?”
Ôn Lĩnh Viễn xốc rèm lên, cười nói: “Tình cờ nghe thấy thôi, tại tôi đang định lên lầu lấy áo khoác.”
Ninh Tê đáp một tiếng, nhưng không định nhường đường mà vẫn ngồi trên bậc thang như cũ, chẳng qua chỉ dịch qua bên cạnh một chút, chừa chỗ cho anh đi lên lầu.
Ôn Lĩnh Viễn đứng tại chỗ một lúc lâu rồi đi tới chỗ cô, không đi lên mà ngồi xuống bên cạnh.
Ninh Tê ngửi thấy một hương thơm dịu nhẹ, giống như bầu trời trong xanh được cơn mưa tưới mát, như có như không cuốn đi mùi hương nồng nặc của những vị thuốc, đây là mùi trên người Ôn Lĩnh Viễn.
Ninh Tê ôm đầu gối, đặt cằm lên đó, “…… Tôi cho rằng bọn họ đặt tên này cho tôi thì ít ra cũng có yêu nhau —- chú có biết mẹ tôi họ gì không?”
“Tôi biết.” Các ngón tay của Ôn Lĩnh Viễn đan vào nhau, cánh tay đặt lên đầu gối, chậm rãi nói: “Con người khi sinh ra sẽ là một ly nước lọc, nhưng cái ly này không được đậy kín, thế nên trong quá trình lớn lên sẽ có vô số chất bẩn và bụi bặm rơi vào đó. Người trưởng thành không bao giờ sạch sẽ.”
“…… Cho nên phải tha thứ sao ạ?”
“Không cần tha thứ, chỉ cần hiểu sự thật này thôi, như thế sẽ khiến cháu không canh cánh trong lòng.” Ôn Lĩnh Viễn cười nhạt, chính là nụ cười dù núi tuyết có sụp xuống cũng không sợ hãi, nhưng đâu đó vẫn có chứa một chút bắt đắc dĩ: “… Tất nhiên, có lẽ cháu phải trải qua quá trình bị nhiễm bụi bặm đó. Chỉ có con nít mới tích cực được như vậy, chứ người lớn thì chỉ biết nói “bỏ đi” thôi.”
“Tôi không phải con nít, chú xem, ngoài nói “thôi bỏ đi”, tôi còn nói gì được nữa đâu chứ?”
“Mặc dù không thể không sống chung với những thứ bẩn thỉu kia, nhưng cũng sẽ có những sự lựa chọn khác. Có người lắng đọng, thì cũng có người sôi nổi.”
Ninh Tê trầm mặc.
Ôn Lĩnh Viễn vỗ nhẹ vai cô, “Bạn cháu nói đang đợi cháu đi ăn khuya đấy, tôi đưa bà về rồi sẽ chở hai đứa đi.”
“Không phải chú đã bận cả ngày rồi sao?”
“Đừng nhớ đến những người lớn làm mất hứng kia nữa, con nít thì phải trải qua một buổi sinh nhật vui vẻ chứ. Hai đứa muốn ăn gì, tôi có thể mời.”
Ninh Tê cười rộ lên, “Muốn ăn đồ ngọt, ăn ngon nhưng mà đắt lắm. Nhưng mà bây giờ vẫn còn chỗ bán ạ?”
“Cháu ra một cái đề khó cho tôi rồi.” Ôn Lĩnh Viễn cười nói, “Chờ một lát, tôi lên lấy áo khoác đã.”
–
Bông: chương này thấy thương Tê Tê ghê: