Lúc nhận được thư của Hình Phi là tầm nửa tháng trước. Trong thư Hình Phi có viết đến chuyện Mộ Dung Trí cùng độc nữ của Viêm Khánh Vương, Linh Sóc quận chúa đính ước thông gia, vốn định ít ngày nữa liền thành thân, không ngờ nghe tin Mộ Dung Viễn tử trận, y đột nhiên lại một mình bỏ đi, nói muốn đi tra lại những chuyện đã từng xảy ra nơi biên cương của hắn, có thể cũng sẽ đến Lạc Nhật cốc, còn có chút tiếc nuối, nói khánh công yến vẫn chuẩn bị vì hắn, nếu hắn còn nơi nhân gian, nhất định phải uống đến thống khoái, vân vân.
Khi đọc đến hai chữ «đính ước», Mộ Dung Viễn lại không nhịn được một trận rối lòng.
Tam ca của hắn cuối cùng cũng muốn thành thân. Có lẽ đây là kết quả tốt nhất. Hắn đợi người kia vài chục năm, chỉ đơn thuần muốn nhìn y sống thật vui vẻ…
Khi ấy bị hỏa dược đánh bật, may mà hắn phản ứng linh hoạt, mới không thương tổn đến chỗ yếu hại. Bất quá tim phổi cùng hai chân bị chấn thương, da thịt quanh thân chồng chất vết thương. Trước khi hôn mê đã cầu xin Lê Đình Vãn để hắn giả chết. Hắn biết, với y thuật của Lê Đình Vãn, tuyệt đối làm được chuyện này.
Đến lần thứ hai tỉnh lại, hắn đã ở trên đường đến Lạc Nhật cốc rồi. Lê Đình Vãn hành sự khá xảo diệu, tất cả các tướng sĩ đều cho rằng hắn đã chết. Uất Trì Phong là người cá tính ngay thẳng, đương nhiên cũng không hoài nghi điều kì lạ trong đó.
Nhưng Lê Đình Vãn lại dùng giọng đầy tiếc nuối nói với hắn, tâm phế thương tổn có thể từ từ điều dưỡng, nhưng hai chân hắn vì va chạm mạnh mà hao tổn đến kinh mạch, có thể sẽ chữa khỏi, cũng có thể cả đời này chỉ đành ngồi trên xe lăn, trở thành tàn phế.
Nhìn sắc mặt như đưa tang phụ mẫu của Lê Đình Vãn khi ấy, Mộ Dung Viễn vẫn nở nụ cười. Dưới tình huống ấy vẫn có thể cứu được cái mạng này, đã là may mắn trong bất hạnh rồi. Hiện tại dù sao hắn vẫn còn sống. Chỉ cần sống, không có chuyện gì không thể phát sinh!
Hai người vừa trở lại Lạc Nhật cốc, Mộ Dung Viễn liền bị Lê Đình Vãn nhốt trong nhà, bắt đầu đủ loại trị liệu. Lê Đình Vãn còn lấy danh Thần y thề thốt bảo chứng với hắn, nhất định sẽ chữa khỏi chân của Mộ Dung Viễn.
Bởi vậy, mỗi ngày tất cả những việc Mộ Dung Viễn làm chỉ là tắm dược dục[], nấu ít món ngon, đi câu cá trong hồ sâu bên cạnh, sau đó để Lê Đình Vãn châm cứu cho mình. Nhìn Lê Đình Vãn đầy tinh thần quyết không chịu thua kia, cứ như người bị thương là hắn vậy.
Không rõ tại sao khi ấy muốn giấu chuyện mình còn sống, bất quá sau đó ngẫm lại liền cảm thấy quyết định ngày ấy chính xác cực kì. Hắn không quan tâm đến việc người ta nhìn thấy hắn tàn phế có thể biểu hiện ra vẻ đồng tình thương hại, Mộ Dung Viễn trước giờ chưa bao giờ quan tâm đến cái nhìn của người khác. Nhưng đó cũng có thể coi như một lời cáo biệt dĩ vãng, là một cơ hội tốt để bắt đầu lại, sao hắn lại không làm?
Dù nghĩ như vậy, nhưng lá thư của Hình Phi vẫn khiến hắn có chút dao động. Vốn định không gặp Mộ Dung Trí nữa, nhưng sâu trong nội tâm, dường như vẫn hi vọng có thể sớm gặp y.
Thật không rõ vì sao Mộ Dung Trí lại không ngại nghìn dặm xa xôi tới tìm tung tích một người đã qua đời? Y vừa đính ước cùng Quận chúa, tại sao lại vô trách nhiệm bỏ đi luôn? Người nọ thường ngày làm việc luôn theo khuôn phép, cũng có lúc tùy hứng thế này, thật đúng là không quan tâm đến hậu quả.
Mộ Dung Viễn thở dài, rút từ trong áo ra một món đồ trang sức. Đó là một chiếc kim tỏa nho nhỏ trẻ con thường đeo, mặt khóa tinh điêu tế mài[], có khắc hai chữ tiểu triện Phú quý, chữ khắc sinh động như ý tường vân. Nối với kim tỏa là một sợi dây vàng, chỗ nối còn có một viên hồng bảo thạch, phía dưới còn khắc một chữ Trí. So với những đồ trang sức bình thường, sợi dây vàng này có vẻ vô cùng tinh xảo khác biệt.
Bởi vì được tiếp xúc nhiều, trên mặt khóa còn bóng sáng lấp lánh, lộ ra ánh sáng nhu hòa. Mộ Dung Viễn nhìn văn hoa trên khóa, lặng lẽ nói: “Phú quý…”
Tam ca, ngươi dùng một chiếc khóa vàng nhỏ khóa ta nửa cuộc đời trước, giờ ngươi đã sắp thành hôn, còn dây dưa theo ta làm gì?
Nhìn gương mặt trầm tĩnh say ngủ như hài đồng kia, trên gương mặt Mộ Dung Viễn bỗng hiện ra một nụ cười gượng. Hắn giúp Mộ Dung Trí tém lại góc chăn, sau đó chậm rãi lăn xe ra khỏi cửa phòng.
Lê Đình Vãn đang khí thế ngất trời đun thuốc trong trù phòng, miệng còn lẩm bẩm.
“Ta đây Thần y một đời, y thuật coi như trước chưa từng có, sau không ai bằng, sao bỗng lưu lạc đến nông nỗi đun thuốc nấu cơm cho người ta chứ. Hình như từ khi quen người Mộ Dung gia, mọi việc đều không thuận lợi, lẽ nào bát tự của Lê Đình Vãn ta không hợp với họ Mộ Dung?…”
“Này, ngươi lải nhải xong chưa? Có ai bắt ngươi làm đâu, là chính ngươi cướp việc chứ.”
Nghe thấy tiếng Mộ Dung Viễn, Lê Đình Vãn giật mình nhảy dựng, kêu lên. “Ta đang cố ý tạo cơ hội cho hai người, thừa lúc Tam ca ngươi suy yếu, còn không cho y ngoan ngoãn nghe lời? Ngươi chạy tới đây làm gì?”
Mộ Dung Viễn vào trù phòng, thản nhiên nói. “Làm cơm tối a. Trù nghệ của ngươi cũng chỉ có ngươi mới nuốt được.”
Câu này nói thật không sai. Trù nghệ của Lê Đình Vãn tuyệt đối có thể sánh với độc dược của hắn. Mộ Dung Viễn chỉ ăn có một miếng, lập tức buông đũa xuống, nói. “Ngươi muốn độc chết ta cũng không cần phiền phức thế!”
Lê Đình Vãn còn ngơ ngơ ngác ngác không hiểu Mộ Dung Viễn có ý gì, vừa thấy đôi mắt chớp chớp cùng vẻ mặt mơ hồ của hắn, Mộ Dung Viễn liền không nhiều lời, trực tiếp gánh việc xuống bếp làm cơm.
Thật không ngờ, Lê Đình Vãn vừa ăn món do Mộ Dung Viễn làm, gần như dùng ánh mắt như thấy quái vật nhìn hắn.
“Ông trời a, trù nghệ của ngươi so với đại trù trong tửu lâu ở Kinh thành còn giỏi hơn, giờ ta cũng không phải lo sau này ngươi sống ra sao nữa rồi. Cho dù hai chân ngươi có tàn phế, cũng có thể tự nuôi sống mình a…”
Có thể không kiêng kị gì nói rủa người ta cũng chỉ có vị Lê đại thần y này thôi, mà Mộ Dung Viễn cũng không ngại việc này. Hắn chỉ khẽ cười một tiếng, ngay cả đáp lại cũng lười.
Là một thiếu gia lớn lên giữa cảnh hỗn ôn nhu hương, Mộ Dung Viễn không thể chỉ dựa vào công phu múa mép mà khiến nữ tử vui vẻ, ngoại trừ bề ngoài phải đối phó với kỹ năng cầm kỳ, hắn còn luyện được một tay trù nghệ, không chỉ dùng để góp vui, cái chính là ở kinh thành hắn còn sở hữu tửu lâu riêng, làm sao có thể dốt đặc cán mai với trù nghệ được? Mộ Dung Viễn tự tin trù nghệ của hắn tuy kém ngự trù, nhưng cũng cách không xa.
Lê Đình Vãn ngồi bên bếp buồn chán đun thuốc, thấy Mộ Dung Viễn bắt đầu bận rộn làm cơn, đột nhiên cười phốc một tiếng.
“Lúc không gặp thì muốn gặp y như như thế. Chờ người ta thực sự tới, ngươi lại chui rúc làm con rùa. Thật không giống tác phong của Kỳ lão tứ nhà ngươi.”
Động tác của Mộ Dung Viễn hơi khựng lại, nhưng không đáp. Lê Đình Vãn lại nói. “Ngươi cho là có thể dối được ta sao? Từ khi đọc xong thư Hình Phi, ngươi vẫn một bộ dáng ngơ ngơ ngẩn ngẩn, rồi ba ba chạy đến làm cơm cho người ta, còn bắt ta kê đơn. Tam ca ngươi chỉ là mệt mỏi quá độ, lại bị hương mê oanh tập kích, nghỉ ngơi sẽ khỏe, cần gì phải uống thuốc cho phiền?…”
“Dược Quán tử, ngươi thật nhiều chuyện!”
Bị Mộ Dung Viễn lạnh lùng vứt cho một câu, Lê Đình Vãn vẫn nhún vai chẳng thèm để ý.
“Ta là muốn tốt cho ngươi thôi. Thật không rõ mấy người các ngươi, vì sao lúc nào cũng khẩu thị tâm phi, mất công lãng phí thời gian vào mấy chuyện nhàm chán này. Kỳ thực Tam ca ngươi cũng không phải vô tình với ngươi, người ta đã vượt nghìn dặm xa xôi tới tìm ngươi rồi, trong hành lý còn có tro cốt của ngươi… Ha ha ha, mấy lời ta nói có vẻ hơi kì quái thì phải, rõ ràng ngươi đang ở đây, nhưng tro cốt của ngươi cũng có…”
“Dược Quán tử, ta cũng quên hỏi ngươi, ngươi rốt cuộc lấy đâu ra tro cốt làm giả thế?”
Vừa bị Mộ Dung Viễn hỏi như vậy, Lê Đình Vãn lập tức ngưng cười. Hắn làm sao dám nói đó chỉ là tro cốt của một con chó. Hắn sợ không đủ, cho thêm ít tro bếp. Dù sao nhất định cũng không có ai thất lễ mở hũ tro cốt, đợi đến khi mai táng xong, chính là thiên y vô phùng[] rồi. Ai biết được có người ngu ngốc đeo lọ tro cốt chạy khắp nơi thế chứ?
[] Dược dục: Bồn tắm có pha thêm vài vị thuốc.
[] Tinh điêu tế mài: điêu khắc tỉ mỉ tinh tế.
[] Thiên y vô phùng: Áo tiên không thấy vết chỉ khâu, ám chỉ một việc hoàn hảo không để lại chút dấu vết.