Toàn Bộ Cá Khô Của Đế Quốc Đều Thuộc Về Miêu Vương Phi

chương 109

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cảnh trò chuyện cùng người què thuận lợi thông qua, lại đến cảnh diễn cá nhân của Hạ Mộc.

Người què rời khỏi căn phòng, nữ chủ một mình bị nhốt ở tầng hầm, tìm được vật cứng rắn, muốn cạy mở còng tay, lại không làm nên chuyện gì.

Kế tiếp, chủ thấy trên một chiếc bàn cạnh bồn rửa tay, có một khối xà phòng mà vàng, nàng suy tư một chút, lập tức cởi áo khoác và quần jean, dùng vật cứng cắt rách quần áo, nối lại với nhau, ở chỗ tay áo buộc một chiếc đũa, ném mạnh ra ngoài, nỗ lực kéo khối xà phòng trên bàn đến chỗ mình.

Trong cảnh này, nữ chủ cởi đến chỉ còn lại nội y, là thời cơ tốt để phô diễn đường cong cơ thể.

Nhưng Hạ Mộc dù sao cũng không phải diễn viên chuyên nghiệp, không thể chấp nhận trên màn ảnh cưới đến giống như mặc áo tắm hai mảnh, cho nên, trước đó cô đã đề nghị với đạo diễn, hy vọng dưới áo lông có thể mặc thêm một chiếc áo sơmi tay dài, tối đa lộ đến ba mươi centimet trên đầu gối, độ dài tương đương váy ngắn.

Nhưng lúc quay, hùng ấu tể nhìn kịch bản của cô, không chút do dự mà biểu thị rất không hài lòng.

Vì vậy, đoàn phim lại tìm cho Hạ Mộc một cái quần dài...

Quần dài màu hồng nhạt!

Cô từ trang phục khêu gợi lộ đôi chân dài, lập tức biến thành dưới áo sơmi mặc quần dài màu hồng nhạt!

Ai muốn mặc thành như vậy để đóng phim!

Hạ Mộc thẹn quá thành giận, liếc mắt trừng quyển mao tiểu tiểu đứng bên cạnh đạo diễn, ngẩng đầu phản kháng.

" Ta không mặc cái này!"

Nhân viên đoàn phim bước lên phía trước khuyên bảo, Hạ Mộc thề sống chết không từ!

Trứng Cuốn điện hạ thấy con mèo ngốc không chịu phối hợp, không thể làm gì khác hơn là trầm mặc không hé răng đi đến ngồi xổm xuống bên cạnh cô, cột áo khoác và áo lông của cô cởi ra lại với nhau, thử ném đi, kiểm tra khoảng cách đến chỗ chiếc bàn.

Hạ Mộc lập tức xuất thủ trả thù, vươn miêu trảo, cố sức vặn cánh tay ấu tể, vội vàng nói: "Ta không mặc quần dài! Ngươi bảo đạo diễn cho ta mặc thêm một chiếc áo lông là được rồi!"

Đoạn Tử Đồng quay đầu lại liếc nhìn cô một cái, đứng dậy di chuyển hai bước, rời khỏi công kích của miêu trảo.

Hạ Mộc chưa từ bỏ ý định ra sức đưa tay, còn muốn thi triển vô ảnh miêu trảo.

Nhưng tay kia bị còng vào ống nước, hùng ấu tể vừa vặn ngồi ở phạm vi an toàn cô không cách nào chạm đến, còn đắc ý làm mặt quỷ với cô...

Hạ Mộc: "..."

Nụ hôn hôm nay đã không còn nữa!

Quyển Quyển cởi áo khoác bản thân bản thân, thắt vào cùng hai chiếc áo khác, trường độ vừa vặn có thể chạm đến khối xà phòng.

Cho nên, kịch bản biến thành lúc nữ chủ tựa vào góc tường mà ngủ, người què biến thái đứng lên cởi áo khoác, khoác trên người nữ chủ, sau đó đi ra ngoài.

Hạ Mộc không cần phải cởi quần nữa.

Cảnh này phải diễn ra cảm giác hồi hộp, nữ chủ cho rằng người què ra ngoài gây án, bắt đầu tìm cách trốn thoát.

Hạ Mộc tưởng tượng lại tình huống bản thân bị bắt lên thuyền hải tặc, hồi hộp lại nỗ lực duy trì bình tĩnh, cột ba chiếc áo lại với nhau, tung vài lần, cuối cùng kéo được khối xà phòng đến tay.

Cô bôi xà phòng lên mép và lưng bàn tay, nhằm bôi trơn.

Máy quay cho Hạ Mộc một cảnh đặc tả cử động của tay, cô bắt đầu ra sức lay động còng tay.

Cảnh này phải chịu chút vị đắng, còng tay ma sát những vị trí nhìn có chút đau, mới có thể kích khởi cảm giác hồi hộp của khán giả.

Hạ Mộc cũng nghiêm túc, vùi đầu lay động còng tay, vốn dĩ, vặn đến một nửa, hẳn là tạm dừng quay chụp, hoá trang cho tay, nhưng cô là một người có tinh thần chuyên nghiệp, trực tiếp vặn đến bàn tay thật sự đỏ lên, cũng không cần phải hoá trang.

Ngay sau đó, người què bưng sữa và sandwich đẩy cửa bước vào, đúng lúc thấy quần áo tán loạn bên cạnh nữ chủ, và xà phòng trong tay nàng.

Nữ chủ không nghĩ tới, người què chỉ là đi ra ngoài lấy thức ăn cho nàng.

Nàng nỗ lực trốn thoát lại bị bắt tại trận, nhất thời hoảng trương vô thố sững sốt tại chỗ.

Người què nổi giận, cảm thấy nữ chủ và những lời ôn nhu thông cảm vừa rồi tất cả đều là dối trá, sau đó mà bắt đầu một phân cảnh 'bạo lực gia đình'.

Hạ Mộc rất khó tưởng tượng, bị Địch Hách Lạp 'đánh bầm dập' sẽ là loại cảm giác gì, trong lòng có chút hồi hộp.

Chỉ đạo diễn xuất hướng dẫn Đoạn Tử Đồng, đi lại xung quanh trong phòng, thần sắc thản nhiên, nhưng trong miệng lại nói những lời khiến Hạ Mộc sởn tóc gáy.

" Ngươi phải ấn nàng vào bức tường này, sau đó như vậy — bóp ở bên này." Hắn cầm tay Đoạn Tử Đồng, khoa tay múa chân trên cổ mình: "Lúc này sẽ nói câu thoại đầu tiên, chờ nàng trả lời xong, sẽ ném nàng đến vị trí này —"

Hắn dùng đầu ngón chân chỉ nền cement cách vài bước, chỉ đạo Đoạn Tử Đồng làm sao ném Hạ Mộc, đương nhiên giống như 'đi WC xong phải rửa tay'.

Hạ Mộc đã sợ đến cái lỗ tai cũng dựng thẳng...

Tuy rằng quyển nhĩ mèo các nàng độ mềm dẻo rất cao, nhưng cũng không chịu nổi Địch Hách Lạp ném xuống!

Đại khái cũng cảm thấy nghe không quá thích hợp, con mèo ngốc thoạt nhìn giống như một sinh vật nhu nhược vừa ngã sẽ vỡ.

Trứng Cuốn điện hạ có chút khẩn trương, nghi hoặc cắn móng tay, không quá xác định nhỏ giọng hỏi: "Cứ như thế trực tiếp ngã xuống mặt đất sao?"

"Đúng vậy." Chỉ đạo diễn xuất thần sắc bình tĩnh nâng cao hai tay: "Như vậy, nâng cao rồi ném xuống, trước khi buông tay, ngươi nhấc nàng lên trên một chút, không nên trực tiếp ném xuống, có giảm xóc sẽ không bị thương, phía dưới bọn ta có lót nệm hơi."

Hạ Mộc muốn Quyển Quyển ném thử chỉ đạo diễn xuất xuống trước, nhìn xem có phải thực sự an toàn như thế hay không.

Chỉ đạo diễn xuất dạy động tác cho người què xong, lại nói mấy tư thế bảo vệ bản thân khi bị ngã với Hạ Mộc, sau đó tuyên bố bắt đầu luyện tập.

Trước khi chính thức cho máy chạy, diễn chậm một lần.

Dựa theo yêu cầu của chỉ đạo, Quyển Quyển nắm áo của Hạ Mộc, ấn lên tường trước, hai đoạn đối thoại qua đi, lại nâng thắt lưng Hạ Mộc, xoay người nâng cô lên cao, chậm rãi ném xuống.

Lúc luyện tập vẫn rất bình thường, sau khi chính thức quay chụp, động tác nhanh hơn so với lúc luyện tập một chút.

Đoạn Tử Đồng khom người tháo còng tay ra, nắm áo Hạ Mộc kéo người lên, ấn mạnh lên trên tường, thần sắc dữ tợn cười nhạt: "Vội vàng muốn đi như vậy?"

Hai tay Hạ Mộc nắm lấy cổ tay của Đoạn Tử Đồng, thành khẩn cầu xin tha thứ: "Không! Ta chỉ là muốn tháo còng tay ra, giúp ngươi, giúp ngươi thu dọn căn phòng một chút, ta thực sự rất muốn giúp ngươi, đừng giết người nữa! Ba mẹ ngươi nếu còn trên đời cũng không muốn nhìn thấy ngươi như vậy!"

Khóe môi của Đoạn Tử Đồng kéo ra một độ cong ôn nhu, ngón tay thon dài chậm rãi siết chặt cần cổ yếu ớt của Hạ Mộc, ngữ khí âm trầm: "Thật sao? Không bằng ngươi giúp ta đi hỏi ý của ba mẹ, hiện tại ta sẽ đưa ngươi đi gặp ngươi đi gặp bọn họ."

" A!" Thắt lưng Hạ Mộc căng thẳng, thân thể được nâng lên, trước mắt một trận thiên toàn địa chuyển, "nàng được nâng lên giữa không trung, nhất thời dừng lại, trần nhà lui về phía sau!'

" A a a!" Quyển Quyển ném xuống tốc độ quá nhanh, Hạ Mộc cảm giác bản thân sắp bị ném xuống nền cement!

Sau một khắc, cảm giác không trọng đột nhiên đình chỉ, một khắc trước khi buông tay Đoạn Tử Đồng nhấc người lên một chút, gần như là đem con mèo ngốc chậm rãi đặt xuống đất.

Động tác ôn nhu, giống như giả vờ muốn ném vỡ một bình hoa cổ vô giá, nửa đường bỗng nhiên giảm tốc độ, để tránh tạo thành tổn thất không tất yếu, dù sao bạn gái ngã hỏng rồi đoàn phim không để cho bảo trì, lại không có dịch vụ đổi mới trong bảy ngày.

Một đoạn động tác này, cho dù hậu kỳ điều chỉnh tốc độ, sợ rằng cũng không thể tự nhiên, đạo diễn sắp phát khóc.

Lúc Đoạn Tử Đồng buông tay, lại phát hiện không thể thành công đặt con mèo ngốc xuống đất.

Không biết lúc nào, hai chân của Hạ Mộc đã gắt gao quấn lấy thắt lưng của Quyển Quyển...

Một loại phản ứng cầu sinh, lo lắng bản thân bị ngã chết.

Hiện trường rơi vào một mảnh trầm mặc xấu hổ.

Đoạn Tử Đồng phát hiện con mèo ngốc căn bản không có cách nào tuột khỏi tay, nghi hoặc cúi đầu, mới phát hiện hai chân của cô, đang gắt gao kẹp lấy thắt lưng của nàng...

Hạ Mộc lấy lại tinh thần, hồi hộp mở một con mắt, phát hiện động tác 'bất nhã' của bản thân, sắc mặt dần dần đỏ lên, thè lưỡi, cẩn cẩn dực dực buông chân ra, xấu hổ giải thích: "Ngươi ném chậm một chút, vừa rồi làm ta sợ...."

" Ha ha ha ha." Nhân viên ở hiện trường cười to.

Hùng ấu tể suýt nữa cười đến ngồi phịch xuống đất, hít thở không thông, còn không quên chế nhạo cô: "Nghiệp vụ rất thuần thục a Hạ tiểu thư?"

" Ngươi cút đi!" Khuôn mặt Hạ Mộc đã đạt đến nhiệt độ hoả táng, không bao giờ muốn gặp người nữa!

Mèo tai cong vốn dĩ phản ứng cũng rất nhanh, đó căn bản không phải tư thế cô thường bày ra!

Lần quay đầu tiên thất bại, Hạ Mộc hồi hộp, rất sợ bản thân không cách nào tự khống chế, lần nữa dùng chân kẹp lấy hùng ấu tể, cho nên thân thể cứng nhắc tựa như xác ướp, một lần nữa quay chụp, cũng không thể thông qua.

Quyển Quyển cứ như thế nhiều lần nâng cô lên lại ném xuống.

Nhân viên đoàn phim cũng nhìn không được nữa, lúc đến đưa nước, còn ân cần hỏi Trứng Cuốn điện hạ: "Điện hạ, cánh tay mỏi sao? Ta biết chút thủ pháp xoa bóp..."

Hạ Mộc không mặt mũi nào đối mặt toàn bộ đoàn phim, ra ngoài uống hai ly nước, sau khi trở lại cuối cùng mới bình tĩnh lại.

Lại quay hai lần thì thông qua, cảnh 'bạo lực gia đình' cuối cùng thông qua.

Trong cảnh tiếp theo, Đoạn Tử Đồng một tay kéo cô vào trong, trở tay bóp cổ cô.

Hạ Mộc cực lực mở mắt ra, nhìn về phía đôi tử đồng sát khí bốn phía, khàn khàn mà lên tiếng: "Ta biết ngươi không muốn làm như vậy, đừng để ác ma khống chế tâm trí ngươi, ta chỉ muốn giúp ngươi..."

Đôi tử đồng chợt lóe, như là khôi phục thần trí, ngón tay bóp yết hầu của nàng khẽ buông lỏng.

Hạ Mộc vô lực ngồi dưới đất, người què hoảng trương vô thố lao ra khỏi gian phòng.

Vài ngày sau đó, ý chí báo thù của người què bị nữ chủ nhiễu loạn, thất thần ra ngoài tiếp tục kế hoạch gây án.

Lúc bắn chết cảnh vệ, người què nhớ đến lời nói của nữ chủ, lần đầu tiên có ý nghĩ nương tay.

Chính là trong lúc nhất thời do dự, để đối phương có cơ hội phản kích.

Vì vậy, người què bị cảnh vệ bắn bị thương, nhưng may mắn chạy trốn, nửa chết nửa sống trở lại tầng hầm.

Đoạn này thực tế còn chưa diễn qua, nhưng bởi vì cảnh kế tiếp bối cảnh cũng là tầng hầm, cho nên phải quay cùng một ngày.

Máu đoàn phim dùng đều là thuốc màu không độc, loại ngậm trong miệng càng cao cấp hơn, còn có thể ăn được, có vị ngọt của trái cây.

Cho nên, lúc Đoạn Tử Đồng mang thương tích đẩy cửa xông vào, Hạ Mộc ngửi thấy không phải mùi máu tươi, mà chỉ là mùi trái cây thơm ngọt.

Người què bưng bụng đi vào gian phòng, không đóng cửa, trầm mặc cúi đầu đi đến bên giường, 'phịch' một tiếng, ngưỡng mặt nằm xuống.

" Ngươi làm sao vậy?" Hạ Mộc bị còng ở góc tường kinh ngạc đứng lên, thấy đệm giường màu làm nhạt lập tức nhiễm vết máu đỏ sẫm.

" Ngươi bị thương?"

Người què không trả lời, một tay gác lên trán, cánh tay kia chậm rãi hoạt động, từ trong túi lấy ra một xâu chìa khóa, hung hăng vứt vào góc tường, chuẩn xác nằm bên chân Hạ Mộc.

"Cút." Người què trầm giọng gầm nhẹ, tựa hồ muốn đe dọa Hạ Mộc, rồi lại lực bất tòng tâm, sau khi quát xong liền ho khan hai tiếng, kéo theo vết thương, thân thể cuộn lại.

Hạ Mộc nhặt chìa khóa mở còng tay, lo lắng đây là người què khảo nghiệm đối với cô, cho nên không lập tức chạy trốn, mà chỉ rón ra rón rén đến bên giường, nhẹ giọng hỏi: "Ngươi.. Không có việc gì đi?"

Không đáp lại.

Lưng bàn tây của người què đặt trên mặt, không nhìn thấy biểu tình.

Hạ Mộc đến gần, quỳ một gối xuống trên giường.

Cảnh này, nữ chủ phát giác người què bị thương nặng, liều mạng trở lại tầng hầm, có thể chỉ là vì thả nàng đi, tránh cho nàng một mình chết đói ở chỗ này, cho nên không đóng cửa lại, còn đưa chìa khóa cho nàng.

Nữ chủ nội tâm giãy dụa hồi lâu, cuối cùng lựa chọn cứu mạng người què.

Tình cảm của người què đối với nữ chủ, cũng là thăng hoa trong phân cảnh này.

Hạ Mộc không thể có thể diễn biến tâm lý của nữ chủ, nửa tiếng đồng hồ trước, cô mới vừa bị hùng ấu tể ném xuống đất hơn mười lần, nếu như cô là nữ chủ, hiện tại thầm nghĩ cho người què thêm hai súng...

Nhưng diễn vẫn phải dựa theo kịch bản.

Cô biểu hiện ra thần sắc nội tâm giãy dụa, nhẹ nhàng bò lên trên giường, vén quần áo của người què lên, nhất thời hút một ngụm lãnh khí.

Hạ Mộc là thật sự bị hù dọa.

Kỹ thuật của chuyên viên hóa trang quá lợi hại, vết thương đặc biệt chân thật, cô nhìn giống như Quyển Quyển thật sự bị thương, lồng ngực thu chặt, sau đó mới lấy lại tinh thần, tiếp tục thoại: "Ngươi trúng đạn rồi? Lập tức đi bệnh viện! Gọi xe cứu thương đi! Điện thoại đâu? Điện thoại của ngươi đâu!"

Người què vẫn chưa cho đáp lại, hô hấp rất trầm trọng, tựa hồ cũng không có bất tỉnh.

Hạ Mộc hoảng loạn tìm kiếm điện thoại, người què lại vào lúc này xoay người, ép cô nằm xuống giường.

Trên đôi môi mỏng của Đoạn Tử Đồng bôi son hóa trang, khóe môi còn có vết máu đọng lại, hô hấp suy yếu, ánh mắt lại âm ngoan như trước, chăm chú nhìn Hạ Mộc, cười lạnh nói: "Bảo ngươi cút ngươi không cút, muốn cứu ta? Vậy ta sẽ xem là thật."

Nhịp ti của Hạ Mộc bỗng nhiên tăng nhanh, phân cảnh cô lo lắng nhất đã đến!

Tin tức tố kết hợp, có thể thúc đẩy vết thương khép lại, nữ chủ biểu hiện ra dục vọng giúp đỡ, cho nên trong cảnh này, người què cưỡng bách tiêu ký nữ chủ.

Hạ Mộc luôn có một loại dự cảm không tốt, sợ hùng ấu tể cầm giữ không được diễn giả làm thật.

Giờ phút này, đôi tử đồng kia hưng phấn mà nhìn chằm chằm vào ánh mắt cô, đâu giống như người trúng đạn sắp chết?

Hạ Mộc rất hiểu tâm tư của hùng ấu tể, người này là đang diễn xuất, hay là bộc lộ chân thật, người khác chưa hẳn có thể nhận ra, nhưng cô lại có thể chân thật cảm thụ được.

Cổ khí tức xâm lược thuộc về Địch Hách Lạp đã không hề che lấp tràn ngập trong không khí.

Hạ Mộc có chút sững sốt, không biết nên ứng phó thế nào.

Những omega tại hiện trường tựa hồ cũng cảm thụ được khí tức xao động của vương trữ, không bao lâu, cũng yên lặng rời khỏi gian phòng.

Dù sao 'đối tượng cầu ái' của vương trữ là một người khác, không omega nào nguyện ý đơn phương động dục.

" Quyển Quyển..." Hạ Mộc dùng khẩu hình nhiều lần hô hoán, muốn cho hùng ấu tể khôi phục thanh tỉnh.

Đoạn Tử Đồng hô hấp càng thêm trầm nặng, trên trán xuất hiện một tầng mồ hôi, đôi tử đồng chăm chú nhìn Hạ Mộc tựa như quan sát con mồi, cổ họng gian nan nuốt một ngụm nước bọt.

Ngay vừa rồi, lúc Hạ Mộc xốc quần áo ở vị trí vết thương lên, đại khái là bởi vì bị hù dọa, bản năng phát ra tín hiệu giao hợp rất nhỏ.

Đó là một loại phản ứng sinh lý, giữa hai người yêu nhau, nếu một người bị thương, người kia sẽ phân bố tin tức tố, muốn phụ trợ vết thương khép lại.

Đây là bản năng nguyên thủy nhất, chứng tỏ trong lòng cô có nàng.

Cho dù chỉ trong nháy mắt, Đoạn Tử Đồng vẫn nhạy cảm phát hiện phản ứng rất nhỏ của Hạ Mộc.

Không biết hùng ấu tể vì sao bỗng nhiên không khống chế được, Hạ Mộc rất hồi hộp, cũng không dám phản kháng, dù sao drap giường bị nhiễm vết máu, nếu như phải quay lại, sẽ mang đến cho đoàn phim phiền toái rất lớn, cô chỉ có thể dùng ngón tay nhẹ nhàng cọ vào xương quai xanh của Quyển Quyển, muốn gọi thần chí của nàng quay về.

Nhưng đối với ấu tể Địch Hách Lạp không hề có kinh nghiệm mà nói, động tác mờ ám này của con mèo ngốc, tuyệt đối là đang biểu thị 'ta muốn'...

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio