Toàn Bộ Cá Khô Của Đế Quốc Đều Thuộc Về Miêu Vương Phi

chương 135

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đại não đình trệ bắt đầu khôi phục vận chuyển, nam nhân trên mặt đất không ngừng ho khan.

Thân ảnh quen thuộc kia, khiến Hạ Mộc dần dần nhíu mày.

Tâm tư từng chút tích tụ, thôi miên gián đoạn, khiến Hạ Mộc Hạ Mộc mọi việc từng phát sinh, nhưng bởi vì còn đang trong thiển độ thôi miên, cô không cách nào tự do khống chế đại não.

Ý thức trở về một cách cực kỳ chậm rãi, cuối cùng Hạ Mộc nhận ra 'kẻ ăn mày bẩn thỉu' bị cô đánh trọng thương trên mặt đất.

Đó là ba cô!

Kích thích tâm lý cường liệt, đánh gãy ràng buộc đến từ thiển độ thôi miên, theo đó là tình huống đột phát, khiến cô trở tay không kịp.

Hối hận đau lòng và thù hận, gần như bao phủ lý trí của cô, thân thể bắt đầu không ức chế được run rẩy.

Nam nhân áo blouse trắng bên cạnh tựa hồ phát hiện khác thường, cảnh giác nghiêng đầu nhìn về phía Hạ Mộc.

Mau bình tĩnh!

Hạ Mộc căng thẳng thân thể, đôi mắt mèo dựng thẳng lập tức mở ra trở thành dáng vẻ ngây dại.

Hai tháng huấn luyện tựa như địa ngục, cuối cùng phát huy công dụng, cô dùng phương pháp của Milna dạy, trong lòng trầm mặc đọc ra những lời để dời đi lực chú ý, giấu đi tất cả tâm tình.

Ánh mắt cũng không ba cô nữa, mà chỉ chăm chú nhìn mũi chân của mình.

Nam nhân tựa hồ còn có chút nghi ngờ, nâng tay niết lấy cằm buộc cô nhìn thẳng, dùng ngón tay mở mí mắt của cô ra, thông qua tình trạng của đồng tử, phán đoán trạng thái tinh thần của cô.

Khoảng cách rất gần, Hạ Mộc thần sắc chết lặng nhìn thẳng hắn.

Dưới sự huấn luyện của Milna, cô đã có thể không chút kẽ hở giả vờ như đang ở trạng thái thôi miên, nhưng đến lúc thật sự áp dụng, trái tim vẫn đập kịch liệt trong lồng ngực.

Trong lòng bàn tay cô tất cả đều là mồ hôi.

Đôi mắt của nhà thôi miên vẫn luôn có ma lực không thể diễn tả như thế, dường như có thể xuyên thủng mọi thứ.

Hạ Mộc kiệt lực buông bỏ mọi tâm tình, thần sắc chết lặng đối diện đôi mắt hẹp dài của nam nhân kia.

Một giây, hai giây, ba giây.

Ngón tay nâng cằm cô buông lỏng, nam nhân mặt không biểu tình xoay người: "Đi."

Qua ải rồi?

Hạ Mộc không hề xác định bản thân có bại lộ hay không, chỉ có thể chờ đợi lo lắng mà tiếp tục ngụy trang thành dáng vẻ giống như lúc đến, máy móc theo sát nam nhân kia.

Cô được dẫn vào một căn phòng thí nghiệm, nam nhân áo blouse trắng giống như bình thường, trầm mặc không lên tiếng mà bắt đầu chuẩn bị thuốc tiêm và thiết bị, thỉnh thoảng sẽ giống như điều chỉnh thử người máy, cùng Hạ Mộc lặp lại những đoạn đối thoại cho nhiệm vụ buổi tối.

Bởi vì là thôi miên gián đoạn, Hạ Mộc đối với chuyện xảy ra mấy ngày nay ký ức vô cùng rõ ràng, cho nên ứng phó bình thường, nam nhân tựa hồ không phát hiện khác thường gì.

Nhưng hiện nay vấn đề lớn nhất là vẫn còn một tiếng ba mươi phút, cô phải đến bến tàu, làm 'ma thế mạng', cùng người mua bị lừa gạt, cùng nhau sa lưới pháp luật.

Đến lúc đó, cô sẽ không đường chối cãi nữa.

Cô phải sớm liên hệ cảnh sát.

Không biết thiết bị truyền thông tin giấu trên người, có thể hoạt động hay không.

Nội bộ phòng thí nghiệm này, căn bản không ai sử dụng thiết bị thông tin, có lẽ là quy định, muốn trộm lấy một cái điện thoại cũng không có khả năng.

Trên thực tế, cô đã ở phòng thí nghiệm này hơn ba tuần, đối với hoàn cảnh bên trong cũng xem như có chút hiểu rõ.

Phòng thí nghiệm này xây dựng ở tầng hầm của một xưởng chế biến thực phẩm.

Từ xưởng chế biến trên mặt đất nhìn vào, căn bản nhìn không ra khác thường, thậm chí tìm không ra lối vào tầng hầm.

Nhưng thực tế, vị trí của phòng thí nghiệm chính là mượn nhà xưởng yểm hộ, tiến hành nghiên cứu cùng việc liên lạc phi pháp.

Hạ Mộc từ trong lòng thật sự rất bội phục Tề Chí An, có thể làm được đến mức này, cũng khó trách CGA mười năm cũng không thể điều tra rõ vụ án năm xưa.

Mà với tình hình hiện nay, cho dù Hạ Mộc khôi phục thần trí, căn bản cũng không thể trốn ra khỏi tầng hầm, nên chỉ có thể nghĩ biện pháp tìm ra thiết bị thông tin trước, liên hệ cùng các đồng sự trong nước đến tiếp ứng.

Cô cúi đầu, ánh mắt lại chậm rãi chuyển lên trên, không hề chớp mắt mà nhìn bóng lưng của nam nhân kia, một lát sau, mặt không biểu tình lên tiếng: "Giáo sư, WC."

Cô không rõ hiệu quả thôi miên của bọn họ là thế nào đạt được, chỉ biết là trong lúc bản thân bị thôi miên, tuy rằng không có tư duy, nhưng có thể biểu đạt những nhu cầu sinh lý cơ bản nhất.

Tỷ như 'ta đói bụng', 'ta mệt mỏi', 'muốn đi tiểu', 'đi WC'.

Hơn nữa có thể gọi tên của mọt người cụ thể, Hạ Mộc cảm thấy rất buồn cười, nam nhân này cư nhiên muốn cô gọi hắn là 'giáo sư'.

Hắn xứng đáng sao?

Có bản lĩnh như vậy, lại bán nước cầu vinh, giúp băng nhóm buôn lậu nghiên cứu vũ khí sinh hóa phi pháp.

Có thể, số tiền hắn kiếm được nhiều hơn Milna gắp trăm lần, nhưng hắn căn bản không xứng được xưng là 'giáo sư', hắn chỉ là một tên 'tội phạm'.

Nam nhân đang đắm chìm trong việc nghiên cứu các loại thuốc, đầu cũng không quay lại, nói: "Đi đi."

Hạ Mộc máy móc đứng lên, đi ra cửa.

Trong hành lang có thủ vệ mang súng, đại khái là đã thấy nhiều 'vật thí nghiệm' không tư duy giống như Hạ Mộc, cho nên căn bản không hề để tâm.

Lúc đi qua góc hành lang, có một thủ vệ vóc dáng cao gầy tóc màu nâu đỏ, mỗi lần nhìn thấy Hạ Mộc đi ngang qua, đều sẽ nhân cơ hội bóp mông của cô một cái, hoặc sờ eo cô, thậm chí là sờ ngực, có lúc còn dán sát vào sau gáy của cô, ngửi hương thơm của cô.

Trong ba tuần qua, Hạ Mộc giống như cái xác không hồn chưa bao giờ phản kháng, bởi vì không có chỉ lệnh thôi miên, cô chỉ có thể mặc cho người khác xâm phạm.

Cho nên, lúc này lúc rẽ vào hành lang, cô có một cổ xung động muốn giết người.

Nhưng cô không muốn thất bại trong gang tấc, nên chỉ có thể cắn răng chấp nhận bị quấy nhiễu tình dục.

Giống như thường ngày, lúc Hạ Mộc xuất hiện, trong nháy mắt màu xám tro của thủ vệ lập tức hiện lên một tia tinh quang.

Hắn nhìn trái nhìn phải một chút, sau đó tiến lên, dán sát vào người Hạ Mộc.

Vô thanh vô tức, một bàn tay thô ráp đặt lên mông cô, bắt đầu xoa nắn một cách đói khát.

Hạ Mộc chỉ cảm thấy dạ dày phiên giang đảo hải, ghê tởm đến muốn nôn, nhưng chỉ có thể máy móc tiếp tục về phía trước về phía trước, nỗ lực 'vô thức' thoát khỏi nam nhân này.

Nam nhân kia tựa như đang vụng trộm hít thuốc phiện, lấm la lấm lét nhìn xung quanh một chút, khẩn cấp dán sát vào sau cổ của cô, điên cuồng ngửi lấy.

Dưới tình huống có ý thức, chấp nhận đối đãi như vậy, máu cả người Hạ Mộc dường như muốn dồn lên đỉnh đầu.

Âm thanh nam nhân ừng ực nuốt nước bọt, gần bên tai cô, ngay sau đó, tuyến sau gáy, dĩ nhiên chợt nóng lên...

Hạ Mộc trợn to đôi mắt.

Súc sinh này đang liếm miệng tiêu ký của cô!

Đó là nơi chỉ thuộc về Quyển Quyển!

Tuy rằng trải qua ba tháng, thiển độ tiêu ký đã gần như biến mất, nhưng cô vẫn có thể cảm giác được khí tức của Quyển Quyển lưu lại trong thân thể, đó là một loại tồn đủ cho cô liều chết bảo vệ.

Hạ Mộc siết chặt nắm tay, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, thần sắc chết lặng, nhưng ánh mắt lại âm thầm nhìn quét qua xung quanh.

Cùng lúc, cô gấp khó dằn nổi mà nỗ lực tìm ra một chỗ có thể tạm thời ẩn dấu thi thể, đồng thời liều mạng khuyên bản thân không nên xung động.

Ngay lúc sự nhẫn nại của cô tiếp cận cực hạn, phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân, tựa như giày quân nhân giẫm lên mặt đất.

Có thủ vệ khác đến!

Súc sinh kia nghe tiếng bước chân lập tức buông tay lui lại phía sau, trên mặt không có nửa phần hèn mọn, giả vờ như cái gì cũng không phát sinh.

Hạ Mộc thở phào nhẹ nhõm, cưỡng chế phẫn nộ, tiếp tục máy móc đi về phía trước.

Cuối cùng thuận lợi đi vào toilet, xác định bên trong không có người, cô đóng cửa lại, lập tức cởi áo khoác và nút quần ra, lục lọi tìm kiếm thiết bị liên lạc giấu bên trong.

Không cần phải nói súng hoặc dao găm, lúc cô bị đưa vào phòng thí nghiệm, trải qua thiết bị dò kim loại, tất cả thiết bị làm từ kim loại đều bị lấy đi.

Bất quá, giống như trong dự đoán, thiết bị định vị giấu ở đùi phải của cô, không bị phát hiện.

Đó là thiết bị chế tạo từ nhựa, để tránh bị phát hiện, đây là 'vũ khí bí mật' khiến cô tốn kém nhiều nhất, dùng gia giả dán lên người, rất khó bị phát hiện.

Nhưng có một khuyết điểm – phải nạp điện mới có dùng được.

Nhưng vấn đề không lớn, Hạ Mộc ngẩng đầu nhìn về phía đèn LED dùng trong toilet.

Cô chậm rãi nhếch khóe môi, cách thắng lợi không xa nữa.

Lúc trở lại phòng thí nghiệm, nam nhân mặc áo blouse trắng liếc cô một cái, lạnh nhạt nói thầm: "Thế nào lâu như vậy?"

Hạ Mộc mặt không biểu tình trở về ghế thí nghiệm, yên tĩnh ngồi xuống.

Không trải qua đối đáp huấn luyện, cô dĩ nhiên hẳn là 'không thể trả lời' loại vấn đề này, nên chỉ có thể giống như người máy vào trạng thái chờ thời chỉ thị.

Nửa giờ sau, hành động bắt đầu.

Dưới sự hộ tống nam nhân mặc áo blouse và thủ vệ Hạ Mộc ra khỏi xưởng gia công thực phẩm.

Theo cô cùng đi bến tàu giao dịch, còn có mấy người ngoại quốc xa lạ.

Đều là những tên lưu manh đầu đường xó chợ, đại khái là thiếu tiền, không biết chuyện nên nhận vụ làm ăn này, theo Hạ Mộc cùng nhau đến bến tàu 'chịu chết'.

Không giống với những nhiệm vụ trước đó, Tề Chí An đối với hành động lần này vô cùng coi trọng, cũng không để Hạ Mộc đơn độc hành động.

Hạ Mộc trong suốt quá trình vẫn nằm trong phạm vi giám sát, căn bản không thể tùy tâm sở dục tìm điện thoại báo cảnh sát, bất quá, cô biết lần này hành động, có cảnh sát mai phục tại bến tàu, đây là lợi thế lớn nhất để cô xoay ngược tình thế.

Ở phía sau giám sát cô, tổng cộng có năm người, tất cả cô đều biết mặt.

Cũng may có nhiều năm học ngành điều tra hình sự và mấy tháng thực tập ở CGA, khiến Hạ Mộc có kinh nghiệm nhất định trong việc nhận biết cảnh sát ngầm.

Vừa đến bến tàu không lâu, cô cảnh giác nhìn quét qua mỗi một khuôn mặt xung quanh, chỉ cần hai ngắn ngủi đã nhận ra được ba người.

Khả năng ba người kia là cảnh sát mặc thường phục là rất lớn, cô tỉ mỉ quan sát đến mỗi một động tác và ánh mắt của ba người này.

Rất nhanh, một cảnh sát trẻ tuổi kinh nghiệm tương đối ít, dùng ánh mắt cấp thiết bất định nhìn về bên này, khiến Hạ Mộc khẳng định được suy đoán của bản thân.

Cô thả chậm bước chân, đợi thời cơ thoát khỏi sự giám sát.

Không bao lâu, một đám người có vẻ như khách du lịch từ trước mặt đi tới.

Đôi mắt Hạ Mộc sáng ngời, lập tức nhanh chân, cố ý không né tránh, trực tiếp chen vào giữa đoàn người!

Cô lập tức ngồi xổm xuống, đem thân thể giấu trong đoàn người, xác định đám người giám sát ở phía sau đã mất dấu, lập tức nhanh nhẹn đi qua đoàn người, thẳng đến chỗ của hình cảnh mặc thường phục kia.

Đám người giám sát cô nhất thời giống như con ruồi không đầu xen vào giữa đoàn người, cấp thiết tìm kiếm hình bóng của Hạ Mộc.

Đám người kia chỉ cách cô hơn năm mươi mét, chỉ mành treo chuông!

Hạ Mộc một tay kéo cảnh sát mặc thường phục kia đến sau thùng hàng, mượn thùng hàng yểm hộ, cấp thiết lên tiếng: "Cảnh sát tiên sinh, tình huống khẩn cấp, xin ngài nghe rõ mỗi câu ta nói, một khắc cũng không thể chậm trễ!"

"Hang ổ của băng nhóm buôn lậu quốc bảo này là dưới tầng hầm xưởng gia công thực phẩm DCD, lối vào tầng hầm nằm ngay một cửa thoát chất thải góc Đông Nam, chui vào trong sẽ thấy cửa ngầm, xin ngài triệu tập cảnh lực, vây bắt nhóm tội phạm trong đó!"

Nam thanh niên nghẹn họng nhìn trân trối nhìn Hạ Mộc, lắp bắp trả lời: "Ngươi... Ngươi là ai?"

Hạ Mộc thấy hắn nói không phải ngôn ngữ địa phương, mà là dùng Anh Lan ngữ thông dụng của quốc tế, nhất thời thở phào nhẹ nhõm, vốn đang lo lắng không có cách nào khác trao đổi, lúc này tiếp tục dùng Anh Lan ngữ trả lời: "Ta là người dân vô tội bị bọn họ thôi miên để lợi dụng, bị bắt từ Phục Áo đến đây, hiện tại ta đang ở trong phạm vi giám sát của bọn họ, không thời gian giải thích nhiều, xin nhớ kỹ lời ta nói.

Sau khi bắt được tên giáo sư mặc áo blouse trắng trong phòng thí nghiệm, bức bách hắn gọi điện thoại cho một người tên là Tề Chí An, người đó là chủ mưu, phải khiến hắn bại lộ chứng cứ phạm tội, có thể bức bách tên giáo sư kia nói dối là nhiệm vụ đã hoàn thành, chờ bên kia điện thoại đáp lại.

Đồng chí cảnh sát, nhất định phải nhớ kỹ, ghi âm lại toàn bộ quá trình đối thoại, mọi việc ta trông cậy vào ngươi."

Nói xong, cô lưu lại cảnh sát trẻ đang trừng mắt há miệng, trở lại giữa đoàn người, lần nữa xuất hiện trong phạm vi giám sát, làm ra dáng vẻ mờ mịt chết lặng.

Cô không thể trực tiếp báo cảnh sát đả thảo kinh xà, phải kéo dài thời gian, để cảnh sát phục kích bọn họ trở tay không kịp!

Đám người theo giám sát thở phào nhẹ nhõm, kế hoạch tiếp tục tiến hành.

Cảnh sát phía sau thùng hàng lấy lại tinh thần, nhất thời hai mắt tỏa sáng.

Nữ hài vừa rồi nói cho hắn biết hang ổ của băng nhóm buông lậu!

Đây là cơ hội lập công rất lớn, là bảo đảm hắn sẽ thăng chức trước ba mươi tuổi.

Gần như là không chút do dự, hắn không lãng phí thời gian báo cáo với đội trưởng, mà chỉ trực tiếp khẩn cấp xin sở cảnh sát triệu tập cảnh lực.

Mọi việc phát triển theo kế hoạch của Hạ Mộc, bắt đầu hành động.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio