“Cô ta lại đến làm phiền cậu à? có cần tôi ra mặt không, cho dù là con gái của ân sư, nhưng mà cứ như vậy mãi sao mà nhìn được.” Tập Tập nói, rồi lấy điện thoại ra, bắt đầu lật giở danh sách liên lạc, “Không thể để cô ta được nước làm tới.”
Thế nhưng, Thẩm Hà chẳng buồn ngẩng đầu lên, nói: “Đợi thêm chút nữa.”
“Sao thế?” Tập Tập nhìn sang.
Chiếc bút xoay tròn trên tay anh, phối hợp với gương mặt mãi mãi trẻ hơn tuổi thật nhiều, lại thêm cách ăn mặc luôn nhẹ nhàng thoải mái, giống hệt như một học sinh cấp ba đang độ trăng tròn chuẩn bị thi lên đại học.
“Chị không biết trước kia Trương Thanh Nguyệt có dáng vẻ gì.” Anh nói, sau đó bất giác cười lên, “Cậy được người ta săn đón, chẳng thèm đặt ai vào trong mắt.
Nhưng mà giờ đây, tình thế tay đổi, cũng chẳng rõ tới khi nào cô ta mới ý thức được nữa.
Đúng là thú vị.”
Giả dụ nói ban nãy hãy còn hứng thú, vậy thì hiện tại Tập Tập chỉ còn lại mỗi một câu chẳng còn gì để nói.
Chị ta lạnh lùng quan sát, như có lời ám chỉ bảo anh đừng đùa dai nữa: “Cũng không phải không ai nhìn ra cô ta có đức hạnh gì chứ? Biết đâu được người ta cam tâm tình nguyện xoay mòng mòng thì sao.”
Làm sao Thẩm Hà không nghe ra được ý trong câu này.
Anh nói: “Phải không? Vậy tôi chỉ cảm thấy đáng buồn thôi.”
Buổi sớm của ngày kế Thẩm Trĩ mới nghe nói đến việc này.
Bốn giờ sáng cô tỉnh dậy trang điểm, lúc sắp tới năm giờ, Tôn Mộng Gia gọi điện cho cô, hỏi cô đang làm gì đó.
Thẩm Trĩ trả lời: “Có lời gì thì nói đi.”
Tôn Mộng Gia và Thẩm Trĩ chẳng phải bạn bè.
Hồi đại học ở chung một phòng kí túc, có người tham dự vào đội ngũ của Tôn Mộng Gia, có người cảm thấy cô ta quá bợ đỡ.
Thẩm Trĩ chẳng đứng về bên nào.
Bọn họ là bạn cùng phòng, nhưng không chơi cùng nhau, nhưng cũng chẳng có gì không hợp.
Lúc tốt nghiệp cùng nhau uống rượu, khi mọi người đang nổi hứng, Tôn Mộng Gia đang bò sấp trên bồn cầu nôn mửa.
Xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo, Thẩm Trĩ đưa cho cô ta một chiếc khăn tay.
Bỗng Tôn Mộng Gia túm lấy tay cô.
Bị cánh tay dính đầy chất bẩn vừa nôn ra nắm chặt lấy, Thẩm Trĩ giật mình, nhưng không hề có ý hất tay ra.
Cô tiếp tục thì thầm nói: “Vẫn còn khó chịu lắm sao?”
Sau lưng vang lên giọng nói của người khác: “Lớp trưởng, cậu không quay về à?”
“Tôn Mộng Gia vẫn hơi khó chịu.” Ngay sau đó là câu trả lời của cô.
“Nghỉ ngơi một chút đã đỡ rồi chứ?”
“Cậu đi trước đi, uống say khó chịu lắm.”
“Vậy được.
Cậu mau tới nhé lớp trưởng.
Phùng Bân sắp múa bụng rồi.”
“Ha ha ha, thật à?”
Hình như Tôn Mộng Gia còn trôi nổi trong ảo giác.
Thẩm Trĩ đỡ cô ta dậy, ngồi trên nắp bồn cầu.
Nghỉ ngơi được một lát, chút ý thức của Tôn Mộng Gia được tìm về.
Mấy lần cô ta suýt nữa cắn vào đầu lưỡi: “Bọn họ đều cảm thấy tôi quá thực tế, quá tỉnh táo, thực ra bọn họ đều nhầm hết rồi.
Chỉ vì tôi thích nằm mơ, cho nên mới thế này.”
“Ừ.” Thẩm Trĩ rất kiên nhẫn, “Có muốn uống chút nước ấm không?”
Tôn Mộng Gia nói: “Thực ra người tỉnh táo nhất là cậu.”
Bàn tay đang giúp cô ta lau mặt bỗng ngừng lại, vẻ mặt của Thẩm Trĩ chẳng có chút thay đổi gì, cô yên lặng chờ đợi một lúc lâu, mới nói: “Có muốn uống thuốc giải rượu không?”
Ở chuyện này, có lẽ người bị vạch trần kia không còn nhớ nữa, nhưng mà chẳng hiểu sao, thi thoảng Tôn Mộng Gia sẽ nhớ về nó.
Vì vậy, lúc điện thoại gọi cho Thẩm Trĩ được kết nối, nói thật thì trong lòng cô ta có chút ác ý.
Chẳng qua, khoảng khắc Thẩm Trĩ nhận điện thoại kia, mọi thứ đã tan biến hết rồi.
___Cô ấy sẽ không dao động chứ.
Cho dù biết được chồng mình với một nữ diễn viên từng nổi tiếng qua lại thân thiết, Thẩm Trĩ sẽ không sản sinh ra bất cứ xúc động nào.
Chẳng phải Thẩm Trĩ là loại người đó sao?
Rất khó tưởng tượng trong mối quan hệ hôn nhân cô ấy có suy nghĩ như thế nào.
Chuyện kết hôn, là từ đã từng khiến Tôn Mộng Gia tổn thương sâu sắc, cũng sẽ gây ra tổn tương như vậy cho Thẩm Trĩ sao?
Nhưng lại nghe thấy Thẩm Trĩ nói: “Như vậy à, thế thì anh ta cũng khá chu đáo đấy.”
Ba từ “Như vậy à” giống như gõ trống, gõ vang từng nhịp một.
Thẩm Trĩ chỉ nói “Như vậy à”, đối với cô mà nói trình độ chỉ là “Như vậy à” mà thôi.
Như vậy à, như vậy à.
Tôn Mộng Gia cúp điện thoại trong vòng xoáy của ba chữ “Như vậy à”.
Lúc này đây, Thẩm Trĩ đã thay xong quần áo quay phim, mái tóc giả được chải thành kiểu tóc đoan trang, lớp trang điểm cũng sắp hoàn thành rồi.
Cô yên lặng ngồi nơi đó.
Có một khoảnh khắc, cả người giống như phủ đầy cát bụi.
Nhưng mà trong chớp mắt, khi đứng dậy, cô lại có thể tươi cười rạng rỡ trả lời nhân viên công tác: “Qua đó ngay đây.”
Nhật kí trò chuyện với Thẩm Hà dừng lại ở lần đó.
Sau cuộc trò chuyện không khói thuốc ấy, vì mỗi người đều bận rộn, vậy nên bỏ đấy cho xong.
Câu cuối cùng mà cô nói là “Rốt cuộc anh có hiểu không hả”.
Sau đó cách ít nhất mười năm phút anh mới trả lời: “Tôi biết rồi.”
Căn bản anh chẳng biết cái mẹ gì sất.
Thẩm Trĩ nghĩ, đây chẳng phải là cái gì cũng không biết sao?
Trong một cảnh, sau khi đạo diễn hô “Action”, biểu diễn của cô có thể nói là trên cả tuyệt vời, diễn đến độ đẹp đẽ trọn vẹn, đến mức độ đủ để những người có mặt ở hiện trường liên tục tán thưởng.
Trạng thái sau đó của cô đều rất tốt.
Đinh Nghiêu Thải tới thăm phim trường, hếch hàm sai khiến tất cả những người lười biếng chăm chỉ lên, toàn bộ đều xoay quanh chăm nom Thẩm Trĩ.
Ý đồ của chị ta là cưng chiều Thẩm Trĩ giống như công chúa, nhưng chẳng hiểu tại sao Thẩm Trĩ lại cảm thấy, bản thân chẳng khác nào em cún đắt đỏ trong cửa hàng thú cưng cả.
“Không cần khẩn trương như thế đâu.” Cô nói.
“Sắp đóng máy rồi,” Đinh Nghiêu Thải nói, “Ngay sau đó phải chuẩn bị cho bộ phim tiếp theo, sao lại không khẩn trương cho được?”
Nghệ sĩ là sản phẩm thương mại.
Nghe thấy những lời không hề nể mặt này, Thẩm Trĩ lại cảm thấy yên tâm.
Đóng máy còn sớm hơn so với tưởng tượng.
Mãi đến khi những người xung quanh nhắc tới, Thẩm Trĩ mới ý thức được, thì ra sắp đến ngày Tết truyền thống.
Video chúc Tết hàng năm đều được quay từ sớm, đại khái từ tháng mười tháng mười một đã chuẩn bị xong xuôi hết.
Bố mẹ Thẩm Trĩ theo đạo Kito, cho nên không đón năm mới, Thẩm Trĩ lại không gần gũi với cô dượng, cũng chẳng nhất thiết phải quay về.
Tình hình của Thẩm Hà so với cô chẳng khác là bao.
Vậy nên chẳng quan tâm mấy đến quãng thời gian này.
Rời khỏi đoàn phim, giống hệt như rời khỏi một thế giới.
Thẩm Trĩ nghịch điện thoại, khi chuông điện thoại vang lên, cô bị dọa giật nảy lên.
Đinh Nghiêu Thải ngồi bên ghế phụ lái liếc cô một cái.
Chỉ thấy vẻ mặt Thẩm Trĩ bỗng nhiên trở nên kì quặc.
Cô do dự mấy giây mới nhận điện thoại.
Thẩm Trĩ cười như không nghe điện thoại, thi thoảng bật ra một hai âm tiết đơn coi như trả lời.
Sau khi cúp điện thoại, cô dường như thở phào ra một hơi, lại giống như uống say, ngã vật lên trên ghế.
“Sao thế?” Đinh Nghiêu Thải hỏi.
“Meo~” Cô học theo tiếng mèo kêu.
“Chị phải tới Kim Sơn cũ thăm người thân, năm nay em cũng ở lại đây đón năm mới?” bộ phận mà Đinh Nghiêu Thải chưa nói là “Với Thẩm Hà người nào đón năm mới trong phòng người nấy.”
Rất lâu Thẩm Trĩ không lên tiếng.
Cuối cùng mới nói: “Sẽ ở lại, nhưng có lẽ sẽ không ở nhà.”
“Tại sao?”
“Bố mẹ em về rồi.” Cô nói.
Tuy không phải quay về đón năm mới.
Lúc ăn cơm trộn gọi bên ngoài vê, xé mở đôi đũa dùng một lần Thẩm Hà nói: “Tôi có thể đi cùng cô.”
Thẩm Trĩ ngồi đối diện hơi khựng lại, nửa tin nửa ngờ hỏi: “Anh nghiêm túc à?”
“Ừ.” Anh trộn cơm lên, “Cô không muốn đi một mình chứ?”
Thẩm Trĩ không giỏi ứng phó với người nhà mình.
Mà thân là người ngoài, Thẩm Hà lại chẳng ngại ngần gì, điểm đặc biệt của tính cách chán ghét quan tâm đến cảm nhận của người sẽ thể hiện ưu thế trong trường hợp như thế này, đi cùng với Thẩm Hà, rất nhiều vấn đề sẽ được giải quyết.
Nói trắng ra là có thể đẩy hết toàn bộ trách nhiệm lên người anh.
Khách sạn cho bố mẹ, còn có nơi ăn chốn ngủ cho cô dượng và cả Lam Kiều, Thẩm Trĩ đều chuẩn bị sẵn sàng từ sớm.
Cô cắt tóc, rồi bới tung đống quần áo cũ lên, chọn lấy một bộ đồ thích hợp.
Trong những món quà tặng đi, Thẩm Trĩ chịu trách nhiệm một nửa, sau đó Thẩm Hà thêm vào một nửa.
Cô đề nghị để cô thanh toán cho anh, anh không để bụng nói: “Không cần.”
Biểu hiện của chồng cô tương đối giống một người bạn tốt lâu năm rộng rãi, hào phóng.
Đi vào khách sạn, ngồi thang máy đi lên, từ đầu đến cuối Thẩm Hà và Thẩm Trĩ đều không nói một lời.
Khi thang máy dừng lại ở tầng lầu chỉ định, Thẩm Hà cất điện thoại mà vừa rồi anh dùng đi, khoác lên eo cô, dìu cô ra ngoài.
Nhiều năm nay, hiếm khi Thẩm Trĩ biết được bố mẹ đang ở nơi nào, cuộc sống ra sao, chỉ lờ mờ đoán được việc mà bọn họ đang làm.
Dù sao cũng có liên quan đến thần.
Giống như khi bọn họ làm tất cả sau khi ra khỏi nhà trong quãng thời gian tuổi thơ của cô.
Sau khi trải qua vô số chuyện không vui, dòng thời gian bạn bè của bố mẹ luôn cài đặt không cho cô nhìn thấy.
Có thể thấy rằng, công ty không cho cô theo dõi những weibo có khuynh hướng tôn giáo.
Vậy nên, thi thoảng Thẩm Trĩ mới lướt được một số tin tức về họ.
Mở cửa là khách tới thăm viếng, đúng lúc chuẩn bị rời đi.
Vậy nên hai bên chạm trán một lúc, Thẩm Trĩ mới bước vào, gặp mặt với cặp bố mẹ cách biệt đã lâu.
Cũng giống như Thẩm Trĩ chỉ gặp mặt người nhà của Thẩm Hà mấy lần, Thẩm Hà cũng cực ít giao lưu với người nhà Thẩm Trĩ.
Bọn họ chẳng thân thiết mấy với Thẩm Trĩ, càng dừng nói là Thẩm Hà.
Thậm chí có những lúc, biểu hiện của anh quá mức sôi nổi, nên ấn tượng của bọn họ cũng tốt hơn chút.
“Bố, mẹ.” Thẩm Trĩ nói.
Bố mẹ Thẩm Trĩ gật đầu, mẹ Thẩm Trĩ giơ tay ra, cô đặt tay lên trên, hai người nắm tay nhau, sau đó chậm rãi ngồi xuống.
“Sắc mặt con không được tốt lắm.” Mẹ cô nói.
Thẩm Hà trả lời giúp: “Cô ấy mới đống máy chưa được bao lâu, bận rộn mấy tháng trời đó ạ.”
“Vậy chẳng trách.” Mẹ của Thẩm Trĩ là một người đẹp hàng thật giá thật, khí chất dịu hàng hơn Thẩm Trĩ nhiều, khẽ vuốt ve cánh tay cô.
Bố Thẩm Trĩ cũng thở dài một hơi: “Con à.”
Mẹ của Thẩm Trĩ nói tiếp: “Hồi trước lúc tới Mông Cổ, bọn họ bên đó đều mở phim truyền hình của các cọn đấy.”
“Thế ạ?” Thẩm Trĩ nắm chặt lấy tay mẹ mình.
“Có lẽ là bộ phim kia nhỉ?” Thẩm Hà nói, cực kì ga lăng nở nụ cười về phía Thẩm Trĩ, “Trước kia được bình chọn thành hạng mục giao lưu đối ngoại ấy.”
Bố Thẩm Trĩ lại hỏi: “Con à, con và người nhà con vẫn mạnh khỏe chứ?”
Thẩm Hà chưa kịp trả lời thì Thẩm Trĩ đã đáp: “Đều rất tốt, chẳng qua là bố anh ấy qua đời rồi.”
Chỉ thấy bố mẹ Thẩm Trĩ đồng loạt làm động tác cầu nguyện, rồi tràn ngập hòa ái quan tâm Thẩm Hà.
Thẩm Trĩ cười nói “Không sao đâu ạ” “Không việc gì” “Đã qua hết rồi”, Thẩm Trĩ cũng nói “Chúng con đều cùng nhau vượt qua rồi”.
Bọn họ trò chuyện một lúc.
Vì thân phận đặc thù của bố mẹ Thẩm Trĩ, người tới thăm hỏi rất nhiều.
Thẩm Hà và Thẩm Trĩ đều không theo đạo, vậy nên vô cùng ân cần đề nghị bọn họ ra ngoài đi dạo một lát, đợi chút nữa cùng nhau ăn bữa tối.
Hai ông bà đều vui vẻ đồng ý.
Bọn họ đi vào trong thang máy.
Thẩm Hà dựa vào góc bên trái, Thẩm Trĩ dựa vào góc bên phải.
Ban đầu cũng yên tĩnh, sau đó bỗng nhiên anh nói: “Vẫn ổn chứ?”
“Ừ.” Thẩm Trĩ ngẩng đầu lên, khẽ thở phào một hơi.
“Vậy thì tốt.” Anh nói.
Thang máy vẫn chưa xuống dưới.
Thẩm Trĩ nói: “Có lúc tôi luôn cảm thấy chỉ có một mình mình.”
Sau khi [Bất như ý môn] đóng máy, cô vẫn tiếp tục không ngừng mơ thấy tình hình trong phim.
Cái lạnh lẽo ấy, cái đau đớn ấy, bị cô lập mất đi hơi ấm.
Nghề diễn viên này, không cần biết thuộc trường phái diễn xuất nào, vốn dĩ sẽ trải nghiệm cuộc đời không giống nhau.
Cũng có lẽ sẽ đắm chìm trong nó lúc nào không hay.
Thẩm Hà nhìn cô, sau đó quay đầu, thời gian trôi qua rất lâu, dường như anh không hề có ý định trả lời.
Cuối cùng ngồi lên trên xe, lại rơi vào không gian kín mít lần nữa.
Dù sao thì việc cần làm cũng chỉ là chờ đợi, chẳng có chỗ nào muốn đi, cho dù đi rồi thì sau đó vẫn phải quay lại.
Chẳng có ai mở lời.
Thẩm Hà vươn tay ra, chuyên tâm điều chỉnh kênh trên chiếc TV trong xe.
Có lúc là giọng phát thanh kênh FM giao thông, có lúc là tiếng quảng cáo, có lúc thì chẳng biết là thể loại âm nhạc gì.
Thẩm Trĩ biết đây là trách nhiệm của mình.
Bọn họ không phải mối quan hệ không thể tâm sự.
Sống chung với nhau, cùng nhau gánh vác lợi ích và thiệt hại, nhưng mà điều này không có nghĩa bọn họ có nghĩa vụ thấu hiểu đau khổ và bất hạnh của đối phương.
Chẳng qua đây chỉ là cuộc hôn nhân hình thức mà thôi.
Cô muốn rút lại lời nói khi trước.
Thẩm Hà không nhìn về phía bên này.
Nhưng mà giây tiếp theo, cô nghe thấy anh trầm giọng nói: “Chẳng phải tôi ở đây sao.”
“Hửm?” Cô từng do dự trong giây lát, “Anh nói gì đấy?”
“Cái gì?”
“Vừa rồi anh nói cái gì thế?” Cô nghiêng người, hiếm khi thấy cô truy hỏi ngọn ngành.
“Chẳng có cái gì cả,” cho dù thế nào anh cũng không bằng lòng lặp lại lần nữa, chỉ cười rộ lên, chỉ sang cửa hàng tạp hóa bên đường, hỏi cô, “Có muốn ăn chút gì không? Tôi mời.”.