Thiên Nhạn ở trong phòng chưa được bao lâu, liền nghe ở ngoài cửa có tiếng bước chân truyền đến, một tiểu hài đồng sáu tuổi chạy vào.
Hài đồng thấy nàng liền đỏ bừng mắt, giang hai tay ra làm động tác muốn ôm nàng, chạy đến trước mặt nàng, bổ nhào vào người nàng, thanh âm mềm mềm mang theo tiếng nức nở: ” Nương.
“
Thiên Nhạn đột nhiên bị ôm lấy, có chút khóc chịu.
Dù không quen tiếp xúc với người khác ở khoảng cách gần như vậy, nhưng nàng cũng không đẩy ra.
Nàng không muốn vô duyên vô cớ tổn thương tiểu hài tử, cũng chưa quên nhiệm vụ lần này.
Trong đầu nàng nhớ lại một chút thái độ của nguyên chủ đối với đứa bé này, hầu như rất ít khi ôm nó.
Nguyên chủ căn bản không có thời gian, nếu như đối tốt với hài tử, sẽ khiến hài tử không nỡ xa nàng, nàng cũng không thể yên tâm đi chinh chiến.
Trong lòng nguyên chủ hiểu rõ, bản thân nàng ấy thua thiệt hai đứa con rất nhiều.
Nguyên chủ cho rằng giao hai đứa bé cho Hạ Thanh Sơn, hắn nhất định sẽ bồi dưỡng chúng thật tốt, không nghĩ tới ngay từ đầu Hạ Thanh Sơn đã không có ý định này.
Trong lòng Hạ Thanh Sơn, tuyệt đối không cho phép Hạ Văn Khiên thừa kế thiên hạ.
Hắn không có dạy dỗ Hạ Văn Khiên được bao nhiêu, cứ để cho thằng bé tùy ý chơi, để tiên sinh dạy nó một chút kiến thức thông thường.
Người tiên sinh này, cũng là do Hạ Thanh Sơn an bài.
Thiên Nhạn vỗ vỗ đầu Hạ Văn Khiên, Hạ Văn Khiên vụng trộm liếc nàng một cái, phát hiện hôm nay mình không có bị nương đẩy ra, trong lòng thở phào.
Hắn chỉ muốn ôm nương lâu một chút, chỉ cần lâu một xíu như vậy là đủ rồi.
” Ta tìm cho ngươi một lão sư.
“
” Nương, người đang nói chuyện với con sao? “
” Ân.
” Thiên Nhạn nhàn nhạt đáp lại, lúc này nàng mới phát hiện không biết Tuân Tử Hoài đã chạy đi đâu: ” Trừ võ học, hẳn là cái gì hắn cũng có thể dạy cho ngươi.
Người này ngươi cứ tùy tiện dùng, mạng của hắn cũng là của ta, hắn gọi là Tuân Tử Hoài.
“
Lúc này, Tuân Tử Hoài vừa đi tới đã nghe được một câu như thế, không biết nên khóc hay nên cười.
” Nương, người ngươi nói là hắn sao? ” Hạ Văn Khiên nhìn Tuân Tử Hoài, ánh mắt hoài nghi: ” Hắn có thể dạy cho hài nhi? Không phải tiên sinh đều sẽ có râu rất dài sao? Không có đẹp mắt như vậy.
“
Tuân Tử Hoài không vui: ” Đó là tiên sinh bình thường, ta không phải người bình thường, thiên phú của ta tốt hơn bọn hắn nhiều.
Nhưng mà ngươi cảm thấy ta đẹp mắt, coi như cũng có mắt nhìn.
“
” Ngươi đi đâu vậy? ” Thiên Nhạn hỏi.
Tuân Tử Hoài xích lại gần bên tai nàng, nhỏ giọng nói: ” Ta đi hỏi Lăng Thi Nhi bên trong chén canh có cái gì, ngươi đoán xem là cái gì? “
Thiên Nhạn kinh ngạc, thật sự đi hỏi?
” Sao nàng ta có thể nói cho ngươi? “
” Sơn nhât ắt có diệu kế.
” Tuân Tử Hoài một mặt thần bí nói: ” Ta có thể khiến nàng ta mất hồn trong thời gian ngắn, muốn hỏi cái gì thì hỏi.
“
Hệ thống :【 Hẳn là một phương pháp gần giống như thôi miên, có thể mê hoặc người khác, cũng có thể khiến đối phương quên đi sự việc đã xảy ra.
Ký chủ đại nhân, người này không đơn giản.
】
Còn việc phải căn dặn ký chủ đại nhân cẩn thận, nó cảm thấy đây căn bản là vẽ vời thêm chuyện, người cần cẩn thận là Tuân Tử Hoài.
” Tỷ tỷ, ngươi không muốn biết bên trong chén canh có cái gì sao? “
” Có cái gì? “
Tuân Tử Hoài thấp giọng: ” Nước bọt của Lăng Thi Nhi.
Lần này coi như nàng ta tự làm tự chịu, ai bảo nàng ta gặp phải tiểu tỷ tỷ ngươi đây.
Gần đây nhất nàng ta nhìn thấy canh đều sẽ buồn nôn.
“
” Tuân Tử Hoài, đứa nhỏ này ngươi thu sao? ” Thiên Nhạn chuyển chủ đề, hỏi.
Tuân Tử Hoài cúi đầu dò xét tiểu hài đồng sáu tuổi bên cạnh Thiên Nhạn, nhìn một chút liền ngồi xổm, khuôn mặt lộ rõ vẻ kì quái, trong miệng tấm tắc, lấy làm lạ.
Thần kì a, vận mệnh của tiểu hài tử này hình như cũng thay đổi rất lớn.
Hắn lại ngẩng đầu nhìn Thiên Nhạn, có ý tứ, thật sự rất có ý tứ, quả nhiên hắn quyết định đi theo nàng là chính xác.
Hắn lại đem ánh mắt chuyển về phía Hạ Văn Toàn, chờ thêm một chút thời gian, hắn lại đến xem tiểu nữ oa này, không biết mệnh cách của nàng có biến hóa nhiều như thế không..