Đúng rồi, sao hắn lại quên nhìn tướng mạo của Hạ Thanh Sơn đây.
Nếu không, chờ lát nữa chạy ra ngoài đi dạo vài vòng, xem xem mệnh cách của tên gia hỏa lấm la lấm lét kia có vấn đề gì không?
” Thu, đứa nhỏ này không tồi.
” Tuân Tử Hoài không có cự tuyệt: ” Nhưng mà, có thể học được bao nhiêu, đành xem ngộ tính của hắn.
Cảnh cáo trước, tên nhóc này không thích hợp học bói toán xem bói nhìn tướng mạo, mấy cái khác thì học cũng được.
” Tuân Tử Hoài hạ giọng: ” Ta có thể dạy hắn đạo làm vua.
“
” Đều được.
“
Chỉ cần tiểu thí hài này có thể ngồi vững trên ngôi vị hoàng đế, nguyện vọng của nguyên chủ coi như hoàn thành.
” Hạ Văn Khiên bái kiến tiên sinh.
” Tuy Hạ Văn Khiên mới có sáu tuổi, nhưng cũng hiểu được cái gì gọi là lễ phép, lập tức hành lễ với Tuân Tử Hoài.
Hạ Văn Khiên đi rồi, Tuân Tử Hoài nhỏ giọng mở miệng: ” Lần trước Nam Vương thừa cơ tập kích, bị tỷ tỷ phản công đuổi giết chạy không kịp, trực tiếp lấy luôn mạng hắn, đào cả hang ổ của hắn lên.
Bây giờ chỉ còn một chút tiểu lâu la không tính đến, coi như là đã nắm được hai phần thiên hạ, theo lý thuyết thì bên này của tỷ tỷ còn chiếm ưu thế hơn được một chút.
” Đôi mắt Tuân Tử Hoài hơi lóe lên: ” Có phải ngươi muốn chờ sau khi dưỡng thân thể khỏe lên, sẽ bắt đầu hành động hay không? “
Thiên Nhạn liếc Tuân Tử Hoài: ” Ngươi cũng biết nhiều đấy.
“
” Việc liên quan đến an nguy tồn vong của bách tính trong thiên hạ, là chuyện mà mỗi một đệ tử trong Tuân thị phải quan tâm.
Đệ tử Tuân thị xuống núi, mục đích chính là tìm một đấng minh quân mà phò tá.
Vốn cho rằng trong vòng trăm năm sẽ không có minh quân xuất hiện, không ngờ lại gặp được tỷ tỷ.
” Tuân Tủe Hoài đè thấp giọng xuống.
Lúc này, cổ hắn đang bị một thanh kiếm lớn kề bên, hắn ngẩng đầu, sắc mặt lạnh nhạt, hoàn toàn không quan tâm đến việc mình có bị rơi đầu hay không.
Kỳ thật hắn rất nghi hoặc, vì sao Thiên Nhạn phải cầm một thanh kiếm loang lổ vết rỉ kề lên cổ của hắn, không biết loại kiếm này mà chém người sẽ rất đau sao?
Một kiếm khẳng định không đứt đầu đâu, phải chặt nhiều lần mới được, không chết vì đau, thì cũng dọa cho người ta sợ chết.
” Tỷ tỷ, kiếm của ngươi bị gỉ, có phải nên mài mài nó một cái hay không? “
Thiên Nhạn: ” Ngươi quên là trước đó làm sao chặt xiềng xích cho ngươi rồi à? ” Thiên Nhạn thu hồi thanh kiếm lớn, chống sang một bên: ” Ngươi biết đoán tâm tư như thế, dễ chết lắm đấy.
“
” Ngươi sẽ giết ta sao? ” Đôi mắt Tuân Tử Hoài lóe lên điểm mang quang: ” Đệ tử của Tuân thị không sợ chết, chỉ cần thiên hạ này yên ổn, phò tá được một minh quân, chỉ hi sinh một người đệ tử của Tuân thị thì có là gì? “
Bộ dáng trong lòng mang thiên hạ của Tuân Tử Hoài, ngược lại khiến Thiên Nhạn nhìn hắn bằng con mắt khác.
” Ta sẽ không giết ngươi.
“
Tuân Tử Hoài cười ra tiếng, hắn xích lại gần Thiên Nhạn, giọng nói mang theo chút mùi sữa: ” Liền biết tỷ tỷ không nỡ giết ta.
“
” Giữ lại tương đối hữu dụng, ít nhất trước khi chết phải ép khô giá trị sử dụng.
“
” Không thể lãng phí.
“
Tuân Tử Hoài: ” ……………… “
Chuyện Tuân Tử Hoài dạy học cho Hạ Văn Khiên, không có người nào biết, không biết có phải là do Tuân Tử Hoài đã dặn dò Hạ Văn Khiên hay không, Hạ Văn Khiên cũng không nói ra ngoài.
Đứa nhỏ này tuy tuổi còn nhỏ, đã có chút tâm cơ, Thiên Nhạn rất hài lòng.
Muốn làm Hoàng đế, chính là phải có tâm cơ, tốt nhất lòng dạ còn có thể ác độc một chút.
Hệ thống yếu ớt nhắc nhở:【 Ký chủ đại nhân, nguyên chủ chỉ là muốn cho hai đứa nhỏ được bình an, ngươi không cần phải làm nhiều chuyện tới vậy đi.
】
” Bình an lớn nhất, chính là nắm giữ tất cả trong lòng bàn tay.
Ta làm Hoàng đế, sau này hắn sẽ làm Hoàng đế, không có người nào có thể uy hiếp chúng ta.
“
Hệ thống không cách nào phản bác lại lời này, nghe thì không có sai, nhưng cứ cảm thấy là lạ ở chỗ nào.
Tưởng tượng một chút bộ dáng sau khi nguyên chủ biết chuyện sẽ là như thế nào a, khẳng định là không thể bình tĩnh như ký chủ đại nhân được.
Ai, thở dài!
Thân là một cái hệ thống, nó cũng là cầu sinh tồn trong hiểm nguy đây.
Sau ba tháng, thân thể của Thiên Nhạn đã điều dưỡng không sai biệt lắm, nàng lại muốn xuất chinh..