Quý Hủ căm tức, hắn khẳng định không nhanh bằng nam nhân a!
Hắn nhìn ra sau hô một tiếng:
- Những người khác giao cho các anh!
Mạnh Trọng cùng Mạnh Bắc Trạch bị người kéo, phủi phủi tuyết đọng trên người, nhìn thấy một mảnh nằm gục xuống, ánh mắt đều sáng.
Giơ lên trường mâu, hét lớn một tiếng:
- Theo tôi giết!
Chu Toại Hành nhăn mày, hắn cũng cảm thấy năng lượng dao động khuếch tán.
Khoảng cách của hắn hơi xa, năng lượng dao động khuếch tán tới chỗ của hắn, chỉ còn là một trận gió mạnh thổi tuyết, người bị gần gũi lan tới có thể tưởng tượng là kết cục nào.
Nhìn thấy hai người xông lại, Chu Toại Hành có dự cảm không hay.
- Ngăn lại bọn hắn!
Chu Toại Hành trầm giọng hạ lệnh.
Dị hóa nhân cùng thủ vệ bị năng lượng đập vào hù sợ, kịp phản ứng vội vàng đi ngăn đón hai người đang xông tới.
Bước chân Tần Nghiễn An không ngừng, xông về phía trước, hắn khác với những người khác, hắn sử dụng vũ khí là trải qua chuyên nghiệp huấn luyện, động tác lưu loát xinh đẹp, tốc độ xuất đao mắt thường khó gặp, không gặp ánh đao thì người đã ngã xuống.
Thuận lợi chạy ra khỏi vòng vây, đao nhọn chém xéo mặt đất, hắn hướng Chu Toại Hành đi tới gần.
Chu Toại Hành cảm giác nguy cơ dâng lên, phương thức xuất đao của nam nhân khác với những người khác, tuy hắn nhìn không ra khác chỗ nào nhưng lại cảm thấy thật chuyên nghiệp, người này cũng là người biết công phu trong cuối thời.
Chu Toại Hành còn cố gắng xúi giục:
- Các hạ hẳn không phải người của Mạnh Trọng đi? Hắn cấu kết thị huyết nhân, giết hại người sống sót trong căn cứ, bọn họ là phản đồ của nhân loại, các hạ lại vì người như vậy đem đao nhọn chỉ hướng đồng loại như chúng tôi?
Chu Toại Hành liếc qua Từ Thầm, Từ Thầm khẽ gật đầu tỏ vẻ hiểu được.
Chu Toại Hành còn cố gắng khuyên bảo:
- Thực lực các hạ không kém, nếu nguyện ý gia nhập Minh Nhật căn cứ, có thể làm phó thủ lĩnh!
Hàn quang chợt loé, nam nhân đã xuất thủ, bàn tay giấu phía sau của Chu Toại Hành đột nhiên chém ra, một lùm năng lượng xúc ti bò lên trường đao, nhanh chóng leo lên chuôi đao, đánh úp tới bàn tay đeo bao tay của nam nhân.
Cùng lúc đó Từ Thầm cũng động, lao thẳng tới Tần Nghiễn An.
Quý Hủ thấy thế hô to:
- Đừng cho Từ Thầm động tới anh!
Năng lực dệt mộng của hắn không những có thể kéo người vào cảnh trong mơ lúc đang ngủ, còn có thể thông qua đụng vào trực tiếp làm cho người ta lâm vào ngủ say, tiến vào cảnh trong mơ.
Không cần Quý Hủ nhắc nhở, Tần Nghiễn An hoành trường đao muốn chặt đứt năng lượng xúc ti, kết quả trường đao chém hụt, không thể đụng vào năng lượng tế ti.
Ánh đao hiện lên, Từ Thầm cứng ngắc tại chỗ.
Quý Hủ:
Chứng kiến Từ Thầm lảo đảo lui về phía sau, áo lông bị cắt mở tung bay, máu tươi tuôn trào.
Nam nhân làm sao dám cướp đối thủ của Thính Thính, chỉ sợ một đao chém chết đứa nhỏ kia sẽ khóc, giết không được, bị thương thì không thành vấn đề.
Năng lượng xúc ti của Chu Toại Hành mắt thường không nhìn thấy, nếu đối mặt là người thường, sẽ bó tay hết cách với năng lực dị hóa của hắn, nhưng Tần Nghiễn An không phải người thường, hắn không nhìn thấy năng lượng xúc ti nhưng hắn có thể cảm giác được.
Trường đao không thể đụng vào năng lượng xúc ti, nhưng móng vuốt thì được, đây là móng vuốt từng nắm bắt tinh thần năng lượng ti của Quý Hủ!
Móng vuốt xẹt qua trường đao, bắt lấy năng lượng tế ti leo lên, quấn quanh móng vuốt, xem hắn làm sao mà trốn!
Thần sắc Chu Toại Hành khiếp sợ, từ khi đạt được năng lực dị hóa cho tới nay, thường xuyên giết người trong vô hình, người bị tháo nước cũng không biết mình phát sinh chuyện gì, hắn chưa từng nghĩ tới lại có người có năng lực khắc chế hắn!
Trong mắt Chu Toại Hành hiện lên vẻ sợ hãi, khuôn mặt vặn vẹo phẫn nộ quát:
- Cùng tiến lên! Giết hắn!
Dị hóa nhân đồng loạt ra tay, nhất thời đủ loại năng lực dị hóa xuất hiện, cơ bản đều là hình thái dị hóa, nhánh cây, móng vuốt, cùng cái kìm không ngừng công tới.
Chu Toại Hành bị bắt chặt năng lượng xúc ti không thể đào thoát, chỉ có thể bị buộc đi theo nam nhân di động, nhân lúc nam nhân chém giết dị hóa nhân một tay đánh ra năng lượng xúc ti đánh vào sau lưng nam nhân, trường đao không thể đón đỡ, nam nhân muốn phòng ngự phải buông ra năng lượng xúc ti của hắn!
Tần Nghiễn An thật buông ra, Chu Toại Hành còn chưa kịp cao hứng chỉ cảm thấy vùng cổ chợt lạnh, sau đó là đau đớn, máu tươi tuôn trào, đầu rơi xuống đất, thân thể cũng ngã xuống.
Đoàn người:
Từ Thầm đang uể oải dưới đất vừa nhìn thấy Chu Toại Hành bị chặt đầu, như phát điên bò về phía trước.
- A Hành! A Hành!
Một cây dù đen ngăn trở đường đi của hắn, bàn tay đầy máu đen vừa vươn lên, cây dù đã mở tung đem người quất ngã xuống đất.
- Từ Thầm, khi mày luôn lần lượt tính kế người khác, có nghĩ tới kết quả của mình hay không?
Khoé mắt Từ Thầm muốn nứt ra, giãy dụa xoay người căm hận gào thét:
- Mày là ai? Tao khi nào thì tính kế qua mày?
Nhìn thấy Từ Thầm giãy dụa bò về hướng Chu Toại Hành, cũng không tiếp tục ngăn cản.
Đột nhiên cảm giác thật không có ý nghĩa, hắn làm sao không biết Từ Thầm làm hết thảy đều là vì Chu Toại Hành, trong sinh mạng của hắn tựa hồ chỉ chứa đựng được một người như thế, vì người kia chuyện gì hắn cũng có thể làm, không hề có điểm mấu chốt.
Quý Hủ nhìn hắn bò lê dưới đất, chỉ cảm thấy bi ai, Từ Thầm có thể trả giá hết thảy cho Chu Toại Hành, Chu Toại Hành chưa chắc như thế.
Từ Thầm bổ nhào vào thi thể của Chu Toại Hành, nắm chặt tay hắn.
- A Hành! Có nghe được em nói chuyện không? Đừng chết! Anh tiến vào toàn dị thái, em sẽ bảo hộ anh, anh đừng sợ, em khẳng định chiếu cố tốt cho anh.
.
.