Trì Ánh cũng biết Mạc Lâm Tự cùng Khúc Huỳnh rất có khả năng không thể quay về căn cứ, nhưng nếu cứ như vậy mặc kệ họ, làm cho bọn họ tự sinh tự diệt, Trì Ánh lại không đành lòng.
Hắn không quen Khúc Huỳnh, cảm tình cũng không sâu đậm, nhưng Mạc Lâm Tự là bạn tốt nhất của hắn ngoài Tần Nghiễn An, thật sự không thể nhìn mà không thấy.
- Vậy lão Tần đây? Hắn phải làm sao bây giờ?
Nếu Mạc Lâm Tự cùng Khúc Huỳnh trong tình trạng toàn dị thái không thể quay về căn cứ, vậy Tần Nghiễn An đây? Cần giải quyết như thế nào?
Tiểu đọa biến thú như là biết Trì Ánh nói hắn, hung hang nhe răng, ý tứ uy hiếp tràn đầy.
Quý Hủ làm yên lòng vuốt ve cằm của tiểu đọa biến thú, vật nhỏ hung hăng lập tức thoải mái nheo mắt lại, phi thường hưởng thụ.
Quý Hủ nói:
- Hắn cũng không quay về căn cứ.
Trong căn cứ trấn Bạch Loan còn có nhiều người sống sót như vậy, luôn tản ra cảm xúc sợ hãi mê người, dám đem tiểu đọa biến thú mang về căn cứ, cái đó có khác gì đem sói đói nhốt vào chỗ bầy dê?
Ở trước mặt kẻ săn mồi bụng đói kêu vang, ở trước mặt thức ăn ngon, còn không cho ăn, không làm long trời lở đất mới là kỳ quái.
Trì Ánh không nghĩ tới Quý Hủ sẽ nói như vậy, ngay cả lão Tần cũng không cho quay về căn cứ, có phải quá độc ác hay không?
Trì Ánh:
- Vậy lão Tần phải đi đâu?
Quý Hủ nằm nghiêng trên giường nệm, xoa bóp tiểu móng vuốt của tiểu đọa biến thú, tiểu tử kia ngồi bên người Quý Hủ, ngoan ngoãn cho hắn chơi đùa.
- Tôi mang Tần ca đi ra ngoài ở, mãi tới khi nào hắn khôi phục bình thường, hoặc là tôi có thể bảo đảm chắc chắn hắn sẽ không làm nguy hại tới những người khác mới thôi.
Hắn đã đáp ứng Tần Nghiễn An sẽ xây một tòa thành, hai người bọn họ đi tòa thành ở lại, như vậy dù là ai cũng không cách nào ảnh hưởng tới hắn.
Năng lực dị hóa của Quý Hủ bày ở chỗ này, hắn muốn đi nơi nào xây nhà đều được, lão Tần có Quý Hủ chiếu cố hoàn toàn không cần lo lắng, nhưng Mạc Lâm Tự cùng Khúc Huỳnh thì khác, chẳng lẽ cần thật sự làm cho bọn họ đi lang thang bên ngoài, tự sinh tự diệt?
Trì Ánh suy tư thật lâu, nói:
- Có thể xây dựng một căn nhà phong bế, đem hai người bọn họ giam ở bên trong?
Làm như vậy ngoại trừ chính bản thân bọn họ tự huỷ diệt, nguy hiểm bên ngoài sẽ không uy hiếp được bọn họ, bọn họ cũng không thể lao ra đả thương người, một công đôi việc, xem như là thời kỳ toàn dị thái đi ngồi ngục giam, toàn dị thái chấm dứt, cũng có thể phóng thích.
Ánh mắt Quý Hủ phức tạp nhìn hắn:
- Anh có biết một dị hóa nhân toàn dị thái cần bao nhiêu lâu không?
Trì Ánh không biết, hắn chỉ đang nghĩ biện pháp tận khả năng giữ tròn hai người kia.
Kiếp trước Quý Hủ dùng nhiều tháng mới có thể thoát khỏi toàn dị thái, năng lực dị hóa của hắn không có tính công kích, tiến vào toàn dị thái cũng thật bình thản, trầm mặc, muốn thoát ly toàn dị thái không tính quá khó khan, dù vậy cũng tốn nhiều tháng thời gian.
Mà dị hóa nhân tính công kích cố chấp, trong lòng còn mang thù hận lúc ở toàn dị thái cừu hận cùng chấp niệm bị phóng lớn, bị năng lực dị hóa an bài, một khi bắt đầu ăn cơm cùng giết chóc, sẽ rất khó quay đầu lại, bọn hắn sẽ theo bản năng dần dần mất đi mình, biến thành một con quái vật dị hóa chân chính.
Mạc Lâm Tự cùng Khúc Huỳnh đều phi thường nguy hiểm, theo phản ứng của bọn họ mà xem Quý Dục có thể còn chưa chết, đây là cừu hận cùng chấp niệm của bọn họ, nếu không cẩn thận sẽ đi đường nghiêng, không còn khả năng kéo được trở về.
Có lẽ lời nói của Trì Ánh cũng là một biện pháp, niêm phong nhốt lại, cho tới lúc nào bọn họ thoát khỏi toàn dị thái trở về nhân loại, vạn nhất thật sự biến thành quái vật dị hóa vậy cũng không cần thả ra, luôn giam giữ là được.
Quý Hủ nói:
- Tôi có thể xây nhà phong bế nhốt bọn họ, nhưng cần làm sao đem họ nhốt vào là một vấn đề lớn.
Mấu chốt chính là hiện tại Quý Hủ bị thương, không có phương tiện di động, để cho hắn đuổi theo hai toàn dị thái chạy, căn bản là không khả năng.
Muốn cho hai toàn dị thái đi theo bọn họ, hiển nhiên cũng không thể nào.
Suy nghĩ mãi, đoàn người quyết định đóng quân ngay tại chỗ, chờ Quý Hủ khôi phục thương thế mới quyết định.
Ban đêm Quý Hủ lại thả vách tường bao bọc bên ngoài, thuận thế còn xây mấy cái giường, trên xe ở không đủ có thể đi lên đó ngủ, có mền có chậu than, cũng không tính là gian nan.
Ba người Mạnh gia cũng tuyển một bình đài, Vưu Bội cũng đi qua đó ở lại, biết được cừu nhân đã chết, tinh thần Vưu Bội cũng khá hơn nhiều.
Trong xe chỉ còn lại Quý Hủ cùng tiểu đọa biến thú, không ai dám ở lại trong xe, vạn nhất ngủ không cẩn thận vượt ranh giới, bị tiểu tử có vọng độc chiếm siêu cường kia cắn chết cũng thật oan ức.
Hai ngày sau ngoại thương của Quý Hủ hoàn toàn khôi phục, nội thương cũng không còn quá đau đớn, đi theo Trì Ánh vào đại lầu.
Cùng nhau đi vào còn có Ôn Tiêu đã trở thành dị hóa nhân, nhìn nàng khoẻ mạnh hơn không ít.
Nghe Ôn Tiêu nói Quý Dục quả nhiên còn chưa chết, nhưng hắn cũng là toàn dị thái, không tốt hơn Mạc Lâm Tự cùng Khúc Huỳnh bao nhiêu.
Năng lực dị hóa của Quý Dục có tính ăn mòn rất mạnh, trong miệng cùng lòng bàn tay đều có thể phun ra dịch thể ăn mòn, toàn thân huyết nhục cũng ăn mòn, vì thế ba người bọn họ không phải là đối thủ của hắn.
Mạc Lâm Tự cùng Khúc Huỳnh cũng đã dự liệu tiến vào toàn dị thái chết Quý Dục, khi trọng thương gần chết, hai người cùng tiến vào toàn dị thái, sức chiến đấu liền đề cao.
Lại cùng Quý Dục chém giết, làm cho hắn cũng tiến vào toàn dị thái, ba toàn dị thái điên cuồng chém giết, Ôn Tiêu bị xâm lấn, lúc sau không còn nhớ rõ việc gì.
Ôn Tiêu cùng đi vào, muốn thử làm yên lòng anh họ cùng bạn thân, hi vọng họ cùng nàng rời đi Thanh Giang thị đi tới nhà cách ly niêm phong, tốt nhất là cách trấn Bạch Loan gần một chút, như vậy nàng có thể thường xuyên đi qua thăm bọn họ.
.