Quý Hủ tự biết không có năng lực thu phục chúng nó, nếu mèo dị hóa thật nguyện ý cùng hắn trở về, ở bên ngoài trụ sở vây ra một khối cho chúng nó ở lại, không cần thu phục, sự hiện hữu của chúng nó đã là một loại kinh sợ.
Mèo dị hóa quả thật nghe hiểu tiếng người, đàn mèo có chút xôn xao, thanh âm meo meo nổi lên bốn phía, như đang thương lượng đối sách.
Chợt nghe một thanh âm khàn khàn của một chị cả:
- Buông Bố tể, cậu có thể đi.
Quý Hủ:
Quý Hủ nhìn mèo đen vừa nói chuyện, hắn vẫn cho rằng mèo đen là đại ca, không ngờ là một vị chị cả.
Phương án giải quyết của Quý Hủ không được chấp nhận, chúng nó không cần chỗ ở yên ổn, cũng không muốn cùng nhân loại làm giao dịch, mỗi một con mèo mắt lộ hung quang, nhe răng vươn móng vuốt, đe dọa nhân loại buông mèo con cút ra khỏi địa bàn của chúng nó.
- Nếu không thể đồng ý, vậy để cho mèo con chính mình tuyển.
Nếu nó lựa chọn đi theo các vị, tôi lập tức bước đi, nếu nó muốn đi theo tôi, cho dù các vị ngăn trở tôi cũng sẽ mang nó rời đi.
Quý Hủ đem mèo con cẩn thận đặt xuống đất, mèo con toàn thân run rẩy gắt gao bám chặt tay Quý Hủ không buông, meo ô meo ô rất là đáng thương.
Thanh âm chị cả lại vang lên:
- Bố tể, lại đây.
Mèo con quay đầu nhìn mèo đen, động tác chần chờ giống như đang tự hỏi muốn đi theo bên nào.
Tần Nghiễn An tiến lên, mèo con ô một tiếng ôm lấy tay Quý Hủ, tiểu thân thể run rẩy dữ dội, ba móng vuốt cùng sử dụng bò lên người Quý Hủ, thầm nghĩ đem mình ẩn núp đi.
Mèo đen nhìn nam nhân đột nhiên đi tới, đồng tử co rút lại, chòm râu run lên, cuối cùng không mở miệng.
Tần Nghiễn An nói:
- Nếu mèo con đã có lựa chọn, cứ như vậy.
Quý Hủ nhìn mèo đen, thấy trong mắt nó đều là không cam lòng, lại không dám mở miệng, ôm Bố tể xoay người rời đi.
Đàn mèo không đi theo, Quý Hủ mở cửa xe đặt mèo con lên giường phía sau ghế ngồi.
Hắn mở toa xe, cầm đồ chơi cùng vò dành cho mèo đặt lên giường áp an ủi cho mèo con.
Từ buổi sáng gây sức ép tới bây giờ, Quý Hủ cũng đói bụng, cầm bánh mì cùng nước chuyển một phần cho Tần Nghiễn An.
Bánh mì của Quý Hủ, nhan sắc bình thường.
Tần Nghiễn An không cự tuyệt, ăn ngụm thứ nhất liền dừng lại, bánh mì mềm mại, miệng đầy mùi sữa, đây mới thật sự là bánh mì.
Quý Hủ cân nhắc làm sao giải thích việc dùng tiền.
Hắn nghe Tần bà bà nói qua một ít chuyện của Tần Nghiễn An, Tần bà bà thật tình đối đãi hắn nhưng không có nghĩa cháu của bà cũng vậy.
- Tần bà bà đem tiền gởi ngân hàng đưa cho tôi, muốn tôi chuyển giao cho anh, mấy ngày trước cuối thời rất nhiều người đều độn vật tư, tôi cũng làm theo, không đủ tiền nên đã lấy tiền mà Tần bà bà để lại cho anh.
Tôi định chuẩn bị cùng bạn bè mở công ty vận chuyển, đều đã mua xe vận tải trở về, cũng may còn có thể dùng, vật tư cùng xe vận tải đều phân cho anh một nửa.
Nghĩ nghĩ lại giải thích một câu:
- Phía trước chưa nói là nghĩ lúc đó anh cũng không có tâm tình nghe những việc này.
Thực tế Tần Nghiễn An cũng không để ý tiền bị dùng vào việc gì, mấy năm nay nhiều ít nhờ Quý Hủ chăm sóc bà nội, ngay cả hậu sự của bà nội cũng phải phiền toái Quý Hủ, theo lý hắn phải cảm tạ.
Bà nội đem tiền lưu cho Quý Hủ là đương nhiên, hắn lại làm sao lấy xe cùng vật tư đây?
Trong nhật ký của bà nội luôn nhắc tới Quỷ Hủ, vô cùng yêu thích hắn.
Bà nội muốn đem nhi đồng tốt như vậy giới thiệu cho hắn, cho dù ngày nào đó bà mất, hắn cũng sẽ không cô đơn, ít nhất còn có một người cùng hắn.
- Không cần, bà nội đem tiền đưa cho cậu thì là của cậu, cậu mua gì đó đều là của cậu, tôi không cần.
Quý Hủ nghĩ nghĩ, hắn có thể cho một nửa vật tư, Tần Nghiễn An cũng không mang đi được, nhiều lắm lái một xe vật tư mà thôi.
Nhiều vật tư mang ra ngoài thật dễ bị cướp đoạt, không duyên cớ tiện nghi cho người khác.
- Anh có thể nói không cần, tôi lại không thể không cấp, tôi cũng không thể nhìn thấy cháu trai của Tần bà bà không có thực vật ăn ngủ đầu đường.
Nếu không có chỗ để đi anh có thể cùng tôi cùng nhau quay về căn cứ.
Tần Nghiễn An nhìn hắn, trong đôi mắt mang theo suy tư, hắn có địa phương để đi, hơn nữa còn là không thể không đi, hắn không biết căn cứ mà Quý Hủ nói như thế nào, có chút lo lắng đem hắn bỏ lại một mình trong Thanh Giang thị.
Quý Hủ nói:
- Tôi muốn đi bắc giao một chuyến, muốn đi cùng không?
Tần Nghiễn An:
- Đi bắc giao có chuyện gì sao?
- Tôi mua một ít thùng đựng xăng plastic, chuẩn bị chở về căn cứ, thuận tiện lại đi tìm người.
- Cùng nhau đi.
Quý Hủ nhìn phía nhà xưởng, cũng may không có xung đột chính diện, mèo con của hắn vẫn còn.
Một mảnh này đều là nhà xưởng, Quý Hủ lái xe trải qua một đám nhà xưởng, rốt cục tìm được đại xe vận tải trong một nhà xưởng tạo giấy..