Tần Nghiễn An xuống xe, nhìn tường vây cao lớn, rõ ràng ý thức được năng lực của Quý Hủ, so với ý nghĩ của hắn càng mạnh càng thêm quan trọng.
Địa phương nào có Quý Hủ, chính là nơi an toàn.
Quý Hủ ôm Bố tể đi xuống, dì Thu cùng Trương thúc nhìn thấy con mèo rất là kinh ngạc.
Quý Hủ giới thiệu Tần Nghiễn An:
- Đây là cháu trai của Tần bà bà.
Dì Thu cùng Trương thúc bởi vì quan hệ với Quý Hủ, đều biết Tần bà bà, dì Thu nhiệt tình mời họ vào ăn điểm tâm, vừa mới làm xong.
Hiện giờ không có điện không có gas, nấu cơm chỉ phải dùng than củi.
Quý Hủ ngửi được mùi vị bánh bao, đói bụng kêu thầm thì, ở bên ngoài chỉ ăn vặt cho đỡ đói, căn bản ăn không đủ no.
Chứng kiến bếp lò sơ sài trước cửa, Quý Hủ chợt nhớ mình có mua bếp củi, loại hai nồi một nồi đều có, lúc đi quên đưa cho dì Thu, cũng không biết họ tìm đâu ra thùng xăng cũ nát như vậy.
- Đây là chị dâu Chung gia tìm cho dì, đừng nhìn bên ngoài khó xem, dùng rất tốt, nấu cơm xào rau đều ăn ngon.
- Vào nhà rửa tay chuẩn bị ăn cơm.
Miêu Lập Thu nói.
Trương Hữu Đức đã chuẩn bị nước rửa tay, bên này có nhà kính ruộng vườn, mỗi nhà đều có giếng nước, nhưng cũng cần dùng máy bơm mới có thể bơm nước lên, vậy là phải dùng điện.
Nhà Quý Hủ có hai nhà kính còn có nhiều giếng nước, trong viện còn có một giếng nước dùng tay múc nước, chỉ cần có sức lực là có thể áp nổi nước dâng lên.
- Trương thúc, nước này.
.
Quý Hủ chứng kiến trong phòng đặt một dãy thùng nước trong veo, có thùng đã dùng xong.
Trương Hữu Đức nói:
- Nhà Chung Trì có một máy phát điện nhỏ, vừa vặn trong nhà còn dầu ma dút, vì vậy dùng máy bơm rút nước giếng, ba nhà đều tự chứa một ít.
Quý Hủ gật đầu cũng không nhiều lời, đi vào thế giới ý thức tìm được mô hình giếng nước, những thứ này là do trước kia hắn dùng tinh thần năng lượng xây dựng ra tới.
Sau cuối thời thiếu lương thiếu nước nghiêm trọng, không lương thực đói vài ngày không chết được, nhưng trời rất nóng không nước sẽ thật sự chết người.
Lúc trước hắn trốn trong nhà, cũng bởi vì đói khát mà phải mạo hiểm ra ngoài tìm kiếm, cho nên mới chạy tới thương trường.
Sau khi xây dựng căn cứ đầu tiên là cần giải quyết vấn đề nguồn nước.
Thực vật nước uống trên mặt đất đều bị ăn mòn nghiêm trọng, hàm lượng vật chất hắc ám đều thuộc nguy cấp, ngược lại nguồn nước giấu dưới ngầm trải qua nhiều tầng mặt đất lọc ra nên hàm lượng khá thấp, vì vậy Quý Hủ cũng nghĩ tới việc đào giếng.
Trấn Bạch Loan nguồn nước sung túc, chỉ cần hơn mười thước là có nước, dùng nước giếng thật phương tiện.
Bữa sáng ăn bánh bao nhân rau dưa, cà rốt, bầu, trứng gà cùng mộc nhĩ, bột không bị ăn mòn làm ra bánh bao ăn ngon thật sự.
Trong nhà kính không có cà rốt cùng bầu, là nhà Chung Trì mang tới.
- Tay nghề dì Thu thật tốt quá, đặc biệt ăn ngon.
Miêu Lập Thu cười nói:
- Cả ngày chạy bên ngoài, khẳng định đói bụng lắm rồi, ăn nhiều một chút.
- Cách thật xa đã ngửi được mùi đồ ăn thật thơm, tay nghề này của Lập Thu, có rảnh phải dạy cho tôi một chút, đồng dạng đồ ăn chị làm đúng là thơm.
Trình mẫu còn chưa đến thì thanh âm tới trước.
Không nhìn thấy Trình Mạch, bà liền hỏi:
- Mạch Mạch đâu?
Quý Hủ ăn xong bánh bao:
- Còn trong thành, cháu mang một đám thùng xăng về trước, tiếp tục trở về đón hắn.
- Mạch Mạch đang ở đâu? An toàn không?
- Ở trong nhà của cháu, trong nhà có ăn có uống, chỉ cần không ra khỏi cửa sẽ không gặp nguy hiểm.
Trình mẫu:
Bà lo lắng đứa con ngu ngốc của mình sẽ tự chạy ra ngoài.
- Chừng nào các cậu lại đi nội thành? Tôi có thể cùng đi hay không?
Miêu Lập Thu nói:
- Văn Nhân, bọn họ cần đi vận chuyển xăng dầu trở về, đều là việc tốn sức, chúng ta làm không được, chúng ta chỉ cần bảo vệ tốt căn cứ chờ bọn họ về là được.
Chợt nhớ ra gì đó, Miêu Lập Thu nói:
- Đúng rồi, ngày con đi ra ngoài, có một đám người tới gõ cửa cầu cứu, nói là người sống sót trong trấn, muốn vào căn cứ tị nạn, con đi vắng nên mọi người không dám mở cửa.
Quý Hủ gật đầu:
- An toàn quan trọng nhất.
Trong trấn có địa phương tị nạn, thay vì mạo hiểm bị quái vật làm thịt chạy tới bên nà, hiển nhiên đi trong trấn càng gần hơn còn an toàn.
Có tiếng bước chân, là cha con Chung gia cùng Trình Kỳ Phùng tới.
Ăn xong, một đám người theo Quý Hủ rời đi, nhiều thùng xăng như vậy, cần kho hàng đặc biệt tồn trữ mới được.
Quý Hủ dẫn bọn họ đi tới kho hàng lớn.
.