Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản

chương 216: châu quang băng ngưu dực, hoàng kim bạo khải chi long

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

18 cánh!?

Lời Triệu Mãn Duyên vừa nói ra, ở đây toàn gia chín người ngoại trừ Farl, không khỏi đều lộ ra ý cười khinh bỉ, đặc biệt đối với tên này có suy nghĩ không phải người điên thì cũng là xảo ngôn.

Không nói đến 16 cánh truyền thuyết kia thôi, Triệu Mãn Duyên đã không có một thành lực lượng để so bì, hắn cũng không phải sở hữu thiên sứ chi lực, cả đời này đừng hi vọng phát triển nổi một cặp cánh chứ đừng nói.

“Các ngươi không tin?” Triệu Mãn Duyên một mặt chán ghét nói.

Tương Thiểu Nhứ cười phụt ra một tiếng không nhịn được. “Ngươi cùng Mạc Phàm tri kỉ cùng một chỗ, kể cả ngươi có là thiên sứ chi hồn người được tặng thì tối đa cấp bậc mãi mãi chỉ là 16 thôi có biết hay không!”

“Lão Triệu, hôm nay ta đã đón nhận nhiều sốc chấn tâm lý rồi, từ Quan Ngư thăng phong bán cấm chú, cho đến ngươi bày ra hai hệ cấm chú thực lực… ta đều triệt để muốn chui xuống hố bùn mà tự lấp. Ngươi cũng đừng quá trớn như vậy đùa dai, dù sao trong mắt ta, ngươi quốc phủ đội ngũ đã là thuộc hàng ngũ ba người mạnh nhất rồi.” Giang Dục hai mắt có hơi sưng sưng nói, thâm tâm hắn hôm nay khóc ròng không biết phải bao nhiêu lần.

Đã từng tin tưởng chính mình dày công khổ tu, làm sao kết quả so với bạn bè lại thụt lùi nhiều như vậy? Có thể là chỉ hơn mỗi một người không quá tham vọng ma pháp Tương Thiểu Nhứ trong quốc phủ đội. Đây là cảm giác muốn treo cổ tự vẫn còn hơn.

“Ầm ầm ầm ~~~~~~~~~~~~~!”

“Ầm ầm ầm ~~~~~~~~~~~~~!”

Đột nhiên bầu trời rung động đại chấn, mây trên cao đen kịt trở lại một màn, dẫu cho noãn quang hỏa diễm bên dưới hắc lên, dẫu cho khói xám mịt mù cũng trong thời khắc toàn bộ mảng trời chuyển động mà ảm đạm đi bớt.

Mọi người trên đỉnh đầu, hàn khí cuồn cuộn.

Có chút lạnh lẽo, có chút cảm nhận được áp súc không khí đang có dấu hiệu điên cuồng gia tăng, điên cuồng khiến cho bản thân lâm vào ngột ngạt hô hấp, giống như bị nén vào một bình áp súc thủy lực vậy.

Oxy khí lưu giảm mạnh, núi lửa, thiên hỏa lưu tinh, khô lâu, sâm lâm bùng cháy đều vì một màn sông mây hạ xuống mà giảm dần giảm dần, cho đến khi tắt hẳn, trở về lại một hình dáng hoang mạc lạnh lẽo, trơ trọi.

Ngải Giang Đồ theo thói quen ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, khóe miệng bất giác không tự chủ được run cầm cập: “Trời… trời sập sao?”

Từ trên không đáp xuống, Quan Trung Hà vốn là cấm chú ám ảnh hệ, hắn chớp mắt đã quen với việc khảo sát điều tra tình huống, sau khi nhanh chóng kiểm tra tình hình, tốt có một ít cơ hội thở dốc: “Đại sự không ổn, đại sự không ổn, tầng mây đen phía trên vì một lý do nào đó, phần nhiều là Vĩ Linh Hoàng yêu thuật, nàng đem đông kết sa linh cùng chân quyển tầng mây, khiến nó đông đặc lại thành một nhánh đại dương đen kịt, chẳng mấy chốc sẽ đổ xuống toàn bộ Côn Lôn Thánh Sơn này!”

Phộc sịt.

Trước là Quan Ngư, sau đó hai vị trưởng lão Tả Minh, Tả Phong cũng ngồi bệch xuống đất, cả người bọn hắn thờ thẩn không có tin được, cũng là hoàn toàn mất đi chiến ý, thủ ý.

Lực lượng kia, miên man trăm ngàn km kéo dài, thập phần cùng trời sập là tương tự, đây là cấm chú nhân loại, thiên sứ nhân gian cũng vô pháp giải vây đấy!!

Trận chiến này, đến cuối cùng vẫn không thể nào chiến thắng được, đây rõ ràng là tàn cục, là hi sinh cận kề khái niệm.

Biển mây màu đen vẫn tiếp tục gia tốc tăng nhanh rơi xuống….

Những hàn khí kia trở nên thấu xương, mọi người đồng dạng cảm thấy phi thường hoang mang, cho dù là mùa đông, những tầng mây này cũng không trở thành giống băng vụ đồng dạng, cảm giác mình cũng không phải là tại đám mây trên bầu trời rơi xuống, giống như là rơi vào đến trong một hầm băng, một hầm băng lưu cất tử vong người.

Mục Bạch bỏ cuộc rồi, bên cạnh hắn Tương Thiểu Nhứ cũng nắm chặt lấy cánh tay rã rời kia mà núp mặt vào bên trong.

Farl cũng chôn chân lại, nàng cũng bỏ cuộc…

Giang Dục bỏ cuộc.

Ngải Giang Đồ cuối cùng cũng lại ngẩng đầu lên, cái kia tâm tình thật sự giống như tận lực rồi, hắn cảm thấy lúc này đều cùng hi sinh vinh quang không còn mấy khác biệt.

"Lóe lóe!!! Băng!!!"

Đột nhiên, dưới mặt đất li ti một tầng lại một tầng cực kỳ chói sáng huỳnh quang dày đặc phóng thích, lanh lánh phát tỏa, mang âm hưởng cực kỳ khoe mẽ dọa người.

Giống như vàng ngọc trong hạch tâm vị diện đúc ra, giống như thế giới này đắt giá nhất bảo thạch, vẻn vẹn là một cái trên vật thể vô cùng cứng rắn, mỹ quan ngời ngợi thánh khí, cùng Thánh Thành Quang Minh thậm chí có phần ưu mỹ.

“Châu quang băng ngưu dực - Hoàng kim bạo khải chi long!” Hô to lên một cái danh tự cực kỳ dài dòng ấn tượng.

Hắn đứng ở trung tâm ánh mắt mọi người đổ về, giữa ngực phát ra một luồng châu quang hiếm có thuần túy, thế nào lại hư hư thực thực, óng ánh như kim đan thôn phệ, cứ việc từ tiểu điểm nho nhỏ phía trước, sắc ánh tỏa ra dọc theo trên người dần dần đan thanh một cái hoàng kim long y, sáng như kim sắc bình minh, long y có long mao hỗn hợp từ 10 đầu đắt nhất Á Long Anh Quốc.

Sau lưng hắn càng xòe tinh khiết mỹ lệ 18 cái châu quang chi dực, chi dực không phải lông vũ, cũng không phải loại kia hắc biên bức so với Mục Bạch, càng không chút nào đơn giản như phong chi dực chưởng khống. Rõ ràng đây là một cái dực ma cụ được rèn đúc, nung luyện vô cùng tinh xảo, tỉ mỉ từ khung cốt của Băng Ngưu Thú Vương, cứng cáp, bền bỉ, rắn chắc đều ở mức độ so với nguyên bản đế vương Côn Lôn đều đã được gia trì.

18 châu quang chi dực đặc biệt nắm giữ trọng yếu tinh phách đế vương cấu thành, trở thành cường đại nhất hộ mệnh ma cụ trên thế giới này, tương đương siêu cấp thủ vệ thần khí cấp bậc tồn tại.

Giây phút nó mở rộng ra, dĩ nhiên có thể che đậy hết toàn bộ bầu trời mảnh trung ương Côn Lôn Thánh Sơn trong khu vực, khiến cho chủ nhân của nó khí chất ngời ngợi vạn phần, là một vị kim cang bất tử thần tài vương giả du lịch nhân gian.

Người này là Triệu Thị người lãnh đạo.

Triệu thế gia, Triệu công tử, Victoria công tước hôn phu Triệu Mãn Duyên.

"Thứ gì!" Triệu Mãn Duyên ngẩng đầu lên nhìn, khuôn mặt đắc ý chửi ầm lên, phát hiện tầng mây màu đen không biết lúc nào triệt để ngưng kết thành băng thể, chính mình hướng trong tầng mây bay tới, chẳng khác gì là chính mình đem huỳnh quang cơ thể trực tiếp va chạm

Một trận trung ương gió xoáy thánh quang đến, đầy trời quang nguyên tố triệt để bị xốc lên, lộ ra không trung tầng mây này toàn cảnh.

Triệu Mãn Duyên như mặt trời hào quang, rải đầy biển mây sập xuống rung động lơ lửng này, để biển mây tựa như băng hà, ảo ảnh như vậy tráng quan khiến người ta nghĩ mà sợ!

Khi mọi người nhìn thấy tất cả biển mây màu đen kết thành băng vàng bị phản chiếu, mà tất cả đại dương băng này gần như bị “Châu quang băng ngưu dực - Hoàng kim bạo khải chi long” của Triệu Mãn Duyên liên miên che mờ thành một tòa mỹ lệ sông tiền về sau, cả người bọn hắn sắc mặt trắng bệch, toàn thân không khỏi run rẩy lên.

“Hắn… hắn làm cách nào?” Giang Dục khóe mắt có chút muốn khóc ra đến nơi.

“Đế vương khí tức?” Mục Bạch ánh mắt đối với Triệu Mãn Duyên thật sự là nhìn không có ra.

“Khụ khụ, tu luyện, tu luyện hóa ra bằng tiền còn đơn giản như vậy. Nhìn cái kia thần khí phát tỏa, có cho ta đem hết ma năng đánh cũng không làm sứt mẻ được một mảnh nhỏ…” Quan Trung Hà trưởng lão thở dài nói rằng.

To lớn băng hà ngay tại đại địa hạ ép, ngay khi vẫn đang rơi, lúc này càng nhìn Triệu Mãn Duyên càng thấy bên trong hào quang sáng chói.

“Tiểu Mei, tặng cho ta một tầng khuyếch đại năng lực!” Triệu Mãn Duyên hô to một tiếng, ánh mắt hắn nổi lên một cái tòa Tinh Tượng cực kỳ phức tạp, đại biểu chính mình cấm chú quang hệ sắp sửa phóng thích.

Bất quá, Triệu Mãn Duyên làm người, thích nhất chính là giây phút này nhân sinh.

Hắn làm sao không quên hướng về những người khác cười cợt.

“Các ngươi mở to mắt mà nhìn cho kĩ a, lão phu chỉ làm mẫu một lần, thiên sứ cái trứng gì cũng chẳng qua là tài lẻ của các ngươi tự vỗ ngực xưng hào. Thế gian này, chỉ có tài chính mới là vô địch lưu!!!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio