Diệp Mai vừa bắt đầu phi thường tức giận, nàng cảm thấy người pháp sư thanh niên trước mắt này xốc nổi tới cực điểm, đến lúc như thế này lại còn đùa tẻ nhạt như vậy.
Mà khi nàng cẩn thận tỉ mỉ khối râu mực lớn kia, tức giận trên mặt dần dần biến thành vẻ kinh ngạc, môi tô đến có chút đỏ sậm lãnh khốc cũng không tự chủ được mở ra.
Đúng thật là quái nhọt Ô Tặc Vương!
Quân chủ hùng giả mhư vậy làm sao sẽ chết??
Mặc dù là Bàng Lai ra tay, cũng không có lý do gì có thể tại thời gian ngắn như vậy để nó triệt để chết đi!
Lúc nãy quỷ vụ lượn lờ trong thành thị đến tột cùng phát sinh chút gì, động tĩnh lớn như vậy, rất nhiều lần Diệp Mai đều cho rằng hai người Mạc Phàm cùng Giang Dục chết chắc rồi, cho nên nàng lòng như lửa đốt muốn bước vào thành thị.
“Diệp Mai, ma quỷ ngư vương bay vào được, nó nhằm phía ngươi bên kia, chúng ta bên này bị những hải tảo nữ yêu bộ lạc cuốn lấy.” Một thanh âm như là phát thanh đột nhiên vang lên ở giữa không trung.
Hẳn là một loại ma pháp đạo cụ Âm hệ nào đó.
Mạc Phàm ngẩng đầu lên nhìn tới chỗ lối vào lòng chảo, phát hiện ma quỷ ngư vương toàn thân kim loại đen kịt tràn ngập khí tức tà dị xẹt qua trên không thung lũng, lấy phương thức phi hành tương đối thấp giết tới nơi này.
“Lỗ lỗ lỗ ~~~~~~~~”
Xung quanh, từng đôi mắt yêu dị loé lên đến, nhìn chòng chọc vào chỗ Diệp Mai cùng Mạc Phàm.
Bóng người màu đỏ càng ngày càng nhiều, liệp tạng yêu chung quy là một loại sinh vật hành tung quỷ dị, chúng nó dễ dàng vòng qua pháo đài phòng thủ Ma Pháp sư xây hơn quân đoàn hải yêu khác trực tiếp đến phía sau.
Hơn nữa liệp tạng yêu được phái tới cấp bậc đều tương đối cao, chúng nó chí ít là cấp thống lĩnh, trong đó số lượng cấp quân chủ cũng không phải số ít.
Trong hệ thống bộ lạc khổng lồ của hải yêu, cấp thống lĩnh bất quá là tinh anh trong hải yêu, nhưng còn không đạt tới mức độ cấp thống trị, hơn nữa một cái đế vương có thể chống đỡ lấy một cái đế quốc đáng sợ khổng lồ, nếu là quân đoàn dưới tay hậu trường hắc trảo đế vương, bên trong quy mô hơn mười triệu hải yêu xuất hiện lên tới hàng ngàn, hàng vạn sinh vật cấp thống lĩnh cũng không tính là chuyện ngạc nhiên.
Thái Bình Dương xác thực quá rộng lớn, một khi yêu ma mạnh mẽ tụ tập cùng nhau, bất luận đoàn thể nhỏ nào liền đủ để đối với bất kỳ một toà thành thị nào trên lục địa tạo thành hủy diệt đả kích!
“Ngươi đối phó những liệp tạng yêu này, ta đến xử lý ma quỷ ngư vương.”
“Ngươi đối phó liệp tạng yêu, ta ngăn trở ma quỷ ngư vương...”
Mạc Phàm cùng Diệp Mai gần như cùng lúc đó tung ra ý kiến của mình, sau khi nói xong hai người không khỏi nhìn đối phương một chút.
Trên mặt Diệp Mai lần thứ hai mang theo tức giận, nói: “Ma quỷ ngư vương có thể càng mạnh hơn quái nhọt Ô Tặc Vương, loại ma pháp sư như ngươi liền tư cách tới gần nó đều không có!”
“Ngươi thật giống như đối với ta có hiểu lầm gì. Ngươi phải biết quốc nội sai phái ra vài chi đội cứu viện, toàn bộ đoàn đội các ngươi đại biểu chính là cung đình pháp sư, mà ta đại diện cho Thẩm Phán Hội, ta một người liền có thể đại biểu một nhánh đội cứu viện, đây là có nguyên nhân.” Mạc Phàm mở miệng nói.
Lúc này, Giang Dục vừa vặn chạy tới, cũng nghe thấy Mạc Phàm nói ra câu nói này.
Ài, Mạc Phàm bản lĩnh tinh tướng so với quá khứ chỉ tăng không giảm a, nghe một chút, đây là một cái phàm là người có chút khiêm tốn sẽ nói ra à!
Diệp Mai suýt chút nữa bị tức đến đánh người rồi!
Có ý gì?
Một mình ngươi sánh được toàn bộ cao thủ trong cung đình pháp sư bọn họ à!!
“Đừng hiểu lầm, ta không phải nói các ngươi cung đình pháp sư không mạnh, chủ yếu là ta khá là không giống...” Mạc Phàm thấy Diệp Mai tức giận đến mặt đều có chút xanh, cố ý bỏ thêm một câu giải thích, nhưng câu giải thích này cũng không để sắc mặt Diệp Mai tốt hơn bao nhiêu.
Giang Dục đều muốn khóc.
Mạc Phàm, van cầu ngươi đừng tiếp tục trang b. (Cố ra vẻ)
Đồ đằng Huyền xà là rất lợi hại, nhưng lúc này đây ma quỷ ngư vương sẽ không dại dột vào trong cạm bẫy như thế, hiện tại hải yêu bên ngoài ngoại trừ ma quỷ ngư vương ra còn có mấy con Đại Quân chủ a, chúng nó hiện tại tạm thời là bị cung đình đại pháp sư cùng Bàng Lai chặn ở bên ngoài, chỉ khi nào bọn họ không ngăn được, một con đồ đằng Huyền xà cũng không thay đổi được sự thực bị đại quân tinh anh hải yêu nuốt hết.
“Được, ta thủ ở đây.” Diệp Mai phỏng chừng là bị tức đến không có ý nghĩ tranh luận, chỉ là lạnh lùng phun ra mấy chữ này, một bộ biểu tình bãi nát có người muốn đi đưa nàng cản cũng không ngăn được.
“Phó tịch, ngươi yên tâm, hắn nắm chắc bài, chết là không chết được.” Giang Dục nói.
Diệp Mai nhớ tới con quái nhọt Ô Tặc Vương không tên chết đi, lại lần nữa đánh giá Mạc Phàm một phen.
Diệp Mai không nói lời nào, chỉ là nhìn chằm chằm Mạc Phàm, thật giống như là một vị giám khảo tiết mục hoàn toàn không coi trọng ngươi, trên nét mặt liền viết “Xin ngươi bắt đầu biểu diễn, trí chướng”
Ma quỷ ngư vương đã đến thành thị, nó thân thể cao lớn chỉ duy trì độ cao không tới trăm mét, mà một số khung đỉnh tòa nhà văn phòng cao to trong Lam Ngân Hà cốc thành còn chưa đến hơn một trăm mét.
Mặt trong cánh của nó là màu bạc, có lỗ khí dẹt kẻ ô, vô số tiểu Ma Quỷ ngư từ bên trong khoan ra, đông nghịt một đám lớn trong khoảnh khắc bao phủ nửa cái lòng chảo thành, chúng nó đều bay đến khá thấp, có thể so với nạn châu chấu xâm lấn trang gia viên, hết thảy tràn vào trong thành thị.
Mạc Phàm cũng trở về vực khu thành thị, toàn bộ thành thị chính là thân bình, vốn là là một chiến trường ma pháp trận khá rộng rãi, đáy bình thác sông là điểm dưới đáy trận, tự nhiên không thích hợp ở nơi đó chiến đấu.
Ma quỷ ngư vương phi thường giảo hoạt, nó từ lúc bắt đầu liền đem đại quân ma quỷ ngư hút vào trong lỗ khí của nó, miệng bình trận pháp chật hẹp, đại bộ đội hải yêu khác không xông vào được, nhưng nó chỉ cần mình giết vào trong bình, chẳng khác nào mang theo đại quân ma quỷ ngư của mình vào...
Tiểu Ma Quỷ ngư số lượng rất nhiều, hình thể bé như dơi, lớn thì đến mức càng đạt đến mức độ một chiếc tiểu phi cơ chở hành khách, ma quỷ ngư vương tự thân lại như là một cái hạm chuyên chở to lớn, sau khi tới đích đều không ngừng thả ra ngoài ma quỷ ngư chiến quân.
...
Nhìn lượng lớn ma quỷ ngư tràn ngập trong trận pháp, Diệp Mai càng là lo lắng lo lắng, thực lực bản thân ma quỷ ngư vương này liền không kém hơn Ô Tặc Vương, hơn nữa dựa vào chủng tộc thiên phú có thể mang theo một đại chi quân đoàn ma quỷ ngư bên người.
Sinh vật như vậy nếu là xuất hiện tại trong thành thị nhân loại đại lục, cũng không biết phải chống đỡ như thế nào.
Hải yêu cho đến bây giờ hiển lộ đến như trước chỉ là một góc băng sơn.
“Ngươi thủ ở đây.” Diệp Mai vẫn là không nhìn nổi, nói với Giang Dục.
Dạ La Sát là cấp Đại Quân chủ, hơn nữa Giang Dục một ít hệ ma pháp khác, bảo vệ bộ đội liệp tạng yêu hẳn không có vấn đề.
“Phó tịch, không dối gạt ngài mà nói, Mạc Phàm lần này là đi cùng Hàng Châu bảo vệ thần đến đây, vừa nãy con Ô Tặc Vương kia chính là bị đồ đằng Huyền xà làm trọng thương, sau đó sư phụ thêm một đao giết chết.” Giang Dục lập tức nói.
“Hàng Châu bảo vệ thần??”
“Chính là con Huyền xà kia, là đồ đằng. Ma quỷ ngư vương hẳn là không phải đồ đằng Huyền xà...” Giang Dục lời còn chưa nói hết, đột nhiên nhìn thấy phía trên Lam Ngân Hà thành thị, Mạc Phàm hô hoán ra một con Thánh linh sinh vật toàn thân lưu chuyển hào quang nguyệt.
“Hàng Châu bảo vệ thần là một con bướm?” Diệp Mai dùng tay chỉ chỉ từ thần thánh Nguyệt Nga Hoàng xuất hiện bên người Mạc Phàm nói.
Nguyệt Nga Hoàng tỏa ra ánh sáng lung linh, trên thân hiện ra khí tức vô cùng thần bí.
Hào quang của nó soi sáng cả tòa Lam Ngân hà cổ thành, mặc dù là đại quân ma quỷ ngư đông nghịt đều khó mà che giấu!
“Chuyện này...” Giang Dục cũng nhìn há hốc mồm.
Xà đâu??
Tại sao lại biến ra một con đồ đằng!!
Người đăng: Nguyeminhtu