Mạc Phàm vội vàng đoạt lấy điện thoại của Triệu Mãn Duyên, nhìn thấy video các nơi truyền bá trên internet.
Trong video, cảnh tượng kinh hiện giống như thần thoại, từng đoạn trường thành cổ mấy ngàn mét hùng vĩ đến cực điểm thoát ly dãy núi chúng nó nguyên bản chiếm giữ phóng lên trời, trôi nổi ở trên mặt đất giống như Trấn Bắc quan!
Trường thành cổ hùng vĩ cỡ nào, thân thể vạn dặm, giả như chúng nó cũng giống như Trấn Bắc đài cùng với thành quan trọng yếu khác nổi trên bầu trời, nào sẽ là một cái hình ảnh kinh thế hãi tục thế nào??
“Mạc Phàm, đến thiên phương không cảnh xem xem!” Linh Linh vội vội vàng vàng hô.
“Hảo, nhưng coi như đến thiên phương không cảnh hẳn là cũng không nhìn thấy này thần thoại tái hiện các nơi toàn quốc.” Mạc Phàm nói.
“Chúng ta khả năng thành công, chỉ là chúng ta phải làm sao điều khiển.” Linh Linh khi thì kích động, khi thì trầm tư, trên mặt biểu hiện biến hóa cực kỳ nhanh.
“Đây là ma pháp cổ xưa, ta có thể cảm giác được khí tức cấm chú.” Tiêu viện trưởng phóng tầm mắt tới một đoạn lại một đoạn trường thành lơ lửng giữa trời.
Những trường thành hùng vĩ như dãy núi này, chúng nó trôi nổi ở trên một cái độ cao hoàn toàn nhất trí, chúng nó thoát ly mặt đất đến vị trí này sau đó liền hoàn toàn bất động, chúng nó chiếu ra bóng tối to lớn trên mặt đất, khiến cho đám người trên mặt đất không tự chủ được quỳ bái.
...
Thiên phương không cảnh
Mạc Phàm quan sát Hoa Hạ Trung Nguyên, khu vực có thể nhìn thấy cũng vẫn như cũ có hạn, ranh giới Trung Quốc thực sự quá mức bao la.
Khi Mạc Phàm nghiêm túc cẩn thận nhìn xuống, tìm cái kia một đoạn lại một đoạn thành quan trọng yếu đến từ các nơi khác nhau, Mạc Phàm ngơ ngác phát hiện nổi lêr đến giữa bầu trời căn bản không cũng chỉ có những trường thành được bảo tồn hiện nay, còn thật nhiều trường thành di chỉ hiện thế căn bản không có ghi chép.
Những di chỉ này quá khứ đều dưới thổ nhưỡng, vụn vặt, lẫn trong đất bùn, nhưng trận mưa màu xanh này nhưng triệt triệt để để đưa chúng nó tỉnh lại.
Lấy cố đô làm chủ, vô số gạch vụn, thổ thạch, nham khối chiếm giữ ở bầu trời cố đô, thình lình tạo thành một cái đầu to lớn trán có song giác (hai sừng), đầu kia hoàn toàn là đất dá ngưng tụ mà thành, giống như thần đứng yên tại trời cao.
Những trường thành cổ khu vực khác, nhìn như từng đoạn từng đoạn, có chút là thành lầu, phong hỏa đài, thạch điêu, tường đất, nhưng từ Mạc Phàm nơi này nhìn xuống chúng nó nhưng là đứt quãng nối thành một cái dài dòng thiên khu (thân thể) che phủ Hoa Hạ Trung Nguyên!
Lại nhìn về phía càng mặt đông, Mạc Phàm mơ hồ nhìn thấy đuôi.
Cái kia đuôi tựa như rắn, xà cực kỳ tương tự đồ đằng Huyền!!
Nối liền tất cả những thứ này.
Thần lộc chi giác, mặt Bạch hổ, Huyền xà thân, Hải Đông Thanh Thần móng vuốt...
Không không không, đây không phải đồ đằng Huyền xà.
Là con kia đại xà trên mây!
Là,
Thánh đồ đằng!!!
“Ong ong ong ~~~~~~~~~~”
Ngay khi nội tâm Mạc Phàm sóng lớn cuồn cuộn, dây chuyền trước ngực không ngừng rung động.
Thời gian rất lâu tới nay, Tiểu Cá Trạch đều là đen đen thui thui, mỗi một lần lên cấp mới sẽ thoáng toả sáng một ít ánh sáng lộng lẫy vốn có của nó.
Không biết là bởi uống địa thánh tuyền, vẫn là nguyên nhân khác, lúc này Tiểu Cá Trạch đã biến thành màu xanh đen, chính nó nổi lên, nổi đến trước mắt Mạc Phàm, thân thể cuộn lại từng điểm từng điểm duỗi ra.
Phối hợp bồn chứa.
Tượng trưng Đồ đằng.
Thánh đồ đằng...
Thời khắc này, Mạc Phàm vành mắt ướt át.
“Ngươi mới là đoạn thần chú kia, đúng không?” Mạc Phàm nhìn Tiểu Cá Trạch nổi ở trước mặt mình, hỏi.
“Địa thánh tuyền, cổ thành ngủ say, người chúng nó chờ không phải ta, mà là ngươi?” Mạc Phàm lại một lần nữa hỏi.
//t
ruyencuatui.net/Tiểu Cá Trạch không có trả lời, nó vốn là sẽ không trả lời.
“Đây chính là nguyên nhân ta tại sao có thể hấp thu lực lượng đồ đằng a.” Mạc Phàm thở dài nói.
Hết thảy đều có dấu hiệu, tất cả đáp án đã từ lâu đưa ra, nhưng con đường gian khổ dài dằng dặc tìm đồ đằng nhưng vẫn cứ cần một bước bước ra một cái vết chân.
Mạc Phàm rõ ràng.
Tiểu Cá Trạch phối hợp vớimình, chính mình cũng bất quá là người đạt được và bảo vệ nó.
Chỉ là bất luận người nào cũng có thể được nó, nhưng không phải tất cả mọi người cũng có thể tỉnh lại nó.
“Ngươi tỉnh rồi, vậy thì đồng thời cùng ta lao tới Ma Đô.” Mạc Phàm nói với Tiểu Cá Trạch.
Tiểu Cá Trạch lần này không có lại trở lại trên lồng ngực Mạc Phàm, nó tránh thoát khỏi dây chuyền, chậm rãi khắc ở trên trán Mạc Phàm.
Tiểu Cá Trạch chậm rãi hoà tan vào trán Mạc Phàm, cuối cùng dĩ nhiên hình thành một cái dấu ấn màu xanh đen vô cùng rõ ràng, ấn ký này chính là ngấn Thánh đồ đằng, nó toả ra hào quang có thể so với nhật nguyệt, Mạc Phàm sừng sững trên thiên phương không cảnh, tựa như một vị thần chỉ (đơn độc) màu xanh, hiển hách đến cực điểm!
Thanh mang khung quang rải rác hướng về Hoa Hạ chi thổ, rơi vào trên từng đoạn từng đoạn cổ đại trường thành hùng vĩ, nguy nga, đồ sộ, thần diệu kia.
“Ầm ầm ầm ầm ~~~~~~~~~~~~~~~”
Thân thể; Ơ lửng giữa trời rốt cục bắt đầu di động, chúng nó cuốn lên sóng khí ngập trời, như từng chiếc từng chiếc thuyền lớn giương lên buồm, tụ đến chỗ Mạc Phàm!!
Sừng và đầu ở Cố đô.
Thân và thể ở Nhạn Môn Quan.
Đuôi ở Đế Đô Tần Hoàng đảo
...
Thiên phương không cảnh cao xa mờ ảo cỡ nào!
Nhưng lúc vạn dặm cổ trường thành tụ hội, một con long màu xanh mênh mông từ từ hiển hiện!!
Ngân Hà vô tận, vũ trụ mênh mông, Thanh Long trôi nổi.
Nhớ lúc đầu Hoa Hạ chi tường vụt lên từ mặt đất, Du Lâm trường thành cổ ngăn cản trăm vạn đại quân vong linh Khufu, dĩ nhiên cũng bất quá là bộ phận lồng ngực thanh long này.
Từng toà từng toà tường thành lịch sử lâu đời ở Cố đô, thành lầu, mảnh vỡ rải khắp cả ranh giới ngàn dặm, tàn hằng, bao nhiêu lăng mộ cổ địa mai táng, đều chỉ là máu cùng thịt Thánh đồ đằng Thanh Long.
Trên mặt đất cả Hoa Hạ, di tích bị vùi lấp không muốn người biết, sau khi được tỉnh lại lơ lửng giữa trời, tạo thành cơ cùng lân của Thanh Long!
Cự ảnh Nhạn Môn Quan, bất quá là một trảo của Thanh Long.
Đế Đô trường thành lĩnh Uốn lượn hùng tráng dài dòng đến cực điểm, chính là Thanh Long chi cốt!
Tư Mã đài, Thanh Sơn quan, Tiễn Khấu trường thành, hổ sơn, Cửu môn khẩu...
Những cái từ mặt đông không ngừng trôi nổi lại đây, cuối cùng đều trở thành một phần Thanh Long, bao quát một đoạn Tần Hoàng đảo!
Tất cả những thứ trước mắt này, chấn động trước nay chưa từng có!
Mạc Phàm từng lãnh hội non sông tốt đẹp quốc gia, càng tự mình đặt chân qua nhiều danh thắng di tích cổ, bảo vệ cũng được, thăm dò cũng được...
Nước ngoài Mạc Phàm cũng đi qua rất nhiều nơi, Ai Cập, Arab, Italy, Hy Lạp, đều nắm giữ văn minh cổ của bọn họ, trong văn hiến bọn họ đều còn ghi chép quốc thú vĩ đại của bọn họ.
Mạc Phàm chưa từng chưa hề nghĩ tới, Trung Quốc quốc thú lại là cái gì??
Hiện tại cái nghi vấn này trong lòng có đáp án.
Đây chính là Trung Quốc quốc thú!
Ngủ say danh sơn tuấn lĩnh khắp nơi, quốc thú thủ vệ mặt đất Hoa Hạ chân chính—— vạn lý (dặm) Thanh Long!!!
“Gào gừ ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~”
Thương Long ngâm nga, tiếng gào này như phách thiên chi lôi, từ mặt đất phía tây vẫn lan truyền đến phía đông vùng duyên hải, cuồn cuộn.
Có thể nhìn thấy từng đạo từng đạo tia chớp màu xanh, dày đặc ở thiên phương không cảnh, cũng dường như thiên lãng (sóng) lan tràn ra, trong lúc nhất thời đám người mỗi tỉnh đều nhìn thấy thần tích khó mà tin nổi này.
Thanh Long tại thiên cảnh cực cao, nhưng đám người trên mặt đất vẫn như cũ có thể nhìn thấy thân thể hùng tráng của nó, dù sao cũng là vạn dặm cổ thành ngưng tụ mà thành...
Mạc Phàm đứng ở vị trí chính là long giác.
Hắn xoay người lại nhìn tới, nhìn thấy bầu trời màu xanh đen mênh mông, cùng với thân thể Thanh Long uốn lượn liên miên vô tận.
Một luồng niềm tin mạnh mẽ hình thành trong lòng.
Mạc Phàm xoay đầu lại, mở miệng nói với quốc thú thức tỉnh này:
“Chúng ta đi Ma Đô!!”
Người đăng: Nguyeminhtu