Thường Bá Ninh nói với thái độ kiên quyết: "Không được."
"Người chết là vị hôn thê của ta." Phong Như Cố nói: "Nét kết thúc chữ 'Phong' kia chính là đầu của nàng. Tuy việc này không phải là ta làm nhưng cũng liên quan đến ta."
"Sính thư đã trả rồi."
"Thiên hạ vẫn chưa biết."
Thường Bá Ninh: "Đã như vậy thì đệ càng không thể xuống núi. Có người cố ý muốn ép buộc đệ phải xuống núi."
"Sư huynh tốt của ta ơi." Phong Như Cố treo cây bút chu sa trở về giá đựng, dùng đầu ngón tay khảy khảy chút lông sói được treo cao trên giá bút: "Người khôn khéo trong đạo môn có không ít, hoặc sớm hoặc muộn, sẽ có người phát hiện ra kẻ thủ ác đang nhắm về ta. Các đạo môn vừa có uy vừa có danh và cả Hàn Sơn Tự, Linh Ẩn Bảo Tự đều có tu sĩ gặp nạn. Ta không nhanh nhanh xuống núi, đưa ra một công đạo, sợ là các môn phái sẽ đánh hội đồng Phong Lăng yêu cầu giải thích đấy."
Bộ dáng khi Phong Như Cố nói chuyện liên quan đến mạng người sao mà ngả ngớn, thanh niên La Phù Xuân tới báo tin hơi hơi nhíu mi.
Hắn không thể không ngắt lời bọn họ: "Sư phụ, người Văn gia tới.."
Không cần hắn nhiều lời, bóng dáng ngược xuôi của người đưa tin từ Văn gia đã xuất hiện trong làn mưa bên ngoài Thanh Trúc điện.
Đương nhiên bọn họ không đến để hỏi tội ai cả.
Người nhà Văn gia vẫn còn đắm chìm trong nỗi bi thống mất đi con gái, chẳng có tâm tư đi chơi trò giải đố chữ.
Phong Như Cố và Văn Thận Nhi không có quan hệ thật sự, sính thư vừa mới được trả về vài canh giờ trước, nhưng điều đầu tiên Văn gia nghĩ đến chính là muốn Phong Lăng chống lưng làm chủ cho bọn họ.
Đến khi trấn an được người đưa tin, khẳng định Phong Lăng sẽ cho Văn Thủy Môn một công đạo thì đêm đã khuya, mưa chưa dứt.
Phong Như Cố nói phải về 'Tịnh Thủy Lưu Thâm' nghỉ ngơi, Thường Bá Ninh dặn dò La Phù Xuân nhất định phải chăm sóc y cho tốt.
La Phù Xuân đáp 'vâng', bung dù hộ tống sư phụ về nhà.
Sau khi sư đệ rời đi, Thường Bá Ninh trầm ngâm một lúc lâu, lấy một tờ giấy ra đề bút viết thư.
Y trồng hoa quanh năm, mùi thơm thoang thoảng của đỗ quyên đã ngấm vào xương tủy, khi đặt bút, những trang sách cũng nhuốm chút hương thơm.
Nếu không phải do người khác bố trí, sư đệ lại khăng khăng xuống núi, Thường Bá Ninh cũng chẳng muốn đụng đến tầng quan hệ này.
Nhưng mà..
Ầy.
Viết xong phong thơ, Thường Bá Ninh gấp đôi nó lại, vuốt một cái, tờ giấy liền hóa thành một con hạc giấy bay ra khỏi Thanh Trúc điện.
Một đường bạch quang vượt mưa mà đi, biến mất bên trong đêm tối.
"Tịnh Thủy Lưu Thâm" ở phía sau núi Phong Lăng, thanh tịnh xa người. Vào tháng đầu hạ là lúc cây cỏ phát triển, hương hoa thơm ngát, dáng người cao khiết, y phục tung bay.
Nếu không có trận mưa to phiền lòng, không có vụ án đẫm máu kia thì lúc này quả là thời gian tốt để ngắm trăng.
La Phù Xuân hỏi: "Sư phụ, ngài muốn truyền thư bảo Tang sư đệ trở về sao?"
Phong Như Cố: "Ngươi truyền đi."
Hắn biết mà.
Sư phụ nhà hắn ngay cả viết chữ cũng lười sao có thể xuống núi được.
La Phù Xuân như thường lệ mà dò hỏi: "Sư đệ trở về cần chút thời gian, con nên xuống núi tìm sư đệ hay là chờ sư đệ trở về núi rồi mới cùng sư đệ xuất phát?"
Căn bản không có ý định tính Phong Như Cố vào phần nhân lực này.
Khóe mắt Phong Như Cố quét qua, liếc nhìn hắn một cái, khuôn mặt mang ý cười dễ khiến tâm tư người khác rung động: "Phù Xuân quyết định đi."
La Phù Xuân rất bất mãn với cách gọi này của sư phụ, nhưng nhìn thấy gương mặt mặt của y, bực bội cũng mất đi hơn phân nửa, nói lời chúc ngủ ngon, liền phất tay áo bỏ đi.
Hắn dừng lại ở ngã rẽ trên hành lang gấp khúc, nhìn vào Phong Như Cố đang ở trong phòng ngủ, nhíu mày than nhẹ một tiếng.
Thật ra tên của La Phù Xuân không phải là La Phù Xuân, hắn là nhị công tử Tiêu gia, một đạo môn mới nổi lên.
Mười năm trước, trong nhưng người được Phong Như Cố cứu ấy có huynh trưởng Tiêu Nhượng của hắn.
La Phù Xuân cảm nhớ ân đức, lại ngưỡng mộ Phong Như Cố nên đến Phong Lăng cầu nghệ, ba quỳ chín lạy mới được vào sư môn, cộng thêm nhiều ngày năn nỉ ỉ ôi mới được Phong Như Cố thu làm đồ đệ, vào 'Tịnh Thủy Lưu Thâm'.
Ngày thứ nhất vào nội môn, lòng hắn tràn đầy lo sợ, nhưng khi quỳ gối dưới chân Phong Như Cố, cái gì hắn cũng quên sạch, vui sướng đến nỗi đầu gối nhũn cả ra, quanh thân run lên từng đợt.
Ở trước mặt hắn chính là kiếm khôi trẻ tuổi nhất trong đạo môn, mười hai tuổi y dựa vào kiếm pháp nhập môn của Phong Lăng tự nghĩ ra Quy Khư kiếm pháp; mười bốn tuổi mở ra lò kiếm Phong Lăng, lấy linh lực rèn kiếm tạo thanh hai thanh kiếm tuyệt thế; mười tám tuổi thân hãm bên trong 'Di thế', trong tám mươi chín ngày bảo hộ hơn trăm đệ tử.. "
Từng chuyện, từng chuyện đều là các sự tích anh hùng khiến các thiếu niên nhiệt huyết sôi trào.
Hắn nghe Phong Như Cố hỏi hắn:" Ngươi tên là gì? "
Đầu ngón tay hắn cũng run lên rồi:" Tiêu Nhiên. "
Phong Như Cố cầm một bầu rượu nhỏ, uống một hớp, tùy tiện quét mắt liếc hắn một cái:" Thế à. Vậy từ hôm nay trở đi, ngươi sửa tên thành La Phù Xuân. "
Tiêu Nhiên:"..."
Khi đó, Phong Như Cố tràn ngập men rượu cho hắn cái tên 'La Phù Xuân'.
Y sửa cả tên lẫn họ của hắn, lại còn sửa qua loa đến thế..
Tiêu Nhiên quỳ trên mặt đất, hàn ý từ trái tim bò đến đầu ngón tay.