Và một tình huống rất là kịch tính đã diễn ra. Vợ chính đang mang thai, đột nhiên một thanh niên không biết từ đâu chui ra tự nhận là con riêng của chồng.
Oanh...xẹt....đùng....
Sấm chớp bão tố bay đầy trời!
Nếu bạn là người vợ kia, liệu bạn có chịu đựng nổi hay không?
Vậy nên, do lửa giận công tâm mà mẹ Cung Cảnh Hàn động thai khí. Đã sinh khó cộng thêm bệnh cũ tái phát, vừa sinh non Cung Cảnh Hàn thì phu nhân Cung gia liền hương tiêu ngọc vẫn. Sau khi họ hàng bên ngoại Cung Cảnh Hàn biết tin tiểu công chúa nhà họ đã mất liền nhất quyết đem đứa con duy nhất của cô sang Mĩ nuôi dưỡng. Nếu là lúc bình thường, chắc chắn Cung Cẩn Đường sẽ không đồng ý, tuy nhiên trong cái chết của vợ ông không tránh khỏi liên can. Nếu không có ông thì lấy đâu ra Cung Vũ Nam? Nếu không có sự xuất hiện của đứa con này, vợ ông đâu có tức giận mà sinh non? Thế nên dù không cam lòng nhưng Cung Cẩn Đường đành để anh vợ mang Cung Cảnh Hàn đi.
Trong thời gian Cung Cảnh Hàn không có tại Cung gia, hai đứa con của Cung Vũ Nam là Cung Viễn Hạo và Cung Cẩm Huyên thay thế vị trí của hắn. Về sự việc Cung Vũ Nam gián tiếp đẩy vợ chính Cung Cẩn Đường vào tử lộ cũng không thể hoàn toàn trách hắn, chẳng qua sự xuất hiện của hắn quá trùng hợp mà thôi, trùng hợp đến gần như cố ý! Vì Cung Cảnh Hàn mới sinh đã bị nhà vợ mang đi, mà Cung Cẩn Đường không còn đứa con nào khác, huống chi lúc đó vợ Cung Vũ Nam cũng đang mang thai. Nghĩ đến huyết mạch Cung gia, lão gia chủ đồng ý cho Cung Vũ Nam 'nhận tổ quy tông'.
Ai có thể ngờ chỉ sau một đêm, thân phận của một người lại biến hóa long trời lở đất như thế? Từ một người vô danh chẳng mấy ai biết đến thoáng cái biến thành con trưởng Cung gia được vạn người chú mục. Cái này còn khoa trương hơn cá chép hóa rồng nữa, ít nhất, cá chép có thể vượt Vũ Môn thành rồng là chuyện mọi người đều biết. Còn Cung Vũ Nam, nói khó nghe thì hắn chẳng khác gì con tôm bé nhỏ ở trong ao, ngay cả cơ hội nhìn qua thần long còn không đến lượt hắn. Vậy mà thế sự khó lường, con tôm hiện nay đã ung dung đạp mây cưỡi gió!
Quả là trên đời chuyện gì cũng có thể xảy ra. Vì thế tôi khuyên các bạn, trong khả năng của mình hãy giúp đỡ người khác, bởi vì biết đâu một ngày nào đó bạn sẽ nhận lại sự trợ giúp lớn hơn gấp mấy lần cái bạn đã bỏ ra hôm nay.
Có câu 'Nước chảy đá mòn', nếu lúc đầu Cung Cẩn Đường không có cảm tình gì với Cung Vũ Nam thì sau năm, ông đã chính thức xem hắn là con trai của mình. Đối với đứa con của hắn càng yêu thương thật lòng. Ví dụ đơn giản là khi xét thái độ khi đối xử của Cung Cẩn Đường với Cung Cảnh Hàn so với anh em Cung Cẩm Huyên thì rõ ràng con không thân bằng cháu. Đặc biệt, nghe nói lão gia chủ yêu thương nhất là cô cháu gái Cung Cẩm Huyên.
Vân Tịnh và Cung Cẩm Huyên có lẽ vì có khá nhiều điểm giống nhau nên dễ dàng kết thân. Thứ nhất, cả hai đều là con cháu tứ đại thế gia, đều ở tầng cao mà người thường khó có thể với tới; thứ hai, nguồn gốc xuất thân của cũng tương tự, đều không phải dòng chính trực hệ.
Theo thông lệ, Cung gia sẽ dùng bữa trưa tại nhà hàng Lạc Ly vào ngày cuối tháng. Đó là di huấn của tổ tiên truyền xuống. Nhà hàng Lạc Ly được xây dựng từ thời ông cố Cung Cẩn Đường, còn về lí do tại sao lại đặt ra di huấn này thì đương sự không nói, mọi người chỉ biết thuận theo mà thôi. Trải qua mấy đời, ngày cuối tháng trở thành một buổi gặp mặt của các thành viên trong gia đình họ Cung. Thỉnh thoảng còn mời thêm cả thêm bạn bè đến dùng bữa chung, xem như xã giao. Vân Tịnh chính là được Cung Cẩm Huyên kéo đến giới thiệu với các đại nhân vật của Cung gia.
Dù bị nhiều cặp mắt dò xét, trên mặt Vân Tịnh vẫn luôn duy trì nụ cười xinh đẹp, không chủ động tiếp cận cũng không có thái độ cao ngạo. Hôm nay Vân Tịnh diện một bộ váy liền, mái tóc nâu uốn nhẹ được buộc lên để lộ cái cổ trắng nõn. Từng cử chỉ, lời nói đều biểu hiện phong phạm của tiểu thư khoe các, khóe mắt lại mơ hồ toát lên vẻ quyến rũ. Hai loại khí chất bất đồng cùng tồn tại trên người Vân Tịnh lại hòa hợ kì lạ, tùy cách nhìn của từng người sẽ cảm thấy cô dịu dàng hay mị hoặc.
Khóe môi Vân Tịnh nâng lên một độ cong đắc ý, nội tâm càng là vui vẻ tràn đầy. Nhưng khi ánh mắt của cô xuyên qua cửa kính chợt thấy một bóng đá quen thuộc khiến đồng tử co lại. Vân Tịnh vừa định nhìn kĩ hơn thì bóng dáng nọ đã biến mất khỏi tầm mắt cô —— Người kia là cha sao? Cha đến đây làm gì? Hay là....
Mặc dù trong lòng vô cùng nghi hoặc nhưng vì không muốn lưu lại ấn tượng xấu với Cung gia, Vân Tịnh đành phải chôn tò mò xuống đáy cốc.
....……………
Trong lù Vân Tịnh xoắn xuýt với hàng tá câu hỏi thì Vân Trường ôm tâm tình kích động đi lên tầng nhà hàng Lạc Ly. Đứng trước căn phòng ăn quen thuộc, những kỉ niệm mười mấy năm trước lại ùa về, Vân Trường chợt sững sờ, ánh mắt thoáng trống rỗng.
... Ngày đó, mùa hạ, Diệp Ngọc Ly mỉm cười tay nắm bàn tay bé nhỏ của bé gái đáng yêu xinh xắn chờ hắn trong phòng ăn.
Ngày đó, mùa thu, Diệp Ngọc Ly với gương mặt dịu dàng đứng đợi hắn dưới đại sảnh nhà hàng, bé gái thấy hắn đến liền chạy đến ôm lấy hắn, nũng nịu gọi "Ba"
Ngày đó, mùa đông, Diệp Ngọc Ly ôm bé gái mặt tròn tròn đang ngủ ngon lành trong lòng cô, khóe môi cô khẽ cười.
Ngày đó, mùa xuân, hai mẹ con nói chuyện vui vẻ chờ hắn đến, đôi mẳ Diệp Ngọc Ly nhu hòa, chứa đầy yêu thương.
Ngày đó... ngày đó....
... ...
Từng hình ảnh ngày nào như thủy triều vỡ đê hiện ra trong tâm trí Vân Trường. Tâm can hắn như bị ai đó hung hăng bóp chặt, thật đau, thật xót. Đến bây giờ Vân Trường mới nhận ra, từ khi gả cho hắn, phần lớn thời gian của Diệp Ngọc Ly là chờ đợi. Dù có khi Vân Trường đi công tác hơn nửa đêm mới trở về, vẫn thấy Diệp Ngọc Ly lặng lẽ ngồi ở đại sảnh rộng lớn đợi hắn dùng bữa cơm. Nụ cười của cô dành cho người thân yêu vĩnh viễn ấm áp như ánh mặt trời.
Mà Vân Trường, khi nhìn thấy nụ cười ấy, bao nhiêu phiền muộn dường như bị quét sạch. Trên đời có thể cưới được người vợ như thế còn hạnh phúc nào bằng?
Chỉ tiếc, thời gian vô tình, nay ngoảnh đầu lại, cảnh vẫn còn mà người đã ở phương nào?
Nắm tay Vân Trường không tự chù siết chặt. Kể từ khi Vân Nhàn sang Canada, hắn chưa bao giờ tới nơi này. Vì hắn sợ, sợ rằng sẽ đau lòng, sợ bản thân không kìm được mà ngay lập tức đuổi Lâm Nhược Như khỏi nhà. Nhưng, hắn còn mẹ, người phụ nữ dùng đôi bàn tay nâng đỡ hắn trưởng thành, hắn không thể bất hiếu.