Vân Thiên nhanh chân đi đến bên trái Vân Nhàn, cùng mẹ và em trai bước đều bước rời khỏi Học viện Thiên Tinh. "Xem ra người họ Cung cũng không giống như lời đồn rất cao ngạo." Bé nói ra nhận xét.
Vân Thiên lập tức đính chính: "Minh Minh mang họ Dạ." Ý là— Không phải tất cả đều là họ Cung.
Vân Thiên bĩu môi: "Đằng nào cũng là con cháu Cung gia thôi." Không đợi cậu em trai song sinh phản bác đã nói tiếp. '"Chẳng biết có phải người Cung gia đều có thái độ tốt như vậy hay họ là trường hợp cá biệt a!"
Vân Thần nghĩ nghĩ: "Xét từ trường hợp của Lăng Lăng thì có lẽ đa số đều không hòa hợp rồi."
"Đúng vậy, khi Lăng Lăng nói đến cha mẹ của mình đều buồn bã. Có khi nào cha mẹ Lăng Lăng không thương yêu Lăng Lăng không?" Vân Thiên nói đến đây liền không vui, trên gương mặt trắng nõn lộ ra biểu tình bất mãn. "Lăng Lăng bị bệnh, đáng lẽ phải chăm sóc Lăng Lăng nhiều hơn chứ?"
Vân Thần cũng góp lời: "Tính cách rất trầm, khi nói chuyện còn lắp bắp là bằng chứng của việc ít giao tiếp với người khác."
Càng nghe Vân Thiên càng thay Cung Quân Lăng bi ai: "Lăng Lăng mới mấy tuổi đã có dấu hiệu của bệnh trầm cảm rồi, sau này lớn lên sẽ thế nào?" Bé chợt đổi giọng đầy tự tin. "May mắn Lăng Lăng gặp chúng ta, ít nhất sẽ hạ nguy cơ mắc bệnh đó đến mức thấp nhất. Giúp Lăng Lăng trở thành người lạc quan yêu đời."
Thực tế thì tình trạng của Cung Quân Lăng còn chưa tệ đến mức Vân Thiên nói. Vả lại, bé cũng không có khuynh hướng bi quan.
Vân Thần nhìn nhìn anh trai, tự hỏi: "Sao bỗng nhiên Thiên Thiên tràn đầy tinh thần 'hiệp nghĩa' vậy a?" Có điều, trọng điểm đề tài ở đây là..."Lời đồn về Cung gia xem ra cũng không hẳn là sai!"
Vân Thiên vừa rồi còn hăng hái bừng bừng bỗng chốc trở về dáng vẻ thân sĩ thường thấy, gật đầu tán thành: "Không có lửa làm sao có khói được! Cái gì cũng phải tự mình kiểm tra mới chắc chắn."
Nếu để người ngoài nghe được cuộc thảo luận của hai anh em nhất định sẽ vô cùng kinh ngạc. Đây vốn không phải là vấn đề mà đứa trẻ tuổi nên quan tâm a! Mà người lớn duy nhất có thể nghe toàn bộ lại chẳng hề nói lời nào, nguyên nhân nằm ở đâu?
Hai bảo bảo cũng cảm thấy Vân Nhàn im lặng khác thường bèn ngẩng đầu lên nhìn cô. Chỉ thấy lúc này hai hàng mày đẹp của cô chau lại, giống như gặp chuyện gì đó rất khó nghĩ đến độ dường như không để ý đến cuộc hội thoại không hợp tuổi của con mình.
Hai bé trao đổi ánh mắt với nhau, nói thầm trong lòng: "Nhìn bộ dạng của mẹ cũng đủ biết là đang cố nhớ cái gì rồi!"
"Mẹ, người cần tìm gì sao?" Vân Thiên bất đắc dĩ hỏi một câu nói trúng tâm tư Vân Nhàn.
Vân Nhàn cũng đã quen, đáp: "Các con có thấy giấy chứng nhận ông cố đưa cho mẹ không?"
Số là, ông ngoại Vân Nhàn đồng ý cho cô tự lập nhưng vẫn lo cháu gái mình bị thiệt nên đã đưa cô một giấy chứng nhận cô đã từng công tác tại tập đoàn R.. Mọi người đều biết, nếu một người có kinh nghiệm đi xin việc làm, nhất là người đã từng làm cho công ty lớn thì khả năng trọng dụng tại công ty mới sẽ cao hơn. Với điều kiện như Vân Nhàn thì không khó nhận chức Phó phòng tại bất kì công ty nào có lĩnh vực lập trình. Vậy nên ông cụ sẽ không cần lo lắng cháu gái bảo bối bị người 'bắt nạt'.
Vân Nhàn thực ra không nghĩ đến nhiều như vậy nhưng bị ông ngoại cứng rắn nhét tờ giấy vào tay nên đành nhận, cô nghĩ, nếu mình có năng lực thì lo gì không được trọng dụng? Thế nhưng bây giờ cô hình như đã quên để nó ở đâu rồi.
Vân Thiên nghĩ nghĩ, lắc đầu đáp: "Hôm qua con dọn đồ thì không thấy tờ giấy nào ạ."
Vân Thiên gật đầu ý bảo mình cũng vậy. "Mẹ đã kiểm tra trong vali chưa ạ?" Bé đề nghị, dù sao Vân Nhàn có đôi khi rất đãng trí, đồ vật của cô để đâu cũng chẳng nhớ, toàn là Thủy Thiên Phong giúp cô tìm ra.
Vân Nhàn lắc đầu, khoát tay ném vấn đề này ra sau đầu: "Về rồi kiểm tra sau, hôm nay các con muốn ăn gì?"
"Mẹ, cứ để con nấu." Vân Thần 'giành' nhiệm vụ. Bé thấy hôm qua Vân Nhàn thức đến khuya như vậy, hẳn là có chuyện vẫn chưa làm xong. Bé dù sao cũng rảnh rỗi, nên giúp mẹ một phần a.
Vân Nhàn sao không biết con mình nghĩ gì, cô ngồi xổm xuống, nhéo nhéo hai má mũm mỉm của bảo bối, cười hiền từ: "Con nha, còn nhỏ vậy đã biết chu toàn công việc rồi."
Vân Thần đang chìm đắm trong ôn nhu của mẹ hiền thì câu tiếp theo của Vân Nhàn đã trêu chọc bé: "Có muốn làm một quản lý giỏi cũng không cần phải luyện tập khi còn nhỏ vậy đâu! Con yên tâm, mẹ rất ủng hộ con đi ngành này."
Mặt Vân Thần có dấu hiệu rạn nứt. Vân Thiên ở bên cạnh nhịn cười. Cứ thế, trong không khí hai người vui vẻ một người buồn bực trở về nhà.
Thế mới nói, niềm vui đâu đâu cũng có, cái chính là xem bạn sẽ thể hiện nó ra bằng cách nào.
Cung Cảnh Hàn vừa trở về phòng Tổng giám đốc thì bất ngờ phát hiện trong phòng đã có sẵn một người. Từ ngày Dương Tĩnh Lan tự ý 'xâm nhập bất hợp pháp' và bị Cung Cảnh Hàn 'nghiêm trị' thì ai trong tập đoàn cũng gọi đây là 'khu vực bất khả xâm phạm', trừ phi được chính anh cho phép, bằng không không ai được bước chân vào nơi này. Thế mà lúc này có kẻ dám khiêu khích Cung Tổng giám đốc a, thấy anh đi vào chẳng những không đứng lên mà còn thảnh thơi chiếm luôn chiếc ghế anh yêu thích nhất nữa, từ biểu cảm trên mặt có thể thấy người này chẳng đoái hoài đến chủ nhân của căn phòng.
Hàn khí trên người Cung Cảnh Hàn chợt thu liễm, trong mắt hiện lên sự kinh hỉ, khóe miệng nhàn nhạt hiện lên nụ cười. Nụ cười này, không giống bình thường chỉ có vẻ bên ngoài, mà lại thật tâm vui vẻ. Là người nào có thể khiến Cung thiếu gia nổi tiếng lãnh tĩnh phải buông ra nội tâm?
Đến trước mặt người nọ, ngón tay thon dài trắng đẹp hơn cả phụ nữ của Cung Cảnh Hàn gõ gõ mặt bàn, bất mãn nói: "Cậu đang chiếm chỗ ngồi của tôi!"
Người nọ nhướng mi, trên gương mặt tuấn tú hiện lên nét cười, hỏi lại: "Cậu có đăng kí sở hữu cái ghế này? Hay trên nó có đóng dấu tên cậu?"
Cung Cảnh Hàn phản bác: "Đây là phòng tôi, mọi thứ trong đây đều là của tôi."
Người nọ mặt không đổi đáp: "Trong tay quan là đồ của quan!"
Hai người đàn ông diện mạo bất phàm, một đứng dựa vào bàn, một ngồi nghiêng người, cùng nhìn nhau khiêu khích. Nếu nói vẻ đẹp của Cung Cảnh Hàn là tuấn mỹ đến mức mê hoặc ánh nhìn mọi người thì người nọ lại đem đến sự thẩm mỹ hoàn hảo. Quang cảnh này...nhìn đi nhì lại vẫn có cảm giác kì lạ.
Cuối cùng Cung Cảnh Hàn bại trận trước, một vì chuyện này anh không hứng thú, hai là theo anh biết thì chưa ai đấu võ mồm với người nọ chiếm được tiện nghi nào. "Đáng lẽ lúc này cậu không nên ở đây!"
Người đàn ông nọ thấy Cung Cảnh Hàn buông tha thì có chút mất hứng, bất quá trong giây lát như là nhớ tới chuyện gì thú vị, cười đáp: "Có người giải quyết giúp tôi rồi!"
"Nhật Phong, trông cậu rất vui vẻ a!" Cung Cảnh Hàn ngồi lên sofa, nhận xét.
"Ồ, thể hiện rõ vậy sao?" Người này chẳng phải ai khác, chính là người bị Thủy Thiên Phong 'nguyền rủa' - Nhiên Nhật Phong, đồng thời cũng là một người bạn thân của Cung Cảnh Hàn khi anh còn ở nước ngoài.
"Rất rõ!" Cung Cảnh Hàn khẳng định.
"Nếu cậu là tôi, tất nhiên sẽ hiểu tại sao." Không đợi Cung Cảnh Hàn nói thêm đã tiếp tục. "Còn không phải vì cậu thì tôi cũng không cần mạo hiểm 'đắc tội' người ta đến chỗ này."
"A." Cung Cảnh Hàn hơi bất ngờ, Nhiên Nhật Phong mà sợ đắc tội người hay sao? Là ai thần thánh như vậy a?
Nhiên Nhật Phong nghe giọng điệu của Cung Cảnh Hàn là biết ngay anh không tin, trắng mắt: "Tôi chỉ là một nhà nghiên cứu bình thường, không phải đại boss quyền lực như cậu." Đến đây bỗng chuyển đề tài. "Nghe nói gần đây khá sôi động?"
Cung Cảnh Hàn thu lại nét lười biếng, nghiêm túc nói: "Đã có hơn thế lực đổ bộ vào thành phố K."
Nhiên Nhật Phong ngả người ra đệm ghế, mày hơi nhíu: "Từ bao giờ nơi này có sức hấp dẫn như vậy? Thiên Minh cũng trở về rồi đúng không?"
"Ừ, vừa hôm qua."
Nhiên Nhật Phong xoa cằm, nghĩ ngợi gì đó, một lúc sau mới nói: "Cảnh Hàn, chuẩn bị đi. Có thể ngày mai sẽ có đặc sắc."
Ánh mắt Cung Cảnh Hàn chợt trầm xuống: "'Thử nước' à?"
Nhiên Nhật Phong không trả lời, hỏi câu khác: "Cảnh Hàn, nhà cậu rộng không, cho tôi một phòng?"
Cung Cảnh Hàn "..." Trọng điểm câu chuyện còn chưa bàn xong được không?