Chương : Kim Thánh có lệnh
.
Pháo hoa rực rỡ đầy trời, dưới hiên nhà ánh nến đung đưa, mọi người túm năm tụm ba trò chuyện.
Nhưng Trương Tiểu Nguyên không có một chút hứng thú nào.
Người bọn họ nhắc đến chắc chắn là nhị sư huynh.
Huyết mạch thất lạc của tiên đế, tính ra nhị sư huynh là huynh trưởng của Kim Thánh. Dưới bầu trời này, người có sức uy hiếp lớn nhất với ngôi vị hoàng đế của Thánh Thượng ngoài y ra còn ai vào đây?!
Trương Tiểu Nguyên nắm chặt cánh tay Lục Chiêu Minh, trong khoảnh khắc cảm thấy sợ hãi đến mức cổ tay cũng phát run.
Lục Chiêu Minh không biết đã xảy ra chuyện gì hỏi y:
"Sao thế?"
"Về sư môn đi." Trương Tiểu Nguyên miễn cưỡng khống chế tâm trạng căng thẳng, "Đại sư huynh, đệ muốn quay về sư môn."
"Bây giờ về sao?" Lục Chiêu Minh cực kì khó hiểu, "Trời muộn rồi."
Trương Tiểu Nguyên ngẩn ra, giây lát hồi thần, gật gật đầu, lẩm bẩm: "Đệ quên mất."
Y quên mất việc y vừa chứng kiến cũng chỉ có bản thân y biết.
Y không thể nói với ai, không thể tuỳ tiện làm bậy.
Hơn nữa, cho dù bây giờ y lập tức chạy về sư môn thì có ích gì?
Cảnh báo nhị sư huynh ư? Sau đó nhị sư huynh hỏi y từ đâu biết được việc này thì phải trả lời thế nào?
Chi bằng ở lại nha huyện.
Bộc Dương Tĩnh muốn điều tra việc này nhất định phải có sự giúp đỡ của Thích Triều Vân và Bùi Quân Tắc. Ít nhất thì hai người họ cũng nắm bắt rõ nhất tình hình sự việc.
Chỉ cần y còn ở nha huyện sẽ biết được mọi chuyện phát triển đến đâu, từ đó nghĩ cách che giấu, giúp nhị sư huynh tránh khỏi kiếp nạn này. Toang lắm thì... khi Bộc Dương Tĩnh sắp ra tay, y có thể báo trước cho nhị sư huynh chạy trốn khẩn cấp!
Trương Tiểu Nguyên hạ quyết định.
Nếu đã chỉ có mình y thấy được những chuyện này thì y phải chịu trách nhiệm nghĩ cách bảo vệ nhị sư huynh.
Trương Tiểu Nguyên cố gắng bình tĩnh:
"Có gì đâu, chỉ là đệ nhớ ra hình như đệ để lạc mất một món đồ ở sư môn."
Lục Chiêu Minh: "Ngày mai chúng ta quay về."
"Vội gì," Trương Tiểu Nguyên nói, "Một vật nhỏ không quan trọng lắm thôi, đệ vẫn muốn ở lại huyện thành chơi thêm mấy ngày."
Lục Chiêu Minh đương nhiên không ý kiến.
Vốn là hắn hầu Trương Tiểu Nguyên đi chơi hội chùa, Trương Tiểu Nguyên muốn làm gì đi đâu thì hắn làm theo đi theo, không cần suy nghĩ nhiều.
Trương Tiểu Nguyên bình tĩnh lại, nghĩ mình phải tìm cách thám thính thêm nhiều tin tức mới được, như vậy sẽ giúp nhị sư huynh có lợi thế hơn.
Cũng may đối với y mà nói chẳng có gì dễ hơn đào bới bí mật của người khác.
Trong đình vãn cảnh, Bộc Dương Tĩnh vẫn đang nói chuyện với Thích Triều Vân.
Hiển nhiên Thích Triều Vân không đồng tình với quan điểm kia, y cực lực phản đối cách làm của Bộc Dương Tĩnh:
"Hoàng thượng sai huynh làm vậy ư?"
Bộc Dương Tĩnh cười cười với y, không nói gì.
Thích Triều Vân đã hiểu.
"Nếu huynh gϊếŧ người đó, là khi quân phạm thượng." Thích Triều Vân nói, "Huynh cũng biết huynh làm như thế..."
"Ta còn chưa có làm mà, huynh đừng vội lên án ta thế." Bộc Dương Tĩnh đáp, "Trước mắt... hẳn là huynh nên lo lắng một sự kiện khác."
Thích Triều Vân bị hắn cắt ngang, ngẩn ra nhíu mày hỏi lại: "Chuyện gì?"
Bộc Dương Tĩnh đứng dậy, thướt tha bước đến ven đình, một tay vịn lên lan can. Dưới ánh sáng lúc mờ lúc tỏ của pháo hoa, bóng lưng y thanh gầy, thực sự cực kì giống một mỹ nữ yểu điệu.
"Huynh có biết nữ bổ đầu đang làm việc cho huynh bây giờ là ai không?"
"Văn bổ đầu?" Thích Triều Vân càng khó hiểu, "Cô ấy làm sao?"
Bộc Dương Tĩnh nghiêng người, tủm tỉm cười nhìn y:
"Cô ta là phu nhân đào hôn của huynh chứ còn ai."
Trương Tiểu Nguyên nhìn Thích Triều Vân đờ đẫn ngồi trong đình. Bùi Quân Tắc từ đầu tới giờ đóng vai diễn viên quần chúng không thoại cũng nhẹ buông ly trong tay xuống, như thể vừa nghe được một chuyện gì đấy rất có hàm lượng thị phi, lặp lại hỏi:
"Đào hôn... phu nhân?"
Ngay lúc hắn cất tiếng, đỉnh đầu Bộc Dương Tĩnh như ống cống thần kì vừa tháo nắp, ting ting ting điên cuồng nhảy ra các loại tin tức bí mật trên triều đình và giang hồ.
"Y Nhĩ Tán, đại tướng quân Ô Lang Dạ Quốc, phụng lệnh vương thượng cưới công chúa làm vợ. Công chúa khó sinh qua đời, để lại một người con gái. Y Nhĩ Tán thầm mang hiềm khích với chủ thượng của mình, có thể lập kế hoạch mua chuộc."
"Tiêu Mặc Bạch, thân thế không rõ, dáng vẻ xuất chúng, không tra được bất kì thông tin gì về quá khứ. Thường nói khùng nói điên, hoặc hát hò nhảy múa rất dở hơi. Đầu năm bị thương xuất hiện một cách bất thường ở khu vực bãi săn. Hoàng Thượng, hầu gia và các vị đại nhân đều rất có thiện cảm với đối tượng này (cần điều tra trọng điểm)."
"Lâm Dịch, Lâu chủ Tử Hà Lâu, gây việc tàn hại nhũng nhiễu vô số. Gần đây thế lực của Tử Hà Lâu khuếch trương nhanh chóng, cần hợp lực với Lục Phiến Môn điều tra phạm vi hoặc bắt về quy án."
...
Trương Tiểu Nguyên sững sờ.
Chuyện... chuyện gì vừa xảy ra vậy?
Khi Bộc Dương Tĩnh suy ngẫm tình báo có liên quan đến Văn Đình Đình thì những tin tức khác mà hắn biết cũng nhảy ra theo ư?
Khoan khoan, Bộc Dương Tĩnh là Đô thống Thiên Cơ Huyền Ảnh Vệ, Thiên Cơ Huyền Ảnh Vệ quản lý mật lệnh tình báo, còn gian díu với Lục Phiến Môn và giang hồ nữa. Hẳn là Bộc Dương Tĩnh biết được rất nhiều bí mật trong triều và cả trên giang hồ.
Chuyện này... bản thân y đọc thấu Bộc Dương Tĩnh, có phải như thế nghĩa là y chỉ cần dọn dẹp qua loa xong trực tiếp đi làm Bách Hiểu Sinh được rồi không?!
Y nhìn đỉnh đầu Bộc Dương Tĩnh còn đang không ngừng nhảy chữ, trong lòng sốt ruột nhưng quanh đây không có giấy bút, đành phải cố nhớ được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.
Bộc Dương Tĩnh thấy Thích Triều Vân thẫn thờ không nói gì, hơi lắc đầu nói:
"Thích huynh, sớm muộn gì cô ấy cũng sẽ biết thân phận của huynh thôi. Đến khi đó, huynh nghĩ cô ấy còn tiếp tục ở lại nha huyện sao?"
Văn Đình Đình vốn là đào hôn bỏ trốn, nếu biết Huyện thái gia nhà mình chính là trượng phu được cha mẹ nàng chỉ định, nàng vì không muốn quay về thành hôn chắc chắn sẽ còn tiếp tục bôn ba.
Thích Triều Vân: "Nhưng ta với cô ấy không..."
Bộc Dương Tĩnh: "Hoàng Thượng đã nghĩ ra một kế hoạch."
Hắn nói nghe rất rất miễn cưỡng khiến người ta cảm thấy... đó chắc chắn không phải một ý kiến nên thân gì.
Thích Triều Vân hỏi: "Như thế nào?"
"Ta theo huynh về ở trong nha huyện." Bộc Dương Tĩnh đáp, "Làm cho cô ấy hiểu được rằng huynh không có bất kì ý tứ gì cả, huynh cũng chỉ muốn kháng hôn thôi. Vậy tự nhiên cô ấy sẽ không bỏ chạy nữa, có khi còn kháng hôn cùng huynh."
Mặt Thích Triều Vân lộ vẻ cảnh giác: "Huynh định làm gì?"
"Thích huynh, thực xin lỗi, Hoàng Thượng muốn ta như thế ta không thể không theo." Ngữ điệu của Bộc Dương Tĩnh rõ ràng có chút miễn cưỡng, "A Vân, thiệt thòi rồi, từ hôm nay trở đi, ta... ta chính là bồ nhí của huynh."
Bùi Quân Tắc phun một ngụm trà ra.
Thích Triều Vân:...
Trương Tiểu Nguyên xem náo nhiệt từ xa: ???
.
Trương Tiểu Nguyên chỉnh lí lại đầu đuôi câu chuyện.
Là thế này.
Bạn thân của Hoàng Đế gia thế hiển hách, từ trong bụng mẹ đã được đính hôn với con gái duy nhất của Đại tướng quân. Tiếc thay tâm lý đôi bên đều không tình nguyện. Con gái duy nhất của Đại tướng quân đào hôn, ở nơi xa xôi ngàn dặm lần thứ hai gặp được vị hôn phu cũng vì không muốn thừa kế gia nghiệp mà chạy đến một huyện nhỏ làm quan của mình.
Hoàng Đế vì muốn giải quyết việc này đã phái một bạn thân khác đến làʍ ŧìиɦ nhân của quan huyện, bằng cách đó cho thấy quan huyện đã có mối thân mật, để con gái Tướng quân gạt bỏ hiềm nghi, không đào thoát nữa, cùng quan huyện chống lại cha mẹ, huỷ bỏ hôn ước.
Nhưng hai bạn tốt của Hoàng Thượng, đều là đàn ông...
Cốt truyện cong quẹo phức tạp quá trời quá đất, khoa trương hơn cả tuồng chèo Trương Tiểu Nguyên từng xem - các ngươi cứ nói thẳng là được rồi! Chuyện mấy câu có thể giải thích rõ ràng, tại sao phải bôi ra lắm màu như vậy!
Vẫn là giang hồ tốt hơn.
Trương Tiểu Nguyên thầm cảm khái.
Không thể tin nổi mấy người các ngươi lại là kiểu triều đình như vậy, Hoàng Đế như vậy.
.
Hội pháo hoa sắp kết thúc, Trương Tiểu Nguyên đang định cẩn thận bò xuống từ nóc nhà, bất ngờ Lục Chiêu Minh ôm eo y, dẫm mái hiên nhảy xuống.
Trên đường, mọi người lũ lượt trở về nhà, đám đông đang nhốn nháo sẵn, Lục Chiêu Minh lại đột ngột từ trên trời giáng xuống làm mọi người giật hết cả nảy. Trương Tiểu Nguyên cũng bị hành động bất thình lình của sư huynh gây choáng váng. Y ôm tay Lục Chiêu Minh, đang định nói thì bỗng thấy ở xa xa trong đám đông nổi lên hai hàng chữ.
"Nói không phải mê tín chứ tôi chắc cốp luôn người kia là tân nương nữ giả nam trang."
"Chậc chậc, vợ chồng son âu yếm ghê nơi."
Trương Tiểu Nguyên:...
Trương Tiểu Nguyên hận không thể kéo Lục Chiêu Minh đào thoát tức thời.
Tại sao đi đến đâu cũng gặp phải hai người kia vậy!
Hai người các ngươi phiền phức quá rồi đấy!
Trương Tiểu Nguyên mặt vô cảm kéo Lục Chiêu Minh đi về phía nha huyện. Lục Chiêu Minh không biết đầu cua tai nheo ra sao, cũng không biết vì cái gì mà Trương Tiểu Nguyên đột nhiên sốt sắng quay về. Hắn chỉ im lặng đi theo sư đệ, sau đó ở ngay cổng nha huyện gặp được Thích Triều Vân và Bộc Dương Tĩnh từ trên xe ngựa bước xuống.
Lục Chiêu Minh hơi kinh ngạc hỏi:
"Đó là người ở trong đình?"
Trương Tiểu Nguyên đang định đáp thì đột nhiên nghe thấy tiếng chó sủa. Thí Đôn lôi Văn Đình Đình vọt ra ngoài, nó nhìn Lục Chiêu Minh, hiển thị mức độ hưng phấn đạt đỉnh. Mà Trương Tiểu Nguyên thoáng liếc thấy Bộc Dương Tĩnh lùi lại một bước, trên đầu bổ sung thêm mấy chữ to sáng chói lọi.
"Khi còn bé từng bị chó săn của Thái Tử cắn, hơi sợ chó."
Văn Đình Đình phí chín sức trâu hai sức hổ mới ghìm được Thí Đôn lại. Nàng vẫn đang rén Lục Chiêu Minh, chỉ dám đứng ngoài năm thước, vô cùng ngượng ngùng mỉm cười nhìn hắn.
Thích Triều Vân ho nhẹ một tiếng, chuẩn bị nói gì thì Bộc Dương Tĩnh tự nhiên khoác cánh tay y, gượng gạo nhưng cố chấp hoàn thành hoàng mệnh, hỏi Thích Triều Vân:
"A Vân, muội muội này là..."
Thích Triều Vân:...
Bùi Quân Tắc phía sau suýt cười ra tiếng.
Thích Triều Vân đang định giới thiệu hai người với nhau thì Bộc Dương Tĩnh đã nói tiếp:
"Muội muội, lần đầu gặp mặt, ta là... của Thích đại nhân."
Hắn nhoẻn miệng cười, như thiếu nữ ngượng ngùng e ấp, không dám nói thẳng ra nhưng Văn Đình Đình có vẻ lập tức hiểu, nàng gật gật đầu tỏ ý đã biết. Trương Tiểu Nguyên lại nghe thấy một tiếng ting. Trên đầu Bộc Dương Tĩnh hiện lên ba chữ cực to.
"Cẩu hoàng đế."
Trương Tiểu Nguyên:...
...
Trời đã khuya lắm rồi, Lục Chiêu Minh không muốn túm tụm với mấy người này giữa đường giữa chợ nữa, hắn chỉ muốn về đi ngủ.
Lục Chiêu Minh vừa cử động, Thí Đôn bắt đầu phấn khởi theo. Nó giật Văn Đình Đình lảo đảo rồi chớp mắt bổ vào người Lục Chiêu Minh. Hắn tránh sang bên theo bản năng, kiếm ôm trong ngực vô tình chọc vào Bộc Dương Tĩnh đang cũng chuẩn bị đi vào.
Lục Chiêu Minh lập tức thốt lên: "Thực xin lỗi, ta..."
Bỗng nhiên hắn nhận ra có gì đó sai sai.
Một tay Bộc Dương Tĩnh đè lên ngực mình, mặt đầy ngượng ngùng.
Ngực của hắn, có vẻ như vừa bị tụt.
Lục Chiêu Minh khựng lại: "Cô..."
Đuôi mắt hắn liếc thấy Thí Đôn lại hồng hộc nhào về phía mình, Lục Chiêu Minh không muốn bị liếm cho nước bọt đầy mặt liền nghiêng người tránh. Thí Đôn không phanh kịp, giáng xuống người Bộc Dương Tĩnh.
Bộc Dương Tĩnh hốt hoảng kêu lên, gần như giọng thật đã thoát ra, hắn vội che miệng, nâng một tay ngăn Thí Đôn. Văn Đình Đình giật mình nhìn tay hắn - các ngón tay khớp xương rõ ràng, thô hơn của con gái bình thường một chút, hổ khẩu và lòng bàn tay đều có một tầng chai mỏng, rõ ràng là tay của người luyện võ.
Có gì đó không hợp lý ở đây.
Văn Đình Đình lôi Thí Đôn lại, kéo nó ra khỏi Bộc Dương Tĩnh, vô tình thấy Bộc Dương Tĩnh quần áo không hẳn hoi, cổ áo tụt xuống, thoáng trông màu da trên mặt và dưới cổ hoàn toàn khác biệt, còn có... yết hầu của đàn ông?!
Văn Đình Đình sang chấn tâm lý, hít một hơi khí lạnh.