Chương : Chuyện năm xưa
.
Trương Tiểu Nguyên chột dạ thật sự.
Y xỉu ngang xỉu dọc, Triệu Thừa Dương chưa hỏi ra chuyện nhất nhất đi theo, càng miễn bàn Văn Đình Đình đính kèm Thí Đôn và Tiêu Mặc Bạch cầm muôi cơm, ngoài cửa đột nhiên có người lăn ra bất tỉnh, thế nào thì bọn họ cũng phải qua xem xem rốt cuộc có chuyện gì.
Miệng Văn Đình Đình nhét đầy khoai nướng, lúng búng nói:
"Ta bảo này Lục thiếu hiệp, ngươi nóng vội quá rồi. Cái loại chân mà leo núi cũng trật được của Tiểu Nguyên ấy..."
Nàng khựng lại, ngẫm nghĩ chọn từ uyển chuyển một chút:
"... tiểu thiếu gia nhà giàu, ngươi vừa bắt đầu đã huấn luyện dã man thế, đương nhiên cậu ấy không chịu được rồi."
Triệu Thừa Dương chêm vào: "Luyện võ hẳn nên tuần tự tiến bộ thì tốt hơn."
Trương Tiểu Nguyên:...
Lục Chiêu Minh mím môi, không nói gì.
Tiêu Mặc Bạch lo lắng hỏi: "Có cần mời đại phu không?"
Văn Đình Đình nhét nốt miếng khoai lang cuối cùng vào miệng nói: "Để ta đi!"
Trương Tiểu Nguyên không kịp cản nàng, nàng đã chạy mất hút.
Thôi xong.
Lòng Trương Tiểu Nguyên chùng xuống.
Nếu đại phu đến thật thì chẳng phải việc y vờ vịt ngất xỉu sẽ bại lộ sao?
Triệu Thừa Dương đi sau Lục Chiêu Minh, hắn vẫn đang suy nghĩ việc hồi nãy bèn lần thứ hai đánh tiếng:
"Lục thiếu hiệp, đợi mọi chuyện xong xuôi, có thể..."
Lục Chiêu Minh thẳng thắn từ chối: "Hiện tại không phải là lúc bàn việc này."
Triệu Thừa Dương còn muốn nói gì, Lục Chiêu Minh đã bước vào phòng Trương Tiểu Nguyên, dừng chân quay đầu nhìn hắn một cái.
Triệu Thừa Dương: "Lục thiếu hiệp..."
Lục Chiêu Minh không chút do dự đóng cửa lại.
Hắn sập cửa cực nhanh, Triệu Thừa Dương vốn định đi vào theo suýt nữa thì dập mũi rồng, giật mình lùi ra sau. Lần đầu tiên ăn canh đóng cửa trong cuộc đời, Triệu Thừa Dương đứng sững sờ trước cửa hồi lâu mới hoàn hồn nói:
"Hắn vừa..."
Tiêu Mặc Bạch hừ một tiếng: "Thật thiếu lễ độ."
Trương Tiểu Nguyên ở sau cửa nghe thấy hết, thậm chí còn hơi bị kinh hồn bạt vía.
Đại sư huynh vừa thẳng tay cự tuyệt cho Hoàng thượng đứng ngoài!
Sẽ không có vụ tính lãi trả thù sau gì đó chứ!
Trương Tiểu Nguyên bắt đầu sợ hãi.
Lục Chiêu Minh vốn định dìu y lên giường luôn nhưng vừa rồi y đánh đổ xô nước gần như tạt cả hai người ướt từ đầu đến chân. Lúc này tuy tiết trời đã chuyển ấm, nhưng nhiệt độ vẫn còn ở mức khiến người ta bất giác run lên. Quần áo ướt đẫm dính sát vào người, Trương Tiểu Nguyên co ro, Lục Chiêu Minh nhíu mày nhìn y, nói:
"Thay quần áo cái đã."
Dường như hắn lo Trương Tiểu Nguyên vẫn còn choáng váng bèn đỡ y ngồi xuống mình thì đi lấy quần áo cho Trương Tiểu Nguyên, quay ra còn hỏi:
"Đệ tự mặc được không?"
Trương Tiểu Nguyên gật đầu lia lịa, một bên vội vàng nói:
"Đại sư huynh, hồi nãy đệ hơi choáng tí thôi! Bây giờ không sao rồi, không cần mời đại phu!"
Lục Chiêu Minh: "Đừng sợ thầy giấu bệnh."
Trương Tiểu Nguyên:...
Cái gì mà sợ thầy giấu bệnh? Y chỉ sợ lòi đuôi!
Trương Tiểu Nguyên: "Đệ thực sự khoẻ... hắt xì!"
Trương Tiểu Nguyên che kín miệng mình.
Bị tạt một xô nước, cảm lạnh?
Cơ thể y trở nên kém cỏi như vậy từ bao giờ?
Lục Chiêu Minh đặt quần áo lên đầu gối y:
"Thay quần áo đi đã."
Trương Tiểu Nguyên hậm hực cởϊ áσ ngoài, Lục Chiêu Minh không hề có ý định tránh đi, hắn lấy khăn sạch giúp Trương Tiểu Nguyên lau tóc ướt, nói:
"Đệ theo ta được mấy ngày, bị thương một lần, bị bệnh một lần..."
Ngữ khí của hắn có chút áy náy, Trương Tiểu Nguyên lại hắt xì một cái, bóp bóp mũi nhỏ giọng lẩm bẩm:
"Toàn do bản thân đệ không cẩn thận mà."
Lục Chiêu Minh đang định nói gì thì Văn Đình Đình đã kéo thầy thuốc quay về.
Có vẻ nàng rất lo lắng Trương Tiểu Nguyên bị làm sao, chạy như điên một đường xông thẳng vào nhà. Đại phu bị nàng lôi theo chạy nước rút, mồ hôi nhễ nhại, đứt hết cả hơi.
Triệu Thừa Dương ăn canh đóng cửa đã dắt dê Tiêu Mặc Bạch đi từ lâu. Đại phu hoà hoãn một lúc rồi bắt mạch cho Trương Tiểu Nguyên nói:
"Tiểu công tử nhiều nhất là cơ thể có chút yếu bị nhiễm cảm lạnh, không đáng ngại."
Trương Tiểu Nguyên thở phào nhẹ nhõm.
Yếu người cảm lạnh, vẫn là có bệnh, vừa hay dùng để qua mắt đại sư huynh. Mà nếu chỉ là bệnh vặt thì y cũng không cần uống thuốc nhỉ.
Vẹn cả đôi đường, quá tuyệt!
Đại phu nói tiếp: "Cơ thể của tiểu công tử yếu như vậy, hay là thế này đi, lão phu bốc ít thuốc bổ, ít nhất giúp điều dưỡng thân mình."
Lục Chiêu Minh còn chưa đồng ý, Văn Đình Đình đã gật đầu như giã tỏi nói:
"Bổ hay lắm, thể trạng kém như vậy, nên bổ!"
Trương Tiểu Nguyên:...
Trương Tiểu Nguyên nhìn đỉnh đầu thầy thuốc kia.
Ting.
"Dù gì thuốc bổ uống không chết."
"Có tiền không kiếm chắc bị ngu."
Trương Tiểu Nguyên:...
Trương Tiểu Nguyên vồ một cái tóm tay Lục Chiêu Minh.
"Đại sư huynh!" Trương Tiểu Nguyên mặt mũi hoảng loạn, "Đệ không muốn uống thuốc!"
...
.
Lục Chiêu Minh từ chối thầy thuốc rồi mời Văn Đình Đình tạm thời đi ra.
Nếu chỉ là cảm lạnh bình thường, theo hắn thấy hẳn là không cần uống thuốc.
Trong lòng Lục Chiêu Minh thực sự có chút lo lắng. Sư phụ đã bảo hắn chăm sóc tốt cho tiểu sư đệ, mà tiểu sư đệ đi theo hắn chẳng được mấy ngày đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, Lục Chiêu Minh hoàn toàn không thể thoái thác trách nhiệm.
Hắn không yên lòng, đêm đến dứt khoát ở luôn trong phòng Trương Tiểu Nguyên chăm sóc tại giường.
Trương Tiểu Nguyên càng không ngủ nổi.
Thật ra lần gần đây nhất y ngủ cùng phòng với đại sư huynh cũng đâu đó mấy ngày trước thôi.
Nhị sư huynh đạp đổ nhà, bọn họ phải xuống trấn Phượng Tập ở tạm. Lúc đó y cực kì sợ đại sư huynh, bây giờ hết sợ rồi nhưng lại không biết nên nói gì mới tốt.
Lục Chiêu Minh đã kéo tháp dưới cửa sổ ra, có vẻ định nằm tạm ở đó một đêm. Trương Tiểu Nguyên tựa đầu giường, nhìn hắn húi lúi trải chăn đệm, im lặng một lúc cuối cùng không kìm được hỏi.
"Đại sư huynh." Trương Tiểu Nguyên lựa chọn từ ngữ, "Ta nghe mọi người kể, hơn mười năm trước huyện Phượng Tập từng trải qua một cơn bệnh dịch nạn đói..."
Lục Chiêu Minh đáp: "Mười lăm năm trước."
Trương Tiểu Nguyên: "Huynh và sư phụ... từ lúc đó đã ở đây rồi?"
Lục Chiêu Minh ngồi trên tháp nhìn y:
"Ngày ấy đúng năm mất mùa, trừ Phượng Tập ra, các châu phủ xung quanh đều đang chìm trong nạn đói. Sư phụ đến Phượng Tập được mấy tháng thì Phượng Tập cũng gặp dịch bệnh."
Mười lăm năm trước Trương Tiểu Nguyên đi lại còn chưa vững, huống hồ khi đó việc làm ăn của cha mẹ y đã mạnh như vũ bão, mấy châu phủ khác mất mùa thế nào đương nhiên không ảnh hưởng đến y.
Trương Tiểu Nguyên hỏi: "Khi đó nhị sư huynh cũng ở bên sư phụ chứ?"
"Mẫu thân nhị sư đệ mất vì bệnh dịch." Lục Chiêu Minh đáp, "Khi đó y cũng hơn mười tuổi rồi. Sư phụ được mẫu thân y gửi gắm, thu y nhập môn, đưa theo bên mình."
Uỷ thác trước lúc lâm chung, vậy tức là... có khả năng Vương Hạc Niên cũng biết thân phận của nhị sư huynh.
Chỉ có điều... không đúng.
Trương Tiểu Nguyên chợt nhận ra một vấn đề.
Triệu Thừa Dương tuổi, nhị sư huynh là huynh trưởng của hắn, mười lăm năm trước đã hơn mười tuổi, hiện tại nói như nào cũng phải , trở ra. Vậy đại sư huynh thì sao? Đại sư huynh mặt non choẹt thế kia, thực tế không phải là đã qua tuổi nhi lập () rồi đấy chứ?!
"Đại sư huynh." Trương Tiểu Nguyên hồi hộp hỏi hắn, "Năm nay huynh... bao nhiêu tuổi rồi?"
Lục Chiêu Minh liếc y, đáp: "."
Giữa sư huynh đệ với nhau, thứ tự lớn nhỏ được quyết định bởi nhập môn trước sau. Đại sư huynh nhỏ tuổi một chút cũng không quá kì lạ. Có điều hắn vừa qua nhược quán hai năm nhưng lại chẳng mang chút hồn nhiên nào của thanh thiếu niên cả. Cho nên bình thường thoạt nhìn cứ như nhị sư huynh còn trẻ hơn hắn mấy tuổi.
Trương Tiểu Nguyên tính nhanh: "Khi đó huynh... bảy tuổi?"
Lục Chiêu Minh gật đầu: "Ừ."
Trương Tiểu Nguyên nhỏ giọng thì thào: "Bảy tuổi huynh đã đi theo sư phụ sao."
Lục Chiêu Minh đáp: "Ta sinh ra đã ở bên sư phụ rồi."
Trương Tiểu Nguyên ngẩn ra: "Gì cơ?"
Lục Chiêu Minh hờ hững nói tiếp:
"Ta không cha không mẹ, sư phụ nhận nuôi ta."
Ngữ khí nhàn nhạt, dường như hắn không cho rằng đây là một chuyện khiến người ta phải đau buồn đến mức nào. Không hiểu sao Trương Tiểu Nguyên cảm thấy rất khó chịu.
Những năm đã qua đó, ngay trước thềm một thời thịnh thế, lại từng có khoảng thời gian mà chẳng ai được một bữa cơm no, bất kể người giang hồ lưỡi đao dính máu hay dân chúng bình thường phổ thông đều phải khuất phục trước thiên tai nhân hoạ. Hiếm người sống lâu trăm tuổi cũng chính vì lẽ ấy, cô nhi bị bỏ rơi không phải chuyện hiếm gặp.
Bản thân Trương Tiểu Nguyên có cha có mẹ, còn có chị gái thương yêu chiều chuộng. Y nhắm mắt lại, ngẫm thử nếu bên mình không còn cha mẹ tỷ tỷ sẽ là hoàn cảnh như thế nào. Y rùng mình sợ hãi, mở mắt nhìn đại sư huynh, dường như bỗng hiểu ra vì sao đại sư huynh lại có tính cách như vậy.
Trương Tiểu Nguyên không biết cách an ủi người khác, cũng không biết lúc này mình có nên xin lỗi hay không. Y chống cằm lên chăn, mãi sau mới nhỏ giọng thủ thỉ hỏi:
"Ô mai ở hội chùa, huynh có thích ăn không?"
Lục Chiêu Mịn đáp: "Cũng được."
Trương Tiểu Nguyên hớn hở nói: "Vậy sau này đệ lại mua cho huynh ăn."
Lục Chiêu Minh: "Ta không quá thích ăn vặt..."
Trương Tiểu Nguyên: "Lúc rảnh rảnh ăn một ít có sao đâu!"
Y nằm bò trên giường, ánh trăng len vào phòng qua cửa sổ hé mở, phản chiếu lên đôi mắt y lấp lánh như vì được nói chuyện rất vui vẻ. Lục Chiêu Minh còn muốn từ chối, nhưng nhìn ánh mắt tựa sao sa của sư đệ... hắn nuốt hết những lời định nói vào, nhẹ nhàng gật đầu đáp:
"Được."
Trương Tiểu Nguyên nói tiếp:
"Đại sư huynh, vỏ kiếm của huynh cũng nên đổi rồi, vỏ kiếm hiện tại hơi sứt sẹo, rất ảnh hưởng tới sư phụ thu đồ đệ."
Lục Chiêu Minh lại gật đầu: "Được."
Trương Tiểu Nguyên: "Thế... ngày mai chúng ta lên phố chơi đi!"
Lục Chiêu Minh: "Đợi đệ dưỡng bệnh khoẻ lại đã."
Chỉ tại hắn lỡ nhìn vào đôi mắt ấy.
Thiếu niên hồn nhiên lãng mạn, đáy mắt rạng rỡ sáng ngời, sao hắn có thể từ chối cho được.
Trương Tiểu Nguyên vùi đầu vào ổ chăn, một lúc sau lại nhô ra, cố gắng thuyết phục: "Đệ cảm thấy đệ khoẻ lắm luôn rồi."
Lục Chiêu Minh:...
Lục Chiêu Minh nhắm mắt nghỉ ngơi, Trương Tiểu Nguyên khẽ gọi hắn mấy câu hắn cũng không trả lời. Bấy giờ Trương Tiểu Nguyên mới chịu thôi, thấp giọng lẩm bẩm:
"Sao mà đã ngủ nhanh thế."
...
.
Trương Tiểu Nguyên chỉ cảm lạnh sương sương thôi, thay quần áo khô sạch ngủ một giấc hôm sau đã hồi phục tám chín phần.
Có điều cánh tay y vẫn đau nhức, đến giơ lên cũng hơi khó khăn. Lúc y tỉnh lại đại sư huynh đã không còn ở trong phòng, y bèn mặc quần áo định đi ra ngoài lấy ít nước ấm rửa mặt, ngáp dài mở cửa vừa thấy Lục Chiêu Minh bưng cháo nóng trở về, thấy y đứng dậy lập tức hỏi:
"Còn choáng váng không?"
Trương Tiểu Nguyên lắc đầu: "Chắc không sao rồi."
Lục Chiêu Minh: "Hôm nay chỉ học thuộc kiếm phổ thôi, những chuyện khác mấy ngày sau rồi tính."
Hắn để đồ ăn sáng lên bàn rồi xoay người đi lấy nước rửa mặt. Trương Tiểu Nguyên biết thừa mình chẳng sao cả đương nhiên muốn đi theo giúp đỡ. Y vừa ra đến hiên thì nhìn thấy Bộc Dương Tĩnh nghiêm trang túc mục cung kính gõ cửa phòng Triệu Thừa Dương, trên đỉnh đầu lơ lửng một hàng chữ:
"Chủ thượng, có tình báo."
Bước chân Trương Tiểu Nguyên khựng lại.
Tin gì? Tin làm sao?
Y vội lùi vào phòng, đi đến bên tháp, đẩy hé cửa sổ, từ đó cẩn thận nhìn ra ngoài.
Một lát sau, Triệu Thừa Dương khoác áo đẩy cửa ra hỏi:
"Là tin gì?"
Bộc Dương Tĩnh: "Đương nhiên là chuyện năm đó."
Hắn đang nói thì khựng lại, hơi kinh ngạc nhìn về phía sau Triệu Thừa Dương, vẻ mặt thoáng khác thường, có chút ngạc nhiên có chút lạc lõng rồi nhanh chóng ổn định lại nói tiếp:
"Quân của thuộc hạ đã tìm được người năm đó từng qua lại với nhà bọn họ trước khi gặp bệnh dịch."
Quả nhiên là tin tức có liên quan đến nhị sư huynh.
Nếu ngày xưa, mẹ của nhị sư huynh đã phó thác con trai cho Vương Hạc Niên trước khi mất, trong số thân nhân bạn bè của bà lại có người vẫn còn sống, rất có thể cũng biết chuyện nhắn nhủ kia. Từ đó dễ dàng phát hiện ra sự tồn tại nhị sư huynh...
Không được, sao y có thể trơ mắt nhìn chuyện đó xảy ra.
Triệu Thừa Dương vội hỏi: "Là ai? Ở đâu?"
"Là một kẻ ăn mày." Bộc Dương Tĩnh đáp, "Thuộc hạ đã cho người ở nguyên đó theo dõi, chưa kinh động đến ông ta."
Trương Tiểu Nguyên có linh cảm xấu.
Không phải là Lục Chỉ và Tiểu Bả Cước đó chứ?
Triệu Thừa Dương nói: "Được, chúng ta đi ngay bây giờ..."
Bỗng hắn khựng lại, nhìn vào trong phòng, hơi nhíu mày có chút do dự, cuối cùng sửa miệng nói:
"Nếu đã tìm được rồi thì lúc này không phải vội."
Bộc Dương Tĩnh gục đầu: "Vâng."
Triệu Thừa Dương: "Ngươi tiếp tục theo dõi người đó, đầu giờ chiều chúng ta cùng đi."
Nhìn người ta crush nhau dịu dàng kín đáo như Sóng của Xuân Quỳnh ấy mấy bạn nhờ