Chương : Bí mật thân thế ()
Bùi Quân Tắc gọi y: "Trương thiếu hiệp?"
Trương Tiểu Nguyên miễn cưỡng kéo lại tâm trí, căng da đầu cứng rắn giải thích, vắt óc khô khan đáp: "Ta... ta cảm thấy! Bùi đại ca mặt như quan ngọc, anh tuấn tiêu sái, đúng là phong tư tiên nhân ngàn năm có một!"
Bùi Quân Tắc ngơ ngác, đến Lục Chiêu Minh cũng phải liếc sang, vẻ mặt nhạt nhẽo nhìn y một cái.
Trương Tiểu Nguyên:...
Bản thân Trương Tiểu Nguyên cũng biết khi bị căng thẳng, mình hay cưỡng ép khen ngợi người khác một cách rất không biết xấu hổ, nhưng y cũng hết cách rồi, cực kì tò mò với thân thế của Bùi Quân Tắc, thực sự gấp không chờ nổi muốn biết rốt cuộc cha mẹ hắn là ai với ai.
Một lúc lâu sau Bùi Quân Tắc bật cười nói:
"Cậu khen đến máy móc như vậy, xem ra thực sự không muốn nói vì sao hồi nãy cậu nhìn ta xuất thần rồi."
Trương Tiểu Nguyên quyết định thẳng thắn: "Chỉ là ta đang nghĩ, Bùi đại ca tuấn tú nhã nhặn, vậy Bùi Minh chủ hẳn là cũng phong độ nhẹ nhàng."
Đâu có phải Bùi Quân Tắc chưa bị đưa đẩy như thế này bao giờ, hắn chỉ nói: "Mấy ngày nữa cậu gặp được sẽ biết thôi."
Trương Tiểu Nguyên đang chuẩn bị khách sáo tiếp bỗng nhiên phát hiện ra trong đám cây cối bên quan đạo lơ lửng một hàng chữ.
Tốc độ của xe ngựa quá nhanh, y chỉ kịp đọc vội.
"Hình Nghiên, Hữu hộ pháp Ma Giáo, Giáo Chủ Ma Giáo Mạc Vấn Thiên phái đến âm thầm bảo vệ thiếu chủ Bùi Quân Tắc..."
Trương Tiểu Nguyên:...
Dòng chữ đã trôi xa về phía sau, Trương Tiểu Nguyên khựng lại một lát, đang định nói gì thì chớp mắt lại thấy hàng chữ kia bật lên bật xuống đuổi theo, đuổi một lát đã vượt qua xe ngựa còn dừng lại nghỉ ngơi đợi bọn họ đuổi theo mình.
Không phải là Hình Nghiên cứ chạy như điên trong rừng cây ven đường đuổi theo xe ngựa suốt đấy chứ?!
Công tác của Ma Giáo mấy người cũng cực khổ quá rồi đó!
Bảo sao giang hồ đều nói là Giáo chủ Ma Giáo Mạc Vấn Thiên hung ác bạo ngược, thuộc hạ cũng là người, có thể sử dụng như vậy ư? Thật quá đáng! Trương Tiểu Nguyên cảm thấy mình không dám nhìn thẳng nữa rồi!
Bùi Quân Tắc còn khó hiểu hơn, hắn cũng quay đầu nhìn chằm chằm theo hướng Trương Tiểu Nguyên đang quan sát, nhưng bên ngoài tuyền một khu rừng hoang, phóng mắt ra xa không phải cây thì là cây, hắn chẳng phát hiện điều gì, không nhịn được lại hỏi: "Trương thiếu hiệp, rốt cuộc cậu đang nhìn gì vậy?"
Trương Tiểu Nguyên:...
Trương Tiểu Nguyên thật sự không biết phải giải thích như thế nào.
"Ta chỉ... nhìn vu vơ thôi." Trương Tiểu Nguyên ấp úng đáp, "Ta thấy phong cảnh bên ngoài không tồi."
Hàng chữ kia lại bị xe ngựa bỏ xa.
Trương Tiểu Nguyên lập tức quay đầu nhìn xuống bên đó.
"Phong cảnh bên này cũng không tồi nè." Y khó khăn nói.
.
Bạch Thương Thành cách huyện Phượng Tập mấy trăm dặm đường, cho dù ra roi thúc ngựa cũng mất vài ngày mới đến nơi, bọn họ thừa xe ngựa, thời gian lại bị kéo dài. Đêm đầu tiên vẫn chưa gặp được quán trọ mọi người đành phải tạm ăn ngủ ngoài trời.
Nơi đây là khu vực rừng núi hoang vu, ai biết đâu lại có trộm cướp dã thú gì đó, trong đêm cần người thức gác. Trương Tiểu Nguyên nghĩ đại sư huynh và nhị sư huynh đã đánh xe một ngày trời, mệt mỏi hơn mình nhiều, Hoa Lưu Tước thì què quặt dặt dẹo, chuyện gác đêm chi bằng để y nhận.
Y chủ động xin canh nửa đêm trước, Bùi Quân Tắc lập tức nói mình cũng đã ngồi xe ngựa một ngày, nửa đêm về sáng để cho hắn là được. Tưởng Tiệm Vũ tìm nơi khô ráo, lấy ít lá rụng trải cho êm một tí, dựa vào gốc cây vừa nằm xuống là ngủ bê bết. Lục Chiêu Minh lại nhìn khắp nơi, có vẻ hắn cực kì sợ hãi trước tiếng ngáy của Tưởng Tiệm Vũ, cố ý đi ra xa chọn chỗ cao, nhảy lên cây không thấy bóng dáng.
Trong chốc lát Hoa Lưu tước chưa ngủ được, y ngồi bên đống lửa ngẩn ngơ. Trương Tiểu Nguyên không biết y đang suy nghĩ cái gì, rồi đột nhiên nhớ ra Hoa Lưu Tước hẳn là một tay trải đời, về phương diện mỹ nhân chốn giang hồ, khẳng định y rõ ràng hơn Trương Tiểu Nguyên nhiều, có khi còn biết cả những chuyện về Bùi Vô Loạn và danh sách dài các hồng nhan tri kỉ năm xưa của ông ấy cũng nên!
Trương Tiểu Nguyên chủ động xán lại, gọi y: "Tứ... tứ sư đệ!"
Ba chữ này vừa phun ra, tự Trương Tiểu Nguyên cũng cảm thấy có chút kì quặc.
Y vẫn chưa thể tiếp thu được sự thật là mình đột nhiên có một sư đệ, chưa nói đến rõ ràng Hoa Lưu Tước lớn tuổi hơn y. Tuy nói bối phận sư môn định đoạt dựa trên thứ tự nhập môn, nhưng gọi một người hơn y mấy tuổi là sư đệ... Trương Tiểu Nguyên vẫn cho là rất khó đỡ.
Hoa Lưu Tước quay sang, ấp a ấp úng nửa ngày, ngắc mãi không gọi được một câu "tam sư huynh".
Trương Tiểu Nguyên dẫn đầu lên tiếng: "Ngươi gọi tên ta đi."
Hoa Lưu Tước cũng nói: "Ngươi gọi tên ta là được rồi."
Trương Tiểu Nguyên hắng giọng hỏi: "Ngươi có biết Cơ Hoài Điệp không?"
Y quyết định xuống tay từ chỗ đệ nhất mỹ nhân nổi tiếng nhất, y không tin Đăng Đồ Tử sớm ba chiều bốn như Hoa Lưu Tước lại chưa từng nghe qua tên đệ nhất mỹ nhân.
Hoa Lưu Tước khẽ gật đầu.
"Giai nhân giang hồ hai mươi năm trước, tiếc thay ta sinh muộn hai mươi năm!" Hoa Lưu Tước thở dài cảm khái, "Giang hồ năm đó mỹ nhân như mây, béo gầy cao thấp, không gì không có. Ngày nay mỹ nhân giang hồ tuy nhiều, nhưng vẫn thiếu đi năm đó một phần nội lực."
Trương Tiểu Nguyên hỏi: "Ngươi có quen bà ấy không?"
Hoa Lưu Tước khựng lại: "Ta đã mình bảo sinh muộn hai mươi năm rồi mà, quen thế nào được?"
Trương Tiểu Nguyên nghĩ đến tuổi tác của Mai Lăng An và khuôn mặt ông hiện giờ, bèn nói: "Cho dù đã hai mươi năm trôi qua, bà ấy cùng lắm mới có... ba bốn mươi tuổi?"
"Mỹ nhân như hoa sớm nở tối tàn, Cơ Hoài Điệp nổi tiếng giang hồ vì nhan sắc, dung nhan không còn nữa rồi, tự nhiên cũng sẽ nhạt đi trên giang hồ." Hoa Lưu Tước nhíu mày nhìn Trương Tiểu Nguyên, có chút khó hiểu, "Ngươi hỏi mấy cái đó làm gì?"
"Ta mới vào giang hồ, đương nhiên rất tò mò trước những chuyện lạ chuyện hay rồi." Trương Tiểu Nguyên thuận miệng giải thích, "Ta nghe nói trước kia Cơ Hoài Điệp là giang hồ đệ nhất mỹ nhân, ngày nay giang hồ không còn danh hào đó nữa, khó tránh muốn tìm hiểu chuyện về bà ấy."
Hoa Lưu Tước nhíu này cắt ngang lời y: "Cơ Hoài Điệp là giang hồ đệ nhất giai nhân, nếu ngươi muốn nói đến mỹ nhân..."
Y cố ý hạ giọng như sợ có ai nghe thấy bọn họ nói chuyện với nhau, rất cẩn thận thì thầm: "Nếu ngươi muốn nói đến mỹ nhân, đệ nhất giang hồ năm xưa phải là thiếu chủ Ma Giáo Mạc Vấn Thiên."
Trương Tiểu Nguyên:...
Đề tài chuyển hướng quá đột ngột, Trương Tiểu Nguyên còn chưa nghĩ ra phải làm như thế nào để đánh sang hỏi Hoa Lưu Tước về chuyện giữa Bùi Vô Loạn và Mạc Vấn Thiên thì tự y đã khơi ra rồi.
Khoan khoan, cái gì?
Ai là đệ nhất mỹ nhân cơ?!
"Có điều những người năm đó dám quang minh chính đại nói ra điều này phần lớn đều bị ông ta rút lưỡi rồi." Hoa Lưu Tước bắt đầu thở dài, "Tuy nói ta không thích nam sắc nhưng nếu có thể sinh sớm hai mươi năm để gặp mặt Mạc Vấn Thiên một lần thì cũng thật đáng giá mà!"
Trương Tiểu Nguyên: "Ông ấy ở ngay Ma Giáo..."
Hoa Lưu Tước: "Ta dám đến chắc?"
Trương Tiểu Nguyên câm miệng.
Hoa Lưu Tước tự giật chốt nói, thở dài một hơi tiếp tục giảng giải.
"Năm đó Mạc Vấn Thiên còn hay du lịch khắp nơi, tuy rằng hơi tàn nhẫn ra tay hơi hung ác, nhưng nếu may mắn thì vẫn có thể nhìn thấy ông trên giang hồ." Hoa Lưu Tước nói, "Không biết bắt đầu từ năm nào, đến cổng Ma Giáo ông ấy cũng không ra đến nữa rồi. Anh hùng xế chiều haizz, không biết bao nhiêu năm trôi qua rồi, phải chăng dung nhan ấy cũng đã già nua."
Vừa nhắc đến mỹ nhân là y không ngớt được lời, rì rầm kể lể. Nhưng cuối cùng Trương Tiểu Nguyên vẫn chưa làm rõ được quan hệ giữa Bùi Vô Loạn và Mạc Vấn Thiên, y chỉ biết Mạc Vấn Thiên rất đẹp, mà Bùi Quân Tắc mày kiếm mắt sáng, chắc chắn không giống ông ấy chút nào.
Xác định như vậy, chẳng lẽ chữ y nhìn thấy trên đỉnh đầu người khác xuất hiện sai sót? Bùi Quân Tắc thật ra là con trai của Bùi Vô Loạn?
Trong đầu y như có một đầm lầy, đang chưa biết rút ra từ đâu để hỏi thì bỗng đằng sau truyền đến một tiếng kêu thất thanh, hình như có một vật nặng vừa rơi xuống. Trương Tiểu Nguyên hoảng hốt quay đầu lại kịp thấy một bóng đen nhoáng lên, mà Lục Chiêu Minh từ trên cây nhảy xuống, ngồi xổm nhặt kiếm của mình lên.
Trương Tiểu Nguyên:...
Sao đại sư huynh lại lại lại ném kiếm nữa rồi!
.
Trương Tiểu Nguyên cứ nghĩ thắt ngọc thạch lên kiếm tuệ của đại sư huynh sẽ có thể giúp Lục Chiêu Minh cai nghiện ném kiếm.
Xem ra y quá coi thường Lục Chiêu Minh rồi.
Lục Chiêu Minh ném kiếm đến không chút nương tay, Trương Tiểu Nguyên chạy đến, may mà ngọc thạch chưa vỡ còn bóng đen kia cũng đã bặt tăm. Trương Tiểu Nguyên hỏi: "Đại sư huynh, có chuyện gì vậy?"
Lục Chiêu Minh nhíu mày: "Là nữ nhân lúc trước từng gặp phải trên núi."
Trương Tiểu Nguyên nghiêm túc ngẫm nghĩ một lúc lâu, cảm thấy người mà Lục Chiêu Minh đang nói đến đại khái là Hình Nghiên.
Y cúi đầu nhìn mặt đất.
Hình như có chút máu thấm vào bùn đất, đại sư huynh ném kiếm có nể nang ai đâu, y cho rằng khả năng cao là Hình Nghiên đã bị đại sư huynh đánh đến nội thương, máu trên mặt đất tám phần do Hình Nghiên nôn ra.
Trương Tiểu Nguyên trầm mặc.
Quá thảm thương.
Đang yên đang lành một hộ pháp Ma Giáo, bị Giáo chủ phái đi bảo vệ thiếu chủ, hết đuổi theo xe ngựa thì bị đánh đập, đã hai lần nội thương ói máu mà vẫn còn tiếp tục trụ vững trên cương vị của mình.
Đến thế còn chưa đủ thảm thì thế nào mới là thảm nữa!
...
Bọn họ gây ra động tĩnh quá lớn đánh thức Bùi Quân Tắc và Tưởng Tiệm Vũ. Mọi người tập trung lại nhìn vết máu trên mặt đất, gợi ra vô vàn suy đoán.
Tưởng Tiệm Vũ dẫn đầu lên tiếng: "Có phải tàn dư của cường đạo hắc điếm không? Đuổi theo báo thù?"
Trương Tiểu Nguyên: "Chắc không đâu..."
Lục Chiêu Minh lắc đầu: "Võ công không tồi, hẳn là không phải."
Hoa Lưu Tước nhíu mày: "Hay là đạo tặc cướp đường?"
Trương Tiểu Nguyên:...
Gã đàn ông thối tha, mới bịt mặt cái đã không nhận ra rồi, đó rõ ràng là Nghiên Nương nhà ngươi!
Lục Chiêu Minh lắc đầu: "Dường như không có địch ý, hẳn cũng không phải đạo tặc."
Trương Tiểu Nguyên ngơ ngác: "Đại sư huynh... Cô ta không có địch ý huynh đánh cô ta làm gì?"
Lục Chiêu Minh: "Tiện tay."
Trương Tiểu Nguyên:...
"Cô ta đã bám theo cả một ngày rồi." Lục Chiêu Minh nói, "Vừa nãy cô ta muốn tiếp cận xe ngựa, đột ngột nhảy ra, nhất thời tiện tay."
Trương Tiểu Nguyên:...
Bùi Quân Tắc ho khan một tiếng, biểu cảm rất kì quặc loé lên trong nháy mắt.
Trương Tiểu Nguyên cảm thấy có lẽ Bùi Quân Tắc đã đoán ra được người tới là ai rồi.
Tuy nói Hình Nghiên đang âm thầm bảo vệ hắn, nhưng khẳng định là Bùi Quân Tắc biết mặt Hình Nghiên. Cô ta đến bên xe ngựa trăm trăm muốn tìm Bùi Quân Tắc, còn tìm làm gì... cái này thì không biết được.
Trương Tiểu Nguyên đang định nói chuyện, bỗng nhiên thấy đoạn giới thiệu của Hình Nghiên lơ lửng trên một lùm cây.
Trương Tiểu Nguyên sững sờ.
Sao nàng đã quay lại rồi!
Không phải đại sư huynh vừa đánh nàng trọng thương ư? Mới ói máu xong đáng lẽ ra phải trốn đi xa một chút, dưỡng thương đàng hoàng rồi nghĩ đến chuyện bảo vệ thiếu chủ sau chứ? Huống chi Bùi Quân Tắc đi cùng một nhóm với bọn họ rất an toàn, chưa nói đến bản thân Bùi Quân Tắc võ nghệ cao cường, có đại sư huynh ở đây làm gì mà dễ xảy ra chuyện thế!
Ngay sau đó Trương Tiểu Nguyên thấy ánh mắt Lục Chiêu Minh lượn về phía lùm cây kia.
Trương Tiểu Nguyên hốt hoảng vội nắm tay Lục Chiêu Minh.
"Đại sư huynh!" Trương Tiểu Nguyên ra sức khuyên nhủ, "Mặc kệ người tới là ai, chúng ta cứ rời khỏi nơi này trước đã!"
Lục Chiêu Minh nhíu mày, khó hiểu nhìn y.
Trương Tiểu Nguyên không biết phải ám chỉ như thế nào, đành vươn ngón út khe khẽ khều lòng bàn tay Lục Chiêu Minh một cái.
Cuối cùng Lục Chiêu Minh cũng gật đầu: "Lên đường rồi tính."
Trương Tiểu Nguyên thở phào nhẹ nhõm.
Y quay đầu nhìn lại lùm cây bên kia, dòng chữ đang run lên bần bật, khó khăn ổn định lại một lát rồi vẫn ngoan cường ở yên đúng chỗ ấy.
Trương Tiểu Nguyên hết muốn nói năng.
Giáo chủ Ma Giáo đúng là không phải người!
Hy vọng rằng giáo chúng Ma Giáo nhận ra bộ mặt thật của ma đầu, sớm ngày cải tà quy chính gia nhập vào hàng ngũ Võ Lâm Minh!
"Bàn tay vàng" đúng bàn tay vàng =))))) Tiểu Nguyên Bảo khống chế được phúc duyên của cả giang hồ rồi còn gì