.
Trương Tiểu Nguyên ngơ ngẩn nhìn Mạc Vấn Thiên, ẩn ẩn có chút hoảng hốt.
Mạc Vấn Thiên vì cái gì cũng xuất hiện ở chỗ này?
Giả sử cho là Hình Nghiên viết thư gửi về Ma Giáo bẩm báo rằng Bùi Vô Loạn đáng ghê tởm thế này thế kia thì khoảng cách từ võ lâm tới Ma Giáo xa như vậy, dù có lẹ nhất cũng phải mất mười ngày nửa tháng thư mới tới được, Mạc Vấn Thiên như thế nào liền nhanh như thế đã xuất hiện ở đây?
Y không tự chủ được mà đem chuyện Mạc Vấn Thiên xuất hiện ở Đại Hội Võ Lâm cùng với sự việc mấy cỗ quan tài kia liên hệ lại với nhau.
Trương Tiểu Nguyên không khỏi có chút lo lắng.
Cái giang hồ này...... Sẽ không thật sự bắt đầu náo loạn đi?
Y nhìn không thấy Mạc Vấn Thiên đang nói gì, nhưng lời của Hình Nghiên, y vẫn có thể đọc được.
"Thuộc hạ nghe nói Võ Lâm Minh trang hôm nay xuất hiện mấy cỗ quan tài, trong đó còn có một cái viết tên của người." Hình Nghiên đè nặng thanh âm, dù vậy vẫn không ngăn được sự phẫn nộ, "Thuộc hạ cho rằng chính là bọn người Thiên Minh Các ra tay ."
Thiên Minh Các?
Trương Tiểu Nguyên chưa nghe qua tên môn phái này bao giờ.
Không chỉ vậy, ba chữ kia dường như rất giống phong cách đặt tên của tà đạo.
"Hiện giờ Bùi cẩu...... Bùi minh chủ cho rằng việc này là do U Huyễn Cung làm ra, hắn đã phái người đi tra rõ." Hình Nghiên dừng lại, nghiêm túc nghe Mạc Vấn Thiên nói nói mấy câu, lại đáp, "Người yên tâm, trong quan tài không có tên của thiếu cung chủ."
Mạc Vấn Thiên hẳn cũng là lý do mà đám người Thiên Minh Các ra tay, Trương Tiểu Nguyên cảm thấy suy đoán của Tưởng Tiệm Vũ có lẽ không sai, Mạc Vấn Thiên đã lâu không lui tới trong giang hồ, tà đạo liền có chút đứng ngồi không yên muốn ra tay chiếm lấy địa vị thâu tóm võ lâm Trung Nguyên.
Mạc Vấn Thiên nâng tầm mắt nhìn về phía hai người đang tỷ thí, y không nói chuyện nữa, mà Hình Nghiên phía sau tựa hồ đang do dự, bỗng nhiên tiến lên một bước, đè nặng thanh âm nói: "Thuộc hạ còn có chuyện quan trọng hơn muốn bẩm báo...... Là về Bùi minh chủ."
Trương Tiểu Nguyên nhất thời nâng cao tinh thần.
Tới rồi!
Sự kiện Hình Nghiên viết thử kể tội Bùi minh chủ rốt cuộc cũng tới!
Tuy rằng việc này do Trương Tiểu Nguyên gây nên, y quả thật cũng thấy rất áy náy, nhưng giờ thấy Mạc Vấn Thiên xuất hiện ở đây, y trong lòng càng nhiều hơn là cảm giác nóng lòng xem náo nhiệt.
Tưởng Tiệm Vũ ở một bên hỏi : "Sư đệ, vậy còn những người khác thì sao?"
Trương Tiểu Nguyên hận không thể dành hết sự chú ý đi nhìn chằm chằm Hình Nghiên, vội vội vàng vàng đem tình hình toàn bộ võ đấu vừa nãy y đã quan sát kĩ nói cho Lục Chiêu Minh: " Số người còn lại cơ bản cũng chỉ xếp hạng từ đến , không có gì khó khăn hết, huynh chỉ cần giữ vững phong độ, tiếp tục đá mông là được rồi!"
Tưởng Tiệm Vũ: "Mỗi đối thủ cứ như vậy đều đá mông? Này cũng quá khó coi đi!"
Hoa Lưu Tước cảm khái: "Đây rốt cuộc sắp trở thành cái gì rồi, đại hội tuyển chọn cao thủ đá mông, người nào đá được nhiều mông nhất liền thắng?"
Lục Chiêu Minh như có điều suy tư : "Ta hiểu được."
Trương Tiểu Nguyên còn đang ở bên này nhìn chằm chằm Hình Nghiên.
Nghe đến tên Bùi Vô Loạn, Mạc Vấn Thiên hơi hơi ghé mắt, thậm chí nhẹ nhàng vén lên mũ mạng, để lộ ra một phần cằm, y hơi nhấp môi, ý bảo Hình Nghiên tiếp tục nói.
Trương Tiểu Nguyên càng kích động.
Xem náo nhiệt phải xem trọn vẹn!
Mạc Vấn Thiên cuối cùng cũng để lộ ra nửa dưới khuôn mặt, y nhìn vào liền có thể biết được Mạc Vấn Thiên đang nói cái gì!
"Thuộc hạ sau khi tới Võ Lâm Minh trang đã nghe được không ít lời đồn!" Cảm xúc Hình Nghiên cực kì kích động, "Bùi Vô Loạn cùng Cơ Hoài Điệp có qua lạị, thậm chí giang hồ còn đồn đãi rằng thiếu cung chủ chính là huyết mạch của Cơ Hoài Điệp cùng Bùi Vô Loạn!"
Mạc Vấn Thiên chỉ khẽ ừ một tiếng, nói: "Đã biết."
Mà ở trong mắt của Hình Nghiên, y nói lời này giống như đã biết được người trong lòng mình vốn tay ôm phải ấp nhưng y lại chỉ có thể đáng thương cắn răng nhẫn nhịn, nàng càng thêm buồn bực, nghiến răng nghiến lợi nói: "Không chỉ có như thế! Bạch đạo còn nói rằng hắn ta ăn chơi bên ngoài đã có đến hơn mười người con ——"
"Sẽ không." Mạc Vấn Thiên rốt cuộc đáp lại, chẳng sợ Hình Nghiên có nghe thấy không, y lại như cũ thần sắc bình tĩnh, "Cơ Hoài Điệp quả thật từng là hồng nhan tri kỷ của hắn."
Hình Nghiên: "Đúng vậy! Quá đáng giận!"
Mạc Vấn Thiên nhàn nhạt nói: "Vì vậy hắn sẽ không muốn nhìn thấy ta tự mình động thủ gϊếŧ nàng ta ."
Hình Nghiên ngơ ngẩn.
Hình Nghiên: "Hắn...... Hắn còn có mười mấy đứa con rơi bên ngoài."
Mạc Vấn Thiên hơi hơi ghé mắt: "Hắn không có lá gan này."
Hình Nghiên nghĩ hơn nửa ngày mới phun ra tội trạng tiếp theo của Bùi Vô Loạn.
"Hắn...... Hắn vẫn chính là một tên cẩu nam nhân!" Hình Nghiên nói, "Thấy mĩ nhân liền dán mắt, đến đi cũng không nổi!"
"Không sao." Mạc Vấn Thiên nói, "Tùy hắn nhìn."
Hình Nghiên: "Nhưng......"
Mạc Vấn Thiên không có trả lời lại.
Môi mỏng khẽ câu lên thành một vòng cung, y hình như là đang cười.
Mạng sa chiếu rọi lên nửa gương mặt, nước da y trắng đến mức có thể nói là tái nhợt, quả thật có nét mị hoặc nhưng lại nhiều thêm mấy phần ngạo khí bén nhọn, cùng hình tượng đệ nhất mỹ nhân kiều diễm trong suy nghĩ của Trương Tiểu Nguyên đúng là có điểm bất đồng.
Hình Nghiên thế nhưng hiểu rõ tường tận, nàng gục đầu xuống, nhỏ giọng lẩm bẩm nói: "Là thuộc hạ đường đột."
Cứ cho là Bùi Vô Loạn thật sự thích nhìn chằm chằm mỹ nhân thì thế nào? Trong giang hồ này, xét về dung mạo, còn có ai có thể sánh được với Mạc Vấn Thiên sao?
Y căn bản không cần lo lắng.
Trương Tiểu Nguyên tựa hồ nhìn chằm chằm bọn họ quá lâu, Mạc Vấn Thiên cuối cùng cũng nhận ra, hơi hơi ghé mắt, hướng bên này nhìn thoáng qua.
Trương Tiểu Nguyên sợ tới mức lập tức thu hồi ánh mắt, làm bộ chính mình đang xem tỷ thí trên võ đài.
May mà Mạc Vấn Thiên cũng chỉ nhìn một cái, rất nhanh đã đem ánh xoay trở về, y ước chừng vẫn là lo lắng thân phận đã bại lộ, liền kéo thấp mũ mạng, cùng Hình Nghiên dặn dò vài câu đã xoay người rời đi.
Đương sự náo nhiệt đã đi mất, Trương Tiểu Nguyên trong lòng có chút tiếc nuối, y ngẩng đầu nhìn về phía trên Thiên Tinh Đường, liền nhìn thấy ánh mắt của Bùi Vô Loạn —— hắn giống như từ đầu đến cuối vẫn luôn nhìn chằm chằm bên này, mặt vô biểu tình, thập phần bình tĩnh, tiếp theo đỉnh đầu keng keng keng nhảy ra vô số hàng chữ.
"Hắn như thế nào thật sự tới rồi!"
"Ta còn chưa có viết xong thư xin lỗi mà!"
"Ta tiêu rồi."
Trương Tiểu Nguyên: "......"
Giống như lời nói của Hoa Lưu Tước, buổi luận kiếm tỷ thí của Đại Hội Võ Lâm cứ như vậy liền biến thành đại hội sút mông, Trương Tiểu Nguyên ở dưới đài xem đến trợn mắt há mồm, y phát hiện lấy thực lực cùng vận khí của đại sư huynh, trên võ đài luận kiếm cơ hồ đã không còn ai có thể trở thành đối thủ, đâu chỉ mười bảng đầu a, hắn chỉ cần nhẹ nhàng đã có thể lấy được danh hiệu đệ nhất.
Ngày thứ hai của Đại Hội Võ Lâm đã kết thúc, tất cả đều lục tục trở về, mới đó liền có người tiến lên dò hỏi tình huống cụ thể của sư môn bọn họ, Tưởng Tiệm Vũ vui vẻ giải đáp, mà Trương Tiểu Nguyên ở một bên vuốt vuốt cằm mình, nghiêm túc suy tư.
Đại sư huynh lớn lên thực soái, kiếm tuệ cũng đã đổi, thoạt nhìn chính là bộ dáng có tiền, hơn nữa võ công của huynh ấy còn cao như vậy, bọn họ lần này tới Đại Hội Võ Lâm chưa biết chừng thật sự có thể đem về thêm mấy tiểu sư đệ.
Trương Tiểu Nguyên bỗng nhiên liền cảm thấy có chút tang thương.
Y nhập môn mới có mấy ngày a, như thế nào đột nhiên liền phải có nhiều sư đệ như vậy?
Hắn ngồi ở một bên, thở dài thật sâu.
.
Đại Hội Võ Lâm vừa mới kết thúc, mọi người đang từ hội trường rời khỏi, đám người tới tới lui lui, Trương Tiểu Nguyên nhìn đỉnh đầu từng người hiện ra các dòng thông tin rồi lại biến mất , y có cảm giác hơn nửa bí mật trên giang hồ đều đã nằm trong tay mình, nghĩ tới việc có lẽ sắp có thêm nhiều đệ tử mới......Chi tiêu của sư môn nhất định cũng theo đó ngày càng tăng, y phải tận dụng thời điểm này để mở rộng sự nghiệp chính mình mới được.
Đầu tiên vấn đề lớn nhất là, y làm cách nào mới có thể che giấu thân phận của bản thân.
Trên giang hồ, việc mua bán tin tức vốn vô cùng nguy hiểm, chỉ cần một chút không cẩn thận liền đắc tội rất nhiều người, cho nên dám ra tay mua bán tin tức đều sẽ là các môn phái lớn như Cái Bang cùng Yến Tử Lâu , vì vậy y cũng phải làm thật tốt công tác bảo mật thân phận cho bản thân.
Y không biết thuật dịch dung, nếu vậy thì phải cải trang như thế nào mới không khiến người khác nhận ra y là ai?
Mang mặt nạ cùng che mặt khẳng định dùng không được, đây đơn thuần chỉ có thể che giấu mỗi gương mặt, có thể sẽ lừa gạt được người khác nhưng chắc chắn không qua mặt được những người thân quen. Trương Tiểu Nguyên ngồi trầm tư suy nghĩ, cố gắng tìm tòi trong kì ức của mình một người có khả năng che giấu thân phận vô cùng tốt, như vậy có thể từ trên người người nọ tìm ra biện pháp giải quyết vấn đề của chính mình.
Sau đó trong đầu Trương Tiểu Nguyên liền hiện ra một khuôn mặt.
Bộc Dương Tĩnh.
Ai có thể nghĩ đến một tiểu mỹ nhân yếu đuối nhu nhược kia lại là đô thống Thiên Cơ Huyền Ảnh Vệ Bộc Dương Tĩnh đâu.
Trương Tiểu Nguyên cảm thấy chính mình đã có một biện pháp giải quyết vô cùng tuyệt vời.
Nhưng y thật sự một chút cũng không muốn dùng tới biện pháp này.
Y dùng sức vỗ vỗ đầu mình, tự hỏi một giải pháp khác.
Nếu vậy...... Y có thể đưa ra một địa điểm hẹn với khách hàng không?
Quy ước một địa điểm cho bọn họ, nếu muốn hỏi vấn đề gì liền viết ra đặt ở nơi đó, y sau khi biết được vấn đề của bọn họ liền sẽ viết ra lời hồi đáp đặt lại ở chỗ cũ?
Này vẫn là có chút nguy hiểm, nếu bị người nào đó theo dõi liền xong đời.
Kia đem hai biện pháp kết hợp lại, đầu tiên hướng dẫn bọn họ đem vấn đề mình muốn biết viết ra đặt ở vị trí được chỉ định, sau đó y liền mặc nữ trang đi qua nhìn một cái rồi giải đáp, lúc về được nửa đường thì đổi lại y phục cũ sau đó mới trở lại sư môn.
Nhưng...... Chính là Trương Tiểu Nguyên một chút cũng không muốn mặc nữ trang đâu!
Y ôm lấy mặt mình, cảm thấy bản thân tốt nhất vẫn nên tìm một người học thuật dịch dung đi.
Hắn xoa xoa mặt, Tưởng Tiệm Vũ hình như đã tiếp thị xong sư môn của bọn, mà lúc này liền gặp được Bùi Quân Tắc đang ở khắp nơi tìm kiếm đám người Lục Chiêu Minh, hắn sớm đã nói lúc trước muốn dẫn mấy người bọn họ dạo một vòng Bạch Thương Thành , hôm nay vừa hay nhàn rồi, liền muốn mời bọn họ ăn một bữa cơm, thuận tiện đi dạo quanh chợ đêm.
Trương Tiểu Nguyên sớm đã quên mất lý tưởng về nhà học kiểm phổ, làm vẻ vang sư môn của chính mình rồi, y nhịn không được gật đầu, Lục Chiêu Minh cũng không có dị nghị gì, chỉ là hôm nay thức dậy quá sớm, Tưởng Tiệm Vũ sớm đã mệt nhọc, hắn đối với ăn uống không có hứng thú gì lớn chỉ muốn được trở về nghỉ ngơi, mà Hoa Lưu Tước cũng ôm lấy cái chân bị thương của mình, hắn rất muốn cùng bọn họ ra ngoài dạo chơi nhưng thật sự là đi không nổi nữa rồi.
Bạch Thương Thành trước đây chỉ là một tòa thành nhỏ, về sau Võ Lâm Minh tới đây lập môn hạ mới dần dần phát triển lớn mạnh, hiện giờ đã có thể xem là một nơi giàu có đông đúc, hơn nữa bên trong thành cũng không có lệnh cấm đi lại vào ban đêm vì thế hiện giờ liền có thể thấy chợ đêm vẫn rất nhộn nhịp. Bùi Quân Tắc biết được địa phương thú vị nào bên trong thành cũng đều dẫn hai người Lục Chiêu Minh cùng Trương Tiểu Nguyên dạo qua một lượt. Tới khi canh phu gõ mõ báo hiệu đã qua tới canh hai, Trương Tiểu Nguyên đã đi tới mức đùi mất cảm giác, y thương cảm nhìn xuống chân của mình, cảm thấy chúng không còn nằm trên người mình nữa rồi, hơn nữa y cũng có chút buồn ngủ, không nhịn được mà ngáp vài lần.
Bùi Quân Tắc còn đang cùng Lục Chiêu Minh nói chuyện, tâm tình hắn hôm nay vô cùng tốt, nhìn tới biểu hiện của Lục Chiêu Minh trên võ đài lúc sáng, nhịn không được cười to một trận :" Lục thiếu hiệp, ngươi hôm nay cơ hồ đã đem tất cả người trên võ đài đắc tội một lần rồi.
Lục Chiêu Minh hơi hơi nhíu mày, nói: "Nếu là tỷ thí......"
Bùi Quân Tắc: "Ngươi cũng không nên làm bọn họ mất mặt như vậy a."
Bọn họ đi đường tắt trở lại Võ Lâm Minh trang, Bùi Quân Tắc dẫn cả đám đi đến một con ngõ nhỏ, đang muốn vô trong thì hắn bỗng nhiên ngừng lại, ngữ điệu vui vẻ ban đầu đã biến mất, Bùi Quân Tắc hơi hơi nhướng mày, đè xuống thanh âm, hỏi: "Nghe được gì không?"
Lục Chiêu Minh cũng gật gật đầu: "Nhân số không nhỏ."
Trương Tiểu Nguyên: "A?"
Y còn muốn quay đầu lại xem đã bị Lục Chiêu Minh bắt lấy cánh tay, đem y kéo về bên người mình, nói: "Đừng quay đầu lại."
Trương Tiểu Nguyên vô cùng khẩn trương.
Bùi Quân Tắc vừa nãy có nói đại sư huynh hôm nay đắc tội rất nhiều người, sau đó bọn họ liền bị theo dõi, y không khỏi nghĩ nhiều, vẫn cảm thấy mấy người phía sau chắc hẳn là đám người bụng dạ hẹp hòi bị Lục Chiêu Minh hạ gục lúc sáng.
Y không dám quay đầu lại, đành làm bộ làm tịch không nhận ra mà bước nhanh về phía trước, liền theo đó nghe được tiếng bước chân dồn dập của mấy người phía sau.
Những người đó căn bản đã không thèm che giấu hành tung của chính, có vẻ muốn đem ba người bọn họ chặn đứng ở con ngõ nhỏ này.
Vừa vặn ở phía trước có một cây đại thụ, bóng của nó in trên mặt đất còn kèm theo bóng của rất nhiều kẻ phía sau, đám người hắc y nhân theo đó chia ra bao vây ba người Lục Chiêu Minh, không để bọn họ tiến thêm một bước nào.
Lục Chiêu Minh sớm đã đem kiếm cầm ở trong tay, hỏi: "Ai."
Ngay tại thời điểm hắn nói câu đó, Trương Tiểu Nguyên cũng đồng thời ngẩng mặt nhìn về phía đỉnh đầu mấy hắc y nhân.
Cơ hồ mỗi người đều mang trên đầu ba chữ vô cùng quen thuộc.
"Thiên Minh Các"
Bọn họ hẳn là vì Bùi Quân Tắc mà đến.
----------------------------
Tui thi xong Triết rồi mng ơi, mừng quá. Haiz càng về mấy chương sau càng khó edit huhu. Mọi người nếu thích thì vote cho tui có động lực nha, cmt càng tốt, tui thích đọc bình luận của mọi người lắm. Chúc mng đọc truyện vui vẻ~