Edit by Thanh tỷ
Vành mắt Nghiêm Căng như muốn nứt toạc ra, hoàn toàn khó mà tin được sự thật này. Thế nhưng mặc cho hắn cố động đậy như thế nào, thân thể vẫn như cũ không hề nghe hắn sai sử.
Đúng lúc này, hắn cảm thấy vạt áo choàng của người nào đó xẹt qua mặt mình.
Nghiêm Căng gắng hết sức bình sinh quay đầu nhìn, khóe mắt chỉ có thể nhìn thấy một đôi trường ngoa màu đen giẫm lên đá vụn đi qua trước mặt. Khi bước chân đến trước mặt hắn thì có hơi dừng lại, đối phương tựa như đang từ trên cao nhìn xuống tình cảnh bi thảm của hắn.
Toàn thân Nghiêm Căng run rẩy, không riêng gì bởi vì đau đớn, cảm giác nhục nhã cực lớn trong lòng cơ hồ đã khiến hắn quên đi thống khổ trên thân thể.
Dù sao hắn cũng xuất thân từ danh môn vọng tộc, bình thường ngang ngược phách lối, nhưng cũng là người từ bên trong đao quang kiếm ảnh chém gϊếŧ ra ngoài, đau đớn mệt mỏi cũng không thể so sánh với nhục nhã bực này, bị người ta giẫm ngay dưới chân.
Nghiêm Căng dường như cảm nhận được từng đạo ánh mắt khinh bỉ rơi trên người mình. Hắn muốn nhảy dựng lên, cầm kiếm chém hết những người đó, nhưng hắn căn bản không thể động đậy!
Thân thể Nghiêm Căng ở trên mặt đất vặn vẹo mấy lần, nắm chặt nắm đấm, lòng tự trọng mãnh liệt thúc ép hắn, rốt cuộc vô cùng khó khăn mới ngẩng đầu lên được, dùng một loại tư thế cổ quái ngửa mặt ngước nhìn lên.
Hắn cắn răng nghiến lợi nói: "Nguyên, Hiến."
Nằm ngoài dự đoán của Nghiêm Căng là, trên mặt Nguyên Hiến cũng không có ý cười mỉa mai chế nhạo như hắn đã nghĩ. Vẻ mặt của Nguyên Hiến rất cổ quái, không giống như đồng tình, dường như ẩn ẩn mang theo vài phần hiểu ra điều gì đó.
Nghe được tên mình bị Nghiêm Căng dùng ngữ khí oán hận đầy cõi lòng bật ra, Nguyên Hiến như từ trong mộng cảnh mới tỉnh. Hắn không tức giận, chỉ cười nhạt một cái, độ cong khóe môi rất nhẹ, nói: "Buồn cười."
Hai chữ này không biết là đang nói ai, hắn cũng không có giải thích, giẫm lên nền đất bên mặt Nghiêm Căng đi về phía trước, đỡ Kỷ Lam Anh dậy.
Sắc mặt Kỷ Lam Anh trắng bệch, toàn thân phát run, đứng cũng không vững.
Cô Tuyết trong tay Yên Trầm vừa chuyển, vẩy sạch máu tươi trên mũi kiếm, một lần nữa thu về trong vỏ.
Yên Trầm chắp tay (dáng đứng lãnh đạo nha), lúc này mới quét mắt nhìn Kỷ Lam Anh, lạnh nhạt nói: "Kỷ công tử, Yên Trầm ta nói chuyện, từ trước đến nay không vọng ngữ. Ta nói muốn Nghiêm Căng tiếp của ta ba kiếm, một kiếm cũng không thể ít. Mà ngươi, không có tư cách thay đổi quyết định của ta."
Vọng ngữ: không nói dóc, nói một là một, hai là hai, không lươn.
Lời này kỳ thật đã rất có hàm dưỡng. Hắn đường đường là Pháp Thánh oai phong một cõi, nói khó nghe chút thì chính là, người bình thường coi như muốn Yên Trầm rút kiếm, đều chưa chắc đã có tư cách đó.
Kỷ Lam Anh lại là cái thá gì chứ, hắn nói Yên Trầm chém Nghiêm Căng ít đi một kiếm, chẳng lẽ Yên Trầm phải nghe theo sao?
Kỷ Lam Anh ho khan hai tiếng, phun ra một búng máu, môi khẽ giật giật.
Miệng vết thương của hắn đã được Nguyên Hiến điểm huyệt cầm máu, nhưng thương thế thực sự rất nặng, trong lúc nhất thời đau đến nỗi không phát ra được thanh âm. Không biết hiện tại có phải đang hối hận vì vừa rồi tùy tiện lao ra đỡ kiếm hay không.
Nguyên Hiến nói: "Yến đại ca, nội tình chuyện này ta cũng đã được nghe nói một hai, Nghiêm Căng lúc đầu đúng là vì trút giận cho Kỷ Lam Anh. Nhưng nói thật, ngay từ đầu Kỷ Lam Anh đối với cách làm này cũng không hiểu rõ sự tình."
Nguyên Hiến nói câu này là thật, nhưng hành động che chở cho Kỷ Lam lần này lại khiến cho sắc mặt Yên Trầm không mấy dễ nhìn.
Lúc này, một cái tay từ bên cạnh vươn đến, hướng tới bội kiếm vừa mới thu về bên eo Yên Trầm, muốn rút lấy nó.
Yên Trầm theo bản năng muốn ngăn cản, nhưng phát hiện người rút kiếm của hắn là Diệp Hoài Dao, lại thu tay về.
Kiếm Cô Tuyết của Thiếu Nghi Quân vững vàng nằm trong tay Diệp Hoài Dao, kiếm quang phóng khoáng tiêu sái khẽ xoay chuyển. Tay áo dài phất phơ, kiếm thế lướt qua, trực tiếp gọt một đường về phía cổ tay Nguyên Hiến.
Diệp Hoài Dao không nói một câu, vừa ra sân đã động thủ, khiến Nguyên Hiến bị bất ngờ. Linh lực của đối phương còn chưa khôi phục hoàn toàn, nhưng kiếm pháp cực tinh, góc độ phương vị đều vừa đúng. Hắn cấp tốc rút tay về, nghiêng người né tránh, Kỷ Lam Anh lập tức bị buông lỏng, nghiêng ngả ngã sang một bên.
Kiếm của Diệp Hoài Dao cũng không bởi vì Nguyên Hiến buông tay mà thu hồi lại, vẫn thuận thế tiến lên, gác ở trên cổ Nguyên Hiến.
Diệp Hoài Dao ra chiêu hời hợt, tựa hồ không quá nghiêm túc, cũng không mang theo sát ý, Nguyên Hiến muốn đánh trả cũng không phải không được. Nhưng nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc gần trong gang tấc của đối phương, hắn không dậy nổi chiến ý, trong lòng là một mảnh mờ mịt. Vì vậy dứt khoát không nhúc nhích, mặc cho Diệp Hoài Dao đâm tới.
Huyền Thiên Lâu có vài người còn chưa hiểu tại sao Diệp Hoài Dao muốn động thủ, nhưng thấy Minh Thánh rút kiếm, lập tức như nhận được một loại tín hiệu nào đó, cùng nhau rút kiếm ra khỏi vỏ, xúm đến muốn giúp đỡ.
Diệp Hoài Dao không quay đầu lại, vung tay lên cười nói: "Không cần đâu."
Mặc dù cậu cầm trong tay thanh kiếm sắc bén, nhưng khí độ thong dong ưu nhã, nhìn Nguyên Hiến nói: "Nguyên huynh, Hoài Dao tìm được đường sống trong chỗ chết, trở về nhân thế, có rất nhiều chuyện không hiểu, còn muốn xin huynh chỉ giáo."
Nguyên Hiến cụp mắt, sau đó nở nụ cười nói: "Ngươi muốn hỏi cái gì?"
Diệp Hoài Dao quan sát ánh mắt của hắn, hơi nhướn mày, có chút tùy hứng nói: "Ta muốn hỏi, hôn ước giữa ta và huynh, còn giữ lời chứ?"
Kể từ sau khi biết Diệp Hoài Dao quả thật chính là Minh Thánh, tâm Nguyên Hiến cũng loạn. Hắn phát hiện mình đối với người thân cận nhất trên danh nghĩa này thực tế biết rất ít. Còn về vấn đề hôn ước, hắn căn bản chưa từng suy nghĩ cẩn thận qua.
Giờ phút này đột nhiên Diệp Hoài Dao hỏi đến, hắn nhất thời không biết lên đáp thế nào. Là có hay là không, dường như đều khó để mở miệng nói ra.
Nguyên Hiến dừng một chút, hỏi ngược lại: "Ngươi nói như vậy là có tính toán gì?"
Diệp Hoài Dao nói: "Ta muốn nhắc huynh, hôn ước của chúng ta có liên hệ sâu xa, Nguyên huynh nếu như muốn giải trừ, xin hãy mời Nguyên trang chủ tự mình đến Huyền Thiên Lâu thương nghị, bản thân huynh không thể làm chủ được. Còn giờ khắc này, quan hệ giữa chúng ta vẫn là quan hệ đạo lữ..."
Ý cười trong mắt Diệp Hoài Dao rất sâu, âm cuối bên trong lời nói cao lên, phảng phất như mang theo một loại mê hoặc nào đó. Ma xui quỷ khiến, Nguyên Hiến nhẹ gật đầu.
Diệp Hoài Dao mỉm cười, mũi kiếm khẽ đảo, thu kiếm đang đặt trên cần cổ Nguyên Hiến về, hớn hở nói: "Thừa nhận thì tốt. Cho nên trước khi quan hệ giữa chúng ta chưa được giải trừ, xin Nguyên huynh tuân thủ đức hạnh, chớ có ở trước mặt ta che chở cho người có lập trường trái ngược với ta. Rõ chưa?"
Hóa ra chờ hắn ở chỗ này.
Những năm gần đây, bởi vì thái độ của Nguyên Hiến, không ít người của Huyền Thiên Lâu ngầm tức giận trong lòng, nhưng Diệp Hoài Dao đã chết, bọn hắn cũng không thể bá đạo ngăn cản đạo lữ trên danh nghĩa của Diệp Hoài Dao là Nguyên Hiến cùng người khác kết giao. Bởi vậy, dù có tức giận cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.
Lời nói hôm nay của Diệp Hoài Dao tuy có phần không khách khí, nhưng ngược lại khiến những người khác nghe mà giải hận. Nguyên Hiến nhíu mày, bình tĩnh nhìn về phía Diệp Hoài Dao.
Diệp Hoài Dao hoàn mỹ không một tì vết, đây đã từng giống như một cây gai trong lòng Nguyên Hiến. Nhắc nhở hắn, quan hệ giữa hai người chẳng qua chỉ bắt nguồn từ một cuộc giao dịch quan trọng mà hoang đường, mình ở trước mặt cậu, vĩnh viễn thấp hơn một cái đầu.
Cho nên thời điểm Diệp Hoài Dao còn sống, Nguyên Hiến không có hứng thú đi tìm hiểu xem rốt cuộc Minh Thánh là một người như thế nào. Sau khi Diệp Hoài Dao chết, thậm chí hắn còn cảm thấy như trút được gánh nặng, vội vàng mà làm ra vài hành động phách lối đáng nhẽ không quá hợp thời để chứng minh tự do của mình.
Minh Thánh phong lưu tiêu sái, cao cao tại thượng không thể xúc phạm. Là tình nhân khiến mỗi một người thiếu nữ hoài xuân đều tha thiết mong ước, cũng là đối thủ khiến mỗi một vị kiếm khách nghĩa hiệp nhớ mãi không quên. Ngàn vạn ngưỡng vọng, không thích hợp với Nguyên thiếu trang chủ cũng có tính tình kiêu ngạo như vậy.
Nhưng Nguyên Hiến chưa từng nghĩ tới, Diệp Hoài Dao sẽ lấy một loại phương thức như vậy trở về. Để hắn trong lúc vô tình thấy được một mặt càng giống "người thường" của đối phương.
Tạm thời bỏ xuống hào quang của Vân Tê Quân, lộ ra con người chân thật mà đáng yêu, ngược lại tựa hồ có nhiều hơn một loại tươi mới hấp dẫn khác.
Hắn ý thức được đã quá muộn, hoặc phải nói, hắn chưa từng có suy nghĩ muốn đi hiểu rõ bất kỳ cái gì, tình cảm trong lòng, chỉ có kháng cự.
Hắn kiêu ngạo đã quen, trong lòng chỉ tràn đầy cảm giác phẫn hận khi bị phụ mẫu ruột bán đi. Vì cố gắng bảo vệ tự tôn buồn cười của chính mình, hắn chưa từng cảm thấy có cái gì là không đúng.
Mà mới vừa rồi nhìn thấy Nghiêm Căng nằm trên mặt đất không thể nhúc nhích, Nguyên Hiến đột nhiên ngộ ra được, hắn dường như trông thấy được một bản thân khác. Mặc dù từ trước tới giờ hắn vô cùng chán ghét Nghiêm Căng, chưa từng nghĩ lấy đối phương để so sánh với bản thân.
Nguyên Hiến nhớ tới ánh mắt thờ ơ lạnh nhạt của mình ở bên trong Quỷ Phong Lâm, rồi cả việc Thành Uyên tới thử dò xét hắn nhưng hắn không thèm đếm xỉa tới, thậm chí còn có động tác nâng đỡ Kỷ Lam Anh dậy vừa rồi.
Trái tim khẽ co rút lại, đập loạn trong lồng ngực, đau đớn cùng trống rỗng lan tràn, không cách nào ức chế.
Nguyên Hiến hít sâu một hơi, nói khẽ: "Được, ta đã biết."
Hắn dừng một chút, hai chữ vốn không muốn nói ra lại không khống chế được bật thốt ra khỏi miệng: "Xin lỗi."
Diệp Hoài Dao thuận tay ném một cái, Cô Tuyết chuẩn xác không sai một li cắm vào vỏ kiếm trong tay Yên Trầm: "Ta nhận."
Hai tay Dung Vọng khoanh trước ngực, dựa lưng vào thân cây. Dù sao y đứng khá xa, xung quanh cũng không có ai chú ý đến bên này, vì vậy y không hề cố kỵ, mắt lạnh nhìn một màn trước mắt.
Từ trước đến nay, Dung Vọng cảm thấy bất kể bản thân mình có thân phận gì thì đều không có cách nào nhìn thấu tâm tư của Diệp Hoài Dao.
Y lờ mờ cảm thấy đối phương dường như không phải đặc biệt quan tâm đến Nguyên Hiến, chỉ là có đôi khi thỉnh thoảng sẽ nghĩ tới. Có lẽ cậu...không chán ghét mình như đã nghĩ?
Nhưng càng có khả năng lớn, hai cái trên đều là tự mình đoán bừa, chẳng qua chỉ là mình y gần như điên dại đơn phương một phía mà thôi.
Y không muốn nhìn thấy bộ dáng hai người kia đứng chung một chỗ, chướng mắt, chán ghét, nhưng lại không khống chế được cứ dán mắt nhìn chằm chằm về nơi đó. Vô thức ghi nhớ lại thần sắc, ngữ khí, thậm chí là độ cong khóe môi khi mỉm cười của Diệp Hoài Dao, sau đó ở trong lòng phỏng đoán nghiền ngẫm hết lần này đến lần khác
A, Nguyên Hiến...
Cũng may Diệp Hoài Dao vốn cũng không định nhiều lời với Nguyên Hiến, tránh được tai họa ngầm Ma Quân đại nhân phát điên tại chỗ.
Diệp Hoài Dao thu kiếm, đưa tay ra dấu mời về hướng đường xuống núi, nói: "Nơi này đã không còn chuyện của ba vị. Nguyên huynh, Nghiêm công tử, Kỷ công tử, thỉnh."
Ý tứ của Diệp Hoài Dao được biểu đạt rất rõ ràng, cậu không có tình cảm với Nguyên Hiến, trong âm thầm, Nguyên Hiến nguyện ý như thế nào là chuyện của hắn, nhưng ở trước mặt mọi người, hắn tuyệt không thể làm rơi mặt mũi của Huyền Thiên Lâu.
Triển Du ra hiệu cho người đứng phía sau: "Đi, đưa Nghiêm công tử và Kỷ công tử một đoạn."
Hiếm thấy Pháp Thánh hạ thủ nặng, lại còn đả thương người của Nghiêm gia và Kỷ gia, phải trái trắng đen trong đó, cũng nên nói rõ ràng cho người nhà bọn họ biết. Hành động này của Triển Du, một là vì giải thích cho hai nhà Nghiêm-Kỷ, hai là không muốn để cho Nguyên Hiến lại nhúng tay vào.
Sau khi ba người Nguyên Hiến rời đi, chính là lúc tính toán sổ sách với Trần Tố Môn.
Thảm trạng mới vừa rồi của Nghiêm Căng và Kỷ Lam Anh tất cả mọi người đều thấy, trên mặt đất đằng kia vẫn còn vũng máu lớn nằm trình ình ra đó. Vì vậy, khi Kính Doãn Chân Nhân cảm nhận được Yên Trầm đang nhìn về phía mình, cả người run lên, vẻ mặt cũng biến sắc.
Ông ta lui về phía sau một bước, lại nghĩ tới dù sao mình cũng là chưởng giáo, làm như vậy có phần không thích hợp. Trù trừ giây lát lại thu chân về, nghiêm nghị nói: "Thiếu Nghi Quân, Vân Tê Quân, hai vị..."
Diệp Hoài Dao nói: "Sư ca?"
Cậu từ nhỏ đã chơi chung với Yên Trầm, từ thuở ban đầu gọi ca, về sau chính thức làm lễ bái sư thì đổi thành gọi sư ca. Cả môn phái, cũng chỉ có mình Diệp Hoài Dao gọi Yên Trầm như thế. Ngoại nhân đương nhiên sẽ cảm thấy Minh Thánh và Pháp Thánh hai người đồng chưởng quản môn phái, quan hệ hai bên chắc chắn sẽ không thân, nhưng ngược lại là bọn họ đa tâm. (ý là quan hệ giữa hai người rất tốt)
Yên Trầm nói: "Kính chưởng giáo, hiện tại hai phái chúng ta nên tính toán lại món nợ một chút. Không biết đối với cái chết của Thành Uyên, các vị còn có gì chỉ giáo?"
Kính Doãn Chân Nhân cúi đầu nói: "Thành Uyên bị ma quỷ ám ảnh mê hoặc tâm trí, dám mạo phạm Minh Thánh, bởi vậy mất mạng cũng là...trừng phạt đúng tội."
Lúc này ngay cả cha ruột Thành Uyên Thành phong chủ cũng không dám lên tiếng.
Kỳ thật bọn hắn làm nào lại không biết chuyện này người sai là Thành Uyên. Diệp Hoài Dao gϊếŧ hắn cũng là vì ý nghĩ tự vệ, trước đó chẳng qua là cố ý không để ý tới thôi.
Kính Doãn Chân Nhân tức anh ách trong lòng, lúc trước thời điểm đắc tội với người ta, tất cả mọi người đều có phần. Hiện tại đi nhận lỗi, ngược lại tất cả đều đổ lên trên đầu ông ta! Nhưng cũng không có biện pháp, ai bảo ông ta là chưởng giáo?
Kính Doãn Chân Nhân chần chừ trong chốc lát, sau đó đi đến trước mặt Diệp Hoài Dao, vái chào thật sâu, ăn nói khép nép: "Đã đắc tội nhiều chỗ, mong rằng Vân Tê Quân xem trên phân thượng của Huyền Nhất Chân Nhân, thứ lỗi nhiều."
Ông ta nhắc tới Huyền Nhất Chân Nhân chính là Phong chủ Thái Ninh Phong, Diệp Hoài Dao không cần động đầu não cũng biết đối phương sẽ lợi dụng tầng quan hệ này tới cầu tình, bởi vậy không ngạc nhiên chút nào.
Cậu thậm chí đã sớm nghĩ phải nói gì, mỉm cười nói: "Kính Doãn Chân Nhân nói đúng lắm, có ân tất đền, có thù tất báo, đây vốn là là chí lý thế gian. Lúc trước tiên sư nhặt được ta từ trong đống tuyết mang về nuôi lớn, không thể ăn chùa của tiên sư nhiều năm như vậy được. Nếu như lão nhân gia ông còn tại thế, ta sẽ phù trợ sư tôn lên làm chưởng giáo Trần Tố Môn, cũng coi như trả ơn đoạn ân tình này."
Kính Doãn Chân Nhân: "..." Ông ta còn có thể nói cái gì?
Vẻ mặt ông ta đau khổ, thuận theo Diệp Hoài Dao nói: "Minh Thánh nói đúng lắm. Nếu như Huyền Nhất Phong chủ còn tại thế, ta lý ra nên thoái vị nhượng chức."
Diệp Hoài Dao lại chậm rãi nói: "Đều là người một nhà, bây giờ nói cũng không muộn."
Kính Doãn Chân Nhân vốn cũng là người đa mưu túc trí, biết mượn gió bẻ măng. Lời nói của Diệp Hoài Dao khiến ông ta có chút kinh ngạc, sau đó linh quang chợt lóe, cuối cùng cũng hiểu ý tứ của đối phương.
Ông ta bật thốt lên: "Minh Thánh là muốn thu lấy Trần Tố Môn?"
Diệp Hoài Dao lại cười nói: "Kính chưởng giáo đúng là diệu nhân, biết tâm ý của ta."
Diệp Hoài Dao ý cười chậm rãi, ngữ khí ôn nhu phối hợp với gương mặt anh tuấn dị thường, một chút thờ ơ đều có thể khiến người ta nhìn sai thành thâm tình mười phần. Đáng tiếc, đối diện lại là một lão đầu tử, có chút sát phong cảnh.
Một đệ tử Huyền Thiên Lâu đứng ở phía sau, lặng lẽ nói: "Sư huynh lại hăng hái rồi."
Người bên cạnh hắn lộ ra ý cười vui vẻ, cũng thấp giọng nói: "Lão đầu đó khẳng định chịu không được."
Trong tay Diệp Hoài Dao trống không, cứ cảm thấy có chút không quen, đành chắp hai tay sau lưng, nói: "Hoài Dao ở tại quý phái mười tám năm, mắt thấy Trần Tố Môn ngày càng suy bại, cảm thấy rất là tiếc hận, cũng có ý giúp đỡ một hai. Không biết ý Kính chưởng giáo như thế nào?"
Đối với hành vi của Kính Doãn Chân Nhân, kỳ thật Diệp Hoài Dao có thể lý giải. Giữa bọn hắn không thân cũng chẳng quen, một người là chưởng giáo một phái, một người là tiểu đệ tử không tên tuổi, đương nhiên khi bị nhân vật có gia thế hiển hách như Nghiêm Căng tạo áp lực, Kính Doãn Chân Nhân chọn hi sinh cậu, cũng là lẽ dĩ nhiên.
Chung quy không thể vì một tên đệ tử vô danh tiểu tốt mà làm cho cả Trần Tố Môn kết thù cùng Nghiêm gia.
Nhưng hiểu là một chuyện, đứng trên lập trường của Diệp Hoài Dao, món nợ này không thể xóa bỏ được.
Ý tứ của cậu rất rõ ràng, về sau trong giới tu chân sẽ không còn Trần Tố Môn, càng không tồn tại cái chức vị gọi là chưởng giáo Trần Tố Môn, toàn phái từ trên xuống dưới đều nhập vào dưới trướng Huyền Thiên Lâu.
Quy củ Huyền Thiên Lâu rất lớn, sàng lọc đệ tử chính thức cũng rất nghiêm ngặt. Đối với đệ tử nhân phẩm đoan chính, căn cốt thượng giai mà nói, tuyệt đối là một chuyện tốt. Nhưng còn những đệ tử trước đây chuyên ỷ thế khinh người, về sau sẽ có nhiều thời gian chậm rãi thu thập.
Phương pháp này rất khéo, Trần Tố Môn không thể không ngoan ngoãn nghe lời, dù sao nếu không phục, món nợ cùng Nghiêm Căng hợp mưu hãm hại Minh Thánh... Dù sao đã có vết xe đổ phía trước rồi.
Kính Doãn Chân Nhân ngoại trừ thỏa hiệp thì không có lựa chọn nào khác.
So với Diệp Hoài Dao linh hoạt tùy cơ ứng biến, tính cách Yên Trầm cứng rắn nghiêm túc hơn chút. Kỳ thật Yên Trầm đối với Trần Tố Môn khá là ghét bỏ, nhưng sư đệ đã nói như vậy, Yên Trầm cũng thuận theo cậu.
Mắt thấy hai bên đã thanh toán tốt sổ sách, Diệp Hoài Dao phân phó Triển Du đích thân ở lại xử lý những công việc liên quan đến việc Trần Tố Môn nhập vào phân đà của Huyền Thiên Lâu.
Diệp Hoài Dao thấp giọng nói với Triển Du: "Bên trong Trần Tố Môn có không ít đệ tử lúc trước nói đỡ cho ta, nhất là bên Thái Ninh Phong, đệ có gì chiếu ứng một chút, đừng để người khác ghi hận."
Triển Du nói: "Sư huynh nghĩ chu toàn, còn bận tâm đến bọn họ. Yên tâm đi, ta nhất định sẽ xử trí thỏa đáng cho huynh."
Diệp Hoài Dao cười nói: "Đa tạ Triển lệnh sứ."
Triển Du liếc mắt: "Đừng có dùng giọng điệu đó nói chuyện với ta, tìm huynh mười tám năm, chân đều chạy sắp gãy, đều vì một tiếng cảm ơn này ư. Ta nào có thể bì nổi với Minh Thánh cao quý của chúng ta chứ."
Sư huynh đệ hai người trước kia thường xuyên đấu võ mồm như thế, sau khi nói xong đều nở nụ cười.
Yên Trầm nói: "Đi thôi."
Diệp Hoài Dao cười nói: "Đợi một chút, đệ còn một vị tiểu bằng hữu."
Yên Trầm: "Hửm?"
Diệp Hoài Dao mỉm cười, nhìn về phía Dung Vọng vẫy vẫy tay, gọi y tới, đồng thời giải thích cho đám sư huynh đệ: "Vị tiểu huynh đệ này không phải là người của Trần Tố Môn, nhưng đệ ở trên núi quen biết với đệ ấy, rất hợp ý nhau, muốn mang đệ ấy cùng trở về Huyền Thiên Lâu."
Yên Trầm nghĩ thầm, coi như đem người ở cả ngọn núi này đi cũng không sao cả, vì thế chỉ "ừ" một tiếng.
Dung Vọng ngoan ngoãn đi đến bên người Diệp Hoài Dao. Lúc đi đường, chân trái dường như lơ đãng, giậm một cái không nặng không nhẹ xuống vị trí nào đó trên đỉnh núi.
Yên Trầm nghe Diệp Hoài Dao nói Dung Vọng là bằng hữu, hắn không để ý tuổi tác của y còn nhỏ, thân phận thấp, ngữ khí khi nói chuyện cố gắng thả mềm xuống, lên tiếng chào hỏi với Dung Vọng.
Lúc này ma khí trên người Dung Vọng đã được y tiêu trừ hoàn toàn, không còn lưu lại chút dấu vết. Dù ánh mắt nhạy bén như Yên Trầm hay Diệp Hoài Dao, cũng đều không phát hiện ra nửa điểm dị thường.
Những người khác trong Trần Tố Môn trông thấy một màn này, không khỏi cảm thấy vô cùng hâm mộ.
Bình thường bọn hắn không để tiểu tử này vào mắt, thậm chí còn thường xuyên bắt nạt nó. Kết quả phong thủy luân chuyển, bây giờ thiếu niên nông thôn nghèo khó thoát cái bắt được vận khí lớn. Đã vậy còn được Pháp Thánh và Minh Thánh đối xử như bằng hữu luận giao, ngày sau chắc chắn sẽ lên như diều gặp gió, tương lai tốt đẹp đều nằm trong tầm tay.
Tâm tư linh hoạt hơn thì nhịn không được nghĩ thầm, ngày sau khi đến Huyền Thiên Lâu, mặc dù không được dính chút khí của đại nhân vật, nhưng tìm cách nịnh bợ thiếu niên này, nói không chừng có thể lấy được một chút chỗ tốt.
Yên Trầm vỗ vai Diệp Hoài Dao, nói: "Đi thôi."
Cuối cùng cũng rời khỏi nơi rách nát này, Hà Trạm Dương rất là phấn khơi, xông lên nói: "Sư huynh, sư huynh, bây giờ có phải huynh không thể ngự kiếm đúng không? Để ta cõng huynh!"
Hà Trạm Dương nói rất vội vã, giống như sợ người khác đoạt mất chuyện tốt của mình, sau khi nói xong trực tiếp hóa hình rồng.
Chỉ nghe thấy một tiếng long ngâm vang tận mây xanh, một con bạch long xinh đẹp xuất hiện tại vị trí Hà Trạm Dương vừa đứng.
Giống như muốn khoe sự tiến bộ mấy năm nay của mình cho sư huynh xem, hắn diễu võ giương oai xông lên xoay một vòng giữa không trung, vảy rồng dưới ánh mặt trời sáng lấp lánh, quả nhiên là uy phong lẫm liệt, khiến không ít đệ tử Trần Tố Môn nhìn mà trợn tròn mắt.
Hà Trạm Dương dừng lại trước mặt Diệp Hoài Dao, nhoài thân thể to lớn của mình xuống thấp, ra hiệu cho Diệp Hoài Dao ngồi lên trên lưng mình. Thế này so với được người khác ngự kiếm mang theo thì thoải mái hơn nhiều.
Diệp Hoài Dao cười nói: "Đa tạ thịnh tình của sư đệ, vậy ta xin mạo phạm."
Diệp Hoài Dao không trèo lên luôn mà quay đầu đẩy nhẹ lưng Dung Vọng phía sau: "A Nam, đệ lên trước đi."
Kỳ thật để người khác ngự kiếm mang theo A Nam cũng không phải không thể. Chẳng qua tính Diệp Hoài Dao từ trước đến nay khá cẩn thận, cậu nhớ tới tính cách quái gở hướng nội của A Nam, không đi theo bên cạnh cậu đại khái đệ ấy sẽ không được tự nhiên. Cho nên cũng không vì trùng phùng với người thân mà sơ suất không để mắt đến "người bạn mới" này.
Dung Vọng sao lại không đoán được suy nghĩ của Diệp Hoài Dao, trong lòng bỗng dưng lóe lên một tia ôn nhu, thoáng hòa tan một chút cảm giác đau khổ cầu mà không được lúc nào cũng vây quanh y. Dung Vọng trầm mặc nhẹ gật đầu, ngoan ngoãn ngồi lên lưng Hà Trạm Dương.
Hà Trạm Dương có chút khó chịu. Không phải bởi vì tiểu tử này ngồi lên lưng hắn, mà là sư huynh xa cách đã lâu thế mà lại có "đối tượng quan tâm mới", khiến hắn có cảm giác tủi thân vì bản thân bị thất sủng.
Hắn nhịn không được quơ nhẹ cái đuôi, thân thể cũng theo đó hơi rung động.
Dung Vọng nhịn không được ở trong lòng cười "ha ha" mấy tiếng. Hà Trạm Dương chính là cái dạng này, lúc hắn còn ở thời kỳ ấu long chỉ lớn hơn sợi dây thừng một tý, luôn thích dính lấy Diệp Hoài Dao, bình thường làm người cũng rất ngang ngược.
Rõ ràng là rồng, thế nhưng trên người giống như có nhiễm gen chó, ngoại trừ Diệp Hoài Dao, tên gia hỏa này gặp ai cũng cắn. Dung Vọng trước kia từng cùng hắn ganh đua tranh giành tình cảm không ít lần.
Nếu như đặt ở trước kia, hai bên có thể đã bắt đầu xông vào động thủ rồi. Nhưng bây giờ có Diệp Hoài Dao bên cạnh, bản thân lại có ưu thế ngoại hình, Dung Vọng đương nhiên sẽ không ngốc như thế nữa.
Y chỉ cúi đầu, khuôn mặt nhỏ để hợp với hoàn cảnh mà trở nên trắng nhợt, nắm thật chặt vảy rồng của Hà Trạm Dương.
Hà Trạm Dương: "..."
Diệp Hoài Dao đỡ Dung Vọng, nói: "Chậm một chút, không cần phải sợ."
Hà Trạm Dương càng tức giận hơn: "... Tiểu tử, ngươi đừng có nắm vảy của ta, ngứa chết rồi!"
Dung Vọng "không biết phải làm sao", vội vàng buông tay ra, Diệp Hoài Dao cười nói: "Đệ ôm eo ta đi."
Diệp Hoài Dao sờ nhẹ sừng của Hà Trạm Dương một cái: "Sư đệ, chớ cùng hài tử nháo loạn, cất cánh thôi."
Hà Trạm Dương hậm hực hừ hừ hai tiếng, phóng người lên.
Hắn mặc dù ầm ĩ, nhưng thực ra cũng sợ làm người ta té, vì vậy lúc bay cố gắng vừa vững vừa nhanh. Dung Vọng chỉ cảm thấy dưới thân đột nhiên bay vọt lên, cả người trong nháy mắt đã bị vây bên trong những đám mây trắng.
Y không thèm để ý đến xung quanh chút nào, vì trái tim trong ngực như đang nổi trống thùng thùng. Cho dù đằng vân giá vũ, cũng mảy may không đuổi kịp trái tim đang rung động mà câu nói "Đệ ôm eo ta" của Diệp Hoài Dao mang lại.
Cưỡi mây đạp gió
Y... Có thể chứ?
Dung Vọng chần chừ giơ tay lên, vươn gần về phía thân thể Diệp Hoài Dao. Trong lòng y rõ ràng đối với loại đụng chạm quang minh chính đại này cực kỳ khát vọng, nhưng tay lại chậm chạp không dám đặt xuống.
Tâm tình y vô cùng phiền não, nhiều năm qua cầu mà không được, bao nhiêu lần cùng cậu gần trong gang tấc, nhưng lòng hai người lại xa cách thiên nhai.
Diệp Hoài Dao không biết thân phận chân thật của y mới có thể thân thiết với y như thế. Đối với người này, y không dám chạm, cũng không thể chạm vào.
Không chỉ bởi vì ở trước mặt đối phương, cảm giác tự ti cùng cẩn thận đã ăn sâu bén rễ vào lòng y. Còn bởi vì y sợ hãi tất cả ôn nhu dịu dàng không nên có khắc chế ở bên trong sẽ vỡ đê, khiến cho bản thân y trầm luân trong đó, khó lòng nhẫn nại.
Có sai lầm, phạm qua một lần cũng đủ để hối hận cả đời.
Loại đau đớn khổ sở quen thuộc kia lại một lần nữa chạy chậm lên não. Nhưng vào đúng lúc này, một cái tay vươn đến, không e dè bắt lấy cánh tay đang muốn thu về của Dung Vọng.
Diệp Hoài Dao hơi nghiêng đầu nói: "A Nam, làm gì vậy? Nhanh ôm chặt lấy, nếu không chút nữa mà rơi xuống thì sẽ thành bánh thịt đấy."
Sợi tóc của cậu vũ động trong gió, quần áo bay phất phới, ở phía trên không trung cao vạn trượng, vô cùng tự nhiên kéo tay y, cùng với...trái tim lung lay sắp đổ.
Cuối cùng Dung Vọng vẫn ôm lấy eo Diệp Hoài Dao, sau đó yên lặng nắm chặt hai tay, nhắm mắt lại.
Sau khi chắp tay đưa mắt nhìn theo thân ảnh các sư huynh đệ đi xa, Triển Du lấy lại tinh thần, dẫn theo một vài đệ tử bị lưu lại đi xử lý chuyện kế tiếp. Nhìn một vòng đám người Trần Tố Môn phía dưới, Triển Du cười như không cười nói:
"Các vị, muốn gia nhập Huyền Thiên Lâu, điều kiện quan trọng nhất là tôn kính Pháp Thánh và Minh Thánh. Lấy danh sách đến, triệu tập toàn gia đệ tử, chúng ta trước tiên đem người trước đó mạo phạm qua Minh Thánh thu thập một chút."
Hắn vừa dứt lời, dưới chân đột nhiên chấn động, mơ hồ còn nghe thấy một trận tiếng động "rắc rắc" vang lên. Triển Du phản ứng cực nhanh, vội vàng cao giọng quát: "Lên kiếm!"
Hắn quát lớn, đồng thời cả người đã ngự kiếm mà lên, lăng không vung tay tạo ấn, một lồng ánh sáng đem các đệ tử không biết ngự kiếm bao lại.
Lập tức, một màn kinh người xảy ra, cả tòa núi Trần Tố trong nháy mắt bị phong hóa, ầm ầm đổ sụp xuống, liên đới đến tất cả cung điện đứng sừng sững mấy trăm năm trên núi đều hóa thành khối đá vụn.
Trong nháy mắt, đỉnh núi nơi bọn họ vừa rồi còn đứng, cứ như vậy dưới con mắt mở trừng trừng của mọi người mà bị san thành bình địa.
Mặt đất rung động, một tiếng cười từ giữa không trung truyền đến: "Ha ha, chúc mừng Trần Tố Môn từ đây hợp phái, một bước lên trời. Bổn tọa tặng phần đại lễ chúc mừng, các vị hài lòng chứ?"
------
Ngay một chương như đã hẹn
Việt Nam vô địch