Toàn Năng Khí Thiếu

chương 114: một vạn cũng không ăn nổi!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tần Xuyên không muốn quản xem bọn đang làm gì, cầm lấy vạn tiền mặt kia nhét vào miệng của Hậu Lượng.

- Nếu mày thích tiền thế thì ăn hết vạn tiền mặt này đi!

- Hả?- Hậu Lượng mặt trắng bệch,- Ăn …. Ăn hết?

Tần Xuyên gật đầu:

- vạn đại biểu cho cái chân chó của mày, còn là vạn là cái của quý kia, ăn thiếu tờ nào thì mày tự biết hậu quả rồi đấy!

Hậu Lượng nhìn đồng tiền trước mặt, không dám há miệng, cắn chặt răng, không ngừng lắc đầu.

Tần Xuyên thở dài, đột nhiên nắm lấy một cánh tay của Hậu Lượng, dùng lực bóp mạnh các ngón tay của y!

- Rắc rắc!

Các khớp tay của y đã bị Tần Xuyên bóp nát.

- Aaaaa…

Hậu Lượng đau điếng người,hét lên thảm thiết ti máu hiện rõ trong mắt y, mồ hôi lạnh vã ra khiến tóc y bết dính lại với nhau.

Tần Xuyên cầm xấp tiền đưa đến trước miệng y:

- Có ăn hay không?

- Tôi ăn …. Tôi ăn …

Lúc này Hậu Lượng vô cùng sợ hãi, sợ rằng hắn ta sẽ lập tức giết y, người trước mặt y hiện giờ chẳng khác nào một con dã thú, trong mắt hắn còn có một màn sương mù màu đen dị thường.

Hậu Lượng không biết rằng có phải y đã bị ảo giác hay không, tóm lại, y rất sợ, ngộ nhỡ hắn ta phế mất của quý của y, vậy thì nửa đời còn lại y chẳng phải sẽ sốn không bằng chết hay sao!!

Hậu Lượng há miệng, bắt đầu nhai tiền, cố sức nhai nuốt. Ăn được cái thú này thì đúng không phải là người, vừa mới chạm vào lưỡi thôi đã muốn nôn hết ra.

Đến khi mớ ăn được non / Hậu Lượng đã nôn hết toàn bộ các thứ trong dạ dày ra.

- ọe!

Tần Xuyên phải né rất nhanh, thiếu chút nữa thì đã hứng chọn toàn bộ bãi nôn của Hậu Lượng rồi.

Hậu Lượng ngã rạp xuống đất, vừa vặn úp mặt lên bãi nôn của mình, tay đau đến chết đi sống lại.

Người bên ngoài nhìn thấy Hậu Lượng nằm rạp trên đất, nước mắt nước mũi giàn dụa, trên người toàn là bãi nôn, cai nấy đều cảm thấy buồn nôn.

Tôn Vĩ lúc này không dám lên tiếng, gã phát hiện ra Tôn gia đại thiếu gia gã không có chút tác dụng nào, chỉ sợ rước họa vào thân.

Đường Vi lại rất tốt, cô thấy cảnh này rất kích thích, có điều Chu Phương Ngữ lại không chịu được cảnh này, phải quay đầu đi chỗ khác, không dám nhìn nhiều.

- Ta thấy ngươi cũng không có thích tiền lắm thì phải, có vạn cũng không ăn nổi!

Tần Xuyên liền ném hết hỗ tiền còn lại lên người Hậu Lượng.

Đúng lúc này, có tiến bước chân ồn ào ngoài cửa.

Một người đàn ông da ngăm đen, tóc cuộn, đeo một dây xích lớn, dẫn theo mấy người vệ sĩ hung hãn đi từ bên ngoài vào.

Người tóc vàng tên Mike kia liền nở một nụ cười đắc ý, bên phía y, nhất định đã có mật báo.

- Đường chủ! Chính là mấy tên nhãi kia! Vừa rồi mới vào cửa đã đánh người của chúng ta, hiện giờ … Ối! Anh Lượng, sao lại bị đánh thành thế này!

Mike hốt hoảng.

Người đàn ông trung niên liếc mắt nhìn người Tần Xuyên, chỉ khi nhìn thấy Đường Vi, thì có chút giật mình, nhưng dưới ánh đèn lờ mờ, không nhìn thấy rõ.

Y lớn tiếng quát:

- Các ngươi cũng to gạn thật, dám đến đại bàn bang Tứ Hải làm loạn, muốn chết hay sao?

Hậu Lượng nằm trên đất, nhìn thấy người của bang Tứ Hải đã đến, cuối cùng y cũng có hi vọng bội kêu gào:

- Sử đường chủ, mau bắt bọn chúng lại! mấy người canh gác kiểu gì vậy!?

- Hầu công tử yên tâm, mấy kẻ này không chạy thoát được đâu!

Nghe thấy Sử đường chủ nói vậy, Tôn Vĩ và Mã Kim Bằng vừa sợ hãi vừa vui, xem ra mấy người bang Tứ Hải này đã không nhìn thấy bọn họ.

Sử đường chủ hừ lạnh, hất tay một cái, ra hiệu cho mấy tên vệ sĩ động thủ.

Thế nhưng Đường Vi đột nhiên tiến lên, đến chỗ có sánh sáng, sắc mặt nghiêm túc nói:

- Sử lão lục, ông không biết tôi sao?

Vừa nghe đến cái tên “Sử lão lục” này, Sử đường chủ không khỏi giật mình, đã rất lâu rồi, không có ai gọi ông ta như vậy, đây là cái tên mà các đại ca thường gọi khi ông ta vẫn chưa lên làm đường chủ.

Ông ta vội vàng ngăm mấy tên vệ sĩ kia lại, cẩn thận nhìn kỹ Đường Vi, mấy giây sau, sắc mặt liền thay đổi.

- Đường …. Đường đại tiểu thư!

Đường Vi khẽ gật đầu cười:

- Không ngờ ông đi theo chú Vương lăn lộn bao lâu, nay đã thành đường chủ, rồi, cũng rất oai phong đấy! Ông muốn bắt tôi sao?

Sử lão lục đột nhiên nhớ ra, Đường Vi đã về nước mấy năm rồi, nhưng ông ta vẫn chưa gặp mà thôi.

Thế nhưng nghe ngóng được ở trong bang, bối cảnh Đường gia vẫn rất gh gớm,ngay đến bang chủ Vương Chấn Thiên cũng vẫn luôn dặn dò mấy tâm phúc của mình rằng nếu gặp phải Đường Vi thì phải cẩn thận, không được phép sơ suất!

Tuy không biết là do nguyên nhân gì, cũng có thể là do Sử lão lục có xuất thân là đàn em trong Bang Đông Hải của Đường gia, mà ông ta có một bản năng kính sợ khi nhìn thấy Đường Vi.

- Đại tiểu thư à, lão lục tôi trước mặt cô chẳng qua chỉ là một nhân vật tép riu, nào dám bất kính với cô! Vừa rồi là tôi không nhìn rõ, là tôi có mắt như mù! Là tôi không phải, mong tiểu thư thứ tội…

Vẻ mặt hung ác của Sở lão lúc đã biến đây mấy thay vào đó là thái độ khép nép, tươi cười niểm nở.

Mike đứng bên nghe thấy đường chủ nói vậy, vẻ mặt đắc ý liền chuyển sang thấp thỏm không yên, dò hỏi:

- Đường chủ, cô ta la ai vậy?

- Con mẹ nó, thằng ngu nhà máy! Đường đại tiểu thư mà cũng không nhận ra sao? Hại tao thiếu chút nữa là phạm tội bất kính rồi!

Đúng lúc Sử lão lục đang thiếu chỗ trút giận,liền tát cho Mike một cái ngã lăn ra đất.

Mike rên lên đâu đớn, ôm mặt ngồi trên đất khóc thầm. Lúc này y mới nhớ ra, lúc nãy Đường Vi có nhắc đế địa vị y thấp kém, không có tư cách gọi điện cho Vương Chấn Thiên…. Hóa ra … Tất cả đều là thật!

Mọi người ở đây đều vô cùng sợ hãi, đường đường là một đường chủ của bang Tứ Hải, mới đó còn rất oai phong, vậy mà vừa mới gặp Đường Vi thì lại khúm núm chẳng khác nào chuột thấy mèo.

Không ngờ cô gái này lại lợi hại đến vậy, ngay đến bang Tứ Hải cũng phải nể phần!

Hậu Lượng mới có chút hi vọng đã bị dập tắt, giống như rót từ trên trời cao xuống địa ngục, mặt bí xị.

Người con gái đi bên cạnh Tần Xuyên đã lợi hại như vậy, vậy tên Tần Xuyên kia nhất định khỏi phải bàn rồi!

Chu Phương Ngữ nhìn Đường Vi, ánh mắt lấp lánh, không ngờ rằng Đường Vi lại có bối cảnh thần bí như vậy!

Tần Xuyên không để ý đén mấy người mới đến, liền đi đến trước mặt Mã Kim Bằng, tóm lấy cổ áo của gã cười nói:

- Ảnh của anh vẫn còn trong tay tôi, đừng có quên!

Mã Kim Bằng bị dọa sợ lạnh run, ảnh chụp gã đái ra quần ở sở cảnh sát, gã vẫn luôn cánh cánh trong lòng.

- Tôi.. tôi biết, Tần tiên sinh có gì cứ nói, anh muốn tôi làm thế nào?

Tần Xuyên cười nham hiểm:

- Anh là cảnh sát, trừng trị tội phạm thế nào còn đợi tôi dạy hay sao? Tất nhiên là bắt tên chủ xe gây chuyện này đến cục cảnh sát, dù gì thì hắn ta cũng đã phạm pháp mà!

- Chuyện này ….

Mã Kim Bằng vẻ mặt đau khổ, gã và Hậu Lượng cũng coi như bạn nhậu, nếu như bây giờ trước mặt mọi người bắt y lại thì chẳng khác nào gây thì kết oán với y.

Tần Xuyên thấy Mã Kim Bằng hơi do dự liền đá mạnh vào giữa hai chân của Hậu Lượng!

Á á!!!!

Hậu Lượng lập tức cảm nhận được “bi” của y đã vỡ nát. Tiếng kêu thảm thiết nghe như giọng mấy tên thái giám

- “Bi” của tôi! “Bi” của tôi! Đau quá! Aaaaa….

Tần Xuyên từ từ nói:

- Cảnh sát Mã, anh cứ do dự thêm giây, tôi sẽ đạp y môt cái, tiếp theo tôi nên đạp chỗ nào thì phải đây?

Hậu Lượng đau đơn lăn lộn trong đống nôn, nghe nói thế liền gào lên:

- Lão Mã, mau bắt tôi đi! Mau bắt tôi đến cục cảnh sát đi! Tôi không muốn chết!

Lúc này, Hậu Lượng lại chuyển sang cầu xin hãy bắt y.

Mọi người ở đây nhìn thấy cảnh tượng này ai nấy đều phá lên cười. Trên đời này thật có quá nhiều chuyện lạ! Có người lại khóc lóc van xin người ta bắt mình đến cục cảnh sát!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio