- Anh rể nói gì với hắn vậy? Gì mà thần thần bí bí vậy, em cũng muốn nghe!
Liễu Tiên Tiên không nhịn được, hỏi.
Tần Xuyên thản nhiên xua tay:
- Ngoan nào, người lớn nói chuyện, trẻ con đừng làm rộn.
Liễu Tiên Tiên tức giận đến nỗi mặt xụ xuống như cái bánh bao chiều, hai tay chống nạnh, bộ ngực trắng trẻo rung rinh.
- Hừ! Em không phải trẻ con! Lên mặt cái gì!
Liễu Hàn Yên hơi nhíu mày, cô nhận thấy, dường như chồng của mình còn có rất nhiều điều đáng để tìm hiểu.
Nếu một người bình thường nói với Brooke bằng giọng điệu như vậy, nhất định y sẽ cho rằng người đó đang khoác lác, nói hươu nói vượn, hoặc lừa đảo.
Nhưng Tần Xuyên là người mà ngay cả hai cha con nhà họ Ôn đều muốn nịnh bợ, cho nên trong mắt Brooke, chắc chắn không phải hắn nói liều, dù sao thân phận đã biểu lộ rõ ràng như vậy rồi.
Y cho rằng Tần Xuyên là một bác sĩ có y thuật xuất sắc, mà người càng có tiền thì càng sợ chết, nhất định hai cha con nhà họ Ôn cần Tần Xuyên xem bệnh cho họ, cho nên mới tôn trọng hắn như vậy.
- Tiên sinh, thật sự là rất cảm tạ ngài, không biết việc điều trị cần những thứ gì? Tôi lập tức cho người chuẩn bị, hoặc là cần bao nhiêu thời gian? Hay là…đợi lát nữa tôi hết giờ làm sẽ tới tìm ngài?
Brooke vội hỏi.
Tần Xuyên muốn làm y bớt nóng vội:
- Trước tiên ông hãy nói hóa đơn có miễn phí hay không?
- Hóa đơn của ngài đã được Ôn lão tiên sinh thanh toán rồi, vừa rồi tôi muốn báo cho ngài biết, số tiền hơn một vạn đó, ngài không cần thanh toán…
Brooke nói.
- Cái gì?!
Tần Xuyên thật sự hận không thể đánh cho mình một bạt tai, đúng là quá ngốc! Hai cha con nhà họ Ôn đã gặp mình rồi, nhất định là vội vội vàng vàng trả tiền giúp hắn rồi!
Dù sao Ôn Văn Viễn không phải kẻ ngốc, làm sao có thể bỏ qua cơ hội tốt nịnh bợ hắn chứ?
- Tiên sinh, ngài định trị liệu cho tôi như thế nào? Tôi rất sốt suột…
Brooke phấn khởi.
Tần Xuyên tức giận, trợn mắt lên:
- Ông nên đến bệnh viện từ từ khám đi, coi như vừa rồi tôi chưa nói gì!
Tần Xuyên đứng đứng dậy, hăm hở vung tay:
- Đi thôi! Bà xã, em vợ, xong rồi!
Phía sau, mặt Brooke đờ ra, thầm than, người này cũng quá thực dụng đi! Chân tình trên đời này đi đâu mất hết rồi?
- Tiên sinh, ngài chờ một chút! Vậy bệnh của tôi phải làm sao đây?
Thái độ vốn dè dặt và nhã nhặn của Brooke, trở nên hơi đáng thương.
Tần Xuyên bất đắc dĩ, đành phải vận Hỏa Liên chân chí trong tay, nhanh như chớp đưa chân khí vào mấy huyệt đạo quanh ngực của Brooke.
Brooke cảm thấy ngực ấm lên và dễ chịu, thật sự là hết sức kỳ diệu.
Tần Xuyên lại rút một cây bút trước ngực Brooke, lật tờ hóa đơn lại, nhanh chóng viết ra một đơn thuốc.
Dù chữ Tần Xuyên viết là hành thư, được viết một cách tùy tiện, nhưng hai chị em nhà họ Liễu nhìn thấy, vẫn giật mình.
Chữ hắn như hành vân lưu thủy, như sóng dậy Trường giang, lại cứng cỏi như tùng bách, đầy khí thế nhưng không kém phần thanh tú.
Nhìn như thế nào cũng thấy chữ này do người có nội hàm và có văn hóa viết ra, so với hành vi cử chỉ của Tần Xuyên thì…khác nhau một trời một vực!
Tần Xuyên viết đơn thuốc đặc kín tờ giấy, đưa cho Brooke:
- Trong một tuần, có lẽ tim của ông không có gì bất ổn, dùng toa này đi hốt thuốc, mỗi ngày uống ba lần, sau một tháng, tim của ông sẽ khôi phục bình thường. Nếu không biết cách sắc thuốc, đến hỏi bác sĩ Đông y.
Brooke lộ vẻ cảm kích, liên tục gật đầu:
- Cảm tạ tiên sinh, hoan nghênh lần sau lại ghé tiệm chúng tôi! Lại cho tôi có cơ hội được báo đáp ngài.
Tần Xuyên xua xua tay, cùng hai cô gái rời khỏi nhà hàng, cái nơi làm “bẽ mặt” này, hắn không muốn trở lại làm gì.
Trên đường đi tới bãi đậu xe, cô em vợ líu lo nói chuyện không ngừng.
- Anh rể, anh luyện viết thư pháp từ nhỏ sao?
Liễu Tiên Tiên không kìm được, hỏi.
Tần Xuyên thầm nghĩ, luyện cái khỉ mốc, viết chữ mà cũng cần phải luyện ư? Cứ thấy kiểu chữ của nhà thư pháp nào đẹp, liền bắt chước viết theo là xong ngay ấy mà?
Nhưng trước mặt cô em vợ, đương nhiên mình phải thổi phồng lên một chút, kẻo cô bé lại xem thường mình.
- À, anh cũng viết Lan Đình Tự () ba nghìn tám trăm lần, mất bao nhiêu thời gian!
Tần Xuyên làm ra vẻ tùy ý nói ra, tay vuốt vuốt tóc.
Nào ngờ Liễu Tien Tiên chớp chớp mắt, hỏi:
- Lan Đình Tự là cái gì? Có phải giống như học sinh tiểu học bị phạt chép bài thật nhiều lần không? Anh rể, anh thật là chăm chỉ!
Mặt Tần Xuyên xị xuống, nhất định là con bé này nó cố tình chơi khăm mình đây, lại có thể trêu đùa được rồi hả!?
Liễu Hàn Yên lại như có điều suy nghĩ, nói:
- Vừa rồi anh xem bệnh cho người kia hả?
- Coi như là vậy đi, tim ông ta có chút vấn đề, anh chữa bệnh giúp ông ta, để ông ta miễn phí cho chúng ta.
Tần Xuyên không muốn nói thật, số tiền đó là do Ôn Văn Viễn thanh toán thay mình.
- Chân khí và y thuật của anh đều rất đặc biệt, anh học được chúng ở Thanh Liên môn sao?
Đối với với mấy chuyện này, Liễu Hàn Yên càng quan tâm hơn.
Tần Xuyên gật đầu, nếu không thì có thể học ở đâu cơ chứ?
- Lạ thật, nếu vậy, Thanh Liên môn cũng không phải tệ, nhưng không hiểu vì sao môn phái này lại không có tiếng tăm gì trong giới võ học?
Liễu Hàn Yên thắc mắc.
Tần Xuyên cười hì hì:
- Chính là vì Thanh Liên môn cũng giống như anh, đều rất khiêm tốn, cái hay dồn cả vào bên trong, tuy ruộng khoai trông không đẹp, nhưng củ lại to!
Hắn vừa dứt tiếng, hai chị em nhà họ Liễu đều im lặng, hiển nhiên là đang thầm trợn mắt há mồm.
Tần Xuyên xấu hổ ho khan một tiếng, phản ứng như thế này đúng là không phối hợp chút nào!
Đúng lúc này, từ phía trước có một thiếu nữ mặc váy ren phồng đi tới, phía sau cô là hai vệ sĩ đeo kính râm.
Tần Xuyên nhận ra, hai vệ sĩ này đều là hậu thiên võ giả, người bình thường tuyệt đối không thể thuê được.
Dung mạo thiếu nữ khá thanh tú, trang phục cho thấy cô bé cố ý ăn mặc như vậy để trông có phần già dặn, nhưng vẫn không che giấu được sự non nớt của mình.
Liễu Tiên Tiên vừa nhìn thấy thiếu nữ kia, lập tức nhíu mày, lộ vẻ rất xem thường.
- Ơ, chẳng phải là Liễu Tiên Tiên “Bò sữa nhỏ” đó sao?
Cô bé kia vừa mở miệng, đã cười khanh khách, hỏi với vẻ châm chọc.
Bò sữa nhỏ?
Tần Xuyên nghe gọi như vậy, không khỏi vui vẻ, đưa mắt nhìn bộ phận “hùng vĩ” kia của cô em vợ, thầm gật đầu, tên đặt rất hay, rất có ý vị!
- Hừ! Tớ còn tưởng là ai chứ! Ra là Thái Bình Công Chúa!
Liễu Tiên Tiên làm mặt quỷ.
Hai cô bé này rõ ràng là bạn cùng lớp ở Đại học Đông Hoa, xem ra là không hợp nhau.
Tần Xuyên nghe vậy, không khỏi nhìn về phía ngực của cô bé kia, chỗ đó được một đám ren dún che phủ, thì ra là…phẳng lì như sân bay!
Thảo nào hai nhóc con này không hợp nhau, tương phản rõ rệt đến mức đối lập luôn! Một bên là dáng người nở nang, một bên là bộ ngực phẳng lì, một bên là vẻ mặt thành thục, một bên là tướng mạo non nớt!
- Mày nói ai là Thái Bình Công Chúa hả con tiện nhân kia?! Mày mới là con heo mập tham ăn! Ăn tạp cho cố vào rồi nhồi hết vô cặp ngực!
Cô bé kia ghét nhất là bị chê ngực phẳng, thở hổn hển đáp trả.
Liễu Tiên Tiên kiêu ngạo ngẩng đầu:
- Gầy đét như một que diêm ấy! Sao? Sốt ruột thì đi nốc sữa bò, ăn đu đủ đi nha! Ê, ra đường không sợ gió thổi bay à?
Tần Xuyên thấy hai cô bé như sắp lao vào đánh nhau đến nơi, không khỏi đưa mắt nhìn Liễu Hàn Yên.
- Bà xã, em không khuyên can em gái sao? Em vợ cũng bị người ta sỉ nhục, bị mắng là “đồ tiện nhân” () kìa!
() Lan Đình Tự: còn gọi là Lan Đình Tập Tự, tác phẩm nổi tiếng của Vương Hi Chi ( – ), nhà thư pháp nổi tiếng thời Đông Tấn, được người đương thời gọi là “Thư thánh”. Mùa hè năm , ông cùng một số nhà văn, nhà thơ tụ tập ở núi Cối Kê tại Lan Đình tránh nắng, cùng nhau uống rượu và làm thơ. Khi đó Vương Hi Chi cao hứng, lấy bút lông chuột viết lên giấy lụa, thuật lại sự kiện đó. Bài viết đó chính là Lan Đình tập tự, một đỉnh cao của nghệ thuật viết thư pháp, được ví là “Thiên hạ đệ nhất hành thư”, mà đến ngàn năm sau hậu thế vẫn phải nghiêng mình nể phục.
() Nguyên văn “小贱人” tức “tiểu tiện nhân”, từ này cũng có nghĩa là…con đĩ nhỏ, nhưng như vậy thì nghe nặng quá!