- Tiểu Nhu cẩn thận!
Phản ứng của hắn rất nhanh, thân thể đột ngột rời ghế, ôm cổ Diệp Tiểu Nhu, từ chỗ ngồi tránh sang một bên, vừa vặn tránh được cú nện đó của Vương Đại Hải.
Biểu tình của Tần Xuyên nhanh chóng trở nên lạnh lùng, không ôn hòa như lúc vừa rồi nữa, ánh mắt sắc bén nhìn Vương Đại Hải.
May mà Diệp Tiểu Nhu không bị thương, nếu không cho dù gặp phải phiền toái thì hắn cũng sẽ ra tay dạy dỗ đối phương.
Vương Đại Hải cảm thấy hoa mắt, người bỏ chạy sang một bên khiến gã vồ ếch hụt.
Khi gã quay lại, nhìn thấy Tần Xuyên ôm Diệp Tiểu Nhu, ánh mắt rơi vào tay Tần Xuyên, thở hổn hển mà rống lớn:
- Mau bỏ tay của mày ra! Hai lúa!
Tay?
Tần Xuyên sửng sốt, đột nhiên ý thức được tay của mình đang để ở một vị trí mềm mại co dãn, giống như đậu hũ non vậy.
Lại cúi đầu, chứng kiến vẻ ướt át kiều diễm cảu Diệp Tiểu Nhu, hai mắt trong veo như nước, xấu hổ mà cúi đầu.
Tuy rằng Tần Xuyên rất không nỡ vứt bỏ cảm xúc lúc này, nhưng trong tiếng cười xấu xa của đám người xung quanh, vẫn đành bỏ tay ở mông Diệp Tiểu Nhu ra.
- Tiểu Nhu Nhu, em biết là anh rất thuần khiết, đây chỉ là một chuyện hiểu lầm.
Tần Xuyên biết rõ kỳ thực Diệp Tiểu Nhu rất bảo thủ, hơi ăn chút đậu hũ thì được, nhưng sờ mông thì đã vượt qua điểm giới hạn.
- Ừm, em biết.
Giọng Diệp Tiểu Nhu nhỏ như muỗi bay vo ve, tim đập thình thịch.
Vương Đại Hải tức giận vô cùng, chỉ huy hai tên tiểu đệ:
- Còn thất thần làm gì vậy? Đánh nó cho tao!
Đúng lúc hai tên tiểu đệ xoa tay, định xông lên đánh nhau thì từ cửa ra vào tiệm Internet truyền vào một giọng nữ rất dễ nghe, mang theo vẻ lười biếng…
- Đang muốn đánh ai vậy?
Một bóng dáng xinh đẹp đi vào khiến không ít con trai phải chăm chú nhìn vào, trong quán lập tức an tĩnh lại.
Nếu như nói Diệp Tiểu Nhu là một đóa sen tươi mát động lòng người giữa trời hè nóng bức, vậy cô gái này giống như một bông hồng đỏ rực nở rộ trong đêm yên tĩnh, ưu nhã mê người, mang theo một hơi thở thần bí khiến mọi người khó mà kháng cự cảm giác muốn tìm hiểu sâu vào nội tâm của cô.
Cho dù đi giày bằng thì cũng cao m, cô gái này mặc một bộ áo liền quần màu đỏ, kết hợp với chiếc áo khoác trắng ở ngoài lộ ra vẻ thanh nhã. Đôi chân thon dài không tì vết lộ ra ở dưới, có thể hút hồn người khác.
Mái tóc ngang vai đen nhánh hơi xoăn mang lại cảm giác dịu dàng, khuôn mặt xinh đẹp chỉ trang điểm nhẹ, dung mạo tương xứng với Diệp Tiểu Nhu nhưng lại thành thục hơn vài phần.
Cô ta còn dắt tay một thiếu niên, cùng nhau đi vào.
- Tiểu thư Đường Vi?
Vương Đại Hải không nguyện ý, xoay người lại:
- Tôi đang thu thập một thằng nhãi không biết tốt xấu, Đường tiểu thư nên…
Không đợi gã nói xong, Đường Vi nắm tay thiếu niên thanh tú biểu lộ có phần chất phác đi tới trước mặt Tần Xuyên.
- Tiểu Xuyên Xuyên, chị đây muốn đi ngân hàng một chuyến, nhờ cậu chăm sóc tiểu Nghị một chút, chờ xế chiều tôi sẽ đón nó về.
Giọng Đường Vi ngọt ngào như mật ong, khiến người nghe như muốn tan chảy.
- Chị Đường, nói với chị bao nhiêu lần rồi, đừng gọi em như vậy, sẽ khiến người hiểu lầm đó.
Vẻ mặt Tần Xuyên bất đắc dĩ, nhưng vẫn đưa tay kéo thiếu niên kia tới bên cạnh mình.
Đôi mắt dễ thương của Đường Vi trừng lên nhìn hắn:
- Chúng ta đã quen thuộc như vậy, đừng thẹn thùng mà.
Tướng mạo hại nước hại dân, ánh mắt lại hấp dẫn người như vậy khiến cho không ít giống đực xung quanh phải nuốt nước miếng ừng ực.
Nhưng Tần Xuyên rất tích cực nói:
- Tôi biết tôi đẹp trai lịch sự, tiêu sái anh tuấn. Đẹp trai thì thôi, nhưng chị cũng không thể làm bẩn sự trong sạch của tôi chứ, gọi quá thân mật thì không tốt.
Đường Vi trừng mắt nhìn Tần Xuyên, người đàn ông khác muốn cô thân mật còn không được, tiểu tử này được lợi còn giở trò.
- Hừ, tôi cứ gọi cậu như vậy đó, có bản lĩnh thì tới bịt miệng tôi lại.
Đường Vi hừ một tiếng, còn dùng ngón tay như ngọc chỉ vào bờ môi đỏ mọng.
Tần Xuyên bất đắc dĩ thở dài, nếu không phải ở đây có nhiều người, người da mặt mỏng như hắn đã sớm xông lên “bịt miệng” đối phương.
Đột nhiên, Đường Vi xoay người sang chỗ khác, nhìn chằm chằm đám người Vương Đại Hải, ánh mắt lạnh như băng, ngữ điệu cũng không ngọt ngào như trước.
- Mấy cậu còn chưa đi sao?
Một cô gái vừa ấm áp như mùa xuân, nhưng thoáng cái lại tiến vào ngày đông giá rét, lạnh lẽo vô song.
Đám người Vương Đại Hải cảm thấy sau lưng lạnh buốt, một cảm giác áp bách không nói lên lời đè lên chúng, khiến chúng ngay cả hít thở cũng khó khăn.
Khí tràng!
Người xung quanh đều nghĩ tới hai chữ này. Loại tự tin từ trong ra ngoài khiến Đường Vi chỉ đứng tại chỗ cũng khiến mấy người đàn ông không dám hành động thiếu suy nghĩ.
- Đường Vi tiểu thư, chị ra mặt thay hắn có phần không thích hợp đi. Tần Xuyên và chị không có quan hệ.
Vẻ mặt Vương Đại Hải cứng nhắc.
- Tần Xuyên phải giúp tôi chăm sóc chóc trai, chuyện của cậu ta đương nhiên tôi phải xen vào.
Đường Vi thản nhiên nói:
- Rốt cục các cậu có đi hay không?
Sắc mặt Vương Đại Hải âm tình bất định, dường như đang suy nghĩ có nên cứng rắn hay không.
Lúc này, một tên tiểu đệ ghé vào tao gã nói nhỏ:
- Lão đại tỉnh táo đi, sau lưng cô ta có người. Bang chủ cũng từng ra lệnh không ai được động vào cô ta. Chúng ta vẫn nên tìm cơ hội khác làm thịt tiểu tử này sau!
Nhớ tới lời cha mình nói, Vương Đại Hải đành cầm Laptop trên tay, dùng sức đập xuống đất, ra vẻ khí thế một chút, sau đó hùng hổ quay đầu, phất tay rời khỏi tiệm Internet.
Vừa ra khỏi cửa, Vương Đại Hải vẫn không quên trút giận vào em họ Lưu Tử Minh, quyền đấm chân đá, đau tới mức khiến Lưu Tử Minh kêu lên.
- Do tên thùng cơm như mày! Hại tao mất mặt! Không phải mày nói trước đại học đó rất trâu bò sao?! Còn không bằng một tên hai lúa!
- Không phải… Anh họ, thằng đó chỉ là vận may tốt… Mèo mù vớ chuột chết! Anh nghe em giải thích đi…
Lưu Tử Mình cúi người nhận lỗi, quay đầu nhìn về phía Tần Xuyên đứng trong tiệm Internet, ánh mắt âm tàn như rắn độc.
Đám người kia rời đi, Đường Vi quay đầu lại, vẻ mặt tươi cười như trước, giống như cô gái lạnh lùng vừa rồi là một người khác.
- Tiểu Xuyên Xuyên, có chuyện gì khó xử thì có thể nói với chị, có lẽ Vương Đại Hải sẽ còn tới đây gây chuyện.
- Đừng gọi tôi là tiểu Xuyên Xuyên thì tất cả đều có thể thương lượng.
Tần Xuyên vẫn rất so đo.
Đường Vi vô tội vểnh miệng lên:
- Vậy cậu nói phải gọi như nào, tiểu Tần Tần?
Sắc mặt Tần Xuyên chuyển xanh, cách gọi này sao nghe như ‘tiểu thân thân’ vậy, đành phải gượng cười nói:
- Vẫn gọi là tiểu Xuyên Xuyên đi, quen thuộc một chút.
Đường Vi lộ ra thần thái đắc ý, cười một tràng, sau đó mời nói:
- Ai, nói chuyện nghiêm túc nhe. Tiểu Nghị chỉ nhận một đại ca ca là cậu, sau này tôi còn cần nhờ cậu chăm sóc nó nữa, cứ coi như giúp đỡ lẫn nhau… Tôi đi trước.
Mông Đường Vi lắc nhẹ, thướt tha đi ra ngoài cửa, lên một chiếc BMW , lái xe với tốc độ cao dưới trời mưa.
Trong tiệm Internet dường như còn lưu lại mùi thơm trên người cô, một vài khách hàng có chút xuất thần.
Mỹ nhân xe xịn, không ít người cảm thán. Một cô gái như vậy xuất hiện trong vũ hội quý tộc hay bữa tiệc thượng lưu còn đúng, xuất hiện lại khu phố nghèo khó này quả thực không hợp nhau.
Đồng thời mọi người không khỏi tò mò, một người trông Net bé nhỏ như Tần Xuyên sao lại quen biết một cô nàng xinh đẹp như vậy.
Mấu chốt là Đường Vi không chỉ phóng điện với hắn, còn xưng hô thân thiết như vậy. Tiểu Xuyên Xuyên? Nghe câu này toàn thân như muốn hòa tan.
- Cô gái đó là ai vậy? Sao ngay cả Vương Đại Hải cũng có chút sợ cô ấy?
- Ngay cả bông hoa đường Hồng Phong, bà chủ Đường Vi của cửa hàng bán hoa Tử Vi mà ông cũng không biết? Cửa hàng bán hoa kia ở phía đối diện, mở đã rất nhiều năm rồi!
- Cô nàng Đường Vi này rất nổi tiếng sao?
- Ha ha, nghe nói là được một nhân vật lớn bao nuôi, nhưng cũng chỉ là chút tin tức nho nhỏ. Chỉ có điều dựa vào một cửa hàng bán hoa bé cỏn con kia, có thể nuôi được một người cháu bị chứng bệnh tự bế, còn đi BMW? Sau lưng quá nửa là có người! Ông không thấy là ngay cả Vương Đại Hải cũng không dám đụng vào đối phương sao?
Những khách hàng này nhao nhạo nghị luận, Tần Xuyên không coi vào đâu.
Hắn dẫn Đường Nghị vào trong quán, bật một máy trống cho thằng nhóc chơi, cười nói:
- Tiểu Nghị, anh chơi tài khoản Dứa Lớn hộ em hai ngày, đánh rơi ra vài món sáo trang người săn ma, chỉ có điều vẫn chưa giám định, chờ em tới tự mình giám định đó.
Đường Nghị thanh tú cuối cùng không còn khẩn trương và sợ hãi nữa, giống như khi đối mặt một mình với Tần Xuyên, nó cũng như bao bạn bè đồng lứa, không chút nào nhìn ra chứng bệnh tự bế.
- Cảm ơn anh Tần Xuyên.
Đường Nghị lộ ra một nụ cười trong sáng.
- Em muốn uống gì không? Anh lấy cho em.
- Em uống nước là được, cô không cho em uống nước ngọt.
- Được.
Tần Xuyên đi tới tủ lạnh bên cạnh, cầm một chai nước khoáng cho Đường Nghị. Đường Nghị bắt đầu hào hứng đăng nhập vào tài khoản game của mình.
Diệp Tiểu Nhu ở một bên, im lặng nhìn cảnh tượng trước mắt. Mỗi khi Tần Xuyên trông nom Đường Nghị mắc bệnh tự bế, sẽ lộ ra sự cẩn thận dịu dàng.
Đây không phải là lần đầu tiên cô nhìn thấy, nhưng mỗi lần nhìn đều cảm thấy Tần Xuyên như vậy rất có mị lực của đàn ông.
Tần Xuyên ngẩng đầu, đúng lúc thấy cảnh cô bé ngẩn ngơ nhìn mình, không khỏi thở dài:
- Tiểu Nhu, có phải là anh bị ung thư giai đoạn cuối, hết thuốc chữa?
Diệp Tiểu Nhu mở lớn đôi mắt xinh, bối rối nói:
- Cái gì? Anh Tần Xuyên sao lại mắc bệnh ung thư được? Ung thư gì?!
- Ung thư đẹp trai!
Tần Xuyên nói xong, buồn bã vuốt vuốt cằm.
Khâu Húc ở gần đó bật cười, phun ra cả cơm.
Diệp Tiểu Nhu cũng kịp phản ứng, đôi bàn tay trắng mềm mại tức giận đánh yêu lên người Tần Xuyên vài cái, cái miệng nhỏ hơi vểnh lên:
- Anh Tần Xuyên lại bắt nạt em! Không cho phép trêu đùa như vậy! Điềm xấu đó!
- Ai bảo em cứ nhìn chằm chằm anh, anh cũng sẽ thẹn thùng.
Tần Xuyên nháy mắt mấy cái.
Diệp Tiểu Nhu vội vàng giải thích:
- Không phải đâu. Em… em là nghĩ, may anh có lòng tốt, lúc trước giúp chị Đường Vi tìm tiểu Nghị, quen được chị Đường Vi, bằng không thì Vương Đại Hải nhất định sẽ còn càn rỡ.
- Đúng vậy, anh Xuyên, khi trước sao anh lại quen với chị Đường vậy? Còn gọi thân thiết như vậy chứ.
Khâu Húc ở cạnh lại bắt đầu bát quái.