Ngay trong tíc tắc này, Tần Xuyên ra tay.
Chân hắn nhanh như chớp đá ra, đá văng tay tên tóc vàng.
Xoay người một cái, tay như làm ảo thuật, thu hồi chiếc điện thoại từ tay một tên khác, trả lại trên tay Chu Phương Ngữ.
Quá trình này chỉ xảy ra trong thời gian một giây, ngoại trừ Đường Vi, những người khác đều không nhìn rõ chuyện gì vừa xảy ra.
Chu Phương Ngữ sợ hãi một chút, thở phào nhẹ nhõm, cùng lúc cầm lại điện thoại thì không quên trừng mắt nhìn Tần Xuyên, sớm làm như vậy chẳng phải là xong rồi
Chỉ có điều tên này ra tay thật nhanh, dù sao cũng là võ giả Hậu Thiên hiếm thấy.
Hai mắt Đường Vi tỏa sáng, cô phát hiện tốc độ của Tần Xuyên nhanh hơn, xem ra là có tiến bộ.
Cô không biết là Tần Xuyên căn bản không dùng chút thực lực, bằng không tay đối phương đã vỡ nát.
Mặc dù như vậy, bàn tay tên tóc vàng đau tới run run, không điều khiển nổi, đương nhiên không chịu bỏ qua:
- Thằng nhãi con, mày muốn chết!
Gã và hai tên đồng bọn quen nhau ở phòng tập thể hình, thường xuyên cùng nhau lấy mạnh hiếp yếu.
Lúc này dùng ánh mắt trao đổi với nhau, sau đó xông về phía Tần Xuyên.
Tần Xuyên vốn muốn dùng tốc độ giải quyết bọn chúng, nhưng không ngờ Đường Vi đã sải bước tới trước mặt hắn, muốn ra tay trước!
Hai tay cô cứng cáp có lực đánh tới trước, dựa người, một chiêu cầm nã thủ khống chế tên tóc vàng, sau đó thân thể lui lại, trọng tâm nghiêng về phía trước.
Một đòn ném qua vai, dễ dàng ném tên tóc vàng về phía hai tên còn lại.
Như vậy còn chưa đủ, Đường Vi đi lên dùng chân đạp cho chúng một trận, giày cao gót đâm lên người chúng, vài chỗ chảy máu!
- Ái! Ối! Đau quá!
- Đừng đánh nữa! Đừng đánh nữa!
- Xin nữ hiệp tha mạng!
Ba tên trai tráng đau đớn kêu cha gọi mẹ, khiến mọi người xung quanh đều sợ hãi, cô gái kiều mị này sao lợi hại như vậy?
Trong mắt Chu Phương Ngữ hiện lên dị sắc, cô cảm thấy Đường Vi với tư cách là một cô gái nhưng công phu so với tên Tần Xuyên đáng ghét này thì đẹp hơn nhiều.
- Cút! Đừng để tôi thấy mấy người ở quán bar này!
Đường Vi sẵng giọng nói.
Ba tên này quả thực muốn khóc, bị tên con trai kia đánh bại còn may, nhưng bị một cô gái đánh cho không có sức phản kháng, về sau còn dám tới quán bar lăn lộn sao? Xấu hổ chết cmnm!
Ba người xám xịt chạy ra khỏi quán bar, không ít người vỗ tay khen hay, Lam thúc đứng trong quầy lại cười lắc đầu, không có ý ra ngoài.
- Chu tiểu thư, cô không sao chứ?
Đường Vi nghịch nghịch tóc, cười hỏi.
Chu Phương Ngữ gật đầu:
- Cảm ơn, nhìn chị thật quen mắt, hình như tôi đã gặp ở đâu.
Kỳ thực vừa rồi Chu Phương Ngữ đã cảm thấy hình như đã gặp Đường Vi ở đâu, nhưng nhất thời không nhớ ra được.
- Tôi là Đường Vi.
- À! Tôi nhớ rồi, cô là chủ tịch công ty mậu dịch Tử Vi! Trước kia tôi từng nhìn thấy cô trên một buổi yến hội thương mậu!
Chu Phương Ngữ nói.
Với tư cách là con gái của Chu Thanh Sơn, hơn nữa chị gái Chu Phương Tinh không tiện tham gia các buổi yến hội, Chu Phương Ngữ đã tham gia không ít buổi yến hội của xã hội thượng lưu.
- Công ty mậu dịch Tử Vi? Chị Đường còn mở công ty?
Đây là lần đầu tiên Tần Xuyên nghe chuyện này.
Đường Vi cười dòn tan, cũng không che dấu:
- Tôi chưa từng nói tôi chỉ mở cửa hàng bán hoa, cậu không cho rằng tiền của tôi đều là từ trên trời rơi xuống?
Chu Phương Ngữ nói:
- Anh quen với Đường tiểu thư, không biết cô ấy là chủ tịch mậu dịch Tử Vi? Đây là công ty xuất khẩu khẩu hoa cỏ nổi tiếng tỉnh Giang chúng ta, Đường tiểu thư còn lầ nhà từ thiện nổi danh thành phố Đông Hoa!
- Kỳ thực tôi chỉ có danh nghĩa, chuyện của công ty cũng không quản. Chỉ có điều được thiên kim thị trưởng khen như vậy, tiểu nữ thụ sủng nhược kinh đó!
- Đường tiểu thư đừng chê cười tôi, may mà có chị, bằng không thì dựa vào tên vô sỉ này, hôm nay tôi lại bị khi dễ.
Chu Phương Ngữ chuyển mắt nhìn Tần Xuyên, vô cùng bất mãn.
Tần Xuyên vô tội nói:
- Không phải tôi giúp cô cầm lại điện thoại sao?
- Hừ!
Chu Phương Ngữ không thèm để ý tới hắn, nói với Đường Vi:
- Đường tiểu thư, không ngờ chị kinh doanh giỏi lại còn có thân thủ tốt như vậy, hôm nào tôi phải cảm ơn chị một phen.
- Không cần khách khí, tôi còn cần dựa vào Chu tiểu thư để kéo gần quan hệ cùng thị trưởng nữa.
Đường Vi nháy mắt vài cái.
Chu Phương Ngữ biết đối phương đang nói đùa, dù sao Đường Vi cũng là nữ cường nhân nổi tiếng. Trải qua chuyện đêm nay, cô càng bội phục Đường Vi hơn.
- Vậy em gọi chị là chị Đường Vi nhé, chị gọi em là tiểu Ngữ là được.
- Tốt, chị thích người thoải mái cởi mở như tiểu Ngữ.
Hai cô gái lập tức thân thiết, hô chị gọi em, còn trao đổi cả số điện thoại.
Tần Xuyên đứng cạnh bĩu môi, hóa ra Đường Vi đã sớm quen Chu Phương Ngữ, vừa rồi cố ý ra tay trước có lẽ là vì muốn gần gũi hơn với Chu Phương Ngữ.
- Tiểu Ngữ, vừa rồi em nói bối phận của Tần Xuyên gì đó, đây là có ý gì?
Đang khi trò chuyện, Đường Vi vô tình hỏi một câu.
Trong lòng Tần Xuyên cười thầm, hóa ra cô gái này muốn thông qua Chu Phương Ngữ để biết nội tình của hắn.
Muốn hiểu rõ về hắn, hỏi trực tiếp chẳng phải tốt hơn sao! Tuy nhiên hắn sẽ không nói thật toàn bộ.
- Hả, hắn và trưởng bối của em có chút quan hệ, cụ thể em cũng không rõ lắm.
Chu Phương Ngữ dù đã uống chút rượu, nhưng không hề sau, rất đơn giản che dấu.
Cô không phải người ngu xuẩn, bối cảnh và y thuật của Tần Xuyên nếu lưu truyền ra ngoài sẽ khiến sinh hoạt của Tần Xuyên bị quấy rầy.
Nếu nhưu vậy, rất có thể Tần Xuyên sẽ không cách nào chữa bệnh cho chị gái mình, thậm chí còn bất mãn. Cho nên dù Tần Xuyên không nói, cô cũng tận lực giữ bí mật.
Đường Vi không hỏi được gì, trong lòng càng thêm hiếu kỳ, nhưng không hỏi gì thêm.
Hơn tiếng sau, Đường Vi đứng dậy thanh toán, thuận tiện tạm biệt Lam thúc.
Tần Xuyên rốt cục rảnh rỗi, ngồi xuống bên cạnh Chu Phương Ngữ:
- Bác sĩ Chu, bây giờ cô nên biết tôi không phải đồ lừa đảo rồi chứ?
- Hừ, cho dù không phải đồ lừa đảo thì cũng là đồ dê xồm, khi trước là Diệp tiểu thư, hiện giờ là chị Đường Vi, ban ngày còn động tay động chân với chị tôi, không phải là hạng tốt đẹp gì!
Chu Phương Ngữ vểnh miệng.
Tần Xuyên ủy khuất, bên cạnh hắn có nhiều mỹ nữ, điều này có thể trách hắn sao?
- Đi đi, tùy cô nói thế nào cũng được, cần cô giúp tôi một việc.
Tần Xuyên cười nói.
Chu Phương Ngữ vẻ mặt cảnh giác:
- Chuyện gì?
- Tôi muốn nhờ cô đừng mổ cho chú Đông Cường vội, tôi đang nhờ người tìm thuốc chữa bệnh rồi, đến khi đó tôi sẽ trị cho chú Đông Cường.
Tần Xuyên nói.
Chu Phương Ngữ cổ quái nhìn hắn:
- Anh dùng Trung y trị ung thư gan?
- Đúng vậy.
- Cho nên vừa rồi anh mới yêu cầu tôi đồng ý anh một chuyện, chính là chuyện này.
Thần sắc Chu Phương Ngữ rất phức tạp.
Tần Xuyên gật đầu, hắn sợ Chu Phương Ngữ nóng lòng, tiến hành mổ cho Diệp Đông Cường, vậy đúng là cửu tử nhất sinh.
- Tôi thừa nhận Trung y của anh rất lợi hại, nhưng bệnh của Diệp Đông Cường căn bản không trị nổi, anh vẫn nên chữa tốt cho chị tôi. Chuyên nghiệp và công tác của tôi không cần anh nhúng tay!
Chu Phương Ngữ vẻ mặt quật cường, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tần Xuyên, cầm túi xách, xoay người định đi.
Tần Xuyên buồn bực, sao cô gái này bướng bỉnh tới vậy?!
Nhưng đi không được vài bước, đột nhiên cô ta dừng lại,xoay người, ánh mắt chớp chớp nhìn Tần Xuyên, muốn nói gì lại thôi, dường như còn rất ngượng ngùng…