Đang lúc Tần Xuyên định đuổi theo theo bản năng, trong đám đông, lại truyền đến tiếng súng.
-Pằng pằng pằng!!
Hóa ra cảnh sát Nhật Bản đã chạy đến hiện trường, khống chế toàn bộ khu vực, đồng thời sơ tán dân chúng, sau khi đám đặc công phát hiện ra Tần Xuyên, liền coi Tần Xuyên là phần tử nguy hiểm, bắt đầu nổ súng.
Nhưng, đạn do những cảnh sát bình thường này bắn ra, chẳng khác nào mưa bụi, rơi vào năng lượng xám đen bên ngoài cơ thể Tần Xuyên, trực tiếp biến thành những viên bi sắt vô lực mềm nhũn, rơi linh đinh đầy mặt đất.
Đám cảnh sát ai nấy choáng váng, cho đến lúc đạn trên tay họ đều hết sạch, cũng chẳng thấy bất kỳ viên nào bắn trúng Tần Xuyên.
Có điều, lực chú ý của Tần Xuyên, cũng vì loạt đạn này, liền chuyển sang đám cảnh sát Nhật Bản.
Lúc này hắn giống như một con ác thú gặp ai cắn nấy, chỉ cần ai tấn công hắn, hắn đánh lại kẻ đó, căn bản không biết đối thủ của mình là ai, dĩ nhiên cũng từ bỏ chuyện đuổi theo Tuyết Nữ.
Ngay cả Tuyết Nữ cũng nghĩ rằng Tần Xuyên sẽ đuổi theo, cho nên không dám quay đầu lại, mang theo Hắc La Sát vội vàng rời đi, không hề phát hiện Tần Xuyên sớm đã không đuổi theo ả.
Đôi mắt đen của Tần Xuyên nhìn về phía đám đặc công cầm súng, như mãnh thú gào rú, lao đến, hai tay thay nhau tóm lấy cổ của hai nhân viên cảnh sát ở gần nhất!
-Rắc!!
Cổ bị bóp nát, hai cảnh sát của Nhật Bản không biết chuyện gì xảy ra đã tắt thở.
Viên cảnh sát đứng sau chỉ huy kinh hoảng kêu to, ra lệnh mọi người bắn lưới điện để bắt hắn.
Một đạn pháo lưới điện chế tác bằng công nghệ cao được bắn ra, mở tung trên không trung, lập tức bao phủ lấy Tần Xuyên.
Thứ này vốn dùng để đối phó với phần tử bạo loạn, dĩ nhiên không đơn giản, dòng điện vừa phát ra, bắt đầu vang lên tiếng “lách tách” trên người Tần Xuyên.
Nhưng lúc này Tần Xuyên căn bản không cảm thấy đau, hai tay dùng sức kéo một phát, đã khiến lưới điện bằng kim loại này nát bét!
Lưới điện này, càng khiến Tần Xuyên hung dữ, ác liệt hơn, hắn nhảy lên cao, vọt qua hai chiếc xe, đến trước mặt viên cảnh sát chỉ huy!
-Mày... mày muốn làm gì...
Không đợi viên cảnh sát chỉ huy mặc cảnh phục nói xong, Tần Xuyên đấm một đấm khiến đầu của viên cảnh sát Nhật trung niên này nát bét!
Máu và não bắn tung tóe lên mặt Tần Xuyên, hai mắt Tần Xuyên, ngọn lửa màu đen càng hừng hực, máu và hơi thở chết hóc, bắt đầu khiến khóe miệng hắn nở nụ cười hưng phấn!
Như một cổ xe tăng máu tươi tàn bạo, Tần Xuyên bắt đầu đâm mạnh tới, nơi hắn đi qua, đều là thi thể của những cảnh sát bắn súng về phía hắn!
Cả đám cảnh sát Nhật đều bị đánh nát đầu, cắt đứt yết hầu, đánh xuyên tim chết trên đường, từng chiếc xe cảnh sát bị Tần Xuyên giẫm lõm xuống, trở thành đống sắt vụn!
Chưa đến ba phút, Tần Xuyên đã giết chết gần ba trăm cảnh sát Nhật, dưới đất đều là máu tươi, thậm chí còn có cả cơ quan cơ thể người dính cát bụi!
Roppongi vốn là khu vực phồn hoa của Đông Kinh, lại trở thành địa ngục nhân gian!
Dân chúng bình thường đều chạy trốn, căn bản chẳng ai dám đến gần Tần Xuyên trong bán kính m.
Cùng với số người chết càng nhiều, biểu lộ của Tần Xuyên càng thêm hưng phấn, năng lượng đen xám trên người cũng nhảy nhót lợi hại hơn.
Dường như việc giết người khiến Tần Xuyên rất hứng khởi, sau khi phát hiện những cảnh sát kia chết hết, theo bản năng liền tìm tòi xem có người nào còn sống để giết không.
Cuối cùng, hắn phát hiện sau một cây đại thụ, có một bé gái sáu bảy tuổi đang run rẩy, tóc búi hai sừng dê, đứng đó lau nước mắt khóc thút thít, miệng gọi “Mẹ mẹ”.
Lúc này Tần Xuyên căn bản chẳng thèm để ý xem rốt cuộc là ai, hắn chỉ muốn giết chóc, chỉ cố gắng để giết càng nhiều càng tốt!
Chạy điên cuồng, Tần Xuyên xông đến trước mặt cô bé, một tay định lấy đi sinh mạng non nớt của cô bé.
-Đừng!!
Một tiếng thét vang lên, một bóng dáng xinh đẹp đầu toát đầy mồ hôi lạnh, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc đã chạy đến trước mặt Tần Xuyên, giang hai tay ngăn cản.
Người từ đằng xa vừa chạy đến chính là Liễu Hàn Yên!
Vốn Liễu Hàn Yên cho rằng Tần Xuyên sẽ đuổi theo giết Tuyết Nữ và Hắc La Sát, cho nên đuổi theo Tuyết Nữ trước, nhưng cô ngoảnh đầu lại, phát hiện Tần Xuyên căn bản không đuổi theo Tuyết Nữ, mà lại giết đám cảnh sát, hoàn toàn mất tỉnh táo rồi!
Lúc cô quay về đây, trên mặt đất đã đầy thi thể, giống như một lò mổ đầy máu, không thể tin được, chỉ trong vòng vài phút, hắn đã giết nhiều người như vậy!
Kiếm Ma, Kiếm Ma... cuối cùng cô đã hiểu, vì sao người của thế giới ngầm gọi hắn là “Ma”.
Liễu Hàn Yên không biết vì sao Tần Xuyên lại đột nhiên nổi giận lạm sát kẻ vô tội, nhưng cô không kịp ngăn Tần Xuyên giết cảnh sát, càng không thể trơ mắt nhìn hắn giết một đứa bé.
Cho nên, cô mạo hiểm tính mạng, muốn thử ngăn cản Tần Xuyên.
Tay Tần Xuyên đưa ra được một nữa, phát hiện Liễu Hàn Yên đứng trước mặt liền vô thức dừng lại một thoáng.
Mặt hắn vô cùng giận dữ, cảm thấy căm tức người cản trở hắn giết người, đang định giết cả Liễu Hàn Yên, thì tay này lại dừng giữa không trung, khó đánh xuống được...
-Hồng hộc... hồng hộc...
Cổ Tần Xuyên vặn vẹo, đầu vô cùng đau đớn, toàn thân run rẩy, lúc thì muốn giết người, lúc lại muốn khống chế bản thân.
Liễu Hàn Yên biết rõ, nếu lúc này Tần Xuyên muốn giết cô, chắc chắn cô sẽ phải chết, vì ngay cả Hắc La Sát còn bị đánh đến mức không còn sức đánh trả cơ mà.
Nhưng, có một số việc cho dùy nguy hiểm đến mấy, cô cũng phải làm.
Cho nên, cô muốn thử kêu gọi nhân tính của Tần Xuyên, vội vàng nuốt nước bọt, vành mắt đỏ hoe, nói:
-Ryugasaki, không... Kiếm Ma, là tôi, anh tỉnh lại đi, tôi biết giờ anh rất đau khổ, chắc chắn đây không phải là ý của anh... anh không phải là người xấu, đừng giết người lung tung, nó chỉ là một đứa trẻ, nó không phải kẻ thù...
Liễu Hàn Yên không biết mình nói vậy, Tần Xuyên có nghe lọt vào tai không.
Cô từng nghe Lăng Vân sư thái nói, có vài cao thủ luyện công tẩu hỏa nhập ma, sẽ đi vào tà ma ngoại đạo, lạm sát kẻ vô tội, làm hại thiên hạ, đây là chuyện thường xuyên xảy ra ở thời cổ đại.
Tần Xuyên trước mắt, cô cảm thấy chắc chắn là có chỗ nào có vấn đề rồi, vì ở chung với nhau gần nửa tháng, cô tin vào sự lương thiện và ôn hòa của người đàn ông này, hắn tuyệt đối không phải là cuồng ma sát nhân gì hết.
Lúc này Tần Xuyên đột nhiên đau đớn ôm lấy đầu, bắt đầu lớn tiếng tru lên.
Hắn nhìn chằm chằm Liễu Hàn Yên, sau khi miệng thở dốc một lúc lâu, dường như rất khó khăn mới có thể quyết định được giết hay không, rồi dứt khoát quay đầu chạy đi!
-Kiếm Ma!
Liễu Hàn Yên hét lớn một tiếng, nhưng Tần Xuyên căn bản không nghe, cứ chạy như điên, nhảy lên mấy cái, lập tức chẳng thấy bóng dáng đâu!
Liễu Hàn Yên không nhìn thấy Tần Xuyên nữa, nhưng hai đầu gối đã mềm nhũn, liền quỳ trên mặt đất.
Cô mới phát hiện, cả người mình ướt đẫm mồ hôi, vừa rồi nếu Tần Xuyên quyết định giết cô, thì giờ chắc cô đã đi đời nhà ma rồi.
Cô cảm thấy may mắn đồng thời, lại cảm thấy khó hiểu, vì rõ ràng Kiếm Ma có “cảm giác” đặc biệt với cô, nên mới có thể hạ thủ lưu tình.
Nhưng,nói cho cùng, hai người mới quen nhau nửa tháng, người đàn ông này trong lúc điên cuồng giết chóc, vì sao lại đối đãi ngoại lệ với cô?
Chẳng lẽ trong thời gian ngắn ngủi như vậy, Kiếm Ma đã coi cô là người đặc biệt?
Liễu Hàn Yên cảm thấy khó hiểu, nhưng lại rất lo lắng, không biết Kiếm Ma chạy đi đâu, có phải lại chạy đi nơi khác lạm sát kẻ vô tội không.
-Bảo bối! Mẹ ở đây!
Một người phụ nữ trẻ tuổi Nhật Bản chạy tới, ôm lấy cô bé đang khóc thút thít kia, kích động cúi đầu về phía Liễu Hàn Yên không ngừng.
-Cảm ơn cô! Cảm ơn cô đã cứu con gái tôi! Ân nhân!!
Lúc này Liễu Hàn Yên mới ý thức ra, mình đang ở hiện trường một vụ án mạng cực lớn, thân phận của mình mà lộ ra, về nước sẽ càng khó ăn khó nói.
Cô vội vàng che mặt, thi triển khinh công, nhanh chóng rời khỏi hiện trường.
Khu Roppongi náo nhiệt, giờ đã trở nên yên tĩnh.
Một cơn gió thê lương thổi qua, mùi máu, khiến cho dân chúng Nhật Bản thấy buồn nôn.
Đây chính là giấy không gói được lửa.
Tại một trong những thành phố lớn phồn hoa nhất thế giới, Tokyo, lại xảy ra một vụ đồ sát lớn như vậy, dĩ nhiên sẽ hấp dẫn sự chú ý của toàn thế giới!
Tối đó, giới truyền thông của khắp các nước đều coi chuyện này như “khủng bố tập kích”, video quay hiện trường, hầu hết đều bị phong tỏa, nguyên nhân là vì nó quá mức hung bạo, căn bản không thích hợp phát sóng trên truyền hình.
Không ít những tổ chức tàn ác, đều tranh nhau thừa nhận chuyện này là do bọn họ làm.
Một trăm năm mươi bảy sinh mạng, chỉ trong vài phút, tắm máu Tokyo!
Quan trọng là, sau khi giết người không, hung thủ chẳng để lại tin tức gì mà chạy mất tăm!
Sự uy hiếp như vậy, khiến cho thế giới bình thường nghe mà sợ mất mật, dĩ nhiên là ai cũng muốn có được “danh tiếng” này.
Có điều, thế giới ngầm, cục tình báo các nước, đều chĩa mũi giáo vào một danh hiệu: Kiếm Ma.
Nguồn gốc của tin này, không phải đâu khác, mà là tổng bộ Phoenix.
Vì, chiều ngày xảy ra huyết án, nghe nói có đại diện “Trang Viên” thần bí, đến tổng bộ Phoenix chất vấn tầng quản lý cấp cao của Phoenix, vì sao Kiếm Ma lại đến Nhật Bản, gây chuyện với Hội Inagawa.
Sau đó, cố vấn an toàn của Lầu Năm Góc Mỹ, cũng đến thăm Luân Đôn, cũng hỏi Phoenix, rốt cuộc muốn gì, nếu giết một người cũng không sao, sao lại tạo huyết án ở Nhật như vậy, như vậy chẳng phải làm khó cho quân đội Mỹ đóng tại Nhật sao?