Liễu Hàn Yên lặng im, không lập tức đáp lời.
Tần Xuyên cho rằng cô ta đã tiếp thu được lời khuyên của mình, tiếp tục tận tình khuyên bảo:
-Hai người chúng ta vốn không hợp. Chẳng lẽ cô không nghe được là ngay từ đầu tôi đã không có ý định có quan hẹ gì với cô sao?
Nghe đến đó, Liễu Hàn Yên thầm thở dài, trong mắt có chút tiếc nuối:
-Tôi nghe trưởng bối nói, anh từ nhỏ đã được đưa đến một môn phái võ cổ có tên là Thanh Liên.
Tôi đã điều tra một chút, tuy phái Thanh Liên vốn chỉ là một môn phái nhỏ không có tiếng tăm gì ở Trung Hoa, nhưng tôi cho rằng, ít nhiều gì anh cũng có thể học được chút bản lĩnh.
Lần trước em gái tôi và mấy đứa bạn nó có động thủ với anh, không đánh lại anh, cho nên tôi cũng có chút kì vọng về anh.
Thế nhưng bây giờ gặp anh, sắc mặt tái nhợt, khí huyết suy yếu, càng không nói đến… càng không nói đến chuyện cảm nhận được chân khí trên người anh… Tôi không ngờ là anh lại yếu đuối như vậy!
Tần Xuyên nghe thấy mấy lời này, trong lòng không khỏi mừng thầm.
Liễu Hàn Yên tất nhiên không thể cảm nhận được chân khí tu vi của hấn, bởi Thanh Liên quyết cửu phẩm chính là phương pháp ẩn giấu nội công của bản thân, tu vi của hắn lại cao hơn cô, cô phát hiện mới là lạ.
Còn về việc khí huyết suy yếu, sắc mặt khó coi là vì nội thương còn chưa khỏi hẳn, lại trị thương cho Chu Phương Tinh,cho nên đã tổn hao rất nhiều nguyên khí, sắc mặt làm sao tốt cho được?
Lý Hàm Yên hiển nhiên coi mình là đồ vô dụng rồi. Có điều, Tần Xuyên không muốn thay đổi suy nghĩ này của cô.
Làm đồ vô dụng cuãng được, xem thường hắn, như vậy sẽ không cần phải kết hôn rồi!
-Khụ khụ….!
Tần Xuyên làm bộ dạng đáng thương nói:
-Đúng thế, tôi char biết gì cả, sk lại yếu nữa, thật sự không xứng với cô đâu. Cho nên, hôn ước này bỏ đi thôi!
-Không!
Liễu Hàn Yên cương quyết bác bỏ:
-Hôn ước bắt buộc phải thực hiện. Tôi căn bản không quan tâm là là loại người thế nào, chỉ cần hù hợp với yêu cầu là trưởng tử, trưởng tôn của Tần gia, là được rồi!
Tần Xuyên nghe như sét đánh ngang tai, người phụ nữ này không phải điên rồi chứ?
-Cô làm gì mà cứ đòi gả cho tôi thế? Dù tôi đẹp trai thật đấy, nhưng trên đời cũng còn có một vài người không đến nỗi thua kém tôi đâu!
-Tôi nói rồi, không liên quan gì đến tình trạng của anh!
Liễu Hàn Yên mặt vẫn lạnh tanh.
-Con cháu Liễu gia, luôn rất trọng tín nghĩa. Trước khi lâm chung, ông nội đã có căn dặn, nhất định phải thực hiện hôn ước!
Tần Xuyên ngơ ngác nhìn cô, không biết phải nói gì cho phải.
Liễu Hàn Yên tiếp tục:
-Anh không cần quá để ý đến sự khác biệt giữa tôi và anh. Trên thực tế, tôi với anh chỉ là cùng nhau đi đăng ký kết hôn, lấy danh nghĩa vợ chồng hợp pháp mà thôi.
Một quân nhân như tôi, quanh năm suốt tháng dẫn binh chấp hành nhiệm vụ, không có mấy thời gian gặp mặt anh, cũng không có khả năng thực hieenjnghiax vụ bìnhth ườngcuủa một người vợ.
Tôi có thể chết trên chiến trường hay bị kẻ địch ám sát bất cứ lúc nào. Sau khi kết hôn rồi, cũng chưa biết được chúng ta một năm có thể gặp mặt được mấy lần.
Liễu Hàn Yên nói rất nhẹ nhàng, dường như chuyện sống chết trong đời một người quân nhân không có gì đáng nói.
Tần Xuyên cũng xem như đã hiểu, người phụ nữ này chỉ muốn thực hiện hôn ước, hoàn thành nghĩa vụ, cô vốn không có ý định làm một người vợ theo đúng nghĩa.
-Cô hà tất phải vậy?
Tần Xuyên bực bội nói.
-Với tình trạng của cô, tìm một người đàn ông yêu thương mình không phải tốt hơn sao? Không nên kết hôn với một người đàn ông tầm thường như tôi.
Chúng ta còn chẳng quen biết chứ đừng nói đến yêu đương, ngay một chút tinh cảm cơ bản cũng không có, cô còn trẻ vậy đã tự buộc mình vào cuộc sống hôn nhân, không thấy mệt mỏi sao?
Liễu Hàn Yên nhấp một ngụm trà, vẻ mặt vô cùng bình thản nói:
-Trước hết tôi không tin vào tình yêu! Đây chỉ là một loại ảo giác do hormone tạo nên, không có ý nghĩa gì với tôi cả!
Tiếp đó, dù tôi không kết hôn với anh thì gia tộc cũng sẽ sắp đặt tôi lấy một người đàn ông khác, để hoàn thành nhiệm vụ nối dõi tông đường. Quá trình này là tất nhiên, không thể trốn tránh được!
Tần Xuyên không khỏi thất thần, không biết vì sao, khi nghe những lời này, hắn lại cảm thấy trong lòng có chút nhói đau.
Đã có chuyện gì xảy ra khiến cho một người con gái tuyệt sắc có thể nói ra những lời không tin vào tình yêu như thế này, lại còn coi mình chỉ như một công cụ bình thường để nối dõi tông đường.
Tần Xuyên cười cười châm chọc:
-Không hổ là con gái của ngũ đại cổ võ thé gia, nói chuyện rất kiên quyết!
-Tần gia các anh cũng là ngũ đại cổ võ thế gia, chắc anh cũng biết, bản thân mình cần phải gánh vác sứ mệnh của gia tộc. – Liễu Hàn Yên vẫn giữ nguyên sắc mặt lạnh lùng như thường.
Tần Xuyên hừ lạnh một tiếng:
-Cô có thể tùy tiện gả cho một người đàn ông nào đó rồi sinh con! Tôi dựa vào đâu mà phải giúp cô hoàn thành sứ mạng? Tôi không thích cô!
-Anh không vừa ý với vẻ bề ngoài của tôi, hay là không vừa ý với chức vị của tôi? – Liễu Hàn Yên hỏi.
-Có gì khác nhau sao?
-Nếu như anh không thích vẻ ngoài của tôi, tôi có thể đi phẫu thuật thẩm mỹ, chỉnh sửa theo ý thích của anh, không sao cả! Nhưng mà chức vị của tôi là do thủ trưởng bổ nhiệm, không thể tự thay đổi được! – Liễu Hàn Yên đáp.
Tần Xuyên như muốn chết quách đi, có người phụ nữ này nghe lời một cách quá đáng quá rồi không? Cái gì cũng nghĩ đến quốc gia và gia tộc đầu tiên.
Trên đời này thật sự có người vô tư đến vậy sao?
-Cô không cần phải chỉnh sửa lại nhanh sắc!
Tần Xuyên không khỏi liếc nhìn gương mặt cô, thật sự không tìm ra chỗ nào cần chỉnh sửa cả.
-Tôi còn định tìm một người con gái dịu dang thùy mị làm vợ, cô như vậy làm sao tôi thích cho được, không cười bao giờ, lúc nào cũng lạnh như băng. Thật nhàm chán!
Liễu Hàn Yên trầm ngâm trong chốc lát, đột nhiên ngẩng đâu nói:
-Chỉ cần anh lấy tôi là vợ hợp pháp duy nhất, tôi không ngại việc anh có tình nhân bên ngoài, bao nhiêu tình nhân đều không sao cả!
Khối lượng công việc của tôi rấy nhiều, lại thường xuyên ở lại quân doanh hoặc đi nước ngoài, không có mấy thời gian ở nha, không thể ở cùng anh được, cho nên anh cứ việc tìm người mình yêu thích.
Tần Xuyên thiếu chút nữa lại chết sắc nước trà, hắn sững sờ nhìn Liễu Hàn Yên:
-Cô đang đùa tôi đấy à? Vợ lại khuyến khích chồng có tình nhân sao?
-Tôi không thể thực hiện được nghĩa vụ của một người vợ, tất nhiên, cũng không yêu cầu anh phải làm một người chồng đúng quy chuẩn.
Anh chỉ cần đồng ý với tôi, nếu như anh có con với người đàn bà khác thì những dứa con đó sẽ không có tư cách trở thành người thừa kế gia tộc là được rồi!
Liễu Hàn Yên không hề có ý nói đùa.
Tần Xuyên không biết là nên khóc hay nên cười nữa, có một đại mỹ nhân nói muốn làm vợ hắn, cho phép hắn có tình nhân, thậm chí còn cho phép hắn có con với người phụ nữ khác!
-Vậy theo ý của cô, cô sẽ không căm sừng cho tôi chứ?
Liễu Hàn Yên lắc đầu:
-Không. Tôi không có hứng thú với đàn ông!
-Lẽ nào … Cô lại có hứng thú với phụ nữ?
Tần Xuyên liền tỏ vẻ ngờ vực.
Liễu Hàn Yên khẽ nhíu đôi long mày đen, tuy nhiên vẫn trả lời rất thành thực:
-Không có hứng thú!
Tần Xuyên cố nén cười, hắn đột nhiên cảm thấy, người con gái này cũng rất thú vị, chuyện gì cũng rất cứng nhắc.
-Cho dù cô có nói vậy thì toi cũng sẽ không đồng ý. Tôi ko ngoan ngoan nghe lời của gia tộc như cô đâu! Huống chi tôi cũng không có hứng trở về Tần gia, bọn họ đã vứt bỏ tôi hơn năm, không có tư cách bắt tôi gánh vác cái gì cả.
Tần Xuyên đứng dậy, duối lưng một cái:
-Liễu tiểu thư, sau này chúng ta không nên gặp lại nữa, tôi và cô không hợp đâu, tạm biệt!
Ngay khi Tần Xuyên định quay người rời khỏi, sau lưng liền vang lên câu nói của Liễu Hàn Yên:
-Anh cho rằng chuyện kết hôn của tôi với anh thật sự cần sự đồng ý của anh?