Thẩm Băng Đàn có chút ngượng ngùng: "Chúng ta mau ra ngoài trước đi. Ở đây lâu thêm nữa, mọi người sẽ nghĩ nhiều mất."
Lúc Tần Hoài Sơ và Thẩm Băng Đàn đi ra, Sơ Nịnh và Lục Kế Thần đang trò chuyện.
Thẩm Băng Đàn tiến lên trước, lễ phép chào hỏi hai người, cùng Tần Hoài Sơ rời khỏi đài truyền hình trước.
Ngồi ở ghế phụ xe, Thẩm Băng Đàn soi gương mới phát hiện son đã trôi hết, miệng hơi sưng đỏ.
Cô vừa mới dùng gương mặt này để nói lời tạm biệt với Lục Kế Thần và Sơ Nịnh.
Thẩm Băng Đàn nhất thời không nói nên lời, quay đầu nhìn Tần Hoài Sơ: "Sao anh không nhắc em?"
"Nhắc em cái gì?" Tần Hoài Sơ nghi hoặc nhìn qua, ánh mắt rơi vào môi cô, cười nói, "Thật ra không nhìn ra đâu, mọi người cũng không để ý đến mấy cái này."
Hai người ở trong phòng phỏng vấn rất lâu mới ra ngoài, môi còn trôi hết son, không bị người ta nhìn ra mới là lạ ấy.
Thẩm Băng Đàn ảo não, không biết sau này phải đối mặt với hai vị trưởng bối này như thế nào nữa.
Tần Hoài Sơ an ủi cô: "Thật sự không sao đâu, em đừng nghĩ nhiều. Đúng rồi, không phải trước đó đã nói là sau tiệc mừng năm mới sẽ mời chú Lục tới nhà mình ăn cơm à. Hôm nay em đã đề cập với ông ấy chưa?"
Nghe Tần Hoài Sơ hỏi Thẩm Băng Đàn mới nhớ tới việc này.
Vốn dĩ cô định sau cuộc phỏng vấn sẽ nói với Lục Kế Thần, nhưng sau đó bị nụ hôn của Tần Hoài Sơ đã làm gián đoạn kế hoạch, cô quên mất tiêu.
"Em còn chưa nói với ông ấy, loại chuyện này gọi điện thì không hay lắm, hay là bây giờ em xuống hỏi thầy Lục nhé?"
Thẩm Băng Đàn nói xong đang định xuống xe, lại bị Tần Hoài Sơ ngăn lại: "Tối mai là tiệc mừng năm mới rồi, đến lúc đó đề cập với ông ấy cũng như nhau cả thôi, không biết bây giờ chú Lục đã đi chưa, nhỡ đâu em quay lại phí công vô ích thì sao?"
Thẩm Băng Đàn ngẫm lại thấy cũng đúng, tối mai cô sẽ nhắc lại với thầy Lục vậy.
Tầm này đã quá giờ tan sở, hai người lái xe thẳng về Vịnh Thủy Vân.
Tần Hoài Sơ đã báo cho chị Tôn trước, lúc hai người về đến nhà thì chị Tôn đang nấu ăn trong bếp.
Buổi chiều Tần Hoài Sơ theo Thẩm Băng Đàn đến đài truyền hình, hiện tại anh có chút việc phải giải quyết, đi vào phòng sách.
Thẩm Băng Đàn đi vào bếp: "Chị Tôn, để em giúp chị nhé?"
Chị Tôn vội vàng ngăn cô lại: "Không cần đâu, tôi tự làm được, xong ngay đây mà, cô chủ cũng đi nghỉ ngơi một lát đi."
Thẩm Băng Đàn vẫn đang suy nghĩ về bữa tiệc đêm giao thừa tối mai, trong lòng khá căng thẳng nên cũng không ép buộc nữa.
Lúc này không có việc gì làm nên cô trải thảm yoga ra ban công tự tập múa.
Tần Hoài Sơ làm xong việc mới ra khỏi phòng sách, chị Tôn đã nấu xong rồi rời đi trước, đồ ăn được đặt trong tủ giữ nhiệt.
Thẩm Băng Đàn đang ở ban công tập múa.
Trong nhà bật máy sưởi, cô mặc một bộ quần áo rất mỏng, thân trên là áo hai dây màu đen, dưới là quần đùi đen.
Đi chân trần, để lộ đôi chân tắp thon dài.
Bước đi của cô nhẹ nhàng, dáng người uyển chuyển, vòng eo mềm mại đến mức có thể thực hiện đủ loại động tác khó khác nhau, nhất cử nhất động đều rất tinh tế, đẹp đến rung động lòng người.
Nhìn thấy anh, Thẩm Băng Đàn thở hổn hển, dừng lại: "Anh xong việc chưa? Chị Tôn đã chuẩn bị xong bữa tối rồi."
Cô giơ mu bàn tay lên lau mồ hôi trên trán, ngực vẫn phập phồng vì vừa tập luyện vất vả.
Tần Hoài Sơ đứng bên cạnh cô, dường như có thể ngửi thấy mùi thơm nhẹ nhàng, ánh mắt anh rơi trên người cô, đôi mắt dần tối sầm, yết hầu chậm rãi chuyển động.
Chú ý thấy ban công chưa kéo rèm, anh tiện tay kéo lại: "Sau này khi tập múa ở đây, nhớ kéo rèm lại."
"Tại sao ạ?"
Tần Hoài Sơ nhìn cô chăm chú, ánh mắt nhìn từ xương quai xanh dọc xuống, quần áo ướt đẫm mồ hôi, ôm sát vào cơ thể, khiến đường cong của cô càng thêm xinh đẹp.
"Bởi vì, " Anh đặt lòng bàn tay rộng lớn của mình lên eo cô, trầm giọng nói: "Anh không muốn để người khác nhìn thấy dáng vẻ này của em."
Hai má Thẩm Băng Đàn nóng bừng, cô khẽ đẩy anh: "Được rồi, chúng ta đi ăn trước đã."
Tần Hoài Sơ siết chặt eo cô không chịu buông ra, trong đầu hiện lên những động tác vũ đạo khác nhau của cô hồi nãy: "Kiều Kiều."
"Dạ?"
Đôi môi mỏng của Tần Hoài Sơ ghé sát vào tai cô: "Thân thể em mềm mại như vậy, có phải sau này chúng ta có thể thử nhiều thứ lắm không?"
Thẩm Băng Đàn nhất thời không kịp phản ứng, nghi hoặc nhìn anh: "Thử cái gì?"
Khóe môi Tần Hoài Sơ hơi cong lên: "Đương nhiên là, thương em."
"..."
Thẩm Băng Đàn từ nhỏ đã tập múa, quả thật gân cốt rất mềm mại.
Giống như phát hiện ra một thế giới mới, sau bữa tối Tần Hoài Sơ liền ôm cô trở về phòng.
Nếu như không phải cân nhắc đến chuyện tối mai cô lên sân khấu, anh đã muốn cùng cô chiến đấu đến tận bình minh, bày ra đủ 108 tư thế.
Ngày hôm sau khi mở mắt ra, Thẩm Băng Đàn thậm chí còn không muốn nói một lời nào với Tần Hoài Sơ.
Cô chưa từng trải qua cảm giác bị dày vò đến vậy.
Tần Hoài Sơ xem như còn có chút lương tâm, biết tối qua mình đã quá phóng túng nên hôm nay không gọi chị Tôn qua nấu ăn mà ngoan ngoãn tự mình xuống bếp, nói sẽ chuẩn bị đồ ăn ngon cho cô.
Thẩm Băng Đàn sờ điện thoại, nhìn thời gian, đã gần giữa trưa.
Thông tin về danh sách khách mời của bữa tiệc tất niên năm nay do truyền hình Trường Hoàn tổ chức đã được công bố trên Weibo chính thức.
Đăng kèm cùng với cuộc phỏng vấn ngày hôm qua.
Tin tức cô và Lục Kế Thần biểu diễn chung sân khấu lập tức leo lên top 1 hot search.
Thẩm Băng Đàn nhấp vào Weibo đã lâu không đăng nhập, lượng fan hâm mộ tăng lên hơn cô nhớ rất nhiều, còn có vô số tin nhắn riêng chưa đọc.
Cô bấm vào Weibo chính thức, xem video phỏng vấn giữa mình và Lục Kế Thần, sau đó kéo xuống đọc bình luận.
【 Thẩm Băng Đàn làm vũ công phụ họa cho Lục Kế Thần, trời đất ơi, bữa tiệc đêm giao thừa tối nay cực kỳ mãn nhãn cho mà xem, tôi mong chờ phát điên! 】
【 Lần trước Thẩm Băng Đàn còn lên hot search vì sống trong căn chung cư sinh viên đổ nát, trông thảm thương vô cùng. Bây giờ đã được trở lại sân khấu, thật tuyệt vời. Chị ơi, chị nhất định phải kiên trì nhé, chúng em ủng hộ chị! 】
【 Tôi tuyên bố, tiết mục của Lục Kế Thần và Thẩm Băng Đàn sẽ là màn trình diễn hay nhất trong bữa tiệc đêm giao thừa tối nay! 】
【 Mọi người có để ý câu hỏi ở cuối cuộc phỏng vấn không? Thẩm Băng Đàn nói rằng cô ấy thích nhất là ở một mình, trước đây cô ấy rất khó gần, tại sao bây giờ vẫn thu mình như vậy nhỉ? 】
【 Vậy thì sao, tôi cũng chỉ thích ở một mình thôi, tiểu tiên nữ Băng Đường của chúng ta là number one! 】
...
Khi đọc đến bình luận ở cuối thì Thẩm Băng Đàn nhất thời rất ngạc nhiên.
Cô nói thích một người, là đang ám chỉ Tần Hoài Sơ, vậy mà hoá ra sau khi chiếu phỏng vấn, câu nói này còn có thể bị mọi người hiểu thành thích ở một mình.
Cô cũng không nghĩ nhiều, chương trình yêu cầu cô share lại trên Weibo, cô thuận tay nhấn vào rồi thoát khỏi Weibo.
Dù có trở lại sân khấu, cô cũng chỉ muốn lặng lẽ nhảy múa, không cảm thấy hứng thú với dư luận trên mạng.
Nhóm WeChat của văn phòng thư ký cũng rất sôi nổi.
Phạm Dương gửi ảnh chụp màn hình hot search Weibo: 【 Thẩm Băng Đàn tham dự bữa tiệc đêm giao thừa của đài truyền hình Trường Hoàn, lại còn đứng chung sân khấu với Lục Kế Thần! 】
【 Tôi kể với bạn bè rằng Thẩm Băng Đàn là đồng nghiệp của tôi, ấy thế mà bọn họ lại bảo tôi khoác lác, tức điên lên được! 】
Vương Trí: 【 Tôi cũng vừa cãi nhau một trận xong, còn bị yêu cầu phải đưa ra bằng chứng cho thấy mình quen biết Thẩm Băng Đàn nữa chứ. Sao lần trước đi team building chúng ta lại quên chụp ảnh chung vậy? Trời ơi là trời! 】
Mọi người bàn tán sôi nổi, hô hào Thẩm Băng Đàm ra đây trò chuyện.
Tần Hoài Sơ đi vào, liếc nhìn màn hình điện thoại di động của Thẩm Băng Đàn: "Trong nhóm nói cái gì vậy?"
Thẩm Băng Đàn ngồi dậy: "Đang bàn chuyện tiệc đêm giao thừa anh ạ."
Tần Hoài Sơ lấy điện thoại di động ra xem, nhóm chat làm việc của anh rất yên tĩnh, không thấy ai buôn chuyện cả.
Thẩm Băng Đàn nhìn ra sự hoang mang của anh, giải thích: "Bọn em còn có một nhóm nữa, nhưng anh không có trong đó."
Tần Hoài Sơ: "?"
Sao anh lại không biết gì về vụ này thế.
"Đây là chuyện rất bình thường." Thẩm Băng Đàn giơ điện thoại lên, mở danh sách các thành viên trong nhóm ra cho anh xem, "Anh là ông chủ, mọi người nói chuyện sẽ không thoải mái, nên đã lập ra một nhóm nhỏ, mọi người đều ở đây ngoại trừ anh. Anh nhìn nè ngay cả trợ lý Tề cũng ở đây."
Tần Hoài Sơ tức đến bật cười, "Tất cả đều là thư ký của anh, vậy mà lại lập nhóm riêng, loại trừ một mình anh ra?"
Thẩm Băng Đàn suy nghĩ một chút, gật đầu: "Có thể hiểu là vậy."
"..."
Tần Hoài Sơ chống hai tay hai bên giường, khuôn mặt điển trai kia áp sát vào cô, Thẩm Băng Đàn theo bản năng ngả người ra sau: "Anh làm gì vậy?"
"Ai lập nhóm này?"
Thẩm Băng Đàn lắc đầu.
"Em thực sự không biết. Lúc em vào công ty thì nhóm này đã có từ lâu rồi, em chỉ là bị người ta thêm vào đó thôi." Thẩm Băng Đàn liếm môi, chậm rãi nói tiếp: "Anh là ông chủ, mọi người không dám nói chuyện vui đùa trong nhóm công việc nên mới lập nhóm nhỏ, đây là hành động rất bình thường."
Tần Hoài Sơ nhếch môi cười: "Em nói xem, nếu bọn họ biết được em là bà chủ, liệu có đá em ra ngoài luôn không?"
Thẩm Băng Đàn bị hỏi thì sững sờ, chớp mắt: "...Chắc là không đâu."
Vẻ mặt ngơ ngác của cô rất đáng yêu, Tần Hoài Sơ đưa tay gảy nhẹ trán cô: "Đứng dậy rửa mặt rồi ra ăn cơm thôi. Không phải buổi chiều em phải tập dượt tổng duyệt sao? Lát nữa anh sẽ đưa em đến bữa tiệc."
Nói xong, Tần Hoài Sơ đứng dậy rời khỏi phòng ngủ.
Thẩm Băng Đàn đi đến phòng thay đồ thay quần áo, đúng lúc vừa đi ra thì điện thoại di động ở đầu giường vang lên, là một dãy số lạ.
Cô ngờ vực nhận máy: "Alo, xin chào."
Giọng nói của Thẩm Thu Lan vang lên bên tai cô, vừa cất lời đã chất vấn: "Tin tức trên mạng là sao? Con định đứng chung sân khấu với Lục Kế Thần trong bữa tiệc đêm giao thừa của đài truyền hình Trường Hoàn? Con quên lời hứa với mẹ trước đây rồi à? Trên đời này có thể làm biết bao nhiêu công việc, vì cái gì nhất định phải đi múa, lại còn đứng chung sân khấu Lục Kế Thần? Tại sao con không thể khiến người ta bớt lo đi vậy?"
Cảm xúc trên mặt Thẩm Băng Đàn nhạt đi: "Chuyện của tôi không cần bà quan tâm."
"Sao lại không quan tâm cho được, tao là mẹ mày đấy!" Thẩm Thu Lan im lặng một lúc, giọng điệu dần dần dịu xuống, "Đàn Đàn, mọi việc mẹ làm đều là vì tốt cho con thôi, vũ đạo thật sự không thích hợp với con. Trước đây mẹ luôn lơ là con, khiến con phải chịu không ít khổ cực, đều là lỗi của mẹ. Nếu không thì, bây giờ con mua vé trở về đi, chúng ta không múa nữa, mẹ sẽ bù đắp tất cả cho con."
Trong điện thoại Thẩm Thu Lan vừa nói vừa khóc: "Ba con có người khác ở bên ngoài rồi, ông ta còn muốn ly hôn với mẹ. Các em con ngày nào cũng ra ngoài, không về nhà. Mỗi khi mẹ cãi nhau với ba con, cả hai đứa chúng nó cũng đều né xa không bảo vệ mẹ. Cuộc sống của mẹ nào có dễ dàng gì, con phải thương mẹ chứ."
Hiện tại Thẩm Băng Đàn nghe thấy những lời này, trong lòng lại không nổi lên bất kỳ gợn sóng nào.
Không giận dữ, không buồn bã, cũng chẳng hả hê.
Cô đã từng khao khát sự ấm áp, từng mong mỏi sự yêu thương, nhưng cuối cùng chẳng nhận được gì cả.
Thẩm Thu Lan, từ lâu đã không còn liên quan đến cô nữa.
"Bà có nói mấy thứ này với tôi cũng vô ích thôi, tôi không phải do bà nuôi lớn, bà muốn khóc lóc kể lể thì đi tìm mấy đứa con do chính bà nuôi nấng ấy. Còn chuyện nhảy múa của tôi, bà không có tư cách can thiệp."
Trong điện thoại di động truyền đến tiếng gầm thét giận dữ của Thẩm Thu Lan: "Tao đã đi đến bước đường cùng rồi mà mày còn nhất định phải ép tao vào ngõ cụt sao?"
Thẩm Băng Đàn không hiểu tại sao việc mình nhảy múa lại khiến Thẩm Thu Lan cảm thấy cô đang đẩy bà ta vào ngõ cụt.
Nhưng cô đã không còn quan tâm đến bất cứ điều gì nữa, chỉ muốn phủi sạch quan hệ với Thẩm Thu Lan, từ nay về sau không liên quan gì đến nhau nữa: "Bà nghĩ thế nào thì tuỳ bà, sau này đừng gọi điện cho tôi nữa."
Cô ngắt cuộc gọi, chặn dãy số này vào danh sách đen.
Quay người lại, Tần Hoài Sơ đang đứng trước cửa phòng ngủ.
Thấy cô nhìn qua, anh lười biếng nói: "Sao em lề mà lề mề thế? Đồ ăn sắp nguội rồi đây này."
Không khí trên bàn ăn cực kỳ yên tĩnh.
Thẩm Băng Đàn im lặng lùa cơm trong bát, Tần Hoài Sơ cũng không nói chuyện, chỉ thi thoảng gắp thức ăn cho cô.
Không biết qua bao lâu, Thẩm Băng Đàn ngẩng đầu nhìn anh: "Anh có cảm thấy, lòng dạ em thật sắt đá không?"
Tần Hoài Sơ nhìn cô không nói lời nào.
Mí mắt Thẩm Băng Đàn rũ xuống, cô tùy ý dùng đũa gẩy hạt cơm trong bát: "Lần trước bà ta nói công ty của cha dượng em đang gặp khó khăn, thường xuyên nổi nóng đánh mắng bà ta, bây giờ còn nói ông ta có nhân tình ở bên ngoài, muốn ly hôn với bà ta. Hai đứa con ruột không quan tâm đến bà ta, cuộc sống khó khăn, lại vẫn mong mỏi em phải chăm sóc cho bà ta."
"Làm sao em có thể chăm sóc cho bà ta đây? Là do bà ta tự chọn con đường đó mà." Thẩm Băng Đàn cười cay đắng, hốc mắt ửng đỏ, "Khi em còn nhỏ ốm đau nhập viện, bà ta đã ở đâu? Khi trường tổ chức họp phụ huynh, bà ta đã ở đâu? Khi em tới tháng đau đớn đến ngất xỉu phải đưa đến bệnh viện, bà ta đã ở đâu? Bây giờ lại yêu cầu em phải chăm sóc cho bà ta, tại sao bà ta chưa bao giờ nghĩ đến việc chăm sóc cho em?"
Tần Hoài Sơ đứng dậy đi tới, xoa xoa đỉnh đầu cô: "Em đừng nghĩ đến chuyện này nữa, sau này cũng đừng trả lời những cuộc gọi số lạ."
Anh nâng cằm cô lên, cúi người cắn môi cô như trừng phạt, giọng điệu vừa bá đạo lại vừa hống hách: "Thẩm Băng Đàn, bây giờ em là của anh, không được phép vì người khác mà buồn bực. Em hãy vứt bỏ mấy thứ rác rưởi trong đầu đi, đừng để làm ảnh hưởng đến buổi diễn tập chiều nay."
Thẩm Băng Đàn nhìn người đàn ông tuấn tú rắn rỏi trước mặt, đột nhiên cảm thấy vận may của mình thực ra cũng không đến nỗi nào.
Cô chủ động ôm mặt anh, hôn lên cằm anh.
Nụ hôn thoáng qua như chuồn chuồn lướt nước, Thẩm Băng Đàn đứng dậy, không dám nhìn vào mắt anh: "Em đi thu dọn đồ đạc."
Vừa mới xoay người đã bị anh kéo lại: "Hay quá nhỉ, học đâu cách quyến rũ người khác thế?"
Anh chỉ vào phía bên kia: "Hôn bên này nữa."
Thẩm Băng Đàn: "..."
Editor: quattutuquat
—————
Bữa tiệc đêm giao thừa quy tụ dàn sao đình đám, gần như tập hợp một nửa làng giải trí.
Trời chưa tối nhưng phía trước sân khấu và phía sau hậu trường đã vô cùng náo nhiệt.
Thẩm Băng Đàn được Tần Hoài Sơ đưa vào hậu trường, rồi được Lục Kế Thần dẫn đi gặp gỡ rất nhiều nhân vật nổi tiếng trong ngành.
Cô không giỏi ăn nói, nhưng luôn lễ phép mỉm cười và cung kính với tất cả mọi người.
Buổi diễn tập kết thúc vào buổi chiều, do thời gian có hạn nên bữa tiệc đêm giao thừa liền bắt đầu ngay sau đó.
Không có thời gian để ăn uống nên các trợ lý phải chịu trách nhiệm đưa đồ ăn đến cho nghệ sĩ ở hậu trường.
Thẩm Băng Đàn không có đoàn đội đi cùng, càng không có trợ lý, nhân viên công tác đều bận trước bận sau, không ai nhớ tới việc cô chưa ăn tối.
Thẩm Băng Đàn ngồi một mình trước gương trang điểm ở hậu trường, cô đã mặc sẵn váy múa, vì thời tiết lạnh nên choàng thêm cả áo khoác lông bên ngoài.
Buổi chiều diễn tập tiêu hao rất nhiều sức lực, lúc này bụng xẹp lép, cô vô thức đưa tay lên xoa xoa.
Nếu biết trước thì trưa nay ở nhà cô đã ăn nhiều hơn một chút rồi.
Lục Kế Thần đích thân mang cơm hộp tới đặt trước mặt cô, vẫn nho nhã khiêm tốn như xưa, vẻ mặt ân cần: "Chắc là đói lắm rồi nhỉ, cháu mau ăn chút gì đi, tiết mục của hai chúng ta diễn tương đối muộn, có lẽ sẽ đến khuya đấy. Cũng không biết cháu thích ăn gì, tôi bảo trợ lý tùy tiện chuẩn bị, cháu nếm thử xem có hợp khẩu vị không."
Đáy lòng Thẩm Băng Đàn dâng lên cảm giác ấm áp, nhận lấy hộp cơm: "Cảm ơn thầy Lục ạ."
Lục Kế Thần mỉm cười ngồi xuống bên cạnh cô: "Đang căng thẳng à?"
Thẩm Băng Đàn thành thật trả lời: "Có một chút ạ."
Cô là vũ công solo.
Nghe nói trong số tất cả các vũ công phụ họa tối nay, cô là người duy nhất múa solo.
Còn lại đều là múa tập thể hoặc có bạn nhảy.
Trên một sân khấu lớn như vậy, việc biểu diễn một điệu múa đơn một cách hoàn hảo là rất thách thức.
Vô số cặp mắt đang dõi theo từng chuyển động tinh tế của cô trên sân khấu, cùng với biểu cảm khuôn mặt, cảm xúc trong ánh mắt cô và cả sự ăn khớp với ca từ của thầy Lục.
"Không sao đâu." Lục Kế Thần vỗ vỗ vai cô động viên, "Buổi tổng duyệt chiều nay cháu múa rất đẹp, cứ phát huy như bình thường là được."
Thẩm Băng Đàn gật đầu, nhớ tới gì đó, nói: "Thầy Lục, tối mai ngài có rảnh không ạ? Ngài đã giúp đỡ cháu rất nhiều, cháu và Hoài Sơ muốn mời ngài tới nhà dùng cơm ạ."
"Tối mai sao? Được đó, tôi rảnh."
"Mời cơm hả, có phần của chị không?" Diêu Dĩnh mỉm cười bước tới.
Thẩm Băng Đàn vội nói: "Chị Diêu Dĩnh bằng lòng tới, em cầu còn không được ấy chứ ạ."
"Vậy quyết thế nhé, ngày mai nhớ chừa một chỗ cho chị đấy." Diêu Dĩnh đùa mấy câu rồi nói với Lục Kế Thần, "Anh Lục, bên đó có mấy vị đang tìm anh đấy."
Lục Kế Thần chào Thẩm Băng Đàn xong, liền vội vàng rời đi cùng Diêu Dĩnh.
Hộp cơm còn đang nóng hổi, Thẩm Băng Đàn ghé vào trước bàn ngồi ăn, đột nhiên bị ai đó ấn một cái vào đầu, một hành động rất quen thuộc.
Thẩm Băng Đàn quay người lại, liền nhìn thấy Tần Hoài Sơ xách theo đồ ăn đang đứng sau lưng cô.
Đáy mắt cô hiện rõ sự mừng rỡ: "Sao anh lại đến đây?"
Anh giơ đồ trong tay lên nói: "Anh sợ Kiều Kiều của chúng ta bị đói nên đưa đồ ăn tới cho em."
Anh liếc nhìn đồ ăn trên bàn cô rồi nói: "Anh sợ nhân viên bận rộn rồi quên mất em, không ngờ vẫn biết đường mang đồ ăn cho em đấy."
Nói đến đây, Thẩm Băng Đàn nhỏ giọng phàn nàn: "Vừa nãy em sắp chết đói luôn, suất cơm này là thầy Lục mang cho em đấy."
Nhắc đến thầy Lục cô liền vui vẻ, "Một nhân vật tầm cỡ như thầy Lục mà vẫn có thể nhớ tới em, em rất cảm động."
Tần Hoài Sơ cốc đầu cô: "Anh nhớ thương em sao em không cảm động? Không thể ngừng nhắc đến thầy Lục một chút được sao?"
Thẩm Băng Đàn cắn môi, nhận lấy đồ ăn trong tay anh: "Em đều cảm động, được chứ?"
Tần Hoài Sơ dựa vào mép bàn, cúi đầu nhìn cô: "Kiều Kiều, anh hỏi em một câu nhé."
"Gì thế ạ?" Thẩm Băng Đàn cũng không ngẩng đầu lên, cẩn thận cầm lấy túi đồ ăn của Tần Hoài Sơ, tất cả đều là những món cô thích nhất.
Tần Hoài Sơ hỏi: "Nếu có một ngày, anh với thầy Lục cùng rơi xuống sông, em sẽ cứu ai trước?"
"... Anh nhàm chán quá đi."
Tần Hoài Sơ chộp lấy đồ ăn giấu ra sau lưng: "Em nhất định phải trả lời, không được lấy lệ, nghiêm túc suy xét câu hỏi của anh đi."
Bị anh cướp đi đồ ăn, Thẩm Băng Đàn chống cằm câm nín: "Phải nghiêm túc trả lời sao?"
"Đúng vậy, em cứu ai trước?"
Cô tùy ý gõ ngón tay lên mặt bàn, suy tư một lúc rồi ngẩng đầu lên: "Em không biết bơi, có thể giúp các anh kêu cứu được không?"
Tần Hoài Sơ: "..."