Trở lại phòng làm việc của tổng giám đốc, Thẩm Băng Đàn giao tài liệu cho Tần Hoài Sơ.
Tần Hoài Sơ nhận lấy, đặt ở bên cạnh, cũng không vội xem, dư quang liếc cô một chút: "Không thanh toán cho em, em sẽ không có ý kiến gì với tôi đấy chứ?"
Lúc này tâm tình của Thẩm Băng Đàn rất tốt, cho nên cũng không so đo với anh: "Không đâu, các quyết định của sếp đều rất đúng, tôi không có bất kỳ ý kiến gì cả."
Tần Hoài Sơ nhìn đồng hồ, thấy đã gần năm giờ, anh trầm ngâm suy nghĩ nói: "Được rồi, xét đến việc em chạy đi chạy lại vất vả nửa ngày, hôm nay cho phép em tan làm sớm."
Thẩm Băng Đàn không ngờ còn có đãi ngộ này, nhưng mấu chốt là cô không hề cảm thấy dễ chịu chút nào.
Cô đã lên kế hoạch làm thêm giờ tối nay, nếu bây giờ tan làm sớm thì làm sao có thể kiếm được tiền tăng ca?
"Tần tổng, tôi còn rất nhiều bản thảo cần dịch, vẫn nên quay lại làm việc thôi. Tôi không vất vả chút nào, không hề vất vả."
Nhìn cô một lòng chỉ muốn làm việc kiếm tiền, Tần Hoài Sơ có chút cạn lời.
Thân là con gái, sống trong một căn chung cư sinh viên đại học xa xôi hỗn loạn như vậy, hàng ngày không muốn về nhà sớm trước khi trời tối, không biết tại sao cô có thể lớn gan lớn mật như vậy.
"Công việc không gấp, ngày mai lại phiên dịch tiếp."
"Không sao đâu, tối nay tôi tăng ca là có thể hoàn thành ạ."
Tần Hoài Sơ nhìn cô một lát: "Em muốn làm thì cũng được thôi, nhưng đây là em tự nguyện tăng ca, không có tiền làm thêm giờ đâu."
"..."
Lời đã nói đến đây, Thẩm Băng Đàn cảm thấy bây giờ mình không cần phải cưỡng ép tăng ca nữa.
Cô nhớ ra trước đó trong nhóm làm việc bán thời gian đã thấy chiều nay có một công việc part-time là phát tờ rơi.
Không trả thêm lương tăng ca, vậy thì đi phát tờ rơi còn hơn.
Sau khi ra khỏi phòng tổng giám đốc, cô bấm vào nhóm đó nhìn xem, bên đó vẫn đang tuyển người.
Thời gian tập hợp là năm giờ rưỡi, vẫn còn chút thời gian, Thẩm Băng Đàn nhanh chóng đăng ký rồi vội vàng quay lại văn phòng thu dọn đồ đạc.
Cô không thèm lấy khăn giấy và đồ vệ sinh cá nhân mua lúc trưa mà tay không rời đi, đi đến địa điểm tiếp theo để kiếm tiền.
Không thể kiếm được tiền làm thêm giờ, đến chỗ khác kiếm thêm thu nhập cũng không lỗ.
Có rất nhiều trường học cần phát tờ rơi, cô chọn trường trung học trực thuộc Đại học C, khá gần công ty, và cũng là trường cấp 3 cô theo học.
Sau bốn năm vắng bóng, trường trung học trực thuộc Đại học C vẫn như trong ký ức.
Thẩm Băng Đàn còn chưa kịp hoài niệm, sau khi báo cáo với người phụ trách liên quan, cô nhận được tờ rơi cần phát.
Người phụ trách có quen biết với bảo vệ gác cổng, Thẩm Băng Đàn cùng một số bạn học có thể trực tiếp cầm tờ rơi vào khuôn viên trường.
Lúc này đang là giờ ăn tối, trong khuôn viên trường có không ít học sinh ra vào, ai cũng mặc đồng phục học sinh màu xanh trắng, trên môi nở nụ cười tràn đầy thanh xuân.
Thẩm Băng Đàn cầm tờ rơi đi qua đám đông, ký ức ngày xưa lại ùa về trong đầu, khi nhìn những gương mặt trẻ tuổi trước mặt, cô chợt cảm thấy có chút hâm mộ.
Quãng thời gian đi học vô tư vô lo đã không thể tìm lại được nữa.
Một học sinh dừng lại, nhận tờ rơi trong tay cô đưa tới, xem qua rồi gọi cô gái phía sau: "Niệm Niệm, là khoá học dạy vũ đạo này, cậu thích múa nhất, có muốn đăng ký một lớp không?"
"Đã cuối cấp rồi, cũng không phải là học sinh năng khiếu, thời gian rảnh cũng chẳng nhiều, thôi quên đi."
Sơ Niệm cầm trà sữa đi tới, miệng còn phàn nàn, "Mà những giáo viên dạy múa đó dạy không tốt chút nào, trước kia tớ từng..."
Nói được nửa chừng, ánh mắt cô rơi vào khuôn mặt của Thẩm Băng Đàn, đầu tiên là ngạc nhiên trong giây lát, sau đó trong mắt tràn đầy ánh sao: "Cô giáo Thẩm, hoá ra là chị ạ!"
Thẩm Băng Đàn bị cô gái nhiệt tình ngọt ngào trước mặt làm cho hơi bối rối.
Đã rất nhiều năm rồi cô chưa nghe thấy xưng hô vừa lạ lẫm lại quen thuộc này.
Thấy Thẩm Băng Đàn không nhận ra mình, Sơ Niệm điên cuồng ám chỉ: "Chị không nhớ em sao, em là Sơ Niệm nè, trước đây em đã học lớp dạy vũ đạo của chị, lúc em bị trật chân chị còn đưa em đến bệnh viện nữa đó."
Nói đến lớp học vũ đạo, Thẩm Băng Đàn có chút ấn tượng, hồi còn học trung học, cô làm giáo viên dạy múa bán thời gian trong kỳ nghỉ hè và dạy cho một số học sinh.
Lúc đó tính tình của cô tương đối lạnh nhạt, trừ khi giảng bài thì không thích giao tiếp với người khác, nhiều cô bé không dám đến gần cô.
Nhưng Sơ Niệm là một ngoại lệ, luôn thích bám sát cô và nói rất nhiều, là một cô bé vui vẻ hoạt bát.
"Thì ra là em à." Thẩm Băng Đàn mỉm cười chào hỏi.
Sơ Niệm hưng phấn gần như nhảy dựng lên: "Cô giáo Thẩm, rốt cuộc chị cũng nhớ ra em rồi!"
Cô bé lại lấy tờ rơi từ tay bạn cùng lớp và xem qua, "Đây là lớp chị dạy ạ? Vậy thì em nhất định phải đăng ký. Em thích lớp học của chị nhất đó!"
Vẻ mặt Thẩm Băng Đàn hơi giật mình, siết chặt tờ rơi trong tay, sau đó mỉm cười lắc đầu: "Chị chỉ phát tờ rơi làm việc bán thời gian thôi."
"Dạ?" Trên mặt Sơ Niệm lộ ra vẻ kinh ngạc, môi mấp máy, tựa hồ có rất nhiều điều muốn hỏi.
Suy nghĩ hồi lâu, cô nói, "Đã nhiều năm rồi em không nghe qua tin tức gì về chị, bây giờ chị không múa nữa sao?"
Thẩm Băng Đàn đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh, thản nhiên vén tóc ra sau tai: "Ừ, muốn sống một cuộc sống bình thường."
"Tuy rằng rất đáng tiếc, nhưng lựa chọn của cô giáo Thẩm nhất định là chính xác. Thân là fan cuồng nhiệt của chị, em sẽ luôn ủng hộ chị!"
"Cảm ơn em." Thẩm Băng Đàn chỉ vào tờ rơi trong tay mình, "Vậy các em đi chơi đi, chị qua làm việc trước."
Cô vừa quay người, lại bị Sơ Niệm gọi lại.
Sơ Niệm đi tới, mất mấy giây muốn nói lại thôi, lấy hết can đảm hỏi: "Cô giáo Thẩm, cuối tuần này là sinh nhật của em, em có thể mời chị đến nhà em làm khách được không ạ?"
Câu hỏi này quá đột ngột, Thẩm Băng Đàn nhất thời không biết nên trả lời thế nào.
Sơ Niệm nói thêm: "Em thực sự rất thích rất thích chị. Nếu hôm đó chị có thể đến, thì sẽ là món quà mừng lễ trưởng thành tuyệt vời nhất mà em nhận được trong năm nay đấy ạ."
Cô bé chắp hai tay trước ngực đặt lên cằm như đang cầu nguyện, ánh mắt tràn đầy mong đợi và chân thành.
Hoá ra là sinh nhật tuổi 18.
Thẩm Băng Đàn vốn quen sống cô độc, không có bạn bè thân thiết đặc biệt nào, vốn không thích những tình huống như vậy.
Cô lại nghĩ đến lời khuyên của Mẫn Phong qua điện thoại rằng khi sống một mình trong thành phố lớn như vậy, cô nên cố gắng kết bạn nhiều hơn, đừng lúc nào cũng từ chối lòng tốt của người khác.
Cuối cùng, cô cũng không nói lời từ chối, khẽ gật đầu: "Được, nếu hôm đó có thời gian chị sẽ tới."
Sơ Niệm vui mừng không thôi, vội vàng lấy điện thoại di động ra: "Vậy chúng ta kết bạn trên WeChat đi. Đến lúc đó em sẽ gửi địa chỉ nhà em cho chị."
Editor: quattutuquat
—————
Thẩm Băng Đàn lợi dụng thời gian rảnh vào thứ Bảy để làm gia sư dạy kèm cho người khác.
Lúc này đã hơn năm giờ chiều, cô ra khỏi khu biệt thự, nghĩ đến ngày mai đến dự sinh nhật của Sơ Niệm, nhưng cô vẫn chưa mua quà.
Cô tìm kiếm các trung tâm thương mại gần đó trên điện thoại rồi đạp xe đạp công cộng qua đó.
Chiều thứ bảy, trung tâm thương mại tấp nập người qua lại.
Thẩm Băng Đàn vừa đi vừa nhìn, đang suy nghĩ nên mua gì cho Sơ Niệm thì tốt.
Tình cờ đi ngang qua một cửa tiệm trang sức, nhìn xuyên qua cửa kính thấy có vẻ không tồi, mẫu mã cũng đẹp.
Thẩm Băng Đàn đang định bước vào, dư quang thoáng thấy một bóng dáng quen thuộc.
Tần Hoài Sơ đang vừa đi tới hướng này vừa tìm kiếm thứ gì đó.
Anh mặc một chiếc áo khoác dài màu nâu sẫm, dáng người cao lớn, ánh sáng trên đầu đỉnh chiếu vào mái tóc ngắn của anh, sạch sẽ, đẹp trai, vô cùng thu hút sự chú ý.
Không áo vest hay giày da, trên người anh mang theo khí chất thiếu niên như trong ký ức, toả nắng trong trẻo, lại có chút kiêu ngạo.
Ngay lúc Thẩm Băng Đàn đang do dự có nên tránh hay không thì Tần Hoài Sơ đúng lúc quay đầu lại nhìn.
Bốn mắt nhìn nhau, Thẩm Băng Đàn bị ánh mắt đó làm cho chết lặng tại chỗ.
Tần Hoài Sơ tay cầm túi sải bước đi tới, đứng trước mặt cô, lấy lợi thế chiều cao của mình cúi xuống nhìn cô.
Anh không nói gì, Thẩm Băng Đàn mỉm cười, chủ động chào hỏi: "Tần tổng, thật trùng hợp."
"Đúng là trùng hợp." Tần Hoài Sơ gật đầu, nhìn chung quanh, "Một mình em à?"
"Vâng." Thẩm Băng Đàn đáp, "Sắp đến sinh nhật của một người bạn, tôi đến chọn quà cho cô ấy."
Tần Hoài Sơ tựa hồ cười lớn: "Vậy thì càng trùng hợp, tôi cũng tới đây chọn quà sinh nhật."
Thẩm Băng Đàn ngẩng đầu: "Anh cũng có bạn bè sắp sinh nhật sao?"
"Em gái tôi."
Trước đây, mỗi năm sinh nhật Sơ Niệm, Tần Hoài Sơ đều thẳng thắn trực tiếp đưa bao lì xì đỏ.
Vốn dĩ năm nay anh cũng định làm vậy, nhưng sau đó ngẫm lại, dù sao cũng là sinh nhật tuổi 18 của cô nhóc con, với tư cách là anh trai, anh cũng nên chọn một món quà sinh nhật để đối phó.
Chiều nay anh có một buổi xã giao, được tổ chức ở một khách sạn gần đó, xong việc anh nhìn thấy ở đây có một trung tâm thương mại nên muốn ghé qua tùy tiện mua thứ gì đó.
Không ngờ lại gặp được Thẩm Băng Đàn.
"Đã vậy thì em giúp tôi chọn một món đi."
"Tôi á?" Thẩm Băng Đàn không thể tin được chỉ vào mình, nhà họ Tần là gia tộc giàu có nổi tiếng ở Trường Hoàn, cô không mua nổi quà cho em gái Tần Hoài Sơ đâu.
"Tôi không được..."
Tần Hoài Sơ trực tiếp ngắt lời cô: "Đây là nhiệm vụ lãnh đạo giao cho em, em nhất định phải tuân theo."
"..." Nhưng bây giờ không phải giờ làm việc mà.
"Chẳng phải đúng lúc em cũng muốn chọn quà cho bạn sao, con gái hẳn là có sở thích giống nhau. Em định mua gì?"
Thẩm Băng Đàn bất đắc dĩ chỉ vào cửa tiệm trang sức bên cạnh: "Người bạn kia của tôi còn đang học trung học. Tôi nghĩ học sinh cấp 3 đến trường bắt buộc phải mặc đồng phục, mặc lâu sẽ chán. Mua cho cô ấy một chiếc trâm cài ngực, cũng coi như là làm đồ trang sức."
Tần Hoài Sơ nhìn cô một lúc: "Em còn có cả bạn là học sinh cấp 3 nữa hả?"
"Trước đây có quen biết, mấy ngày trước tình cờ gặp lại."
Tần Hoài Sơ không hỏi thêm nữa, đi thẳng vào cửa tiệm trang sức: "Vậy em chọn đi, nhân tiện chọn giúp tôi một cái."
"..."
Mua quà cho em gái mình mà cũng lấy lệ quá.
Thẩm Băng Đàn đặt mình vào vị trí em gái anh một chút, cảm thấy thật sự là quá thảm rồi!
Sau khi dạo một vòng trong cửa tiệm trang sức, cuối cùng Thẩm Băng Đàn cũng dừng lại ở một chỗ, ánh mắt rơi vào một chiếc trâm cài ngực cực kỳ tinh xảo và xinh đẹp.
Cô cầm lên, kẹp giữa mấy ngón tay ngắm nghía.
Nó được làm bằng bạc, khắc hình bươm bướm rỗng, trên cánh bướm còn có một cô gái đứng một chân nhảy múa.
Thẩm Băng Đàn vừa nhìn đã thích chiếc trâm cài này.
Cô và Sơ Niệm cũng xem như là nhờ vào vũ đạo mà quen nhau, nên món quà này rất thích hợp.
"Cái này giá bao nhiêu vậy?" Thẩm Băng Đàn hỏi.
Nhân viên bán hàng nói: "Cái này được làm từ bạc nguyên chất 999, giá 379 tệ."
Thẩm Băng Đàn khẽ cắn môi: "Tôi lấy cái này, gói lại giúp tôi nhé."
Tần Hoài Sơ ở bên cạnh quan sát, chỉ vào món đồ trong tay Thẩm Băng Đàn: "Giống hệt như vậy, còn cái nữa không?"
Nhân viên bán hàng: "Có ạ."
"Vậy thì gói cho tôi một cái nữa."
Thẩm Băng Đàn cảm thấy mình vẫn nên nhỏ giọng nhắc nhở một chút: "Tần tổng, đây là trang sức bạc, tôi tặng cho bạn còn chấp nhận được, nhưng anh lấy để tặng em gái có phải là quá lấy lệ rồi không?"
Tần Hoài Sơ trả tiền, cầm lấy chiếc trâm cài mà nhân viên gói lại, cà lơ phất phơ nói: "Tình cảm anh em không thể đo đạc bằng tiền bạc, tâm ý là vô giá, hiểu không?"
"..."
Editor: quattutuquat
—————
Tần Hoài Sơ lái xe về nhà họ Tần, Sơ Niệm đang ngồi trên xích đu trong sân đọc sách.
Sơ Niệm nhìn thấy Tần Hoài Sơ trở về, ban đầu cũng không định để ý tới, nhưng sau đó cô nhìn thấy trên tay anh đang cầm theo một món quà, ánh mắt đột nhiên sáng lên.
Cô đặt cuốn sách xuống, chạy tới: "Anh ơi, đây là quà sinh nhật cho em phải không ạ?"
Tần Hoài Sơ ném cho cô, thản nhiên đi vào trong: "Dù sao 0 giờ đêm nay là sinh nhật mày, đưa trước cho mày cũng được."
Sơ Niệm vui vẻ nhận lấy rồi cùng anh vào nhà.
Cô ngồi trên ghế sô pha mở món quà ra, thấy bên trong có một chiếc trâm cài ngực khá độc đáo, trên đó có một hình người nhỏ đang nhảy múa.
"Trâm cài này đẹp quá!" Cô tặc lưỡi hai tiếng, cảm giác như mặt trời đang mọc từ đằng Tây, "Anh ơi, quà này có đắt không? Bao nhiêu tiền vậy ạ?"
Tần Hoài Sơ đi đến máy đun nước lấy một cốc nước ấm, bắt chéo chân ngồi xuống ghế sô pha: "379."
Sơ Niệm: "?"
Tần Hoài Sơ: "379 vạn."
"Đắt vậy sao?" Động tác cầm trâm cài của Sơ Niệm đặc biệt cẩn thận, "Anh hào phóng với em như vậy từ khi nào thế? Em không nằm mơ đấy chứ."
"Mày là em gái ruột của anh, anh hào phóng chẳng phải là chuyện nên làm sao."
"Nhưng mà cái này đắt quá đi." Sơ Niệm nhìn đi nhìn lại, "Sao lại đắt thế nhỉ, là bạch kim hả anh? Trông không giống lắm. Hơn ba trăm vạn, có đáng giá không?"
Tần Hoài Sơ dựa lưng ngồi nghiêng trên ghế sô pha, gác đôi chân dài lên tay vịn, bắt chéo lên nhau, chậm rãi nói: "Anh đã đặt một nhà thiết kế trang sức nổi tiếng làm riêng cho mày, trên toàn thế giới chỉ có một chiếc thôi, độc nhất vô nhị, tất nhiên là đáng giá rồi."
Không ngờ anh trai mình lại tốt như vậy, Sơ Niệm có chút cảm động, vui vui vẻ vẻ chạy tới bày tỏ lòng trung thành: "Anh, từ nay về sau anh muốn em làm gì em sẽ làm đó, không bao giờ chống lại anh nữa."
Tần Hoài Sơ xoa xoa đầu cô, khoanh hai tay gối ra sau gáy, lười biếng nói: "Ngoan quá, bóc quýt cho anh đi."
*
Tác giả có lời muốn nói:
Tần Hoài Sơ: Con nhóc này dễ bị lừa ghê.
Thẩm Băng Đàn: Mai là anh xong đời rồi ╮(╯▽╰)╭