Lâm An Lan không muốn động đậy, nhưng lần này Trình Úc không mang bao.
Vậy nên anh cũng chẳng có cách nào từ chối.
Lườm Trình Úc một phát, anh trách: "Do anh hết đó"
Trình Úc cười hôn lên môi Lâm An Lan, tốt tính dỗ dành anh, "Ừm, đều do anh.
Tại anh thiếu nghị lực."
Hắn hôn lên trán Lâm An Lan, vẻ mặt dịu dàng, giọng ngập tràn yêu thương, "Nhưng mà đâu thể trách mỗi anh.
Còn phải trách vợ anh quá mê người, làm cho người chồng như anh không kiềm chế được."
Lâm An Lan nghe hắn ngụy biện mà dở khóc dở cười, vờ giận dữ véo em Trình Úc một cái: "Ăn nói bậy bạ!"
Trình Úc nâng tay anh lên, lại hôn một cái, "Không phải nói bậy, vợ anh chính là nam nhân ôn nhu nhất trên đời."
"Anh không ôn nhu sao?" Lâm An Lan cười nói.
"Anh làm sao sánh bằng em được." Trình Úc ôm chặt anh.
Hắn vén chăn lên, ôm lấy Lâm An Lan, "Đi thôi, tắm cho em rồi đi ngủ."
Lâm An Lan đẩy hắn, "Em tự đi."
"Không được đâu, chỉ có tra nam mới để vợ mình tự xử lý thôi."
Lâm An Lan quả thực không làm gì được hắn, "Anh ngụy biện quá đi thôi."
Trình Úc cười nói, "Bởi vì yêu em đó."
Hắn nhìn Lâm An Lan, ôn nhu nói, "Trên đời này, anh yêu em nhất."
Trình Úc ôm Lâm An Lan tắm rửa sạch sẽ rồi mới leo lên giường
Lâm An Lan đã buồn ngủ, Trình Úc nhìn anh nhắm mắt lại, cũng không nói chuyện kịch bản với anh.
Hắn tắt đèn, Lâm An Lan theo quán tính nhẹ nhàng cọ cọ vào lồng ngực hắn, khẽ nói, "Ngủ ngon."
Trình Úc hôn trán anh, "Ngủ ngon."
Nhưng hắn mới vừa ngủ không bao lâu, liền bị chuông điện thoại di động đánh thức, Trình Úc cầm lên liếc mắt nhìn, trong nháy mắt tỉnh táo lại.
Lâm An Lan cau mày, nhỏ giọng nói lầm bầm, "Ai vậy?"
Trình Úc hôn lên mi tâm của anh an ủi, "Không có chuyện gì, em ngủ tiếp, anh đi nhận điện thoại."
Hắn nhấn tắt chuông, không bật đèn, nhẹ nhàng ra khỏi phòng ngủ.
Vừa ra đến trước cửa, còn không quên quay lại giúp Lâm An Lan đắp chăn.
Trình Úc đi thẳng đến ban công ở thư phòng rồi mới nhận điện thoại, "Nói."
"Tưởng Húc ngày hôm nay đi gặp Trình tổng."
"Sau đó thì sao?"
"Bọn họ nói chuyện rất lâu, tận tới đêm khuya gã mới rời khỏi."
"Còn có?"
"Không còn."
"Gã không có liên hệ Lâm An Lan sao?"
"Không có, gã đã từng nhắn tinh với Lâm tiên sinh, nhưng nhắn không được thì không nhắn nữa."
Trình Úc cảm thấy kỳ quái, vậy tại sao không gọi điện thoại?
Tưởng Húc hẳn phải biết Lâm An Lan đem kéo gã vào sổ đen, tại sao không gọi điện thoại liên hệ?
"Còn có động tác khác sao?"
Đối phương do dự một chút, thấp giọng nói, "Ngày hôm qua gã gặp được Trình lão tiên sinh."
Trình Úc cười nhạo một tiếng, "Gã ta thật đúng là kiên trì."
"Trình Úc, cậu tính sao?"
" Tại sao tôi phải tính?" Trình Úc hỏi ngược lại, " Tôi sẽ không quan tâm."
"Trình Úc..."
"Được rồi, " Trình Úc ngắt lời người nọ, "Tôi tự có chừng mực, không cần cậu nghĩ nhiều."
"Được."
"Vậy cậu tiếp tục theo dõi gã, có việc cứ liên hệ."
"Được."
Trình Úc cúp điện thoại, dựa vào lan can trên ban công, nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ.
Đêm đã rất khuya, tối mù, như đặc quánh lại.
Chỉ còn ánh trăng treo cuối trời, mơ hồ tỏa ánh bạc.
Dù nhạt màu nhưng vẫn là ánh sáng.
Trình Úc đốt một điếu thuốc, vừa định hút liền nhớ tới chính mình vừa nói muốn cai thuốc.
Vì vậy chỉ kẹp trên tay nhìn khói thuốc lượn lờ.
Hắn cảm thấy Lâm An Lan đại khái là thật sự mất trí nhớ, nếu không, anh sẽ không bao giờ để mình xảy ra quan hệ thể xác với người khác.
Không quan tâm Lâm An Lan quan tâm Tưởng Húc bao nhiêu, anh cũng tuyệt đối không vì gã mà hy sinh thân thể.
Tình cảm thì còn có thể lừa gạt, nhưng phát sinh quan hệ xác thịt thì chắc chắn sẽ là thật sự.
Hắn nghĩ tới đây, không khỏi thở dài.
Thật ra Trình Úc không nghĩ mình và Lâm An Lan sẽ phát triển tới bước này.
Hắn càng yêu Lâm An Lan, thì càng sợ sệt.
Sợ Lâm An Lan rời đi sau khi khôi phục kí ức.
Càng sợ anh biết họ đã làm tới những chuyện không nên làm.
Lúc đó Lâm An Lan sẽ nhìn hắn thế nào?
Anh sẽ cảm thấy Trình Úc là hạng người gì?
Đại khái sẽ cảm thấy hắn đê tiện buồn nôn.
Đại khái cả đời đều không muốn gặp lại hắn.
Nhưng mà, hắn đích thực là một người như vậy.
Một tên lừa đảo không chừa thủ đoạn.
Trình Úc lại muốn hút thuốc lá.
Thật ra hắn không nghiện thuốc lá, chẳng qua là đôi lúc mệt mỏi, ngờ vực sẽ làm vài điếu.
Hy vọng khói thuốc làm tê liệt chính mình.
Lần đầu của hắn và Lâm An Lan chắc là cách ngay không xa.
Có lẽ là cuối tuần trước.
Khi đó, hai người uống chút rượu, vùi ở nhà xem phim.
Bên ngoài mưa rơi, trong phòng đèn mờ, phim đi đến cao trào, nam nữ chủ tình sâu vô cùng, không kìm lòng được hôn môi ôm ấp đã xảy ra quan hệ.
Lâm An Lan nhìn, tựa như có chút ngượng ngùng, rũ mắt nhìn xuống.
Trình Úc rất phối hợp khoái làm như không thấy, lại nghe được Lâm An Lan nhỏ giọng hỏi "Chúng ta, cũng đã làm chuyện như vậy sao?"
"Không có." Trình Úc thẳng thắn, "Em lại quên mất chúng ta mới xác định quan hệ một tuần, chưa hề phát sinh chuyện này."
"Trước đó cũng không có?"
Trình Úc nhìn thấy hiếu kì trong mắt anh, cười xoa đầu Lâm An Lan, "Đương nhiên không có, chúng ta cũng không phải bạn tình, trước khi yêu đương, chúng ta là quan hệ anh theo em chạy thuần khiết."
Lâm An Lan gật gật đầu, "Ồ" một tiếng.
Trình Úc vốn tưởng rằng chuyện này đến đây là kết thúc, nhưng mà không bao lâu, Lâm An Lan vừa hiếu kỳ vừa khẩn trương hỏi, "Vậy anh có muốn thử không??"
Trình Úc:!!!
Trình Úc kinh ngạc nhìn anh.Liền thấy tò mò và một chút rạo rực muốn thử ở Lâm An Lan.
Hắn vội vã cự tuyệt, "Không được đâu."
"Tại sao?" Lâm An Lan không nghĩ tới hắn sẽ từ chối mình.
Trong kí ức có hạn của mình, Trình Úc chưa bao giờ cự tuyệt bất cứ điều gì anh muốn.
Trình Úc không ngờ anh còn kiên trì hỏi lý do, hắn kiên nhẫn đáp: "Vẫn không thích hợp."
"Em cảm thấy rất thích hợp." Lâm An Lan không chút xấu hổ đáp, "Em muốn thử một chút."
Dũng khí của Lâm An Lan bị cồn nuôi lớn, hai mắt lấp lánh nhìn Trình Úc, "Người yêu nhau đều sẽ phải làm mà? Chúng ta thử đi."
Trình Úc khắc chế dục vọng của mình, nỗ lực cứu vớt chút lương tâm ít ỏi của mình, "Chờ sau này đi."
"Tại sao? Em cũng không phải con gái, sẽ không mang thai mà? Bây giờ với sau này thì khác nhau chỗ nào? Không lẽ làm xong anh sẽ chia tay em sao?"
"Đương nhiên không phải." Trình Úc liền vội vàng nắm anh, bảo đảm anh tồn tại, "Anh sao lại chia tay với em chứ? Cả một đời này, anh sẽ không bao giờ nói chia tay em."
"Nếu vậy" Lâm An Lan nói năng hùng hồn, "Vậy sau này hay hiện tại thì có gì khác nhau đâu."
Trình Úc nghe anh nói lại có chút im lặng.
Nếu như Lâm An Lan thật sự là hắn người yêu của hắn, hắn đương nhiên sẽ không từ chối, nhưng mà Lâm An Lan không phải.
Hắn lừa Lâm An Lan, trộm lấy tình cảm Lâm An Lan, khiến anh ở bên cạnh mình, ôm ấp, hôn môi.
Như thế đã rất sai.
Hắn làm sao dám cùng Lâm An Lan phát sinh quan hệ.
"Anh sợ em sẽ hối hận."
"Tại sao?" Lâm An Lan hỏi hắn.
Trình Úc nhìn đôi mắt ngây thơ của anh, hiếm khi nói thật một câu, "Anh sợ sau này khôi phục trí nhớ, em sẽ không vui."
Lâm An Lan nghe hắn câu nói này, phút chốc trầm mặc.
Không khí có chút trầm trọng, Trình Úc nắm tay anh, chỉ có thể nghe thấy tiếng nữ sinh hét chói tai trong phim.
"Chúng ta xem phim đi." Hắn ôn nhu dụ dỗ nói.
Nhưng mà Lâm An Lan lại không thuận theo đề tài này.
Anh hỏi, "Trình Úc, có phải anh không thích em của hiện tại không?"
"Dĩ nhiên không phải." Trình Úc không hiểu vì sao Lâm An Lan lại nghĩ như vậy, hắn sốt ruột ôm lấy người trước mặt, không chút do dự nói, "Em ra sao anh vẫn thích"
"Vậy tại sao, anh chỉ quan tâm em sau này khôi phục kí ức có vui hay không?"
Anh nhìn Trình Úc, trong mắt có chút đau thương, "Hiện tại, em, vào giờ phút này, một em không có kí ức có vui vẻ hay không, anh không quan tâm ư?"
"Anh quan tâm." Trình Úc đau lòng hôn lên mi mắt của anh, "Sao anh lại không để ý chứ? Em là người anh quan tâm nhất, sao anh lại không để ý em chứ."
Hắn nhẹ giọng gọi, "Cục cưng."
Lâm An Lan nhìn thâm tình trong mắt hắn, biết hắn nói thật, nhưng mà, anh cũng biết, thâm tình của hắn bắt nguồn từ tình yêu với anh khi chưa mất trí nhớ.
Nhưng nếu như anh vừa bắt đầu xuất hiện, chính là như bây giờ, vậy Trình Úc còn có thể yêu anh sao?
Hắn sợ mình sau khi có lại trí nhớ sẽ không vui, nên dù anh hiện tại có muốn thử, có tự dâng mình lên, hắn cũng không cần.
Nhưng nếu như một anh có trí nhớ hoàn chỉnh, đưa ra yêu cầu này, hắn sẽ đồng ý ư?
Anh như đi vào ngõ cụt, càng nghĩ càng chia bản thân thành hai người khác biệt.
Lâm An Lan nghĩ, ai muốn người yêu mình mất trí nhớ.
Quên hết tất cả, giống như người lạ mà tiếp xúc lại từ đầu.
Ngay cả sự rung động khi đối diện nhau cũng không còn.
Trình Úc muốn đem việc trọng yếu này chờ mình khôi phục ký ức, đó mới là mình hoàn chỉnh.
Đó là chuyện thường tình, vì đó mới là ý nghĩ của việc đó- tình cảm thăng hoa.
Nhưng ai biết khi nào anh mới khôi phục? Có lẽ là cả đời không khôi phục thì sao?
Có lẽ, Trình Úc có dành cả đời cũng không thể chờ ái nhân của hắn trở về.
Lâm An Lan đột nhiên có chút khổ sở, vì Trình Úc.
Lúc này, Lâm An Lan suy nghĩ rất nhiều, anh nói, "Em không nuốn xem phim, em muốn đi ngủ."
Trình Úc hoảng rồi, hắn nói, "Anh ngủ với em."
Lâm An Lan lắc lắc đầu, "Em tự đi, anh coi phim đi."
Lâm An Lan muốn rút tay về, nhưng lại b ị Trình Úc nắm chặt.
Lâm An Lan ngẩng đầu nhìn hắn, Trình Úc muốn nói gì đó, lại không dám nói, chỉ có thể buông lỏng tay, nói với anh, "Anh đưa em về phòng."
Hắn đưa Lâm An Lan trở về phòng ngủ, Lâm An Lan đóng cửa, Trình Úc không có đi, dựa vào cửa mà đứng.
Hắn mẫn cảm phát hiện cảm xúc của Lâm An Lan có gì đó không đúng, nhưng hắn không biết là tại sao.
Chẳng lẽ là bởi vì hắn không muốn cùng anh phát sinh quan hệ sao?
Có thể đây là chút lương tâm hiếm hoi còn sót lại của hắn.
Hắn không dám, cũng không thể cùng Lâm An Lan phát sinh quan hệ.
Trình Úc đứng ở ngoài cửa, tâm lý tràn đầy thảng thốt.
Lâm An Lan ngồi ở trên giường, nhìn phong ngủ trước mặt, đây là nhà Trình Úc, phòng cho khách của Trình Úc, là hoàn cảnh mình quen thuộc, nhưng giờ lại không hề quen thuộc.
Nhưng nếu như anh muốn khôi phục ký ức, nơi thích hợp nhất hẳn là nơi anh quen thuộc nhất, chính là nhà anh mới phải.
Lâm An Lan cảm thấy mình quá ỷ lại Trình Úc, từ sau khi mất trí nhớ, lúc nào anh cũng ỷ lại Trình Úc.
Trình Úc cùng anh về nhà, cùng anh đổi điện thoại, cùng anh gặp người đại diện.
Ngay cả ở nhà, Trình Úc nấu cơm, rửa chén, cùng bâu bạn với anh.
Nhưng Trình Úc muốn, là một Lâm An Lan hoàn chỉnh, một Lâm An Lan chính miệng đồng ý yêu đương với hắn.
Trình Úc nói hắn theo đuổi anh cực lâu, nhưng anh không nhớ gì cả.
Những lần phí hết tâm tư của Trình Úc, những lần hắn tạo tình huống tình cờ gặp, những lần hắn kiên trì theo đuổi anh, anh đều không nhớ.
Anh vừa ỷ lại Trình Úc, vừa tàn nhẫn nhắc nhở hắn rằng —— trước mặt ngươi, không phải người yêu của ngươi.
Này đối Trình Úc, quá không công bằng.
Lâm An Lan nằm trên giường một phút chốc, sau đó, buổi tối ăn cơm, đưa ra ý kiến của chính mình, "Em muốn chuyển về nhà em."
Trình Úc dừng tay gắp đồ ăn lại.
Hắn nhìn Lâm An Lan, tâm lý tràn đầy sợ hãi, tay cầm đũa thiếu chút làm rơi.
Hắn buông đũa xuống, áp chế sợ hãi cùng ham muốn chiếm hữu trong lòng, ôn nhu hỏi anh, "Tại sao?".