Hôm nay, do cuộc họp ở Tinh Đại nên ở đâu cũng kẹt xe, cảnh giới tuyến chặn ở khắp nơi để kiểm tra an ninh, chiếc xe này của Phó Lạc Ngân không làm giấy chứng nhận Thất Xử, nên chỉ có thể dựa theo quy củ làm việc.
Lúc đến bệnh viện, Phó Lạc Ngân đẩy nhanh tốc độ hoàn thành công việc. Hắn hôn Lâm Thủy Trình cho tới khi cậu tỉnh, lôi kéo cậu xuống xe.
Tình trạng thủ trưởng không nghiêm trọng, đúng như Lâm Thủy Trình đoán là bị cảm lạnh, bác sĩ kê thuốc xong. Sau đó, Lâm Thủy Trình đi thăm Lâm Đẳng.
Phó Lạc Ngân đi với cậu, vừa vặn gặp được trưởng khoa tới kiểm tra phòng. Mẹ Tô Du tên là Yến Tử - một người phụ nữ xinh đẹp, thanh lịch.
Lâm Thủy Trình quen biết bà: "Chào bác sĩ."
"Tiểu Lâm tới thăm em trai à? Ủa, đây không phải Tiểu Phó sao, gần đây đang bận việc ở đâu? Hai người các con biết nhau sao?" Yến Tử coi như là nhóm gia trưởng nhìn Phó Lạc Ngân lớn lên, cũng biết hắn và Hạ Nhiên từng yêu đương, lúc này thấy Lâm Thủy Trình và Phó Lạc Ngân xuất hiện cùng nhau, bà hơi bất ngờ.
Phó Lạc Ngân mặt không đổi sắc: "Em ấy là bạn con."
Rồi nhìn Lâm Thủy Trình nói: "Em vào trước đi."
Lâm Đẳng nhỏ hơn Lâm Thủy Trình ba tuổi, khi Lâm Thủy Trình tốt nghiệp cao trung, thì y tốt nghiệp sơ trung, gặp phải tai nạn xe cộ thảm thiết lúc đi cùng với ba, Lâm ba ba không cứu được, y cũng biến thành người thực vật, có tỉnh lại hay không phải xem vào vận mệnh.
Lâm Thủy Trình ở phòng bệnh ngây người nửa giờ mới ra, thần sắc cậu vẫn như bình thường.
Cậu nhẹ nhàng hỏi: "Thì ra bác sĩ Yến biết tôi. Cảm ơn đã giúp Tiểu Đẳng làm thủ tục chuyển viện."
"Không phải cô ấy, là Tô Du, em từng gặp qua đấy, bác sĩ Yến là mẹ hắn, chỉ là chuyện thuận tay mà thôi." Phó Lạc Ngân nói, "Bên này so với phân bộ Giang Nam tốt hơn, điều kiện an dưỡng vẫn theo kịp, kèm với mục tiêu dùng thuốc ôn hòa kích thích thần kinh, chắc rất nhanh sẽ tỉnh lại, em đừng lo lắng."
Lâm Thủy Trình "Vâng" một tiếng.
Phó Lạc Ngân nhìn bộ dáng của cậu, không biết sao tâm mềm hơn một chút, hắn xoa xoa đầu Lâm Thủy Trình: "Nếu em sớm mấy năm gặp được tôi thì tốt rồi, không cần chịu khổ nhiều như vậy, cũng không cần từ bỏ bản bộ ở Tinh Đại đi tới Giang Nam."
Lâm Thủy Trình cười cười, nhếch môi không nói gì.
Phó Lạc Ngân chợt nhớ tới cái gì: "Đúng rồi, sáng nay sinh viên Tinh Đại có gọi điện tìm em, nói biện luận bị kẹt muốn em quay về hỗ trợ."
Lúc ấy hắn chỉ lo hỏi tình huống thủ trưởng, quên mất chuyện này.
Lâm Thủy Trình hơi sửng sốt, rồi nói một tiếng "Ồ". Cũng không có phản ứng gì khác, chỉ tìm hắn xác nhận: "Buổi sáng gọi tới sao?"
Bây giờ đã gần tối.
Cậu lúc này nhìn hơi đờ ra, Phó Lạc Ngân nhìn cậu: "Không trễ nãi chuyện của em chứ?"
Lâm Thủy Trình phục hồi tinh thần lại, lắc đầu nói: "Không có gì, đã kéo dài thời gian như vậy, giờ có muộn thêm chút cũng không khác là bao"
Phó Lạc Ngân thấp giọng hỏi cậu: "Hay là ở trường học em bị người ta khi dễ, hả?"
Lâm Thủy Trình nhỏ giọng nói: "Không có."
"Thật sao?"
"Thật."
Sau khi đem thủ trưởng đưa về nhà, Lâm Thủy Trình bắt đầu nấu cơm, làm một nồi cua sốt và mì xào chay, kéo dài tới giờ tối mới xong, lúc này mới phát hiện di động đã bị oanh tạc bởi một loạt tin nhắn và cuộc gọi nhỡ.
Có bảy, tám chục cuộc gọi nhỡ từ bạn học, còn có rất nhiều dãy số không biết, một tin nhắn ngắn mới nhất đến từ Vương Phẩm Duyên: "Tiểu Lâm, tìm phòng họp của học viện biện luận số nhanh lên."
Khi Lâm Thủy Trình nhìn thấy tin nhắn này, Phó Lạc Ngân đang ôm cậu vào trong ngực, triền miên hôn tai cậu. Lâm Thủy Trình tay nắm lấy di động, bị hắn hôn tới nỗi hơi hơi phát run, vội tìm kẽ hở tách ra thấp giọng nói: "Tôi...... Tôi muốn ra ngoài một chuyến."
"Vẫn muốn đi à?" Phó Lạc Ngân giọng khàn khàn nói, "Khơi dậy dục hỏa của chồng, để đó rồi chạy hử?"
"Xin lỗi chồng." Lâm Thủy Trình ngoan ngoãn nhận sai với hắn, đáng thương vô cùng, "Thầy, thầy kêu tôi qua đó......"
"Xin tôi."
"Xin chồng mà......" Lâm Thủy Trình vừa nói ra lời này, Phó Lạc Ngân đã biết không xong, tự hắn kêu người dẫn lửa tới, thiếu chút nữa đem eo Lâm Thủy Trình bóp gãy, cuối cùng nghĩ đến Lâm Thủy Trình thật sự có chuyện cần phải làm, đành lưu luyến thả người.
Hắn vẫn luôn nghi ngờ, tính tình Lâm Thủy Trình ngoan ngoãn mềm yếu đến nỗi có vẻ dễ bị bắt nạt, nói không chừng thật sự bị bắt nạt, vì thế kiên trì đi cùng Lâm Thủy Trình.
Ngọn lửa trong lòng hắn không được dập tắt, thuận tiện đi ra ngoài thư giãn.
Lâm Thủy Trình không rõ hắn đi chung làm gì, Phó Lạc Ngân nắm lấy tay cậu, mặt không đổi sắc: "Tôi đi xem thủ hạ tôi làm việc thế nào, gần đây Thất Xử đang cùng Viện các em kêu gọi đấu thầu, em đi chưa?"
Lâm Thủy Trình lại sửng sốt một chút: "...... Chưa."
"Nhớ đi đăng ký, sinh viên các em rất cần những lý lịch này phải không? Tôi kêu người giữ vị trí cho em." Phó Lạc Ngân nói.
Lâm Thủy Trình do dự chốc lát, không nói gì, im lặng đi cùng hắn.
Tới ngoài tòa nhà biện hộ, Lâm Thủy Trình nhận ra rằng việc này huyên náo hơi lớn —— bên ngoài chen chúc rất nhiều người, chèn nhau sứt đầu mẻ trán, mơ hồ có tiếng khóc và tiếng cãi nhau, nhưng cậu không biết mấy người này.
Sau khi hỏi thăm, mới biết hôm nay tổng cộng có bốn tổ biện luận,đã có ba tổ bị chặn không thể đi tiếp, phó viện trưởng số viện gần đây là một kẻ điên - Hứa Không, nhóm Âu Thiến là nghiêm trọng nhất, họ bị mắc kẹt trực tiếp trong phòng biện luận đầu tiên không đi được.
Âu Thiến hình như có chút quan hệ, khóc lóc tìm người liên hệ với một phó giáo sư Số viện lại đây nói rõ, nhưng ngay cả phó giáo sư cũng bị nhốt ở bên trong nghe giáo huấn.
Hứa Không chỉ thẳng vào phó giáo sư hỏi: "Tới tới tới, tự ông tới hỏi bọn họ làm những gì, PPT và luận văn được làm đến tốt tốt đẹp đẹp, mấy số liệu đó lấy từ đâu? Tính như thế nào? Loại sinh viên này là cặn bã của Tinh Đại! Tinh Đại sớm hay muộn cũng có ngày bị bọn họ hủy hoại, học thuật không phải trò chơi, thái độ này, tôi nhất định phải tra hỏi, từ giáo viên đến bản thân sinh viên bọn họ, tra rõ từng người!"
Giọng Hứa Không mắng chửi người trung khí mười phần, nghe nói rảnh rỗi là mắng, cơm nước xong mắng, uống nước xong mắng tiếp—— chuyện này đã HOT trên diễn đàn trường học, hệ phân tích lượng tử thành một chuyện xấu lớn.
Lâm Thủy Trình vừa lại đây, mấy sinh viên đang khóc bên ngoài vô thức nhường đường —— người trẻ tuổi xinh đẹp đạm mạc này trông hơi lạnh lùng, mà người vóc dáng cao lớn, mặt mày sắc bén bên cạnh cậu tựa hồ càng không dễ chọc, cũng không biết tới làm gì.
Người duy nhất biết là trợ giảng của Vương Phẩm Duyên, là sinh viên nghiên tam, gã biết Lâm Thủy Trình, vừa thấy Lâm Thủy Trình đến đây, nổi giận đùng đùng gào lên với cậu: "Cậu xảy ra chuyện gì, gọi điện cho cậu từ sáng đến tối không nhận! Mặt mũi tổ biện luận chúng tôi hôm nay bị vứt hết, cậu còn ở đây nhàn nhã, ha? Cậu làm gì hả Lâm bận rộn? Chúng tôi không mời nỗi cậu đúng không?"
Vương Phẩm Duyên đi công tác, trợ giảng là người phụ trách, hôm nay hai bên bị mắng, lời nói không khách khí. Hành lang yên lặng đến nỗi cây kim rớt xuống cũng nghe được.
Lâm Thủy Trình còn chưa lên tiếng, "Rầm" một tiếng, trợ giảng bị một chân Phó Lạc Ngân đạp thẳng đụng vào cửa!
Khi Phó Lạc Ngân ở khu đã có thể trực tiếp đạp gãy xương sườn người, bây giờ còn hơi thu liễm một chút. Trợ giảng loảng xoảng liên tiếp lui vài bước, ngã giữa đống bàn ghế, tiếng vang kinh thiên động địa, bị đạp đến ngốc.
Phó Lạc Ngân nhàn nhạt nói: "Người của tôi, các người không phải tùy tùy tiện tiện là mời được."
Hắn duỗi tay lấy ra chứng nhận quân nhân Thất Xử, giọng không lớn không nhỏ, vừa vặn để người ngoài cửa nghe thấy hết: "Thất Xử làm việc, nghe nói các cậu đặc biệt cần người của tôi, tôi đưa người tới đây."