Dạo này mình cứ cảm thấy nản nản sao ấy. Chắc tại mình bị táo bón nặng. Mỗi lần đi ỉa là như bị trút hết sức lực luôn.
---------------------------------------------------------------------
Lúc Ân Minh Tranh nhận được tin tức chạy tới, nguyên cả đám có vẻ là người thường tụm lại một chỗ, lôi kéo một người đàn ông ăn mặc lôi thôi chửi bới, vô cùng hỗn loạn, hắn liếc mắt liền thấy được thiếu niên bị vây giữa đám người kia.
Thời Thanh núp sau lưng một dị năng giả của tiểu đội, không khóc nhưng mắt đỏ lên, đôi lúc thút thít một chút, đôi tròng mắt đẹp đẽ màu bạc mờ mịt lâu lâu nhìn quanh, tràn ngập sợ sệt cùng khiếp đảm.
Trong nháy mắt, Ân Minh Tranh cảm giác ngực mình như thắt lại.
Hắn nhanh chân đi tới, sắc mặt lạnh lùng: "Có chuyện gì."
Âm thanh của Ân Minh Tranh không phải rất lớn, nhưng hắn một thân phong sương, vừa xuất hiện, người xung quanh bất tri bất giác im bặt, không khí mới loạn lên lập tức yên tĩnh.
Cuối cùng vẫn là dị năng giả cẩn thận che chở Thời Thanh đứng dậy, không dám nhìn sắc mặt Ân Minh Tranh, cẩn thận từng li từng tí một nói: "Thời Thanh vừa nãy đến đây chơi, có tên lôi kéo em ấy không buông, mắng em ấy mua đồ quỵt tiền, làm ồn lên."
Ân Minh Tranh sắc mặt không biết tốt xấu, chỉ lướt mắt qua tên đàn ông kia một cái, thấy ánh mắt gã né tránh, chột dạ cúi đầu, hắn liền hiểu ra.
Triệu Diệu Diệu bên cạnh vừa nháo lên thấy hắn đến, vẫn không cam tâm, tiến lên ôn ôn nhu nhu nói: "Vừa nãy em đến thấy người kia bảo Thời Thanh buông tha cho anh ta, liền đến hỏi chuyện, không nghĩ tới gan thằng nhóc Thời Thanh này lại nhỏ đến vậy, bị dọa khóc, anh Minh Tranh anh coi, mới mắng nó một chút, nó khóc luôn cả phút, làm người ta không phải làm sao nữa."
Triệu Diệu Diệu lời nói này ôn nhu hào phóng khéo léo, hàm ý hết sức rõ ràng.
Người kia cầu Thời Thanh buông tha cho mình, Thời Thanh lại khóc luôn, lớn như vậy rồi, khóc còn chưa nói, còn khóc tận phút, có phải con trai không.
Mà như thế rồi, Ân Minh Tranh còn có thể không chê?
Ân Minh Tranh thật sự không chê.
Vừa nghe nói Thời Thanh khóc phút, hắn đầu tiên là ngẩn ra, sau đó liền đau lòng.
Nam nhân nhanh chân tiến đến, kéo Thời Thanh trốn sau lưng cấp dưới vào ngực mình, đưa tay ra, cẩn thận sờ sờ đầu cậu, cảm nhận được sự mềm mại, nhìn vành mắt đỏ hồng hồng đang nhìn mình của thiếu niên, hổ thẹn trong tâm ngày càng lớn.
Thời Thanh vốn yên lành hưởng thụ bên trong phi thuyền, được hầu hạ sung sướng.
Nhưng cậu ngốc ngốc bị hắn lừa ở lại căn cứ này, không nói đến địa vị như trước đây, bây giờ thậm chí còn bị người qua đường A bắt nạt thành như vậy.
Nghĩ đến đó, lời nói phát ra nhẹ mấy phần, người khác nghe vào như là lo thiếu niên bị sợ:
"Thời Thanh, không bị dọa chứ?"
Dị năng giả vẫn luôn bảo vệ Thời Thanh thấy thái độ của lão đại thì thở phào nhẹ nhõm, anh còn sợ Ân Minh Tranh định diệt sạch luôn đám người này.
Mà Triệu Diệu Diệu bên cạnh suýt rớt hai con mắt, trong lòng gào thét.
Ân Minh Tranh hắn có mù không ? ! !
Hay là hắn điếc rồi?
Có thằng nhóc nào lớn đến vậy rồi mà bị người ta mắng câu liền khóc không, bảo nhỏ nhưng cũng , tuổi rồi đó.
Không giả ngu thì là ngu thật.
Ân Minh Tranh hắn không nhìn ra được sao? ?
Thời khắc này, Triệu Diệu Diệu cực kỳ hoài nghi có phải lúc trước mình nỗ lực quyến rũ Ân Minh Tranh đã dùng sai phương pháp không.
Cô tuy rằng thỉnh thoảng có tỏ vẻ đáng thương, nhưng vì biết được tính cách của Ân Minh Tranh, chỉ dám ở trước mặt hắn vờ rộng lượng, giả ôn nhu thiện lương, thể hiện hiểu chuyện biết đạo lí.
Đáng tiếc hết thảy không hề hiệu quả với Ân Minh Tranh, nam nhân này không thấy được cô nỗ lực, lại ghét bỏ cô quấy rầy mình.
Cô còn tưởng Ân Minh Tranh là thẳng nam sắt thép không thưởng thức.
Không ngờ Ân Minh Tranh hoàn toàn không thích dạng đó.
Hắn thích đáng yêu yếu đuối sao ?
Ân Minh Tranh không hề cảm thấy Thời Thanh có lỗi, trái lại, hắn nghĩ Thời Thanh nhất định là bị oan ức mới có thể khóc thành như vậy.
Ngẫm lại, trước đây Thời Thanh vương mang địa vị cao nhất trên phi thuyền.
Hàng trăm triệu robot chiến đấu hận không thể nâng cậu trong lòng bàn tay, dù Thời Thanh không hạ lệnh, lũ robot cũng sẽ tự động quan tâm, che chở cậu.
Trong mắt Ân Minh Tranh, Thời Thanh là người cầm quyền, đầu đội vương miện, mà trên thực tế, cậu chỉ là đứa nhỏ được cưng chiều nuôi lớn.
Một đứa nhóc như vậy, gặp phải hoàn cảnh xa lạ, dù chỉ một chút oan ức thôi, cũng là chuyện lớn rồi.
"Minh Tranh..."
Thời Thanh vô cùng đáng thương kêu một tiếng, như bị dọa sợ núp trong ngực nam nhân, âm thanh còn mang theo tiếng khóc nức nở: "Ta không ăn quỵt, ta cho rất nhiều tiền."
Một thường dân bên cạnh vốn thấy Ân Minh Tranh đến không dám lên tiếng.
Nhìn bộ dạng che chở Thời Thanh của hắn, gan lớn lên, phụ họa: "Đúng vậy Ân tướng quân, cậu chủ nhỏ trả tiền rất hào phóng."
"Đúng rồi đúng rồi, ba tôi lúc mở quầy hàng mây tre, cậu chủ nhỏ thích, không những mua còn cho rất nhiều tiền, ai bán trên đường này cũng biết."
Càng ngày càng nhiều người đánh bạo đi ra cãi lại vì Thời Thanh: "Cậu chủ nhỏ rất tốt, dễ nói chuyện, lúc trước con trai tôi bị trùng tộc đánh gãy chân, vì là lính đánh thuê, không tìm được bác sĩ, nhờ cậu chủ nhỏ là dị năng giả hệ trị liệu cứu giúp, bình thường chữa bệnh lấy tiền còn không cần số tiền kia."
"Đúng! Hơn nữa chúng tôi không biết người này, anh ta không bán ở đây, cả khu hàng ngoại thành đều ở trên đường này chưa hề thấy bao giờ."
Lời vừa nói ra, như viên đá ném xuống mặt nước làm dấy lên sóng lớn.
"Hắn không phải là đến ăn vạ đấy chứ."
"Ăn vạ á, cậu chủ nhỏ tuổi trẻ lương thiện lại dễ nói chuyện, cố ý lại ăn vạ sao, bẩn cái mồm, phi!"
Có nhiều người giúp Thời Thanh như vậy thật ra vượt khỏi dự liệu của Ân Minh Tranh, lúc trước hắn chỉ nghe nói Thời Thanh có mối quan hệ tốt bên ngoài, rất được hoan nghênh, nhưng hắn cho rằng những người này vì hắn mới đối xử với Thời Thanh như vậy.
Ngày hôm nay nhìn nhiều người như vậy vì bất bình giùm Thời Thanh, Ân Minh Tranh trong lòng có loại cảm giác tự hào vi diệu.
Chắc là vì nuôi trẻ đi.
Hắn nắm tay Thời Thanh, trầm giọng cảm ơn người xung quanh: "Ngày hôm nay cảm ơn mọi người giúp đỡ Thời Thanh, em ấy tuổi còn nhỏ, cái gì cũng không hiểu, nhờ mọi người chỉ bảo."
Không quản đến cùng là có chuyện gì, trước hết cứ tạo hảo cảm cho Thời Thanh đã.
Sau này xử lí tên ăn vạ không biết đâu ra.
Ân Minh Tranh cũng không nói nhảm nhiều, đối với thường dân vô tội hắn có thể ôn hòa, cũng có thể hi sinh để bảo vệ họ, nhưng đối với loại cố ý gây sự thì tuyệt đối không thể nói chuyện tốt được.
Huống chi toàn bộ căn cứ đều biết Thời Thanh là người của hắn, thường dân làm sao có khả năng đây phiền phức cho Thời Thanh.
Nam nhân trực tiếp giơ tay, từng tia sương mù đen trực tiếp vây tên ăn vạ lại.
Âm thanh lạnh lùng nghiêm nghị: "Nói, ai phái ngươi tới!"
Gã kia nhìn dị năng vây quanh mình, sợ mềm nhũn cả chân, không dám nhúc nhích.
Gã làm theo chỉ thị, quấn lấy Thời Thanh, làm cho cậu không đi được.
Kết quả giờ ngược lại, không đi được biến thành gã.
Hơn nữa còn động đến vị quý nhân như Ân Minh Tranh, trong căn cứ đều biết, dị năng hắn mạnh nhất nhân loại, giết người ngay cả đầu ngón tay cũng không cần động, gã đàn ông này coi như muốn chạy cũng không dám.
Lúc Triệu Diệu Diệu thuê người, gã không biết cô chỉ đứng nhìn một bên, làm một thiên kim tiểu thư đài các đi ngang qua, thấy tình cảnh không ổn, lúc này quỳ xuống liều mạng dập đầu lạy Ân Minh Tranh: "Ân tướng quân, Ân tướng quân ngài tha cho tôi, l-là có người thuê tôi làm như vậy, bảo không vừa mắt cậu chủ nên muốn dạy dỗ một chút, đại nhân độ lượng, làm ơn hãy tha cho tôi."
Dị năng giả bên cạnh nghe lời đoán ý, biết có âm mưu, vội cười haha bắt đầu phân xử: "Người nhà đến, chuyện dễ xử, mọi người mời đi cho, để chúng tôi xác nhận lại sự việc."
Bộ dạng bao che con cái của Ân Minh Tranh làm người dân xung quanh yên tâm không ít, lần này thấy thế mà lại có người sau lưng sai khiến, cũng có chút sợ.
Đối phó với người của Ân tướng quân, người sau lưng kia chỉ sợ không quyền thì có thế, vạn nhất ghi hận bọn họ thì làm sao, bọn họ là thường dân, bị ghi hận thì chỉ có chịu chết.
Người dân vội vã tản đi.
Gã đàn ông lôi thôi trên đất thấy người đều đi, cẩn thận ngẩng đầu lên, kết quả vừa nhấc mắt liền đối mặt với con người lạnh lùng của nam nhân, sợ run người.
"T-tướng quân, tôi thật sự không muốn làm gì cậu chủ cả, ngài tin tôi, tôi chỉ hù dọa một chút thôi, chỉ một chút thôi!"
Ân Minh Tranh không phản ứng, liếc thuộc hạ bên cạnh, dị năng giả trẻ kia lập tức hiểu ý, thân thủ dùng hệ mộc kì quái nhốt người kia lại.
"Lão đại, tôi đưa người về thẩm vấn, ngài an tâm."
Triệu Diệu Diệu nhìn người bị mang đi, cũng không sốt ruột, lúc trước để đảm bảo người chết dưới hàng trăm cặp mắt đổ dồn trên phố lớn, cô đã hạ độc trong cơ thể gã, khoảng vài phút nữa gã sẽ chết rồi.
Coi như giờ hắn chưa khai ra gì, không có chứng cứ cô với gã liên quan đến nhau.
Đáy lòng tính toán một vòng không sơ hở gì, nữ nhân thân váy trắng chạy đến trước mặt nam nhân, dịu dịu dàng dàng nói: "Anh Minh Tranh, hôm nay trùng hợp gặp được, phía trước có nhà hàng của nhà em, hay chúng ta đi ăn chút cơm nha."
Nói xong, cô chỉ lo Ân Minh Tranh không đồng ý, liền chêm thêm một câu: "Nhóc Thời Thanh cũng bị sợ rồi, vừa vặn an ủi nó."
An ủi được đấy, cơm thì không.
Ân Minh Tranh tính toán trong lòng, trên mặt không biểu lộ gì, chỉ trầm giọng nói: "Không cần, cảm ơn Triệu tiểu thư, tôi mang Thời Thanh về thì tốt hơn, tạm biệt."
Không thành công, Triệu Diệu Diệu hận đến cắn răng.
Thời Thanh oan ức mở miệng: "Minh Tranh, ta mỏi chân, ngươi ôm ta về."
"Được."
Ân Minh Tranh trực tiếp bế thiếu niên lên, cúi đầu, dùng trán mình chạm vào trán của thiếu niên: "Em mệt thì cứ ngủ đi, ngủ một giấc sẽ về đến nhà."
"Ừm."
Thiếu niên bé ngoan đáp lại, chui vào lòng nam nhân, bộ dạng ngoan ngoãn vô cùng.
Triệu Diệu Diệu ở phía sau hận không được, lòng hừng hực lửa giận!
Không phải chỉ là đứa con nít miệng còn hôi sữa à? !
Ai mà biết.
Cô nặn ra một nụ cười, đuổi kịp bóng lưng đang bế thiếu niên của Ân Minh Tranh, "Vậy em cũng về, chúng ta tiện đường, cùng đi... Oái! !"
Nữ nhân trật chân, té xuống đất.
Lúc Ân Minh Tranh theo bản năng quay đầu nhìn sang, cô mạnh mẽ bấm một cái vào lòng bàn tay, nặn ra nước mắt, nâng mắt cá chân trái vô cùng đáng thương ngửa đầu nhìn nam nhân: "Đau quá..."
"A... Hình như em trật chân rồi, anh Minh Tranh có thể giúp em về nhà được không?"
Ân Minh Tranh: "Được thôi."
Triệu Diệu Diệu vui mừng lóe lên, trên mặt lại tràn đầy xấu hổ: "Thật ngại quá, nãy anh nói muốn bế Thanh về, giờ lại vì em mà để Thời Thanh đi bộ."
Quả nhiên, Ân Minh Tranh trúng chiêu rồi.
Trong lòng anh hùng nhân loại, bé ngoan đang ngủ trực tiếp mở mắt, im lặng không lên tiếng, vươn hai ngón tay luồn vào áo nam nhân, nhéo hắn một cái thật mạnh.
Lực đạo Thời Thanh vẫn mạnh như xưa, Ân Minh Tranh không chớp mắt, mặt không biến sắc móc ra điện thoại vệ tinh thông dụng của căn cứ, "Xin chào, nơi này là khu phố thương mại ngoại thành, con gái Triệu tướng quân bị thương, làm phiền các người đến giúp một chút."
"Được, cảm ơn." Nam nhân nói ngắn gọn xong, cúp điện thoại, nhìn về phía Triệu Diệu Diệu ngồi trên đất đã nghe rõ nội dung cuộc điện thoại, vẻ mặt không thể tin được nhìn về phía mình: "Đội trị liệu sẽ đến trong vòng phút nữa, cô đợi ở đây một chút."
Ân Minh Tranh nói xong, lễ phép gật gật đầu với cô, ôm Thời Thanh xoay người rời đi.
Triệu Diệu Diệu: "... A! Ân tướng quân..."
"A, đúng rồi."
Nam nhân quay đầu trở lại, Triệu Diệu Diệu trên đất vui vẻ, còn tưởng rằng hắn đổi ý, kết quả Ân Minh Tranh một mặt liêm chính:
"Phí gọi điện khu cấp cứu trị liệu tinh tệ, cô nhớ chuyển lại giùm tôi."