Sinh, sinh em bé? ?
Ân Minh Tranh nhìn bản thân bị thiếu niên rõ ràng là giới tính nam này đặt ở dưới thân, lần đầu tiên cảm nhận được mờ mịt xuất phát từ nội tâm.
Mắt thấy Thời Thanh nói xong câu đó liền không thể chờ đợi được nữa cởi áo khoác hắn, hắn vật vã giãy dụa như cá nằm trên thớt: "Không! Chờ một chút, tôi là nam!"
"Ta cũng thế nè."
Thời Thanh vừa bận rộn vừa cây ngay không sợ chết đứng trả lời.
Cậu thật sự rất gấp, bàn tay trắng nõn cầm lấy vạt áo Ân Minh Tranh, nỗ lực lột bằng sạch.
Nhưng mà bởi vì cậu không tiếp tục đè lại hai tay Ân Minh Tranh, nam nhân kia giãy dụa ngày càng mạnh, vị cán bộ kỳ cựu, anh hùng Nhân loại thân là xử nam hoàn toàn bị động tác của Thời Thanh làm cho thần hồn tán loạn, cũng không đoái hoài đến ý nghĩ【 Đánh vào hang ổ kẻ địch.】 【 Không hạ thủ lưu tình.】 【 Đảo ngược tình thế 】trước đó, giờ trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ đáng thương, đó chính là nhanh chóng bảo vệ áo khoác lẫn trinh tiết của mình.
Hai người giống như đang chơi đánh trận, Thời Thanh tấn công Ân Minh Tranh phòng thủ.
Khí lực Thời Thanh mạnh nhưng không thể điều khiển thuần thục, Ân Minh Tranh mặc dù có kinh nghiệm chiến đấu phong phú nhưng sức lại không sánh được bằng cậu, vì vậy trong lúc nhất thời, bọn họ bên thì nỗ lực lột, bên thì tất bật chặn lại, rơi vào cục diện bế tắc kẻ tám lạng người nửa cân.
Ân Minh Tranh ta chân luống cuống che chở áo khoác của mình, hơi phân tâm nhìn cậu thiếu niên ngồi trên mình, cậu có đôi mắt hình hạnh nhân, chóp mũi nho nhỏ đáng yêu, đôi môi đỏ thắm bởi vì "bận rộn" mà vô ý nhếch lên.
Dường như nhận ra được tầm mắt Ân Minh Tranh, cậu thậm chí còn tranh thủ nhấc mí mắt lên, nở một nụ cười ngọt ngào với nam nhân.
Nhìn qua là biết thiếu niên này đơn thuần vô hại.
—— nếu như cậu sau khi cười xong liền không vùi đầu tiếp tục tiến hành cái việc bất lịch sự kia.
Không thể không nói, bề ngoài thiếu niên xa lạ này thật sự quá vô hại, coi như không rõ tình huống bây giờ, địa vị cao ở trên phi thuyền người ngoài hành tinh, mang nét Nhân loại, đôi mắt cong cong cười ngọt ngào với hắn kia, trong lòng Ân Minh Tranh chợt nổi lên một luồng khí nóng.
Đương nhiên, hắn dù mạnh lên cũng không có khí lực mà phản kháng đào tẩu, nhiều lắm thì chỉ có thể miễn cưỡng giữ cho áo khoác không bị cởi ra mà thôi.
Võ người không bằng, cũng chỉ có thể xài võ mồm.
Nghĩ như vậy, Ân Minh Tranh gian nan ngăn tay Thời Thanh lại, mở miệng: "Có phải có hiểu lầm gì không, tôi không quen biết cậu, chắc chắn không phải bạn đời của cậu."
"Tại sao bạn đời của ta không chịu tiếp nhận ta?"
Thiếu niên ngồi khóa trên người hắn rốt cuộc cũng dừng tay, đôi mắt lộ rõ thần sắc mờ mịt, thậm chí còn có một chút oan ức: "Ngươi không tự cởi quần áo nữa."
"Tôi tại sao... Không phải, cậu đứng lên trước đi đã."
Nhìn bộ dáng có thể an tâm nói chuyện của Thời Thanh làm Ân Minh Tranh thở phào nhẹ nhõm, có thể nói chuyện là tốt rồi.
Nhưng mà sự thực chứng minh, hắn bị hố.
Thiếu niên nhìn qua trắng trẻo non nớt lại có thể ngồi vững vững vàng vàng xài chiêu lấy thịt đè người ép hắn tới hộc máu, âm thanh réo rắt không cao hứng vang lên: "Ta không đứng lên."
"Ngươi là bạn đời của ta, tại sao không muốn cùng ta sinh em bé."
Ân Minh Tranh nhớ ra vì bị cơ thể nặng không tưởng này đè lên nên thật sự không thể động đậy, hắn nỗ lực mấy lần, cuối cùng chỉ có nằm trở lại dưới tầm mắt cụt hứng không vui của thiếu niên.
Thở đều, hắn điều chỉnh tốt tâm tình, cố gắng thương lượng đàm luận với thiếu niên thoạt nhìn chỉ mới mười tám cái xuân này một chút.
"Vị tiên sinh này, là như vậy, thứ nhất, tôi không phải bạn đời của cậu, thứ hai, cậu với tôi đều là đàn ông, đàn ông trăm phần trăm, hai người đàn ông không thể sinh con."
"Ta biết."
Thời Thanh cười với hắn, cúi người dựa vào Ân Minh Tranh, lỗ tai dán vào nơi trái tim hắn, lắng nghe âm thanh đang thình thịch kích động bên trong.
"Nam nhân Nhân loại các ngươi giao hợp đương nhiên không có em bé, mà chủng tộc ta thì có."
Trái tim đang nhảy kịch liệt kia nhất thời như bị tiêm thêm máu gà, tiếng thình thịch ngày càng nhanh hơn.
Ân Minh Tranh là một vị cán bộ cho dù là trước tận thế cũng chưa bao giờ có ý định với đàn ông, đương nhiên đại não cũng sẽ không tự động mở ra cái liên tưởng tới nam nam sinh tử.
Nhưng giờ hắn lại hối hận sao trước tận thế không xem chút phim đi.
Có vẻ hình thức sinh con này cũng như Nhân loại, thụ tinh cùng trứng, sau đó đợi tới đủ tháng đủ ngày, em bé nhỏ sẽ xé rách bụng mà ra trong tiếng kêu thét của Nhân loại.
Nghĩ đến cái hình ảnh nghén đẻ có thể sẽ xảy ra trên người mình, mặt Ân Minh Tranh liền tái xanh.
Thời Thanh cảm nhận được cảm xúc kịch liệt của hắn, thoả mãn nở nụ cười, ngón tay trắng nõn đặt lên trên dây kéo áo khoác Ân Minh Tranh, xoay một vòng vẽ một vòng.
"Chỉ cần chúng ta cùng nhau, ta sẽ đi vào giai đoạn trưởng thành, Mẫu Thụ của tinh cầu khi tiếp thu được tín hiệu sẽ có thể sinh ra đời sau, trải qua hai trăm năm sau khi ta chết, em bé có gien hai chúng ta sẽ ra đời."
Ngữ khí của cậu mang theo điểm ngây thơ, còn có nồng đậm ngóng trông, "Gen ngươi rất mạnh, em bé của chúng ta chắc chắn lợi hại."
Ân Minh Tranh: "..."
Hắn nhanh chóng làm rõ ý của thiếu niên có ngoại hình giống Nhân loại này.
Tinh cầu bọn họ có thứ gọi là cây Mẫu Thụ, chỉ sau khi tiếp thu được tín hiệu trưởng thành của thiếu niên này, Mẫu Thụ mới sẽ bắt đầu sinh sôi, đợi đến khi cậu chết, gen đời kế tiếp của cậu cùng người kết hợp sẽ được sinh ra.
Thứ vô lý như vậy, nếu như đặt ở trong phim ảnh, Ân Minh Tranh nhất định sẽ cảm thấy hoàn toàn không có logic, nhưng giờ, nó lại xảy ra thật.
Hắn ngược lại không cảm thấy Thời Thanh lừa gạt mình.
Dù sao tình thế trước mắt, Ân Minh Tranh hắn là con châu chấu nhỏ bị Thời Thanh nắm trong lòng bàn tay, cậu hoàn toàn không cần phải lừa gạt mình.
Huống hồ, từ khi bị người xâm lược gọi là trùng tộc chiếm đóng, người Lam tinh đều hiểu được thế giới rộng lớn, không gì là không thể.
So với pháo hôi đánh trận rơi đầu, công trùng sau khi giao phối bị mẫu trùng ăn đầu, không đánh trận thì cũng làm đồ ăn cảm thấy khá vinh hạnh, người ngoài hành tinh có cách không sinh con, còn một đời năm mới sinh được một mống, cũng không coi đâu ra đâu nữa.
Mà may mắn thay, hắn tình cờ gặp được không phải loại ngang ngược bất chấp lí lẽ, xem tình hình trước mắt, còn có thể đàm luận.
Mới vừa nghĩ tới đây, thiếu niên ngoan ngoãn nằm nhoài trên ngực hắn không chịu yên, nóng lòng muốn thử kéo dây kéo áo Ân Minh Tranh.
Ân Minh Tranh thân thủ vội vã đi chặn : "... Chờ chút đã."
"Làm sao nữa!"
Thiếu niên mặt hoàn toàn không cao hứng, ấn cái tay Ân Minh Tranh ngăn trở mình vào đầu giường, "Ngươi còn như vậy, ta sẽ đem ngươi trói lại, mà coi như trói lại cũng không ảnh hưởng chúng ta giao phối."
Ân Minh Tranh nhìn vẻ mặt chăm chú của cậu, không nghĩ cậu thật sự sẽ làm vậy chút nào, vội vã động viên: "Cậu nói tôi là bạn đời của cậu, nhưng phải biết, người Lam tinh chúng tôi sẽ không quan hệ với người lạ."
"Ta biết ngươi a, ngươi tên Ân Minh Tranh."
Có lẽ cảm thấy được lí do chính đáng của hắn, thần sắc mất cao hứng của cậu giảm đi, cậu đặt tay Ân Minh Tranh lên mặt mình, như con mèo nhỏ cọ cọ lòng bàn tay của nam nhân, một đôi mắt nũng nịu.
"Tôi hiểu là cậu biết tên tôi, nhưng ý tôi là bản thân không biết cậu." Ân Minh Tranh bị thiếu niên nắm tay có chút không dễ chịu động động, trước tận thế hắn vốn độc thân, sau tận thế lại vội vàng đi tìm cách đối phó với trùng tộc, dù bên cạnh có người ái mộ thì hắn cũng không rảnh với loại tâm tư này, lần thứ nhất tiếp xúc thân mật với "Người" như vậy, đáy lòng Ân Minh Tranh hiếm thấy dâng lên chút luống cuống.
Hắn vội ho một tiếng, đè xuống cỗ tâm tình kia, ôn hòa nói chuyện xoa dịu tình thế: "Cậu nói chúng ta là bạn đời, nhưng tôi không biết tên cậu, bao nhiêu tuổi, thuộc hành tinh nào, trong nhà có những ai, tại sao lại muốn ở cùng với tôi, đây là những phương diện cần thế để làm quen với người Lam tinh."
Thiếu niên không tức giận, chỉ không cao hứng bĩu môi, "Người Lam tinh các ngươi thật phiền phức."
"Được rồi, ta tên Thời Thanh, chủng tộc Cơ Giới, ở tinh cầu số , không có người thân, tại sao cho ngươi làm bạn lữ là bởi vì sau khi được sinh ra thì ta đến Lam tinh, ngươi là cường giả lớn nhất của Lam tinh, ta đương nhiên tuyển ngươi làm bạn đời."
Ân Minh Tranh tiêu hóa những tin tức này, lại tiếp tục ân cần thiện dụ hỏi: "Cậu không có người thân sao? Vậy ai quản lý cái phi thuyền này, là cấp trên của cậu?"
Hệ thống bùm cái xuất hiện 【 Kí chủ, nhìn hắn khách sao thế thôi, đừng để bị lừa! Hắn muốn biết rõ tình hình quân cậu rồi chạy trốn đó! ! 】
【 Còn kí chủ cậu đừng có hỏi gì khai nấy nữa, đại sự sinh nở của chủng tộc sao có thể nói cho hắn biết chứ, độ bài xích của hắn đối với cậu là % đó!!!】
Thời Thanh: 【Tao biết chớ, cho nên mày không nghe ra tao đang tự biên tự diễn à? 】
Hệ thống kinh ngạc: 【 Nói bừa? ? ? 】
【 Ờ, chủng tộc này chỉ có mỗi mình tao, còn lại đều là robot, không phải tao nói gì cũng là chân lí à, nếu không tao làm sao tìm được lý do mà chiếm tiện nghi, đúng chưa, tao đi giảm độ bài xích đây. 】
Hệ thống tự giác thông minh nhìn ra có điểm không đúng:... Chiêu bài loài người nhiều thật đấy.
Hai người nói chuyện trong đầu, Ân Minh Tranh không biết gì cả, hắn chỉ nhìn Thời Thanh mắt cười cong cong, bên trong tràn ngập sự thuần khiết, như tiểu vương tử không dính bụi trần, cà cà lòng bàn tay Ân Minh Tranh: "Phi thuyền này là của ta, chúng nó đều nghe lời của ta."
【 Tốt, nói cho hắn biết tao là lãnh đạo rồi, có thể chiếm tiện nghi. 】
Nói xong, tay trái Thời Thanh nắm lấy tay Ân Minh Tranh vừa mới bị thả ra không lâu, đem hai tay chồng lên nhau, lần nữa đặt trên đầu giường.
"Rồi giờ quen rồi, giao phối thôi!"