Ân Minh Tranh: "..."
Miệng hắn há hốc liên hồi, không biết nên nói gì.
Trước tiên không kể đến thân phận người ngoài hành tinh lẫn giới tính của Thời Thanh, chỉ là tướng mạo của thiếu niên này làm Ân Minh Trang thập phần có cảm giác tội lỗi.
Hắn nằm trên sàn nhà không khỏi nghi ngờ: "Cậu thành niên chưa?"
Thời Thanh: "Thành niên là cái gì?"
"Là năm nay cậu mấy tuổi?" Ân Minh Tranh nỗ lực kiên cường chống đỡ thân thể lùi ra sau, may mắn thay, trải qua mấy lần rèn luyện thái sơn áp đỉnh, năng lực chịu đựng của thân thể hắn có chút cao hơn, tuy vẫn không thể vật lại Thời Thanh, tốt xấu vẫn có thể cử động rồi.
Mới vừa động không hai lần, Ân Minh Tranh liền phát hiện thiếu niên phía trên đã nặng hơn.
Sau đó, Thời Thanh lanh lảnh, âm thanh hệt như tranh công: "Ta từ sinh ra đến bây giờ khoảng hơn năm vạn tuổi."
Ân Minh Tranh: "... Cậu không phải vừa mới ra đời à?"
"Đúng rồi, ta vừa ra đời không lâu." Thời Thanh ngồi vững vàng trên người nam nhân, một mặt "Ta đặc biệt nói thật đó nha." nói bừa.
"Thời gian không là gì đối với chủng tộc Cơ Giới, sau khi ta sinh ra liền mang theo quân đoàn ra ngoài vũ trụ tìm kiếm tinh cầu mới, mãi cho đến tìm tới Lam tinh ta mới bắt đầu hoạt động, cho nên nói ta vừa sinh ra không lâu cũng không sai."
Vị anh hùng nhân loại mau chóng tìm ra lỗ hổng, hỏi Thời Thanh: "Cậu tới tinh cầu này bao nhiêu năm?"
"Dựa theo thời gian Lam tinh các ngươi thì, khoảng một tuần."
Tay Ân Minh Tranh buông lỏng, đầu ngã ở trên sàn nhà.
"Kia sợ là không được."
"Chúng tôi tính tuổi tác là dựa theo thời gian đặt chân lên Lam tinh, cậu mới đến Lam tinh một tuần, vậy cậu mới chỉ là con nít."
Thời Thanh quả nhiên mặt đầy mờ mịt dễ dụ, hơi nghiêng đầu: "Ta trên tinh cầu các ngươi là trẻ con á?"
Nhìn vào con ngươi trong suốt của thiếu niên, tâm tình Ân Minh Tranh rất phức tạp, hắn không biết là đáy lòng vì bắt nạt tiểu hài tử mà hổ thẹn, hay là lòng vì tìm được đường chạy thoát mà hưng phấn.
Mà hắn cũng không tính là nói dối.
Mấy đứa nhỏ Lam tinh không phải tính tuổi dựa theo ngày thứ nhất xuất hiện trên thế giới này à.
Nói chung Ân Minh Tranh khó xử nhưng lại đường đường chính chính mà nói với Thời Thanh: "Không sai, người Lam tinh chúng tôi tuổi mới có thể quan hệ, trẻ con là không thể."
"Ra vậy."
"Tốt thôi, ngươi là bạn đời của ta, ta nghe lời ngươi."
Không chờ Ân Minh Tranh thở một hơi, cái tay đặt trên cơ ngực cách một lớp áo khoác của Thời Thanh, khuôn mặt trắng nõn tràn đầy hiển nhiên: "Không thể giao phối, nhưng dùng cách của Lam tinh các ngươi làm vài chuyện nhẹ nhàng trước cũng được."
"Ta không chê của ngươi nhỏ, cũng không cho ngươi ghét bỏ ta."
Nghe thiếu niên nói xong, Ân Minh Tranh đột nhiên trợn to mắt, thân thủ liền muốn từ chối: "Không... A a a!"
Hắn ra sức chống lại, trên tay nổi gân xanh, vốn mặc quần áo cũng không thể nào cản bắp thịt mang theo sức mạnh mà nhô lên, lại đều bị cái ngón tay thon dài mềm mại kia giữ chặt bên người.
Hai phút sau, Thời Thanh nhấc eo, hài lòng từ trên mặt đất đứng dậy.
Mà vị anh hùng Nhân loại, thì lại nằm không phản ứng như ngẩn ngơ dại mặt ra, mãi đến khi thiếu niên trước mắt đứng dậy, mắt đầy thỏa mãn lấy tay sờ sờ vệt nước trên môi, luyến tiếc: "Không trách tinh cầu các ngươi phải có bước này, quả nhiên rất thoải mái."
Nói xong câu đó, em bé Thời Thanh mấy vạn tuổi ngồi xổm, sung sướng đề nghị với Ân Minh Tranh một mặt hoảng hốt:
"Sau này chúng ta cứ theo trình tự làm bước này trước đã, cho đến khi đủ tuổi Lam tinh thì thôi."
Vị cán bộ sống nhiều tuổi như vậy rồi nhưng chưa gần gũi với ai ngơ ngác nhìn cái người đang hưng phấn vừa cướp đi nụ hôn đầu của mình, trong đôi mắt trong suốt tràn đầy tín nhiệm.
Nam nhân đối với người cùng mình tiếp xúc thân mật sẽ đều để ý một vài điểm, sau lần đầu tiên động chạm, Ân Minh Tranh lúc này mới phát hiện tướng mạo Thời Thanh xuất sắc cỡ nào.
Ở căn cứ hắn từng gặp qua nhiều thiếu niên nhỏ nhắn, tuy rằng không lóa mắt như Thời Thanh, nhưng với cái tướng mạo này trước khi trùng tộc xuất hiện sẽ làm vô số thanh thiếu niên đổ rầm cho coi.
Dù bởi vì thân hình gầy yếu như vậy ở căn cứ bọn họ không có bản lĩnh đánh Trùng tộc, lại không có sức làm việc, chỉ có thể dựa vào người khác, làm một con chim hoàng yến trong lồng để chủ nhân khoe khoang.
Thậm chí đã từng có người đề xuất muốn đưa Ân Minh Tranh một con chim hoàng yến như vậy, chỉ là bị hắn thẳng thừng từ chối, nói là tạm thời không cân nhắc chuyện đó.
Mà hiện tại, hắn mới vừa bị một thiếu niên đơn thuần nhỏ yếu, ép buộc ở trên sàn nhà, chỉ có thể trơ mắt chịu đựng cậu sờ mó lung tung.
—— Đoàng!
Mặt mũi tuấn mĩ của hắn, rốt cuộc đỏ bừng như trái cà chua.
【 Keng! Độ bài xích của Ân Minh Tranh: /% 】
Hệ thống bình tĩnh đội cái mũ che vừa mới mua, đồng thời giới thiệu toàn bộ công năng cái mũ mới này, tự động che chắn mọi ảnh hưởng bên ngoài nhiệm vụ đến não, tự cen sọt nội dung con nít không được xem, không gây trở ngại đến nhiệm vụ.
Tiện thể, cửa hàng của Tổng bộ còn tặng thêm một cuốn 'Hướng dẫn hòa hảo với Kí chủ' .
Nó hưng phấn mở sách hướng dẫn ra.
Thời Thanh vừa lúc hỏi: 【 Mày mua cái này làm gì? 】
Hệ thống lập tức đưa sách lên đọc một cách diễn cảm cho Thời Thanh: 【Nếu vào một ngày, hệ thống thuần khiết biến mất một cách thống khổ, tui mua cái này là để cứu nó.】
【 Nhưng kí chủ an ủi tui một chút, tui vẫn là tiểu hệ thống đáng yêu của cậu nha.】
Thời Thanh luôn cảm giác được chỉ số thông minh của hệ thống mình đang rớt xuống.
Cậu do dự vài giây, mở miệng an ủi:
【 Nén bi thương, có cần tao mua bó hoa đặt trước mộ không? 】
Hệ thống nhìn trên sách hướng dẫn viết "Kí chủ sẽ rất kinh hoảng lo lắng hỏi han hệ thống không khỏe chỗ nào và an ủi." :...
Nó yên lặng bỏ qua phần hướng dẫn này.
Không liên quan.
Không cần để ý những chi tiết này.
Chỉ cần kí chủ lão đại hoàn thành tốt nhiệm vụ là được rồi. (ᗒᗩᗕ)՞
※※※
Ân Minh Tranh phát hiện, bắt đầu từ ngày đó, Thời Thanh như hổ rình mồi hướng về hắn.
Ân Minh Tranh đói bụng rồi muốn ăn cơm, ân ái trước đã.
Ân Minh Tranh buổi tối buồn ngủ không chơi cùng hắn, ân ái trước cái đã.
Ân Minh Tranh muốn cho lũ robot đi khắp phòng ra ngoài, ân ái trước cái đã.
Không động vào cũng không được, em bé mấy vạn tuổi sẽ trực tiếp áp người xuống sàn nhà xuống giường lên tường trên kính vân vân, mãi cho đến khi Ân Minh Tranh xấu hổ đỏ bừng cả mặt, Thời thanh mới thỏa mãn, hài lòng thả ra.
Ân Minh Tranh cũng có lần dùng thân phận bạn đời nhờ Thời Thanh trợ giúp Lam tinh, lại bị từ chối không chút do dự.
Ngoại tinh thiếu niên nói như đinh đóng cột : "Chủng tộc Cơ Giới tuyệt đối sẽ không trợ giúp những chủng tộc khác."
Sau đó, mặc cho Ân Minh Tranh có nói gì, cậu đều một bộ không nghe, đồng thời vì đề nghị này của nam nhân mà nổi lên cảnh giác, nhốt hắn trong phòng, muốn gì cũng cho, chỉ có ra ngoài là không.
Ngày thứ sau khi Thời Thanh "xem xong" phim truyền hình, lúc mới tờ mờ sáng đã mở tự tiện đi vào, quen cửa quen nẻo chui vào trong chăn Ân Minh Tranh.
Cậu vừa tiến đến liền biết cái tên Ân Minh Tranh này đang giả vờ ngủ.
Lúc trước tác chiến với Trùng tộc, hắn làm vị anh hùng Nhân loại cơ hồ mỗi phút đều phải chiến đấu, đã sớm luyện được khả năng lúc ngủ chỉ cần một tiếng động nhẹ sẽ tỉnh dậy, làm sao lúc Thời Thanh đi vào sẽ không có phản ứng chứ.
Hắn giả bộ ngủ, Thời Thanh cũng không ngại, trực tiếp nép vào lồng ngực Ân Minh Tranh ngẩng đều lên xem hắn.
Ân Minh Tranh giả bộ ngủ, cậu nhìn nam nhân nhắm hai mắt, lông mi dài nhìn thật đẹp, nghiêm túc phân tích với hệ thống : 【 Cảm giác rất tốt, đâu ra đấy, độ cong hoàn hảo, nhìn lông mi hắn dài như thế đẹp thật nhể. 】
【 Xem, cái dạng hay thẹn của hắn kìa, ngại ngùng không dám chủ động, mặc tao làm gì cũng được làm tao thích chết đây.】
Nói xong, Thời Thanh cười hì hì tiến sát tới trước mặt nam nhân.
Hệ thống mang mang mũ bảo hộ vào, nhìn một mảng trắng trước mặt, tâm bất định download ' bản Nhạc Thiếu Nhi'.
Mà Thời Thanh, tay phải tay trái đều cảm thụ được hưng phấn mà động, thứ kia có chút dinh dính nhơn nhớp, coi như vật nhỏ kia hài lòng rồi, thân thể chốc chốc chen sát vào lồng ngực Ân Minh Tranh, mãi đến khi hắn không chịu nổi, mở mắt ra mới thôi.
Thuộc tính cán bộ kỳ cựu cũng sẽ không làm cho nam nhân quen tay hay việc, trái lại lần nào cũng không được tự nhiên lại ngượng ngùng, tay chân luống cuống nhìn thiếu niên chui vào lồng ngực mình chà xát hai vật nhỏ với nhau.
Nói thật, Thời Thanh rất thỏa mãn với việc mình chiếm thế chủ động, bất quá bị vướng bởi độ bài xích của Ân Minh Tranh, cậu vẫn cứ nhẹ nhàng từ tốn đã.
Vì vậy, tại thời điểm nam nhân đỏ mặt đầy quẫn bách như hóa đá tùy ý Thời Thanh động, Thời Thanh đột ngột dừng lại, thắc mắc hỏi: "Ngươi tại sao không bao giờ thực hành với ta? Đều là tự ta chủ động, ngươi như vậy là định chết cũng không làm à?"
Ân Minh Tranh có thể không chút lo sợ cản bước Trùng tộc.
Cũng có thể tiến lên diệt sạch hơn bảy mươi tám cái đầu của chúng.
Một người chấp ngàn trùng tộc giết mãi không xong cũng coi như chả có vấn đề gì.
Nhưng bây giờ, nhìn thiếu niên bất mãn đưa ra yêu cầu, Ân Minh Tranh không thể.
Có lẽ là lần đầu trong mấy vạn năm qua trải nghiệm phương diện ngon ngọt này, thiếu niên ngoại tinh mỗi ngày đều hăng hái, như là báo nhỏ bắt được con mồi rồi đi quanh một vòng, gào gừ gào gừ kêu nhẹ nhàng cắn xé.
Đối với con mồi mà nói, cắn xé như vậy chẳng hề đau, trái lại như báo nhỏ đang liếm láp mình, mà hiện tại, báo nhỏ đang nhắm tới con mồi là hắn, yêu cầu con mồi cũng phải cắn xé liếm liếm mình.
Ân Minh Tranh cảm thấy mình không làm được.
Trầm mê hưởng thụ đã rất không đúng, hắn tại sao có thể lại chủ động xuất kích.
Kia, kia sẽ thành dạng người như thế nào chứ.
Thời Thanh cơ trí phát hiện hắn chống cự.
Vì thế cái tay nhớp nháp của cậu kéo tay Ân Minh Tranh, đưa ra điều kiện siêu mê hoặc đến nam nhân có đạo đức này : "Ngươi không phải hay nhìn ra cửa chính phi thuyền sao? Nếu ngươi làm với ta, ta sẽ để ngươi đi ra ngoài."
"Một lần là tốt rồi, một lần thôi." Thiếu niên lôi lôi tay hắn, thuần thục làm nũng: "Một lần thôi mà, được không."
Ân Minh Tranh nhìn Thời Thanh, phảng phất thấy được báo nhỏ vẫy đuôi đầy tự tin chờ con mồi rơi vào bẫy.
Mấy ngày nay ở chung hắn mặc dù có hưởng thụ khụ khụ, mà cũng không phải không thu hoạch được gì, ít nhất Ân Minh Tranh cũng đã biết được đại khái về vị chủ nhân thiếu niên ngoại tinh Thời Thanh này rồi.
Ngây thơ cũng không ngốc, đơn thuần nhưng năng lực học tập rất mạnh, đồng thời dễ dụ, biết làm nũng chơi xấu các thứ để đạt được mục đích, càng tiếp xúc, Ân Minh Tranh tâm tình phúc tạp phát hiện, nếu giữa hai người không có khoảng cách chủng tộc, hắn thật sự không chắc là sẽ không có ấn tượng tốt với Thời Thanh.
Nhưng hắn cuối cùng vẫn là Nhân loại.
Không kể đến Thời Thanh đối với hắn tốt thế nào, nhưng Thời Thanh cũng định giam cầm hắn trên phi thuyền này.
Ân Minh Tranh cưỡng ép mình quên đi đạo đức hổ thẹn, nhẹ tay ôm thiếu niên vào lòng, cảm thụ được ôn lương mềm mại, hơi rũ mắt, ở trên mặt lộ ra một vệt cười, cúi đầu.
Thiếu niên dịu ngoan nằm trong lòng hắn chuẩn bị chịu dày vò.
Hắn biết, mình là một tên lừa đảo.
Một ngày nào đó, hắn sẽ vứt bỏ Thời Thanh rời khỏi chiếc phi thuyền này.
Đến lúc ấy, thiếu niên có thương tâm không đây, cặp mắt trong suốt đẹp đẽ kia, có rơi nước mắt không?
Rốt cuộc, ánh mắt Ân Minh Tranh ôn hòa, thiếu niên mềm mại trong lồng ngực của hắn, Thời Thanh lấp lánh nhìn mình, tâm tình càng ngày càng phức tạp.
Hắn lừa Thời Thanh, thiếu niên đơn thuần ngoan ngoãn này.
"Được, chúng ta đi dạo quanh phi thuyền đi?"
Thời Thanh nháy mắt làm bộ đáng yêu: "Cái gì đi dạo phi thuyền?"
Ân Minh Tranh: "... Không phải cậu nói tôi chủ động một lần sẽ cho tôi ra ngoài sao?"
Ngoại tinh tiểu thiếu niên hất cằm lên: "Ta không có!"
"Ta nói là mười lần! Mười lần! !"
Cậu rất thông minh duỗi ra mười đầu ngón tay, cúi xuống một cái, khắp khuôn mặt mang vẻ đắc ý sau khi con mồi rơi vào bẫy: "Ngươi mới một lần, còn có chín lần mới có thể."
"Được rồi, giờ ngươi phải làm chín lần nữa là xong."
Mặt đầy đắc ý nói xong, Thời Thanh chu chu miệng với Ân Minh Tranh, một bộ chờ được hôn hôn.
Ân Minh Tranh trầm mặc nhìn cậu vài giây, khóe môi không nhịn được câu lên, xoa xoa thiếu niên trong lòng, hơi cúi đầu đến gần lỗ tai cậu, âm thanh từ tính mang theo tiếng cười trầm thấp, nặng nề rơi vào tai Thời Thanh:
"Tên nhóc lừa đảo."
【 Keng! Độ bài xích của Ân Minh Tranh: /% 】