Tần Vân Sinh: "..."
Thời Thanh: "Anh cũng có thể đi nói với họ chúng ta không có quan hệ gì. Ta thì không thành vấn đề, nhưng lúc nãy họ nhìn thấy gì anh biết rồi đấy. Anh phải suy nghĩ kĩ một chút, chân trước anh vừa mới giải thích với người ta, chân sau ta sẽ đi loa với cả khoa anh rút trym vô tình, chậc chậc, cái cảnh tượng kia chắc là kích thích lắm."
Tần Vân Sinh: "..."
Thời Thanh thắng.
Sĩ quan trải qua mưa bom bão đạn, đối mặt với sát thủ chuyên nghiệp không chút sợ hãi.
Nhưng hắn thật sự không ngờ mình lại bó tay trước một vị Hầu tước yếu ớt, hễ chạm nhẹ là bị thương ngay, thậm chí còn không có giá trị vũ lực.
Thời Thanh đúng là không có ngón võ nào, sát thương cũng không nốt.
Nhưng cậu có một đặc điểm.
Đó chính là, không biết nhục.
Nói chính xác hơn thì đánh bậy đánh bạ cái có ngay một anh người yêu.
Dù trong lòng cả hai đều rõ ràng chuyện này là do Thời Thanh muốn trả thù mà ra.
Tần Vân Sinh thật sự khâm phục.
Nên giờ hắn mới mắc kẹt trong tình cảnh này.
Thật ra Tần Vân Sinh cũng không để tâm quá đến danh dự, chỉ là từ nhỏ đến giờ chưa bao giờ thân thiết với ai, nhưng bị hun một cái có hơi lâng lâng trong người.
Hắn lựa chọn tiếp tục đấu trí:
"Theo ý ngài, nhưng tôi không có ý định kết hôn. Còn giáo sư thì sau này còn phải thừa kế tước vị, phải để lại huyết thống."
"Ừm..."
Hầu tước lắc đầu: "Ta cũng không có ý định kết hôn, anh không biết sao? Ta không thích con gái, ta thích con trai mừ."
Tần Vân Sinh: "..."
Thời Thanh nghiêng người sang, đôi mắt đẹp đẽ chớp chớp, đánh giá sĩ quan từ trên xuống dưới, còn gật đầu thưởng thức.
"Anh cũng khá hợp gu bạn trai của ta đấy, chân dài, lưng rộng eo thon, mặt mũi điển trai, tay thì không tệ. Mà mấu chốt là anh rất có tinh thần trượng nghĩa, ta thích."
Tần Vân Sinh: "..."
Thời Thanh nói tiếp: "Với lại anh cơ bắp lắm, ta thích cơ bắp. Ta nhớ là ngày nào anh cũng tập luyện, lúc tập còn chảy mồ hôi nữa. Nghĩ thử đi, lúc đó ta sẽ ở bên cạnh giúp anh lau mồ hôi, đưa nước cho anh. Nhìn mồ hôi trượt từ trên cơ ngực xuống cơ bụng thế ai cũng phải ngoái đầu, quá hoàn mỹ."
Tần Vân Sinh: "..."
Tuy rất không muốn nhưng trong đầu thật sự xuất hiện hình ảnh tưởng tượng theo lời nói của Thời Thanh.
K.O.
Thời Thanh nói xong, dựa vào thành giường, vênh váo ra lệnh :
"Vậy là xong rồi nhé, từ giờ trở đi anh là người yêu của ta. Mau đút cơm cho ta!"
Tần Vân Sinh: "..."
Hắn triệt để từ bỏ giãy dụa, lưu loát nói: "Xin lỗi giáo sư Thời, tôi đã quá lời, mong ngài thứ lỗi."
"Ừm."
Hầu tước trẻ đắc ý không thôi, nếu có cái đuôi thì chắc gì nó đã vểnh lên trời rồi.
Cậu gật đầu, rất có phong độ nói: "Ta tiếp nhận lời xin lỗi của anh."
Không đợi Tần Vân Sinh thở ra, Thời Thanh lại nói tiếp: "Nhưng ta không thể tha thứ cho anh."
"Nếu anh thật sự cảm thấy mình đã sai thì chăm sóc cho ta tốt vào, bồi thường cho ta."
Tần Vân Sinh thăm dò hỏi: "Còn chuyện giải thích?"
Hiển nhiên, ánh mắt "Cả khoa đều biết chúng ta yêu nhau rồi" uy hiếp quá mạnh mẽ, sĩ quan lựa chọn chịu thua.
"Cứ thế đi."
Thời Thanh không dài dòng nữa, thấy Tần Vân Sinh ngoan ngoãn nghe lời, nhoẻn miệng cười đắc ý:
"Muốn ta giải thích giùm cũng được, nhưng cả ngày hôm nay phải làm theo lời ta không được cã câu nào. Ta muốn cái gì phải có cái đó, không đánh lại cũng không được mắng lại. Sau khi giải thích thì vẫn phải kính trọng ta."
Tần Vân Sinh dần bình tĩnh lại.
Khóe môi cũng nhếch lên.
Sao có thể quên Thời Thanh nhìn ti tiện nhưng bản tính không hề xấu. Đùa giỡn cũng được, nhưng tuyệt đối không bao giờ vượt quá giới hạn.
Sĩ quan đồng ý ngay: "Được, một lời đã định."
"Coi như anh thức thời. Vậy từ giờ cố mà chăm sóc ta thật tốt, chín giờ tối nay ta sẽ đi giải thích cho anh."
Hầu tước toàn thắng, vênh váo nhướng mày.
Tần Vân Sinh lần thứ hai cầm lấy chén cơm trên bàn:
"Gíao sư Thời, ăn cơm thôi."
"A."
Thời Thanh đắc ý há miệng ra, thoải mái tiếp nhận sĩ quan phục vụ.
Nguyên ngày nay cậu nghĩ đủ mọi thứ sai khiến Tần Vân Sinh.
Nhưng đối với sĩ quan thì những chuyện đấy chẳng bằng nửa tiếng tập huấn trong quân đội.
Buổi tối sắp đến, Tần Vân Sinh bị Thời Thanh sai đi mua cơm.
Đi trên hành lang, nhớ lại vẻ mặt như chiếm được của hời của Hầu tước.
Nói thật, hắn không hiểu Thời Thanh đắc ý cái gì.
Mấy thứ hắn làm lúc trước cũng có khác gì bây giờ đâu?
Mắt thấy sắp đến nơi, phía trước đột nhiên xuất hiện vật cản.
Thời Di Di buồn bã đứng đối diện, mắt trừng Tần Vân Sinh.
Thấy sĩ quan chỉ nhìn mình không nói lời nào, cô mở miệng: "Anh Tần, nghe nói anh và Thời Thanh đang yêu nhau?"
Tần Vân Sinh không lên tiếng.
Thời gian đã hẹn chưa đến, nếu hắn chủ động làm sáng tỏ thì có trời mới biết Hầu tước sẽ gây ra chuyện gì.
Thấy hắn không trả lời, Thời Di Di cắn răng, tỏ vẻ ai oán:
"Là nó ép anh phải không, anh Tần, thật ra em vẫn luôn thích anh. Em biết anh bình thường, sẽ không thích đàn ông đâu..."
Edit: Con đỗn lì mày mới bất thường. Bê đê còn có phẩm giá còn có não và các nơ ron thần kinh, còn mày là đơn bào thôi.
Thấy Thời Di Di bước tới, sĩ qquan theo bản năng lùi về sau một bước, còn chưa kịp nói gì đã nghe thấy tiếng hét tức giận:
"Thời Di Di!"
Cửa mở ra, Thời Thanh khí thế hùng hổ đi tới, kéo tay Tần Vân Sinh, hất cằm với chị họ như một con chim nhỏ phẫn nộ.
"Cô muốn cướp người yêu ta? !"
"Nói cho cô biết, ta và Tần Vân Sinh không chỉ là người yêu thôi đâu, chúng ta đã đính hôn rồi, sẽ tiến đến hôn nhân!"
Tần Vân Sinh: "? ? ?"
Cả người hắn cứng ngắc nhìn Thời Thanh khí phách như con gà mẹ đang che chở mình.
Thời Thanh vẫn mặt không đỏ tim không đập nói dối tỉnh bơ: "Chúng ta yêu nhau nồng cháy, cô không có cửa đâu, ta mới là người được hắn yêu!"
Nói, Hầu tước trẻ xoay người sáp lại sĩ quan đang Blank Space.
"Chụt—— "
Tần Vân Sinh: "..."
Hắn thấy đồng hồ treo tường điểm chín giờ.
Đầu óc lần thứ hai chạy chậm.