Ân Minh Tranh một thân một mình đi giữa sa mạc hoang vu.
Mảnh sa mạc này là địa bàn của trùng tộc, bởi vì người ở thưa thớt nên trùng tộc canh giữ cũng không nhiều, hắn tận lực điệu thấp, một khi có trùng tộc phát giác lập tức diệt khẩu.
Hắn ra tay mới nhận ra dị năng của mình cao hơn trước đây không ít, phạm vi cũng xa hơn trước.
Ân Minh Tranh liền nghĩ đến thời gian mười mấy ngày gần đây Thời Thân vẫn luôn xài chiêu lấy thịt đè người với hắn, ép hắn dùng dị năng ôm lấy mình.
Ăn cơm cơm, muốn ôm một cái.
Đi pi pi, muốn ôm một cái.
Đi ngủ, muốn ôm một cái.
Như một đứa trẻ, mỗi phút mỗi giây đều làm nũng người ta.
Biết được Thời Thanh, Ân Minh Tranh không thể không thừa nhận, đứa nhỏ này không làm hắn phiền chán chút nào.
Trái lại, còn có chút thương tiếc.
Nhìn trùng tộc ba chân sáu mắt cấp thấp chưa kịp gào một tiếng đã phát hiện thủ hạ mình biến thành tro kia, trước mắt Ân Minh Tranh phảng phất thấy được thần sắc mờ mịt của thiếu niên dính người ngoan ngoãn kia sau khi tỉnh lại không thấy hắn đâu.
Thời Thanh nói với hắn, phi thuyền luôn hướng lên trên, bởi vì sức hút của Lam tinh, phi thuyền bay lên rất chậm, không giống như robot có thể thoải mái nhảy xuống dưới, một ngày trước khi Ân Minh Tranh đào tẩu, thiếu niên còn nói qua, một ngày nữa là bọn họ có thể rời Lam tinh rồi.
Cũng chính bởi vì câu nói này, Ân Minh Tranh vốn dự định dàn xếp ổn thỏa mới rời đi liền bí quá hóa liều, ngay tối đầu tiên Thời Thanh học được cách ngủ, liền trốn khỏi phi thuyền.
Hắn nghĩ hiện tại Thời Thanh tỉnh dậy có phải sẽ người theo đuổi giết mình hay không đây.
Phương pháp giải quyết tốt nhất lúc đó là giết Thời Thanh, phải diệt họa tận gốc, mà Ân Minh Tranh lại không hạ thủ được.
Dù bị kích thích, bản chất hắn vẫn là vị anh hùng lương thiện của Nhân loại.
Không giết phụ nữ trẻ em là giới hạn cuối cùng, mà vô luận địa vị của Thời Thanh cao bao nhiêu, thuộc hạ nhiều cỡ nào, năng lực mạnh ra sao, mấy ngày ở chung cũng khiến cho Ân Minh Tranh nhận định rằng đây chỉ là một đứa trẻ.
Giống như Thời Thanh tự nhận mình: Đứa nhóc vài vạn tuổi.
Buổi tối thứ nhất sau khi rời phi thuyền, Ân Minh Tranh ngủ cũng không ngon.
Mười mấy ngày nay Thời Thanh luôn dính hắn, rõ ràng là chỉ sống chung mười mấy ngày, nhưng cứ như mười mấy năm.
Thời Thanh như cái bánh tét dính chặt Thân ái của mình vậy.
Không có thân thể mềm mại ôn lương như chó con của thiếu niên ngoại tinh cọ tới cọ lui trong lồng ngực hắn.
Cũng không có hắn hơi động đậy, liền bị người bên cạnh vội siết chặt như bạch tuộc.
Nửa đêm Ân Minh Tranh chợt tỉnh nhiều lần, luôn cảm thấy trong lồng ngực vắng vẻ, như thiếu thứ gì đó vậy.
Nửa tỉnh nửa mê, lúc nghe tiếng chim chóc bay qua trong rừng cây, hắn đều sẽ theo thói quen đưa tay vô nhẹ lưng thiếu niên an ủi.
Đương nhiên, tay duỗi ra lại rơi vào khoảng không, người từ trong giấc ngủ cũng mở mắt ra.
Ân Minh Tranh trước nay vẫn luôn không cảm thấy mình thích nam nhân, mà trải qua vô số lần đụng chạm với Thời Thanh, thỉnh thoảng cái công cụ sinh đẻ nào đấy của Nhân loại soát độ tồn tại, hắn cũng không xác định được tính hướng của mình nữa.
Cứ dằn vặt mấy lần như thế, trời sáng, hắn cũng chỉ có thể thở dài, tâm tình phức tạp tiếp tục gấp rút lên đường.
Trong lòng dậy sóng, trên mặt lại trầm tĩnh như nước gấp rút lên đường, hắn lại không nhìn thấy, Thời Thanh đang ngồi trong phi thuyền nhỏ, miệng ngậm ống hút, bên uống "nước trái cây", bên điều khiển phi thuyền không xa không gần đáp xuống phía sau Ân Minh Tranh.
Ban ngày lên đường, buổi tối nghỉ ngơi, không giống Ân Minh Tranh tối gió thổi ngày phơi nắng, Thời Thanh bên trong phi thuyền muốn gì có nấy, chỉ cần nằm thư giãn bám theo nam nhân phía trước.
Cứ bám đuôi nguyên ngày như thế, cậu cảm giác có chút nhàm chán, bắt đầu đâm hệ thống: 【 Tao là người mới, đây là thế giới thứ nhất, theo lý thuyết thì tụi mày phải có quà tân binh gì đó chớ.】
Hệ thống do dự: 【 Thì là có, nhưng là phần thưởng của thế giới này, thành công mới được nhận.】
Thời Thanh nghe giọng điệu của nó liền biết hệ thống có quyền hạn tặng thưởng sớm, liền nở nụ cười, từng bước dụ dỗ:【 Mày cảm thấy tao sẽ không làm được nhiệm vụ sao?】
Hệ thống xem độ bài xích, cảm thấy hão huyền.
Mặc dù nói độ bài xích từ trở xuống thì sẽ không bị tống khỏi thế giới này, mà độ bài xích này càng ngày càng khó giảm..
Thời Thanh như bị hệ thống trầm mặc kích thích, giọng điệu lạc lõng: 【 Lẽ nào mày không tin tao sao? Mày thật sự cho rằng tao mười mấy ngày nay là trầm mê hám sắc, chiếm tiện nghi đại bảo bối sao? Lẽ nào tao ở trong lòng mà là loại người chỉ lo hưởng lạc sao!】
Hệ thống hoảng luôn.
【 Kí chủ không phải, tất nhiên không phải, cậu làm sao hám sắc, chỉ lo hưởng lạc, giờ tui đưa phần thưởng cho cậu liền nè!!】
Nói xong, nó đưa một cái bình ngọc màu trắng cho Thời Thanh.
【 Đây là Điệt phấn, chỉ cẩn vẩy lên một ít, người thực lực cao đến đâu cũng sẽ ngủ say, trong quá trình ngủ mơ có thể tăng cao tinh thần lực, trị bệnh, hiệu quả trong vòng giờ.】
Thời Thanh cầm bình ngọc màu trắng, thần sắc thất lạc đột nhiên chuyển thành tinh thần phấn chấn, dựa ra sau ghế, 【 Thằng nhóc ngốc. 】
【 Tao đúng là hám sắc chỉ lo hưởng lạc đó.】
Hệ thống: 【... 】
Hệ thống: 【 Huhuhuhuhuhuhu... 】
【 Được rồi, đừng khóc đừng khóc, nếu ta có phần thưởng rồi thì nhiệm vụ này nhất định sẽ hoàn thành mà.】
Thời Thanh ném bình ngọc lên trên, đón lấy, lại quăng, đón lấy tiếp.
【 Dùng cái này làm gì đây nhỉ...】
Hệ thống khóc nức nở tích cực nghĩ kế:【 Kí chủ có thể dùng để đối phó trùng tộc, chỉ cần tung lên một chút, làm gì cũng được! 】
【 Làm gì cũng được... 】
Ngón tay trắng nõn thon dài của Thời Thanh cầm bình ngọc, đôi đồng tử màu trắng lộ vẻ suy tư:
【 Mày nói không sai, muốn làm gì cũng được.】
Hệ thống hiếm khi thấy ý kiến được chấp thuận nhất thời cao hứng như ăn Tết.
Nó biết, nó vẫn cực kì hữu dụng!
※※※
Ân Minh Tranh tâm tình phức tạp phát hiện, bắt đầu từ tối thứ hai, tuy giấc ngủ hắn dần bình thường, nhưng lại nằm mộng cùng với người nào đó.
Trong mơ, hắn lại trở về phi thuyền như vườn địa đàng kia.
Ngoại tinh thiếu niên dinh dính nhơm nhớp vùi ở trong lồng ngực của hắn, như con mèo nhỏ chơi dây kéo áo khoác hắn.
Mà đợi đến hôm sau, Ân Minh Tranh trong mơ đang ở trong phi thuyền trên cao bị tước vũ khí, dây dưa đầu hàng.
Có thể suy ra, giấc mộng này đối với nam nhân luôn thanh tâm quả dục đúng là kích thích lớn.
Sau khi trời tối, trùng tộc trên sa mạc ít dần, trùng tộc cấp thấp vì đến giai đoạn tiến hóa, vũ lực thị lực lẫn đầu óc phải phát triển song song, đến tối là thời gian chúng nó nghỉ ngơi.
Năng lực dị năng giả Ân Minh Tranh vào ban đêm cũng không tệ, hắn tìm được chỗ nằm, trải quần áo lên, miễn cường thành cái giường rồi.
Bố trí bẫy xung quanh, đảm bảo trùng tộc đến gần sẽ lập tức tỉnh lại, nam nhân lúc này mới nằm xuống, bởi biết rằng đêm nay chắc chắn sẽ tiếp tục nằm mơ, tâm tình của hắn có chút phức tạp.
Không phải là bởi vì chống cự, mà bởi vì cảm nhận được sự mơ mong đợi mơ hồ từ đáy lòng.
Mà thời gian của hắn không nhiều lắm, dừng lại một ngày trên sa mạc này, nguy hiểm không lường trước được lại thêm nghiêm trọng, hắn nhất định phải ngủ để bổ sung tinh lực cũng may ngày tiếp theo lại nhanh chóng đến.
Ân Minh Tranh hô hấp dần dần đều đặn, nhưng tay vẫn cứ nắm chặt, một khi gió thổi cỏ lay, nam nhân nhìn như đang ngủ ngon lành sẽ lập tức mở mắt xuất ra sát chiêu.
Gió trên sa mạc thổi qua trên mặt nam nhân.
Một phi thuyền loại nhỏ vô thanh vô tức bay tới vùng trời phía trên hắn.
Rõ ràng một chút âm thanh cũng không phát ra, Ân Minh Tranh lại như cảm nhận được dị thường trong không khí, lông mày nhíu lên, phảng phất sau một khắc liền muốn mở mắt ra.
"Phù —— "
Thời Thanh hết sức quen thuộc thổi tan phấn hoa trong lòng bàn tay.
Ân Minh Tranh nhíu lông mày sau khi phấn hoa chậm rãi chạm liền hạ xuống, lần nữa tiến vào giấc ngủ sâu.
Hệ thống trơ mắt nhìn Thời Thanh nhảy xuống, trực tiếp chui vào lòng nam nhân, thoải mái điều chỉnh tư thế.
Nó nín liền nín, đến cùng vẫn là không có nhịn xuống: 【... Kí chủ, tui cảm giác như vậy không tốt đâu. 】
【 Sao chớ? Tao có làm gì đâu.】
Thời Thanh hưởng thụ cọ cọ, híp mắt lại bắt đầu chuẩn bị ngủ: 【 Mày coi, tao cũng chả làm gì hắn cả. 】
Hệ thống cạn lời.
Đúng rồi, Thời Thanh sẽ không làm gì Ân Minh Tranh cả.
Có thể Ân Minh Tranh sẽ đó! !
Nam nhân quen với mười mấy ngày ở chung cùng Thời Thanh cảm nhận được cảm giác thân thể mềm mại tiếp xúc trong mộng, hắn cơ hồ theo bản năng đưa tay ôm người vào lòng, cứ như vậy tiếp tục nhắm mắt.
Hệ thống lặng lẽ tự chuyển đến kho tồn trữ.
【 Đạo khả đạo, phi thường đạo... 】
【 Danh khả danh, phi thường danh... 】
※※※
Cứ gian khó như vậy mấy ngày, Ân Minh Tranh rốt cuộc đến được căn cứ Nhân loại.
Hắn cũng không che giấu, trực tiếp đi thẳng vào.
Nghĩ cũng biết, những người lúc đem hắn giao ra không nghĩ hắn có thể sống sót trở về, tất nhiên không thể không xài thủ đoạn.
Cho nên hắn trực tiếp đứng ra, là tốt nhất.
Quả nhiên, lúc Ân Minh Tranh ra mặt, người tại cửa trụ sở đầu tiên là khiếp sợ không thể tin, tiếp lại mừng như điên.
"Ân tướng quân trở lại! ! ! Ân tướng quân trở lại! !"
"Cái gì? ! Ân tướng quân thật sự trở lại? ! !"
"Quá tốt rồi, Ân tướng quân ngài còn sống."
Trong bầu không khí như ăn Tết kia, Thời Thanh ẩn mình quan sát trong phi thuyền nhìn một người phụ nữ mặt đầy vui sướng, điềm đạm đáng yêu nhào vào lòng Ân Minh Tranh.
Tuy rằng Ân Minh Tranh tránh ra, nhưng nhìn bộ dáng của nàng, không như là đơn thuần cao hứng nên không để ý hành vi.
【 Hệ thống, người này ai. 】
Hệ thống quét xuống: 【 Con gái đầu của Triệu tướng quân, luôn muốn làm thông gia với Ân Minh Tranh.】
Nói xong, nó cân nhắc lại cách đối xử của Thời Thanh với Ân Minh Tranh mấy ngày qua, có lòng bù đắp một câu:【 Kí chủ không cần để ý cô ta, vốn dĩ trong kịch bản cô ta vẫn không có chỗ, sau khi phản bội Ân Minh Tranh, lại sống nương nhờ trùng tộc, cuối cùng bị Ân Minh Tranh giết sạch, cứ coi như là một pháo hôi xấu số đi.】
【 Không thèm để ý, tao đương nhiên không thèm để ý. 】
Thời Thanh xa xa nhìn nữ nhân một thân màu trắng kia, 【 Để tao đoán một chút, thuộc tính cô ta là Bạch Liên Hoa chớ gì?】
【 Đúng vậy, là Bạch Liên Hoa...Kí chủ cậu định làm gì?】
Thời Thanh nhảy xuống phi thuyền, tự xé áo quần vài lần, lấy vài nhúm đất bôi nhẹ trên hai má trắng nõn.
【Làm Bạch Liên Hoa.】
Hệ thống bắt đầu cảm thấy không ổn.
Trực giác kì diệu, nó thông minh móc ngay [ Đạo đức kinh ] ra.
※※※
''Anh Minh Tranh, em thật sự rất lo cho anh, thật may anh không sao, thời gian vừa qua em ngủ không ngon cơm ăn không nổi, mỗi ngày đều sợ hãi lo anh gian khổ..."
Dù Ân Minh Tranh tự tránh ra, nữ nhân vẫn cứ điềm đạm đáng yêu mà khóc, người nghe được đều thương tâm, rơi lệ: "Anh gầy như thế..."
Cô vừa nói liền nhấc mắt lên muốn xem Ân Minh Tranh gầy nhiều ít, kết quả lời định nói ra mắc ngay trong cổ họng.
Mười mấy ngày nay Ân Minh Tranh mỗi ngày không ăn thì ngủ, hoặc là cùng Thời Thanh thân mật, ngay cả trên sa mạc mỗi đêm đều có Điệt phấn gia tăng tinh thần lực, nhìn so với lúc rời khỏi căn cứ còn khỏe mạnh hơn mấy phần.
Nữ nhân đơ vài giây, đánh trống lảng, "Anh không có chuyện gì là tốt rồi, anh không sao thì em không lo lắng nữa, khụ khục..."
Vị bằng hữu bên cạnh cô lập tức phối hợp nói: "Ân tướng quân, những ngày qua Diệu Diệu vì ngài, ăn không ngon ngủ không thơm, bị bệnh một thời gian rồi."
Nữ nhân nhu nhược lắc đầu một cái, "Em không sao, em chỉ phải.."
—— "Khụ khục..."
Một tiếng ho khan nho nhỏ đột nhiên vang lên phía sau bọn họ.
Ân Minh Tranh vốn nhíu mày không biết nghĩ gì liền cứng đờ, đột nhiên quay người sang.
Thời Thanh đứng ở cửa căn cứ trước cách đó không xa, trang phục rách nát, gò má luôn trắng nõn không nhiễm chút bụi nay lại bẩn thỉu, viền mắt hồng hồng, mặt đầy oan ức nhìn hắn.
Thấy Ân Minh Tranh nhìn sang, đôi tròng mắt màu trắng bạc của thiếu nhiên nhợt nhạt như ngấn nước, thân thể nhu nhược của cậu tựa như gió thổi liền đổ, nước mắt chớp cái liền có thể rơi đầy mặt.
"Minh Tranh, khụ khục..."
Ân Minh Tranh đầu óc trống rỗng, hắn thậm chí không kịp suy nghĩ vì cái gì Thời Thanh lại xuất hiện ở đây, sao lại dáng vẻ chật vật như vậy, thân thể đã tự động bước nhanh đến tới trước mặt thiếu niên, thành thục ôm cậu vào lòng, lấy áo khoác mình che thiếu niên quần áo rách rưới lại.
Hắn há há mồm, âm thanh đau đớn: "Thời Thanh..."
Thời Thanh suy nhược dựa vào trong lồng ngực của hắn, ý tứ chất vấn một chút cũng không có, như lúc đang ở trên phi thuyền, âm điệu làm nũng kéo dài: "Ngươi đi đâu vậy, ta tìm ngươi lâu lắm đó."
Nói, cậu rất nhu nhược, rất bạch liên cà cà lòng nam nhân, giọng điệu mười phần mười oan ức, hức hức hức nói: "Nơi này thật là đáng sợ, ta gặp bao nhiêu là nguy hiểm, quần áo đều rách hết trơn..."
Lời này nói ra có chút lạ, nhưng đặt trên người thiếu niên như tiểu vương tử, Ân Minh Tranh chỉ cảm nhận được thương tiếc cùng hổ thẹn, không nhịn được liền ôm thiếu niên thêm chặt.
Mà Thời Thanh hức hức xong, lại nhìn đến nữ nhân bị yêu hồ cướp người, một giây sau, như thỏ con bị cô sắc mặt khó coi dọa đến tựa đầu vào lòng nam nhân.
Nhu nhược, đáng thương, lại nhát gan:
"Hức... Ta sợ."
Hệ thống quan sát tất cả: 【... 】
Diễn thuần thục như thế, nếu như không phải mấy ngày qua nó tận mắt nhìn Thời Thanh ban ngày chơi game ngủ ngon, buổi tối háo sắc chiếm tiện nghi người ta, nó sẽ tin thật không chừng.
Kĩ năng diễn xuất của con người tốt đến thế này sao?