Edit: Kidoisme
“Chuyện này không được để Exist biết.”
“Sắp tới chung kết, tuy em ấy nói mình không để ý mấy chuyện đó nhưng chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới tâm trạng, anh hy vọng mấy đứa lôi em ấy vào chế độ luyện tập, đừng để em ấy lên mạng đọc mấy tin đồn vớ vẩn.”
“Trước mắt anh không có thời gian rảnh quan tâm mấy chuyện này cho nên anh chỉ có thể giao cho cậu.”
Chu Khán Thanh chăm chú nhìn Tạ Tri Niên sắp khóc tới nơi, cảm thấy hình như mình đang gánh trên vai trách nhiệm nặng nề…
LGW tung hoành ngang dọc chạm đến chung kết, trở thành ứng cử viên sáng giá cho chức vô địch, đây là kết quả rất nhiều người đã lường được từ trước.
Nhưng cùng với chiến thắng, chiều hướng dư luận về các tuyển thủ trong nước phân ra hai phía, càng cãi càng hăng.
Có rất nhiều người phản đối, tuy nhiên cũng có rất nhiều người nói chuyện vì họ.
LGW vững vàng tiến về phía trước mặc cho dư luận lẫn lộn cuối cùng thành công tiến vào chung kết gặp mặt ‘oan gia’ TXT.
Chu Khán Thanh bước ra khỏi văn phòng Tạ Tri Niên, vừa đi vừa hồi tưởng lại lời anh ta nói, càng ngẫm càng có đạo lý.
Hiện tại đây không phải thời điểm kháng địch, điều quan trọng nhất là thi đấu, tuyệt đối không được để mấy lời vớ vẩn ảnh hưởng Tiết Lan.
Chu Khán Thanh vỗ mặt cho tỉnh táo.
Trước đêm chung kết, chiến đội luyện tập theo thường lệ.
Chu Khán Thanh nhanh chân về vị trí, thấy bốn người kia đang vây xung quanh bàn xem video chiến đội TXT thi đấu.
“Tốc độ di chuyển, cách đánh, thể lực của bọn họ thực sự rất mạnh.” Lộ Du phân tích đúng trọng tâm: “Hơn nữa bọn họ có ưu thế chủ nhà, đội trưởng Cheetah giữ vị trí bắn tỉa, Y tá Ahimsa hồi phục cực kỳ tốt.”
“Thì sao?” Chu Khán Thanh không phục: “Chẳng nhẽ LGW – Wifi nhà chúng ta thua họ?”
Thế mà Lộ Du thực sự ngồi suy nghĩ: “Nếu trong trận solo v, tôi có thể chiến thắng.”
“Đấy, xem đi!”
“Tuy nhiên nếu ốp vào chiến đấu đoàn đội, tôi thực sự không làm gì được cậu ta.”
“Ý gì?” Chu Khán Thanh không chịu được chuyện Lộ Du tự hạ thấp mình: “Là đàn ông thì đừng mở miệng nói ‘không được’.”
Lộ Du ngẩng đầu, lạnh nhạt phán: “Đột kích hậu thuẫn cho tôi không được.”
“?”
“Thôi mà.” Tiết Lan vội vàng kéo Chu Khán Thanh đang tức giận vén tay áo: “Mình đi luyện tập.”
Đúng lúc sau video trận đấu là màn phỏng vấn các đội tuyển thẳng cuộc.
“Chúc mừng chiến đội TXT một lần nữa bước tới trận chung kết, đối thủ của các cậu là chiến đội LGW. Đối mặt với con hắc mã mạnh mẽ như vậy, các cậu có áp lực gì không?”
“Áp lực?” Lông mày Cheetah nhăn lại không vui, khinh thường đáp: “Tôi chỉ có thể nói chất lượng các đội tuyển [Ánh sáng tận thế] càng ngày càng thấp, một chiến đội dựa vào nhiệt độ và yêu đương hoàn toàn không xứng trở thành đối thủ của bọn tôi.”
Tiết Lan đang muốn tắt video, Lộ Du đã nhanh hơn một bước cản cậu lại.
“Bọn họ là người đã thắng chiến đội Châu Âu khác, hơn nữa còn vượt qua cả Hàn Quốc.”
“Chỉ có thể nói bọn họ đã luyện tập đủ chăm chỉ. Trước đó, LGW vẫn luôn khẳng định [Ánh sáng tận thế] thuộc về bọn họ, do bọn họ sáng tạo ra, nhưng trên thực tế, hành động đó là cách hành xử của kẻ yếu. Đúng, [Ánh sáng tận thế] do bọn họ phát hành, cơ mà Châu Âu mới là nơi khiến trò chơi phổ biến hơn trong mắt người hâm mộ. Thể thao điện tử tôn trọng kẻ mạnh, chỉ có kẻ mạnh mới xứng đáng quyết định quyền sở hữu trò chơi.”
Cheetah khinh thường nhìn về phía camera: “Vậy nên tới đây, chúng tôi sẽ dùng sức mạnh để chứng minh [Ánh sáng tận thế] xứng đáng ở lại Châu Âu.”
Chu Khán Thanh trộm thở ra nhẹ nhàng, cũng may bài phỏng vấn được thực hiện từ mấy ngày trước khi truyền thông đưa dưa xấu về Tiết Lan.
Y nhanh chân tắt luôn màn hình: “Đừng nghe họ nói nhảm.”
Lộ Du cúi đầu lục lại ký ức: “Anh Niên kể TXT rất thích nổ, nếu thấy video nhất định phải lưu về, sau này họ thua cắt nối lại đăng cho đỡ tức.”
“…Anh ta nghiện edit video à?”
Chu Khán Thanh cạn lời đáp lại, bỗng thấy nhóc con đang mon men mở thanh tìm kiếm…
Y giật nảy mình, vội vàng chen lên trước giật lại máy tính.
“…Ơ?” Tiết Lan mờ mịt ngẩng đầu.
Ý chí chiến đấu của Chu Khán Thanh sục sôi, vội vàng đốc thúc đồng đội: “Bảo đi huấn luyện cơ mà? Bắt đầu đi má!”
“…” Tiết Lan cảm thấy khó hiểu nhìn Đoàn Văn Tranh, anh không đáp, cười cười vỗ vai cậu: “Nào, đi thôi nhóc.”
Trận đấu lần này LGW luyện tập với Ảo Ảnh, Mạnh Úy Nhiên với Tô Nhất Ngữ cũng lọt tới tận vòng tứ kết, cuối cùng dừng bước trước TXT.
Tiết Lan mở phòng, tập hợp đủ quân số rồi mới bắt đầu.
Quan hệ hai đội rất tốt, đánh vui vẻ mấy trận. Thấy thời gian đã muộn, Tô Nhất Ngữ phát biểu cảm tưởng lúc dừng bước: “Mai các cậu thi đấu rồi, tuy lời bọn họ nói hơi khó nghe nhưng thực lực thực sự rất đỉnh.”
Cậu ta nghĩ trước nghĩ sau, tiếp tục nói: “Nhịp thi đấu của bọn họ rất hoàn hảo, mỗi lần đội trưởng Cheetah cần, Y tá Ahimsa đều tiếp viện nhanh chóng.”
“Về vị Y tá này, tôi chỉ có thể dành lời khen, cậu ta c sử dụng thành thạo dao tự vệ cộng với hiệu ứng kỹ năng phụ trợ đẩy sức mạnh của bản thân lên cao nhất.” Ôn Diễn trầm ngâm nói: “Đây là điều bọn tôi phát hiện ra, Ahimsa không phải dạng Y tá chủ lực, cậu ta nghiêng về chi viện đồng đội.”
“Ừm.” Mạnh Úy Nhiên gật đầu: “Theo chiến thuật ban đầu Ảo Ảnh định đánh thẳng vào đội ngũ của họ nhưng Ahimsa được bảo vệ quá tốt, căn bản không có khả năng đột phá.”
Tiết Lan cẩn thận nghe hết miêu tả về đội TXT, âm thầm suy nghĩ chiến thuật đối phó. Tuy nhiên trong thi đấu thể thao điện tử, dù có sử dụng kế sách chuẩn xác đến đâu thì thắng thua vẫn chẳng đoán trước.
Hai bên nói chuyện sôi nổi, Tô Nhất Ngữ để ý tới Tiết Lan trầm mặc nãy giờ, do dự hỏi: “Lan Lan, cậu ổn chứ?”
Tiết Lan đột nhiên bị điểm danh nhất thời không biết phản ứng thế nào, ngay sau đó cậu nghĩ tới chuyện trước mình bị bóc phốt trên mạng.
“Không có gì, yên tâm đi.”
Tô Nhất Ngữ lo lắng hỏi tiếp: “Hôm nay…”
Chu Khán Thanh hết hồn gào lên: “Hôm nay!!!”
Giọng nói quá to quá nguy hiểm, nháy mắt Chu Khán Thanh trở thành người sáng nhất nơi này.
“Hôm nay…mọi người đều mệt rồi, nghỉ ngơi đã nhé.”
“…”
Lộ Du đầu toàn hỏi chấm: “Sao cậu bảo phải bắn thêm mười ván nữa?”
“…” Không, y không muốn bắn mà chỉ muốn vặn gãy cổ cậu ta.
Tiết Lan đánh giá gương mặt trắng bệnh của y, quan tâm: “Anh không khỏe hả, mình nghỉ ngơi một lúc nhé?”
“…” Tất nhiên Chu Khán Thanh khỏe còn hơn con voi, nhưng may mắn nhờ y mà Tô Nhất Ngữ quên luôn lời định nói, mọi người giải tán.
Tiết Lan ngó đồng hồ thấy chưa muộn, lôi LGW ở lại bắn thêm vài trận luyện tay, tránh cho ngày mai nuối tiếc thì giờ bỏ trống.
Trải qua huấn luyện độ ăn ý cả đội đạt tới trình độ cao chưa từng có, Tiết Lan cố gắng tìm ra nốt yếu điểm yêu cầu mọi người sửa chữa rồi cùng nhau đóng góp ý kiến.
Cậu đề cập tới rất nhiều chiêu thức TXT thường dùng trong thi đấu, đang định bảo lên lục video phỏng vấn, Chu Khán Thanh đã giật mình đứng dậy: “Đừng!”
“…” Tiết Lan nhíu mày: “Anh Khán Thanh, hôm nay anh lạ cực.”
Chu Khán Thanh vội vàng đẩy máy tính của mình tới trước mặt mọi người.
Thấy Tiết Lan không bối rối lâu, y nhẹ nhàng thở phào.
Vất vả lắm mới trải qua mấy ngày huấn luyện, mọi người bàn nhau về ngủ sớm.
Tiết Lan tắt máy tính, vừa lôi điện thoại ra đã bị Chu Khán Thanh chặn đường ngăn cản.
“…?”
Cậu nhịn cả ngày, đặc biệt là cái mặt muốn nói lại thôi, nghiêng đầu chờ y giải thích.
“…” Chu Khán Thanh nghẹn mãi mới phun ra một câu: “Di động anh vừa hỏng, em cho anh mượn được không?”
Tiết Lan đưa cho y, kiên nhẫn hỏi: “Anh Khán Thanh, anh sao vậy?”
“Không, có gì đâu.”
Tiết Lan không nói tiếp, chỉ mỉm cười đánh giá.
Ánh mắt như thế làm Chu Khán Thanh co quắp đứng yên tại chỗ, thậm chí y còn nghi ngờ có phải cậu đã biết tất cả mọi chuyện từ đầu hay không.
Đang trong lúc không biết làm sao, Đoàn Văn Tranh đột nhiên xuất hiện: “Cậu ta bị anh Niên thu điện thoại, bọn anh đều không muốn cho mượn.”
“Đúng thế.” Lộ Du đi trước phụ họa: “Giờ cả đội chỉ còn mỗi cậu dễ tính thôi, Wind nhỉ?”
Ôn Diễn thuận miệng ừ.
Chu Khán Thanh âm thầm thở phào.
Y không ngờ họ sẽ giúp mình, đang nghĩ xem có nên bán thảm tiếp không, Tiết Lan đã nhanh chóng rút điện thoại ra đặt vào tay y.
Chu Khán Thanh sợ cậu đổi ý, vội vàng chạy về phòng: “Anh mượn gọi đêm, mai anh trả cho nhé!”
Mọi người tạm biệt nhau ở hành lang.
Tiết Lan không ngủ nổi, chán nản lôi sổ tổng kết các đội ra, âm thầm viết viết xuống trang có tiêu đề TXT.
Vài lần cậu ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ, tựa như đang chăm chú, lại tựa như đang đợi người.
Đêm muộn, Tiết Lan cảm thấy mình không đợi được, khép sổ.
chuẩn bị đi ngủ, bỗng nhiên nghe bên ngoài có tiếng đập cửa.
Tiết Lan đứng lên, nhanh chân ra mở.
Người bên ngoài nói: “Đội trưởng, tôi có vấn đề cần hỏi.”
Đoàn Văn Tranh nhanh chân bước vào trong, tầm mắt đảo qua quyển sổ ghi chép và hai cái gối đầu mịn màng trên giường cười nói: “Biết em đang đợi anh, khỏi giả vờ.”
Tiết Lan híp mắt nhìn anh tự giác chui vào chăn, nhanh chân chiếm nốt nửa bên còn lại.
“Ông chủ không trả lời tin nhắn à?” Đoàn Văn Tranh hỏi: “Nãy huấn luyện anh thấy khung chat của em với ông ấy.”
Tiết Lan hơi cứng người, nhớ mình từng nói cho Đoàn Văn Tranh chuyện cậu báo cáo Tiết Viễn Sơn thừa nhận giúp Thẩm Nhung tìm ra nội gián bên BTR, vì thế kéo cả ông vào vòng xoáy dư luận.
Ban đầu ý cậu muốn thành khẩn với ông luôn, cũng đã nghĩ ra lời xin lỗi kéo Tiết Viễn Sơn ra khỏi chuyện này…Nhưng Tạ Tri Niên nói đừng, tại anh sợ ảnh hưởng Tiết Lan thi đấu.
“Ông ấy trả lời rồi.” Tiết Lan lắc đầu: “Vỏn vẹn hai chữ ‘đã rõ’.”
“Không có vấn đề gì chứ?” Đoàn Văn Tranh thả lỏng.
Tiết Lan không đáp.
“Em cảm thấy nếu ông chủ không tán thành ổng có trả lời em không? Chuyện em cấu kết với Tạ Tri Niên, em tưởng gan anh ta to lắm đâu mà dám làm qua mặt ông chủ?”
Tiết Lan ngạc nhiên nhìn anh.
“Danh dự câu lạc bộ, danh dự của ông chủ chỉ bằng một câu nói của Tạ Tri Niên muốn làm là làm sao?” Anh tiếp tục giải thích: “Cho đến hiện tại câu lạc bộ chỉ đưa ra lời thanh minh chuyện em giả gái, còn mấy chuyện khác em không thấy họ im nãy giờ à?”
Tiết Lan suy nghĩ vài giây: “Chẳng nhẽ vì Lôi Đình?”
Đoàn Văn Tranh khen ngợi: “Internet luôn thích đưa ra phỏng đoán, Lôi Đình còn rất nhiều người hâm mộ trung thành. Nếu câu lạc bộ giải thích quá sớm thì bọn họ sẽ vịn vào đó thoát thân. Nhưng nếu khiến Lôi Đình vào đường cùng, ngược lại bọn họ sẽ lộ sơ hở…”
“Yên tâm, anh tin trong tay chúng ta đã nắm đủ chứng cứ quan trọng, nếu chuyện to lên chắc chắn sẽ được giải quyết nhanh gọn, bởi lẽ dù là ông chủ, Tạ Tri Niên hay tất cả thành viên LGW đều không hy vọng Hoắc Nhiên trở mình, tìm lý do quay lại giới thể thao điện tử.”
“Nhưng điều quan trọng trước mắt là trận chung kết, nếu vì chuyện này ảnh hưởng tới thi đấu thì coi như mục đích của Lôi Đình đạt được.”
Tiết Lan nghiêm túc gật đầu.
Đoàn Văn Tranh đánh giá cậu, trầm ngâm nói: “Em biết hết rồi đúng không?”
Tiết Lan chớp mắt: “Gì cơ ạ?”
“Ngủ ngon, nhóc.”
Đoàn Văn Tranh không nói gì, nhắm mắt ngủ mất.
Thực ra Tiết Lan còn lời muốn nói, nhưng cậu không nỡ phá tan bầu không khí yên bình như vậy, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Hôm sau, trận chung kết bắt đầu.
Mấy người LGW dậy từ rất sớm, Đoàn Văn Tranh hiếm khi không nướng, tâm trạng tốt dùng đầu ngón tay chạm lên mặt nhóc con ngủ không chút phòng bị bên cạnh.
“Đoàn Văn Tranh, chó này, cậu dám bảo bố cậu đăng cái đó à…Đoàn chó!!!”
Tiếng đập cửa bên ngoài phá vỡ giây phút tốt đẹp.
Mặc dù cánh cửa bị gõ không phải phòng bọn họ đang nằm nhưng giọng nói ồn ào quấy nhiễu lâu như thế ai mà chịu cho được.
Đoàn Văn Tranh nhẹ nhàng bước xuống giường, cáu bẩn mở cửa: “Sáng banh mắt ra, ồn ào!”
Chu Khán Thanh hết hồn quay đầu lại nhìn anh bước ra từ phòng Tiết Lan đối diện.
Như con quỷ.
“Khẽ thôi, em ấy còn đang ngủ.”
“…”
“Điện thoại đâu?”- Anh hỏi.
“…”
Chu Khán Thanh không tự giác làm theo, đặt di động của Tiết Lan vào tay anh.
“Bên này giao cho tôi, các cậu đi trước cũng được, nhớ nhẹ nhàng.”
“…” Dứt lời anh xoay người về phòng, cẩn thận đóng cửa để Chu Khán Thanh đứng ngốc ngoài hành lang.
Trải qua chuyện vừa rồi, lúc Đoàn Văn Tranh quay lại Tiết Lan đã tỉnh.
Cậu ngơ ngơ không hiểu hai người làm gì, chui thẳng luôn vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt.
Chờ xong xuôi đã thấy Đoàn Văn Tranh ngồi bên mép giường, hỏi: “Em không ngủ nữa à?”
Sau đó, anh thuận tay đưa lại điện thoại.
Tiết Lan bảo không, tùy tiện đặt nó lên bàn.
Đoàn Văn Tranh dường như rất vui ngồi xem cậu sấy tóc: “Cần anh giúp không?”
Tiết Lan lắc đầu, ý bảo anh mau đi rửa mặt.
Hôm nay động tác của Đoàn Văn Tranh cực kỳ chậm chạp, Tiết Lan không nói nổi, thay quần áo xong ngồi trước bàn làm việc xem thi đấu.
“Bọn họ đi trước rồi, tài xế đang chờ chúng ta bên dưới.”
Hai người nhanh chân ra khỏi khách sạn, các chiến đội khác chẳng còn ai ở đó.
Nhưng Đoàn Văn Tranh không giải thích, Tiết Lan cũng không hỏi.
Thời tiết vào đông, gió tuyết lạnh lẽo mãi không tiêu tan, xe chiến đội chậm chạp không tới, hai người đứng ven đường chờ xe.
“Không mình về cửa khách sạn chờ nhé?”
Tiết Lan nhìn đồng hồ, lắc đầu từ chối.
Tuy mặc áo khoác đủ dày nhưng mặt cậu vẫn đỏ bừng vì lạnh. Đầu ngón tay Đoàn Văn Tranh nhẹ nhàng khều lấy tay Tiết Lan, nắm chặt.
Đôi mắt vừa tròn vừa sáng dừng trên người anh.
Không hiểu tại sao mỗi lần nhìn thấy nó, Đoàn Văn Tranh đều tự cảm nhận được mình chưa làm tốt, chỉ muốn cưng chiều cậu nhiều hơn.
Tiết Lan muốn rút tay về nhưng bị anh ngăn lại.
“Đợi thi đấu xong, mình kiếm chỗ nghỉ ngơi vài ngày nhé?” Đoàn Văn Tranh vừa xoa tay cậu vừa đề nghị: “Em muốn đi chơi đâu không?”
“Chỗ nào cũng được.”
“Em biết rồi à?” Đoàn Văn Tranh đánh giá cậu, mở lời hỏi.
“Biết gì cơ ạ?” Tiết Lan cong môi đáp.
Đoàn Văn Tranh không hề rối rắm, chỉ nắm chặt tay Tiết Lan: “Còn lạnh không?”
Hơi ấm truyền tới tận đáy lòng, mỗi tội thời tiết lạnh như vậy, Tiết Lan sợ anh bị ốm.
Có anh, có đồng đội, ngày đông dù rét tới đâu cũng toàn là hơi ấm.
Đang lúc Tiết Lan cảm động suýt khóc, Đoàn Văn Tranh bỗng lôi tay cậu thong thả chạm xuống dưới…
“?!!!”
Hai người vừa tới nơi thi đấu, phóng viên canh sẵn lối đi dành cho tuyển thủ đã nhanh chân lao tới.
Ôn Diễn và mấy người TXT đang cùng nhau phỏng vấn, thấy Tiết Lan phóng viên vội vàng giơ mic về phía cậu:
“Exist, cậu có cảm nhận gì về bình luận trên mạng không?”
“Exist, xin hỏi sự việc xảy ra trên mạng có thật không?”
“Exist, mong cậu hãy trả lời câu hỏi của tôi…”
“Xin lỗi, chúng tôi chỉ có thể trả lời các câu hỏi liên quan tới trận đấu, còn những vấn đề khác, bọn tôi từ chối.”
Ôn Diễn dùng tiếng anh lưu loát đáp lại đám phóng viên. Đang trong lúc hắn chỉ huy mọi người vào sân thi đấu, tay bắn tỉa Cheetah đột ngột cao giọng: “Đùa, một đội tuyển đi lên bằng scandal lại yêu cầu phóng viên chỉ hỏi những vấn đề liên quan tới thi đấu?”
Mấy người LGW không hẹn mà dùng cũng bước nhưng vẫn thuận tay đẩy Tiết Lan vào trong.
“Đừng đi vội.” Cheetah thấy bọn họ không đáp, càng gào to hơn: “Hỏi liên quan tới thi đấu nè. Chip bảo vệ giờ phế rồi, xin hỏi LGW định bắn ra sao?”
Gã vừa dứt lời, đằng sau liên tục vang lên mấy tiếng cười nhạo.
“Hể, nghe nói mấy người đang làm đại diện cho [Ánh sáng tận thế] à?”
“Lại còn đưa về quê cũ, mấy năm nay giải chung kết [Ánh sáng tận thế] đều ở Châu Âu, không phải chỉ bằng vài ba câu nói vớ vẩn mà nó sẽ đổi chủ.”
Tiết – bị mọi người xô đẩy – Lan dừng bước nhìn bàn tay đồng đội an ủi mình.
Đằng sau cậu là chiến đội TXT ồn ào cùng với đám phóng viên hóng hớt.
“Tiếng Trung của tôi không tốt, nhưng tôi biết câu ‘càng kêu gào thì càng thiếu sót’.” Ánh mắt cậu liếc qua cả đám, giọng nói chậm rãi nhưng cực kỳ kiên định: “Tiếng Anh của tôi không tốt, nhưng tôi nhìn thấy đằng sau bản cài đặt [Ánh sáng tận thế] nào cũng có dòng chữ [Made in HuaGuo].”
Dứt lời cậu làm lơ sắc mặt không mấy tốt đẹp bên phía TXT, cùng đồng đội bước vào con đường dành riêng cho tuyển thủ.
Đám phóng viên sau khi lấy lại tinh thần tiếp tục nhảy vọt tới chỗ bọn họ, Chu Khán Thanh và Đoàn Văn Tranh đi cuối, ý bảo họ mau lên trước.
“Exist, chuyện Đoàn Kha nói về mối quan hệ giữa hai người, cậu có giải thích gì không?”
“Có tin đồn cậu được ông chủ câu lạc bộ ưu ái, cậu giải thích ra sao?”
“Exist, cậu có cảm thấy dùng thân thể đổi lấy lợi ích là con đường đúng đắn không?”
Chu Khán Thanh dùng sức chín trâu hai hổ hợp sức với nhân viên an ninh mới ngăn đống microphone chĩa thẳng vào người Tiết Lan nhốt ngoài cửa. Đúng là phóng viên, để có được tin tức mà không từ bất cứ thủ đoạn nào.
Tránh vỏ dưa thì gặp vỏ dừa, y lại trở thành mục tiêu của họ.
“Chuyện Exist mặc đồ nữ quấy rầy Wind nhiều năm, hiện tại còn dây dưa với tuyển thủ khác, là đồng đội của cậu ấy, cậu có cảm tưởng gì không?”
“Cảm tưởng?!” Nghe tới đây, huyết áp Chu Khán Thanh nháy mắt tăng cao, tức tới mức bật cười thành tiếng: “Xin hỏi mấy người đã xem livestream hôm trước của tôi chưa?”
Không nói thì thôi, nói rồi thì mấy ký ức đáng sợ lại ùa về.
Chu Khán Thanh đang định tiến lên nói tiếp, Đoàn Văn Tranh đã nhanh chân hơn đứng chắn trước mặt y.
“Quả thực rất ngạc nhiên.”
Đoàn – người tạo ra ác mộng cho đám phóng viên trong nước – Văn Tranh tùy tiện cầm cái mic gần nhất: “Đây là tin sắp nóng thứ hai khiến tôi ngạc nhiên.”
Phóng viên ngửi được mùi sáng cả mắt, tuy nhiên vẫn chưa dám hỏi dồn ông thần này. Một trong số đó gan lớn, đánh bạo lên tiếng: “Thế tin đầu tiên là…?”
“Đối tượng em ấy yêu đương…” Đoàn Văn Tranh rũ mắt, ngay sau đó ngẩng đầu lên, đôi mắt mang theo ý cười nhưng khi nhìn kỹ chỉ thấy lạnh lẽo: “Là tôi.”
Hết chương