Toàn Thế Giới Đều Cho Rằng Tôi Là Nữ Giả Nam

chương 66: phỏng vấn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

".............Reset anh ấy là người như thế nên mới cố ý chọc đội trưởng giận, nhưng như vậy mãi cũng có được đâu, để thế chả biết bọn họ định khịa nhau đến khi nào.

Nhưng giả sử để đội trưởng biết Reset mạnh miệng như mềm lòng vẫn luôn nhớ thương hắn, không biết chừng đội trưởng sẽ nghĩ lại mà quan tâm ảnh hơn."

Tiết Lan ngốc ngốc nhìn Chu Khán Thanh phun nước, sau đó bình tĩnh đưa tập khăn giấy cho y.

Chu Khán Thanh bị sặc không nhẹ, chờ y giành được cái mạng chó từ trong tay Thần Chết về -- mới nhận ra nhóc con này vừa nãy nói cái gì?

Anh nhất định nhìn ra được Đoàn Văn Tranh thích Ôn Diễn?

Nhìn kiểu gì? Dùng mắt nào nhìn?

Mắt hột à?

Không đúng, mắt hột nhìn thì vẫn thấy hai tên kia mà có tí phép thuật khéo còn rủ nhau đánh giết đến già chứ ở đó mà yêu đương.

Chu Khán Thanh thực sự muốn hỏi Tiết Lan, rốt cuộc thì nhóc cận bao nhiêu độ để có thể nhìn thấu hồng trần rồi suy ra hai ông tướng kia có quan hệ khó nói?

Y mờ mịt một lúc lâu mới ngẩng đầu lên hỏi: "Cậu....!nghiêm túc?"

Tiết Lan ngoan ngoãn gật đầu.

Chu Khán Thanh muốn hỏi tiếp nhưng bỗng nhiên ý thức được của lạ, rõ ràng trước đây hình như Đoàn Văn Tranh có nhận mình là...

Bạn trai của nhóc này?

Chu Khán Thanh hít khí oxy nhả khí CO, ẩn ý hỏi lại Tiết Lan: "Cậu không cảm thấy hai người họ...!à từ từ đã, cậu cảm thấy Đoàn Văn Tranh với Ôn Diễn xứng đôi?"

Tiết Lan nghe thấy tên CP thì hớn hở đỏ cả mặt, hưng phấn gật đầu.

"..............."

Chu Khán Thanh đau đầu quá.

Y cảm thấy có lẽ mình đã phát hiện ra vài thứ không nên biết, lần nữa xác nhận lại: "Thế còn cậu?"

"Tôi?" Tiết Lan mờ mịt ngẩng đầu.

"Thì nếu Đoàn Văn Tranh thích Ôn Diễn rồi sau này yêu Ôn Diễn, cậu không buồn hở?"

Tiết Lan hơi dại ra, một lúc sau mở miệng nói: "Sao...tôi phải buồn? Hai người đó yêu nhau là chuyện tốt mà?"

Trong vòng ba giây, gương mặt Chu Khán Thanh thay đổi từ ngạc nhiên, khó hiểu đến phân vân các thứ cuối cùng dừng lại ở vẻ hớn hở tưng tửng thường ngày.

Y còn đang nghĩ nhóc con này liệu có biết Đoàn Văn Tranh đã sớm nói mình là bạn trai cậu ta, sau đó còn muốn dò hỏi xem đã nhận ra Đoàn Văn Tranh mơ ước cậu ta từ lâu, giữa hai người bọn họ tại sao lại xảy ra hiểu lầm to tổ chảng như thế...

Nhưng cuối cùng Chu Khán Thanh lại nhớ đến thằng nào đó cầm cái bàn phím hớn ha hớn hở khoe khoang ngứa hết cả mắt hôm nọ --

Ha ha, nếu để Đoàn Văn Tranh thằng chó này tự cho rằng mình đã theo đuổi được người yêu sau đó nhận ra thực chất cục thịt cậu ta nhớ thương chỉ muốn cậu ta ở bên người khác liệu có phải.....!Nghĩ đến đây thôi, Chu Khán Thanh không nhịn được ở trước mặt Tiết Lan ngửa mặt lên trời cười ha hả ha hả.

Tiết Lan còn đang khó hiểu tâm trạng thất thường hơn cả mưa gió của Chu Khán Thanh, định giải thích thêm gì đó thì đột nhiên y nhảy lên như trúng tà sau đó bộp một tiếng, phấn chấn vỗ vai bạn nhỏ.

"Lan Lan này trước đây anh hiểu lầm em, về sau chúng ta là người cùng thuyền!" Khóe miệng Chu Khán Thanh nhếch đến tận mang tai: "Em yên tâm, anh nhất định sẽ thay em bảo vệ bí mật này...dù sao khó khăn lắm Đoàn Văn Tranh nhà chúng ta mới thích một người:)"

Dứt lời y vỗ thêm cái nữa, thoải mái hướng về phòng ngủ thân yêu.

Tiết Lan ngơ ngác nhìn y nhảy chân sáo, chả hiểu sao đột nhiên đáy lòng bỗng chua xót, phức tạp đến mức cậu không biết nên nói gì.

Cuối cùng Tiết Lan quyết định bỏ nó ra khỏi đầu, vội vàng dọn dẹp đồ đạc đi ngủ cho khỏe.

Sáng hôm sau, bạn nhỏ bị đồng hồ báo thức lôi dậy, khó khăn lắm mới lết được thân xác đến phòng phỏng vấn, vài đồng đội đã ngồi ở đó.

Người đầu tiên chắc chắn là đội trưởng Ôn Diễn, thấy hắn đang nhìn danh sách câu hỏi, Tiết Lan cẩn thận bước vào ngồi sang một bên.

Tiết Lan định kiếm chỗ góc góc nào ngồi vẽ vòng tròn thì Chu Khán Thanh đã hò ầm lên: "Lan Lan em đến rồi hả!!!"

"?!" Tiết Lan hoảng sợ nhìn gương mặt cười quỷ dị của y.

"Nào, ngồi đây ngồi đây." Chu Khán Thanh vẫn giữ nụ cười hớn hở, thậm chí còn ga lăng kéo ghế rồi thuận tay đưa cho cậu một đống đồ: "Em chưa ăn sáng nhỉ?"

"........."

Tuy gần đây bữa sáng của Tiết Lan đều do một tay Chu Khán Thanh kỳ công chuẩn bị nhưng thái độ của y lại khiến cậu hơi khủng bố.

Tiết Lan vừa nhận đồ ăn của Chu Khán Thanh vừa theo bản năng liếc Đoàn Văn Tranh.

Chu Khán Thanh tự nhiên khác thường như thế, chả nhẽ bởi vì đêm hôm qua hai người lập thành hội cùng thuyền? hay là---

Tiết Lan im lặng nhìn về phía truyền thông chuẩn bị phỏng vấn, chả nhẽ do có mặt phóng viên nên Chu Khán Thanh muốn biểu hiệu tình cảm đồng đội giả dối?

Mặc kệ như thế nào Tiết Lan nhìn về phía hộp bánh bao cùng sữa đậu nành, nội tâm cực kỳ phức tạp.

Trong ánh mắt mong chờ của Chu Khán Thanh, bạn nhỏ căn một miếng bánh bao, thật sự không ngờ dưới lớp vỏ ngon lành còn có cả một quả trứng gà!!!

"À, đây là món ăn tôi đặc biệt mua thêm, Lan Lan còn đang tuổi lớn nhất định phải bổ sung đủ dinh dưỡng."

Giờ phút này trông Chu Khán Thanh chả khác nào người bố già hiền từ chăm ẵm đứa con nhỏ phản nghịch.

Còn Tiết Lan, cậu chỉ cảm thấy sắp bị nghẹn đến nơi, quả trứng gà trong miệng chả khác nào quả táo độc, ăn vào là nằm yên vĩnh viễn.

Hoàng tử có đến chắc cũng đành xách đít đi về.

Cũng may Đoàn Văn Tranh ngồi bên cạnh hơi ngứa mắt, anh ghét bỏ đánh giá Chu Khán Thanh: "Cậu bị hâm à?"

"Đâu có." Chu Khán Thanh lộ ra gương mặt cao thâm khó lường: "Tự nhiên tôi phát hiện ra Lan Lan nhà chúng ta đáng yêu quá."

Y nói xong thì vươn tay muốn chạm vào bả vai Tiết Lan.

Nhưng cánh tay còn chưa đi được nửa đường đã bị Đoàn Văn Tranh ghét bỏ đẩy ra.

"Chu Khán Thanh...!hôm nay cậu chưa uống thuốc hả? Nếu mắc bệnh thì đi mà chữa đi đừng truyền cho tôi...." Đoàn Văn Tranh vừa nói xong đã cảm thấy không đúng, bổ sung thêm: "Cũng đừng truyền cho Lan Lan."

Thường thì mỗi lần bị Đoàn Văn Tranh cà khịa Chu Khán Thanh sẽ nhảy ngược lên nhưng lần này chả hiểu sao y chỉ ngồi cười nhẹ thanh lịch, lúc nhìn về phía Đoàn Văn Tranh cũng tràn ngập phong thái người chiến thắng.

Đoàn Văn Tranh bị y nhìn tê cả da đầu, đang định hỏi kỹ thì nhận được tín hiệu phía ban tổ chức muốn tiến hành phỏng vấn.

Anh chỉ đành ngậm miệng theo đoàn người ngồi xuống ghế sô pha.

Giai đoạn đầu hầu hết là hỏi về những vấn đề mùa giải nào cũng hỏi, cộng thêm chuyện cảm tưởng thế nào về hai đồng đội đã giải nghệ với lại có kỳ vọng gì với thành viên mới cùng thành tích mùa giải trong nước năm nay.

Đến cuối cùng là chuyên mục hỏi đáp các thành viên, thường xuyên có những vấn đề xảo quyệt dùng để câu view.

Ví dụ như câu hỏi dành cho Ôn Diễn:

"Wind thần này, hôm qua lúc cậu nói đến tiêu chuẩn chọn vợ kén chồng được thảo luận khác cao, vậy nên chúng tôi muốn hỏi Wind thần, liệu cậu nói như vậy có phải là vì đã có đối tượng rồi không?"

Câu hỏi này nói thật chả bình thường tẹo nào, giờ trên mạng ai cũng biết Ôn Diễn và đội viên mới Tiết Lan có quan hệ ái muội không rõ ràng, đại loại khi sub ra tiếng người, vấn đề của phóng viên chính là: "Ngài nói tiêu chuẩn của mình có phải ám chỉ Tiết Lan không?"

Quả nhiên, Ôn Diễn bình thường nghiêm túc cũng không khỏi nhăn mày.

Tạ Tri Niên đã quá quen với đức hạnh của đám phóng viên nếu không ngăn cản chắc chắn sẽ xảy ra chuyện, vội vàng muốn mở lời cắt cảnh.

Tuy nhiên anh ta còn chưa kịp lên tiếng Đoàn Văn Tranh đã cầm mic lên tiếp chuyện—

"Nếu không muốn trả lời làm sao? Không thích người chơi game giỏi chả nhẽ thích người chơi gà?"

Người phụ trách đứng hình mất năm giây, hiển nhiên khá mới mẻ với việc bị người khác đốp chát lại.

Tuy bọn họ biết thừa chắc chắn giám đốc chiến đội sẽ ngăn nhưng để đội viên khác cắt ngang như này có lẽ là lần đầu tiên.

"Vậy Wind thần, đồng đội của cậu Mạnh Kỳ giải nghệ để kết hôn, cậu lại ngay lúc này công bố tiêu chuẩn kén vợ cụ thể, chả nhẽ cậu không sợ các fans hiểu lầm đây là tín hiệu xuất ngũ sao? Rõ ràng mấy ngày gần đây tin tức đó mới bị dập xuống."

Vấn đề này đến không có gì lạ, phóng viên cứ nhắc đi nhắc lại giải nghệ, xuất ngũ thừa dịp có thể giật được cái đề mục câu view.

Gương mặt Ôn Diễn căng chặt.

Tiết Lan thầm cảm thấy không ổn, giải nghệ hai từ này quả thực rất dễ khiến người khác bẻ câu lấy nghĩa.

Lông mày Tạ Tri Niên nhăn lại, anh ta đứng lên giơ tay trước mặt người phỏng vấn: "Xấu hổ quá, phỏng vấn Wind đến đây thôi, các đội viên còn phải bắt đầu luyện tập, mong các người đẩy nhanh tiến độ lên."

Ai ngờ phóng viên tiếp tục nở nụ cười kiên trì nói: "Chúng ta hỏi nốt câu cuối đã."

Đây là trang báo đứng đầu giới thể theo điện tử, tuy bọn họ có được ngày hôm nay một phần là có nhiều tin độc quyền của Wind nhưng LGW cũng không thể trực tiếp đắc tội.

Ôn Diễn lạnh lùng muốn trực tiếp cắt ngang đề tài bỗng Đoàn Văn Tranh bên cạnh lần nữa cầm mic: "Chẳng nhẽ ông chủ tờ báo mấy người phạt người kết hôn phải từ chức nên mấy người định cấm cản luôn cả người khác yêu đương hở?"

Vài nhân viên xung quang bật cười ha hả, khóe miệng phóng viên cứng đờ, định hỏi thêm câu nữa đã thấy Tạ Tri Niên nhanh chân nói: "Được rồi, chúng tôi đã trả lời toàn bộ câu hỏi."

Nghe thế, cô phóng viên cũng chỉ có thể nhịn xuống chờ cơ hội khác.

Người nhận phỏng vấn tiếp theo là vai chính khác của câu chuyện, Tiết Lan.

Gương mặt của Tiết Lan rất lừa người, cậu vừa ngoan ngoãn vừa ôn hòa phối hợp trả lời câu hỏi của phóng viên, khiến bầu không khi đang căng thẳng dần trở nên hòa hợp.

"Mọi người đều biết Exist nhà chúng ta vì sùng bái Wind nên mới gia nhập LGW, chuyện cảm động như thế không ngờ sẽ thực sự xảy ra."

Phóng viên thấy cậu phối hợp, trước khi kết thúc phỏng vấn lại ném cho cả đám người quả bom: "Đã vậy, xin hỏi cậu đối với tiêu chuẩn kén vợ của Wind có suy nghĩ gì?".

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio