Toàn Thế Giới Đều Đợi Ngươi Động Tâm

chương 100

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tác phẩm: Toàn Thế Giới Đều Đang Đợi Người Động Tâm

Tác giả: Tố Tây

Edit: Mia

Chương 100:

__________

Sau khi bước ra khỏi Minh Độ, Ngôn Trăn ngồi lên chiếc xe bảo mẫu quen thuộc, đi khoảng mười phút thì lại chuyển sang chiếc couple màu đen khiêm tốn nhưng ngang ngược trên đường.

Anh Lãng mở cửa sổ nhìn người phụ nữ bên ghế lái, giọng điệu hơi ngưỡng mộ: "Xe cô ngầu quá."

Cố Thanh Hà nhướng mày: "Cảm ơn".

Ngôn Trăn nghe thấy lại hờn dỗi anh Lãng: "Ai cho anh thích cậu ấy."

"Hahaha, Tiểu Trăn nhắc nhở là..." Anh Lãng nhanh chóng phụ hoạ, xem kìa, nàng đối với vị kia thực sự quá u mê.

Đàm Hằng ngồi trong xe che miệng cười khúc khích, trong lúc Ngôn Trăn đổi xe cậu nhỏ giọng: "Sếp, chị đi đường cẩn thận, bên công ty có chuyện gì em sẽ nói với chị. Chị phải cố gắng thả lỏng đó, tạm thời đừng lên mạng."

Thấy trạng thái của Ngôn Trăn thì Đàm Hằng cũng yên tâm, vừa nhìn là biết bác sĩ Cố đã thu xếp ổn thoả nên mới phấn chấn đi gặp phụ huynh như vậy.

Quả nhiên, bác sĩ Cố không phải người thường, Đàm Hằng cũng ngưỡng mộ vị dũng sĩ kia.

"Đừng lo, có chuyện gì thì gọi chị, tạm biệt." Ngôn Trăn vẫn tay với họ.

Sau khi Ngôn Trăn thắt dây an toàn, Cố Thanh Hà cũng gật đầu với họ rồi lái xe.

Anh Lãng nhìn chiếc xe phóng nhanh lại nhìn qua Đàm Hằng: "Bác sĩ Cố của Ngôn Trăn, điều kiện cũng khá tốt."

Đàm Hằng gật đầu, suy nghĩ một chút: "Hình như nhà bác sĩ Cố buôn bán, nói chung chắc cũng được, sếp ở cạnh bác sĩ Cố không khổ đâu, hì hì."

"Ừm, anh chỉ mong phong ba qua nhanh, bình an trở lại. Không hiểu tên thiếu đạo đức nào đã châm ngồi, đúng là đồ chó." Anh Lãng vẫn cảm thấy không thoải mái, giờ đi đâu họ cũng thấy mất tự nhiên. Nếu không phải đổi cái xe thì cũng đánh trái đánh phải, quẹo tới quẹo lui vì sợ mấy tên cặn bã theo dõi, chụp ảnh.

"Chú Giả nói bên công ty định dùng tiền giải quyết. Em cũng mong sẽ giải quyết được, nhưng chúng ta vẫn nên cẩn thận."

Bên này bọn người Đàm Hằng lo tới lo lui, còn bên kia thì Ngôn Trăn và Cố Thanh Hà đã đến nơi muốn đến.

Người bước ra đón là một ông cụ trông rất hiền, Cố Thanh Hà vừa nhìn đã biết ông là thợ may nhiều năm, đặc biệt là đôi tay kia.

Cố Thanh Hà theo Ngôn Trăn vào, cửa hàng không lớn nhưng lại cực kỳ hoa lệ. Bên trong còn có một chỗ chuyên dùng để trưng bày quần áo được may xong.

"Tiểu Cố, đừng thấy chỗ này nhỏ, ông chủ Nhậm trước đây toàn may đồ cho phu nhân của công nhân viên chức nhà nước, hơn nữa thế hệ trước của ông là làm việc trong hoàng cung."

Ông chủ Nhậm liền bật cười, ông xua xua tay: "Cô Ngôn quá lời rồi. Đi thôi, tôi dẫn hai người đến chỗ bộ sườn xám mới may. Tôi nói với cô, nếu cô nói số đo gì gì đó với tôi, để làm một bộ thích hợp chắc cũng phải đợi hơn ba tháng."

Ngôn Trăn vội đi theo, nàng tin tưởng tay nghề ông chủ Nhậm. Nàng đã có một bộ sườn xám do ông chủ Nhậm làm rồi, rất đẹp.

Khi ông chủ Nhậm mở gian bên kia ra, đập vào mắt là những bộ sườn xám thủ công cực tinh xảo, ai nhìn vào cũng không thể rời mắt được

"Cô Ngôn, cô xem cái này đi."

Ông chủ Ngôn lấy một chiếc sườn xám đưa cho Ngôn Trăn.

Phần cổ cùng ngực được dùng chỉ vàng thêu, lả lướt, tinh tế. Chiếc sườn xám xanh tơ tằm đặc biệt bắt mắt, sang trọng, rất phù hợp với tuổi tác mẹ Cố, mặc vào chắc chắn khí chất, tỏa sáng.

"Đẹp! Thực sự quá đẹp, hoàn hảo!" Ngôn Trăn vuốt ve mặt lụa tơ tằm, chỉ cần chạm vào là có thể biết giá trị chiếc váy. Nàng vui vẻ quay lại, ướm vào người mình rồi cho Cố Thanh Hà nhìn qua.

"Đẹp không Tiểu Cố?"

"Đẹp."

Cố Thanh Hà nhìn Ngôn Trăn, không biết là nói người hay quần áo.

"Ông chủ Nhậm, kích thước này vừa không?" Ngôn Trăn khoa tay múa chân, nhắm chừng phải mặc xem mới biết được, nếu mẹ Cố Thanh Hà tương tự cô, hơn nữa còn thấp hơn chút thì chắc mặc được.

"Cô Ngôn, hơi chật với cô, chật ngực, còn mấy phần khác thì vừa." Là một tay lão luyện trong nghề, ông chủ Nhậm vừa nhìn là biết chỗ sai lệch.

"Cậu ấy thì sao?" Ngôn Trăn chỉ vào Cố Thanh Hà.

Lúc này ông chủ Nhậm mới nhìn người phụ nữ xinh đẹp bên kia, quy định của nghề là không được phép nhìn người.

"Phía trên chắc vừa nhưng sẽ hơi ngắn vì cô ấy hơi cao."

"Người nọ thấp hơn cậu ấy 5cm, dáng người cũng gần vậy." Ngôn Trăn cầm váy lại chỗ Cố Thanh Hà đo thử.

Ông chủ Nhậm kinh nghiệm đã lâu, nhìn liền sẽ biết: "Không lớn, không nhỏ, vừa vặn, chắc sẽ vừa."

Ngôn Trăn khẽ cau mày, nàng còn mong ông chủ Nhậm do dự chút, như vậy có thể để Cố Thanh Hà thử xem sao.

Nhưng nàng mặc kệ, nàng muốn nhìn thấy đối phương mặc: "Tiểu Cố, cậu thử xem xem." Ngôn Trăn đưa sườn xám cho Cố Thanh Hà.

Cố Thanh Hà rõ kinh ngạc, cái này không phải mua cho mẹ cô sao? Sao tự nhiên muốn cô thử rồi? Hơn nữa, ông chủ bảo thấp hơn cô 4,5 phân là vừa mà?

"Ông chủ nói vừa." Ý Cố Thanh Hà là không muốn thử.

Ngôn Trăn nhìn thoáng qua ông chủ Nhậm, ông ấy hiểu.

"Cô, là thế này, nếu cô cùng người được tặng dáng người giống nhau thì mặc thử đi. Chỗ nào có vấn đề cũng dễ nhìn, có thể sửa ngay." Ông chủ Nhậm tận tâm, chức nghiệp rất cao.

Cố Thanh Hà khẽ nhíu mày, ánh mắt rơi vào bộ quần áo kim sa màu lam trong tay Ngôn Trăn, cô do dự một hồi nhưng cũng đồng ý.

"Từ từ thay, không vội, có cần giúp thì gọi cho tôi." Ngôn Trăn đứng ngoài phòng thử đồ, nhẹ nhàng nói chuyện.

Ông chủ Nhậm thấy họ thì tò mò, hôm nay Ngôn Trăn lại có nhã hứng dẫn người khác đến chỗ mình, thực sự chưa từng có.

"Cô Ngôn, thứ lỗi tôi mạo muội, cô ấy..."

Ông chủ Nhậm và Ngôn Trăn cũng quen biết nhiều năm, tất nhiên sẽ tò mò về vị mỹ nhân cạnh nàng.

Nói chính xác hơn, từ khi bước vào ông liền chú ý đến cô, đối phương cứ im lặng, chỉ đứng cạnh họ. Mặc dù Ngôn Trăn cùng ông nói chuyện nhưng ánh mắt vẫn quan tâm đến vị kia, tựa như để ý đến cảm nhận của đối phương, trưng cầu ý kiến của cô.

Ngôn Trăn hơi nghiêng đầu, trong mắt toàn ánh sáng vô tận, mỉm cười, trả lời nghi hoặc của ông chủ Thẩm.

"Cậu ấy là vợ tôi."

Ông chủ Nhậm ngạc nhiên, nhìn qua Ngôn Trăn sửng sốt. Song, nhìn thấy ánh mắt không hề che giấu của Ngôn Trăn thì cũng cười cười gật đầu: "Hiểu, tôi hiểu rồi, xứng đôi vừa lứa."

Lúc họ đang nói chuyện, tấm màn phòng thử đồ cũng mở ra.

Ngôn Trăn thấy mà to cả mắt, ngơ ngác nhìn Cố Thanh Hà.

Cố Thanh Hà khẽ cau mày, cô hơi mất tự nhiên, có chút xấu hổ, có chút bối rối, có chút ngại ngùng...Nói chung, nhìn qua làm người ta thấy cấm dục lại mê hoặc.

Chất liệu vải cao cấp ôm sát cơ thể, dáng người cao ráo, duyên dáng, làn váy được xẻ ra làm cô vừa trưởng thành, vừa gợi cảm.

Ngôn Trăn không khỏi đi về phía cô, đưa tay kéo ra sợi dây buộc tóc trên mái tóc đen, nháy mắt, làn tóc dài xõa xuống tăng thêm sự quyến rũ, giống như tiểu thư giàu có Trung Hoa Dân Quốc, mỗi cái nhíu mày, mỗi nụ cười đều làm con người ta chìm đắm.

"...Cậu đẹp quá." Ngôn Trăn sửng sốt, đờ đẫn bỏ ra ba chữ.

Được rồi, điểm ngữ văn của nàng không tốt, nàng không nghĩ ra đủ chữ để tán thưởng người yêu nổi.

Nghe Ngôn Trăn nói thế, vành tai Cố Thanh Hà cũng đỏ bừng. Cô không hiểu sao Ngôn Trăn lại buông tóc cô xuống, nói chung bộ sườn xám vô cớ này khiến cô xấu hổ, cô muốn mau mau thay ra.

"Cậu xem xong rồi thì tôi thay ra."

"Này, này! Cậu từ đã, ông chủ Nhậm còn chưa nói gì." Ngôn Trăn nắm tay Cố Thanh Hà lại. Vất vả lắm mới nhìn Cố Thanh Hà mặc sườn xám quyến rũ thế, làm sao bỏ qua cho được.

Cho nên thừa dịp ông chủ Nhậm hỏi Cố Thanh Hà có chỗ nào khó chịu, nàng lấy điện thoại 360 độ không góc chết, chụp lén vài ảnh rồi lưu vào vĩnh viễn.

"Không có, không khó chịu, khá vừa." Cố Thanh Hà không biểu tình trả lời, cau mày nhìn Ngôn Trăn cứ chụp ảnh loạn cả lên.

Cô muốn ngăn lại nhưng đối phương rõ ràng quá vô lại.

"Cô Ngôn, xem vợ cô mặc rất đẹp đúng không? Chỉ ngắn hơn chút thôi, nếu người kia thấp hơn vợ cô một chút thì chắc cũng hơn đầu gối thôi." Ông chủ Nhậm vừa nói vừa thu thước dây.

Cố Thanh Hà to mắt nhìn vẻ mặt tràn đầy ý cười của Ngôn Trăn.

Ông chủ Nhậm vừa nói...

"Vợ."

Hai người giao tiếp bằng ánh mắt, sự lạnh lùng trên mặt Cố Thanh Hà cũng dịu đi, cô rất hợp tác trả lời câu hỏi của ông chủ Nhậm.

Ngôn Trăn vừa nhìn cô vừa bỏ khẩu hình với cô.

Vợ, yêu vợ.

Cố Thanh Hà giả vờ không thấy, cô đỏ mặt, hơi quay đầu đi. Song cũng không giấu được nụ cười nơi khóe môi.

Được đi, cô cũng...khá thích cái xưng hô xấu hổ của Ngôn Trăn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio