*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tác phẩm: Toàn Thế Giới Đều Đang Đợi Người Động Tâm
Tác giả: Tố Tây
Edit: Mia
Chương 106:
__________
Ngôn Trăn cố gắng nâng mí mắt nhìn xung quanh, ánh đèn chói loá khiến mắt nàng đau nhức, những đôi mắt lãnh khốc, hờ hững nhìn chằm chằm nàng.
Trong không gian chật hẹp, sâu thẳm còn treo đủ loại đồ sắt trên tượng, thậm chí còn những thứ ngâm trong chất lỏng màu vàng trong suốt trên kệ, rất nhiều nội tạng...Cùng những loại keo dính chặt da đầu, các loại màu sắc khác nhau, chai lọ, bình vại, làm người sởn tóc gáy.
Suy yếu, bất lực, sợ hãi ngập tràn toàn thân.
"Chúc mừng, đây là thiên đường riêng của Lương tiên sinh, cô sắp thành đồ chơi mới của hắn."
Ngôn Trăn nghe mấy lời âm dương quái khí của Hà Mẫn Tịnh, đè nén sự sợ hãi dâng lên trong lòng, lạnh lùng nhìn cô ta. Nàng không biết mình đang ở đâu, không rõ mình hôn mê bao lâu, ký ức nàng chỉ dừng ở buổi từ thiện.
Và hiển nhiên, nàng bị nhóm người này bắt cóc, thậm chí còn tệ hơn...
"Tại sao cô muốn làm vậy?" Lúc này nàng mới nhận ra giọng mình nghẹn ngào nhường nào.
"Tại sao? Tất nhiên muốn mày chết? Mày không biết tao ghét mày bao nhiêu đâu." Hà Mẫn Tịnh mặc chiếc váy đen lộng lẫy, đôi chân dài bắt chéo trên ghế khiến cô ta trong như một con thiên nga đen, nhưng lời nói lại ác độc như cổ trùng trong tâm: "Không phải nói rồi sao? Mày không có đường lui thì phải làm sao? Giờ đến rồi đó."
"Hà Mẫn Tịnh, tranh không được chính diện giờ lại dùng những thủ đoạn bẩn thỉu này để đối phó tôi?" Ngôn Trăn lạnh lùng phản bác, cơ thể nàng không còn cảm giác được hơi ấm nữa, nàng gắt gao dùng móng cắm vào lòng bàn tay, nàng sợ mình yếu ớt, sợ mình ngã xuống, bất tỉnh, hôn mê.
Hà Mẫn Tịnh nghe vậy rồi cười, chậm rãi lắc đầu: "Mày sai rồi, đê tiện như mày nên sống như chó. Nhưng mày lại cứ chống đối tao, thực sự tao chán ghét mày đến cực điểm nên phải tìm cách chơi thôi."
"Không phải, là cô không chơi nổi tôi, dơ bẩn, hèn hạ." Ngôn Trăn không sợ hãi, nàng trừng mắt nhìn cô ta, thân thể bị trói nên chỉ có thể nhịn lại sự run rẩy, dùng lời nói chống trả: "Cô giam giữ bất hợp pháp, tốt nhất mau thả tôi ra."
"Thả? Có mơ cũng đừng mơ. Chỉ có Lương tiên sinh đồng ý mới thả được." Nụ cười Hà Mẫn Tịnh tươi rói trên mặt, giọng nói cũng lạnh lùng hơn: "Xem xem mày thể hiện tới bao lâu." Cô ta nói xong lại nhìn mấy nhân viên đang đeo khẩu trang, ra hiệu bằng ánh mắt.
Sau đó, Ngôn Trăn đã bị túm mạnh khỏi ghế, mấy tên đó thô bạo cắt dây cột trên tay của nàng, đỡ nàng lên vị trí trên kia.
Bàn mổ lạnh tanh.
"Làm gì! Mấy người muốn làm gì!!"
Ngôn Trăn cố gắng hất tay hai người đang trói nàng, nhưng cơ thể vốn yếu nên càng phản kháng càng làm nàng bị trừng phạt nặng nề hơn.
Tên đàn ông đeo khẩu trang đẩy mạnh nàng lên bàn mổ, lưng nàng nặng nề rớt xuống mặt bàn lạnh lẽo.
"Nhẹ thôi, đừng để lại dấu, nếu không Lương Hạo Quần sẽ tức giận." Hà Mẫn Tịnh nhìn mấy người đó làm không lưu tình, ngăn lại nhưng ánh mắt nhuộm đầy ý cười.
Hai tay Ngôn Trăn bị trói chặt vào bàn mổ, gấu váy vốn là vật cản trong mắt người khác cũng bị kéo lên đùi.
"Mấy người muốn làm gì! Đồ điên! Thả tôi ra."
"Bịt miệng nó lại."
Hà Mẫn Tịnh ra lệnh, sau đó miệng Ngôn Trăn bị bịt bởi bóng vải y tế đầy mùi thuốc sát trùng.
Nàng mở to mắt nhìn người đàn ông kia đeo găng tay, kéo chân nàng.
"Đừng lo, anh ấy cũng làm bác sĩ giống bạn gái tin đồn của mày. Bác sĩ tư nhân xuất sắc nhất ở đây đó, anh ấy chỉ kiểm tra mày chút thôi. Tao nghĩ dù sao hai người cũng sẽ thường gặp nhau, dù sao anh Lương cũng không phải người nương tay. Nếu mày sống được qua đêm nay thì trên người chắc cũng không ít thương đau." Hà Mẫn Tịnh nhìn Ngôn Trăn khóc mà thích thú trong người, đáy lòng cô ta hạnh phúc khi nhìn nàng bất lực vậy.
"Ừm....Ờm...." Ngôn Trăn hoảng sợ nhìn những con quỷ trước mặt, những con quỷ ăn thịt người! Nước mắt nàng không kìm được trào ra, nàng bất lực nhìn người ta chạm vào mình. Sự tuyệt vọng nuốt chửng tâm trí bình tĩnh, nàng chỉ có thể nức nở, cố gắng kéo lê cơ thể yếu đuối của mình, không cho người kia chạm vào nàng.
"Đáng tiếc quá, không còn trinh."
Người đàn ông đeo khẩu trang bình tĩnh nói, như thể đã quen thuộc với chuyện này.
Hạ Mẫn Tịnh nhìn khuôn mặt đẫm lệ của Ngôn Trăn rồi khoa trương lại: "Ôi, yêu người ta nhiều vậy sao, thú vị nha, không biết bác sĩ Cố của mày nhìn thấy mày như này thì đau lòng đến như nào ha?"
Ngay sau đó, hai người đã giữ chặt Ngôn Trăn, kéo nàng lại ghế.
Lần này chỉ trói tay nàng, vì những người đó biết nàng trốn không thoát.
Hạ Mẫn Tịnh đi đến cạnh, thoải mái vuốt ve đôi vai run rẩy của Ngôn Trăn: "Bị ấn lên bàn mổ kiểm tra thấy thoải mái không?"
Ngôn Trăn phẫn nộ trừng mắt, đôi mắt nàng đẫm lệ, nhưng không sợ độc phụ tâm địa rắn rết này.
"Mày phải biết, nếu anh Lương biết mày không còn xử nữ sẽ giận, sẽ không dịu dàng với mày."
"Cô... không sợ bị quả báo sao?" Ngôn Trăn nhìn thẳng vào người phụ nữ, trong miệng ngập tràn mùi thuốc sát trùng, vẫn chưa ăn gì cũng khiến dạ dày nàng quặn thắt.
"Quả báo? Hay đó." Hạ Mẫn Tịnh đi đến tủ gần đó, cầm chai thuỷ tinh lắc lắc: "Biết này là gì không?"
Ngôn Trăn ngẩng đầu nhìn mái tóc bồng bềnh trong chất lỏng màu vàng.
"Ảnh hậu Ứng Hồng trước đó đó, không phải cô ấy nghỉ việc hơn năm rồi sao? Trên người cô ấy chỉ còn lại thứ này thôi." Hà Mẫn Tịnh thờ ơ đặt lọ thuỷ tinh lên kệ, "Tôi không chỉ ép chết Ứng Hồng còn có Tiêu Cẩm Lý nữa, ò, Tống Đa cũng bị anh Lương chơi chết, trợ lý thân yêu một thời của tôi, những người thích cản đường tôi. Cho nên, mày nên ngoan ngoãn đi, không thì đây là kết cục."
Hà Mẫn Tịnh nói xong, vẫy tay với người phía sau.
Một người đàn ông thấp béo, bị đánh vỡ kính một bên từ từ bước đến, thậm chí Ngôn Trăn còn biết đối phương, người nọ từng là nhiếp ảnh gia của Hà Mẫn Tịnh nhưng sau đó lại biến mất, hơn nữa còn từng chụp ảnh cho nàng.
Người đó sợ hãi đứng cạnh Hà Mẫn Tịnh, chờ cô ta sai chuyện.
"Lương tiên sinh sẽ không thương tiếc mày đâu, ngẫm lại tình chị em sâu đậm giữa tao với mày tao cũng không thể đảm bảo mày bình an vô sự, thôi chúng ta chụp bộ ảnh làm kỷ niệm đi. Đến, chụp cho nó bộ ảnh khoả thân."
Sự lạnh lùng và kiêu ngạo nhuộm đầy trong lời tuyên cáo, Ngôn Trăn cùng người đàn ông đó đồng thời kinh ngạc nhìn Hà Mẫn Tịnh.
"Không muốn chụp sao?" Hà Mẫn Tịnh nắm tóc nàng: "Muốn nếm thử mùi khác không?"
Cô ta muốn đẩy Ngôn Trăn vào bùn lầy, phủ đầy rác rưởi lên người, chịu đựng sự sỉ nhục, không bao giờ ngóc đầu dậy nổi.
"Áp chế tôi bằng cách này sao? Cô nghĩ tôi sợ cô?" Ngôn Trăn nắm chặt tay, giữ lại tôn nghiêm cuối cùng của bản thân, phẫn hận nhìn Hà Mẫn Tịnh.
Vốn Hà Mẫn Tịnh muốn giơ tay tát nàng một cái mạnh, nhưng nhĩ đến Lương Hào Quần bảo không được chạm vào đồ chơi của hắn, hắn sẽ đánh nàng nếu muốn, không còn cách khác nên cô ta giận dữ rút tay.
Tuy nhiên, hình như đoán trước được Ngôn Trăn cố chấp nên cô ta thích ý nhìn tia quật cường còn lại của nàng, tia quật cường đó đang bị cô ta phá huỷ hết, thế mới thích chứ.
"Đưa lên."
Sau đó người bên cạnh thì thầm vào tai Hà Mẫn Tịnh, cô ta che miệng cười.
"Vốn định để chủ tớ hai đứa mày nhìn nhau nhưng vị trợ lý anh dũng vô song của mày đã bị đánh đến không bò nổi, để tao cho mày xem chuyện này buồn cười như nào."
Phía trên căn phòng là dãy camera nối với từng gian, Hà Mẫn Tịnh ấn nút, đoạn phim vốn dĩ là bông tuyết trắng lại chuyển thành đoạn video giám sát trắng đen, cậu bé trong đó bị đánh đến mức quỳ gối. Người bên cạnh cậu có súng, nắm đầu cậu đánh xuống, thậm chí còn dùng chân dẫm đạp cậu.
"Đừng, dừng lại...!" Ngôn Trăn nhìn màn hình, kinh hãi hét lên, nàng không kìm nổi sự run rẩy của mình nữa, nàng không nhìn được nữa. Đàm Hằng bị đánh làm trái tim kiên cường của nàng cũng dập nát, nàng nhìn về Hà Mẫn Tịnh, cầu xin: "Làm ơn, van cầu cô đừng đánh em ấy, làm ơn."
"Trợ lý mày không sợ chết nha, thấy mày bị bắt còn lên cứu mày. Hết cách nên tụi tao đành phải dạy nó bài học. Nhìn xem, bị đánh khá nặng đó, nếu tiếp tục như vậy sẽ bị đánh đến chết." Hà Mẫn Tịnh khoanh tay nhìn Ngôn Trăn đang run rẩy, nhếch mép.
"Làm ơn, đừng...đừng đánh em ấy nữa, em ấy không cản trở gì cô đâu." Ngôn Trăn khóc lóc van nài, nàng biết những gì Hà Mẫn Tịnh nói là thật, nếu Đàm Hằng bị đánh như vậy thực sự sẽ chết, "Van cô, lạy cô, cô thả em ấy đi, cô muốn gì...tôi cũng làm." Ngôn Trăn cúi đầu, đờ đẫn nhìn chiếc váy rách, cô biết hậu quả của những lời mình nói.
Nếu nơi này là địa ngục tối tăm, âm quỷ, nàng tuyệt đối sẽ không để Cố Thanh Hà đi cùng, Tiểu Cố chắc đang đợi nàng về nhà.
Nếu đây là địa ngục...
"Đúng thật là thâm tình trọng nghĩa ha." Hà Mẫn Tịnh cười lạnh, cầm bộ đàm ho nhẹ, "Lý, dừng lại trước đi, có em bé đáng thương đang cầu xin bên đây, đừng để thằng đó tắt thở."
Quả nhiên, sau khi nhận được mệnh lệnh của, người đàn ông kia đã ngừng đánh, đứng sang một bên.
Hà Mẫn Tịnh ném bộ đàm cho trợ lý, ung dung nhìn Ngôn Trăn sắp bị dập nát, lạnh lùng hỏi:
"Tự mình cởi hoặc nó chết, tuỳ mày."
Ngôn Trăn không còn cách, nàng im lặng nhắm mắt, những giọt nước mắt lăn dài, đôi tay run rẩy cởi từng chút từng chút, cởi đến khi cơ thể phơi ra ngoài không khí lạnh lẽo.
Nàng có thể cảm nhận được những cặp mắt xung quanh đang nhìn chằm chằm vào mình, những tiếng cười và tiếng thì thầm nho nhỏ, những tiếng huýt sáo tục tĩu và âm thanh lấy nét của ống kính máy ảnh.