*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tác phẩm: Toàn Thế Giới Đều Đang Đợi Người Động Tâm
Tác giả: Tố Tây
Edit: Mia
Chương 110:
__________
Cố Thanh Hà cúi người, nhìn thẳng vào người đối diện.
Hà Mẫn Tịnh trực tiếp quỳ xuống trước mặt cô, lớp trang điểm tinh xảo ban đầu giờ đã đẫm nước mắt, cô ta bị ép nhìn Lương Hào Quần từ người sống sờ sờ trở thành con rối hình người, cô ta suy sụp rồi, cô ta sắp phát điên rồi.
Cô ta hối hận vô cùng, từ lúc cha sinh mẹ đẻ tới giờ chưa bao giờ sợ đến hít thở không thông như thế, sợ hãi làm cô ta sinh lý mất khống chế, cô ta nào tưởng tượng ra có một ngày mình bị người khác xâu xé như này.
"Tôi sai rồi, tôi biết mình sai rồi, tôi không nên làm vậy với Ngôn Trăn. Bây giờ tôi sẽ quỳ xuống, dập đầu xin lỗi nàng, bao nhiêu lần cũng được, cô muốn tôi làm gì cũng được, làm ơn, tôi cầu cô, tôi lạy cô...lạy cô..." Đôi mắt Hà Mẫn Tịnh ngập nước, không ngừng quỳ lạy, van nài Cố Thanh Hà, giờ phút này cô ta đã mất đi hết tôn nghiêm, giờ phút này cô ta chỉ muốn mình được sống.
"Tôi từ bỏ, tôi sẵn sàng rời khỏi, không bao giờ xuất hiện nữa. Tôi thề, tôi thề tôi sẽ không làm gì có lỗi với Ngôn Trăn nữa. Xin cô, xin cô tha cho tôi. Tôi thực sự...thực sự..." Hà Mẫn Tịnh khóc như hoa lê đái vũ, cô ta thực sự sợ chúa tể trước mặt, cô ta nào có sợ ai đâu, lần đầu cô ta thấy mình gần địa ngục như vậy.
Người này, không có cảm xúc.
"Cô Hà, tôi chưa bao giờ giết phụ nữ." Cố Thanh Hà dùng vải trắng ở bên cạnh lau máu trên tay.
Hã Mẫn Tịnh nghe thế trong lòng lại thấy được hi vọng, cô ta kích động chắp tay trước ngực, vui sướng khó diễn tả bằng lời.
Cô ta biết, cô ta biết ông trời sẽ nhất định cứu rỗi mình, cô ta luôn luôn cầu nguyện mà, cô ta luôn may mắn, xưa nay vẫn luôn may mắn. Lương Hạo Quần là tên gieo gió gặt bão, là do hắn làm hết, chỉ cần người trước mặt thả mình đi thì ngày tháng sau này của cô ta sẽ tốt đẹp, hưởng thụ cuộc đời. Thậm chí có cơ hội cô ta sẽ trả thù những kẻ này, đặc biệt là con khốn Ngôn Trăn kia, cô ta còn rất nhiều thời gian.
"...Ý của cô là cô tha cho tôi? Tôi có thể làm mọi việc cho cô, tôi là bị Lương Hạo Quần bức, là bị hắn ép. Tôi không muốn làm hại Ngôn Trăn, là Lương Hạo Quần muốn nàng, tôi không có cách, nếu không nghe sẽ bị hắn đánh..." Hà Mẫn Tịnh khóc đến bi thương, ai nhìn thấy cũng đau xót không thôi.
Cố Thanh Hà từ từ ngồi xuống, ý cười nhợt nhạt treo trên khuôn mặt lạnh như băng, nụ cười của quỷ Satan.
Cô nhẹ nhàng dùng khăn giấy lau những giọt nước mắt chảy trên má đối phương, nhẹ giọng, "Không có, cô Hà nghĩ sai rồi. Trước khi đến chỗ này tôi đã nói với bản thân, tất cả người ở đây không thể sống sót trở ra, cho nên, cô nên cảm thấy vinh hạnh đi, cô là người phụ nữ đầu tiên bị tôi giết."
Nước mắt Hà Mẫn Tịnh không chảy được nữa, cô ta hoảng sợ trừng mắt, nhìn người phụ nữ mang theo nụ cười trước mặt, nháy mắt đối phương cũng đứng thẳng người.
"Không....Đừng mà. Tôi cầu xin cô như vậy sao cô còn không chịu buông tha cho tôi, tôi cũng không đắc tội với cô, là tôi bị ép, là tôi bị buộc!!! Thả tôi đi đi!!! Thả tôi đi!!!"
"Tách chân cô ta ra."
Theo lời Cố Thanh Hà, Trạch Cần cưỡng chế cố định cô ta, dùng ngón tay ấn vào hai bên chân Hà Mẫn Tịnh sau đó nhét quần áo vào miệng cô ta, người đang la hét một cách tuyệt vọng.
Cố Thanh Hà thu lại ý cười, cầm dao cạo trên hình cụ tra tấn lên, cắt đứt gân chân Hà Mẫn Tịnh trước khi cô ta vẫn còn không biết mình bị làm gì.
"Nghe bảo cô Hà đây xuất thân từ ba lê ha, tiếc quá, giờ cũng không thể múa nữa."
Cố Thanh Hà chậm rãi nói, kỹ thuật giải phẫu lạnh băng khiến cô coi Hà Mẫn Tịnh như cái xác chết, cô bóp khuôn mặt méo mó vì đau của Ngôn Trăn, vẻ mặt cũng hung tàn, nham hiểm hơn.
"Sao dám giật tóc cậu ấy? Mày biết cậu ấy rụng một sợi tóc cũng đau lòng không? Mày có tư cách gì mà dám làm vậy với cậu ấy?!"
Đôi mắt Hà Mẫn Tịnh sớm bị huyết lệ bao quanh, cô ta co giật không ngừng, gân chân bị cắt làm cô ta đau đớn cực hạn, từ nhỏ đến lớn được nuông chiều, cô ta có bao giờ chịu đựng vết xước nào.
Cố Thanh Hà nắm chặt mặt cô ta: "Là mày ép cậu ấy cởi sạch quần áo."
Miệng Hà Mẫn Tịnh bị nhét giẻ, cô ta vừa khóc vừa lắc đầu điên cuồng.
"Cậu ấy sợ lạnh nhưng mày còn dám dội nước đá vào người cậu ấy, bắt cậu ấy cởi sạch quần áo. Nói tao nghe, tao nên báo đáp mày như nào?"
Cố Thanh Hà nghiến răng nghiến lợi, cô hơi ngẩng đầu lên, đầu cô không thể thoát khỏi hình ảnh Ngôn Trăn bất lực, nàng bị trói lên ghế, bị những thằng cặn bã quay quanh.
Cô hận thấu khuôn mặt đầy lệ của Hà Mẫn Tịnh, cô đến phía sau Hà Mẫn Tịnh, một bàn tay tàn nhẫn bịt mắt cô ta, tay còn lại bóp chặt cổ đối phương, khiến cô ta không thể cử động.
"Suỵt, im lặng đi."
Theo sự im lặng, tay cô mạnh mẽ chọc vào mắt đối phương, âm thanh nhớp nháp máu thịt khiến căn phòng đặc biệt thấm đậm lòng người.
Máu tươi tràn ra từ đôi mắt run rẩy của người phụ nữ, tạo thành những vệt máu khủng khiếp trên khuôn mặt tái nhợt của cô ta.
Cuối cùng, Cố Thanh Hà dùng tay mạnh mẽ rút ra hai nhãn cầu chằng chịt hàng nghìn dây thần kinh của đối phương, sau đó người phụ nữ quỳ trên mặt đất ngã xuống như một linh hồn vô hồn, chỉ còn tứ chi co giật, chứng tỏ người này chưa chết.
Cố Thanh Hà cúi đầu nhìn Hà Mẫn Tịnh, nhìn đôi mắt đã bị móc đi, miếng vải trong miệng đã nhuộm đỏ, chỉ còn lại tiếng nức nở, đau đớn.
Cô ném hai quả cầu mắt còn tươi cho mèo cưng Hà Mẫn Tịnh, suy nghĩ một chút rồi bước ra ngoài.
"Giết đi."
"Vâng."
Sau đó chiếc điện thoại bị rơi trên mặt đất đổ chuông.
Cố Thanh Hà thờ ơ cầm điện thoại di động của Hạ Mẫn Tịnh, cô nhìn chằm chằm vào màn hình cuộc gọi hồi lâu, đột nhiên cười khúc khích, không ai biết cô đang nghĩ gì.
Lúc Giả Chiêu Dũng lái xe đến biệt thự của Lương Hạo Quần thì kinh ngạc.
Trong đại sảnh, sàn đá cẩm thạch đỏ ngầu vì máu chưa khô.
Lúc hắn mở cánh cửa theo số phòng Hà Mẫn Tịnh gửi đến, đập vào mắt là cảnh tượng kinh hoàng mà cả đời hắn cũng không thể chấp nhận được.
Hắn không biết người phụ nữ đầu tóc rối bù có phải Hà Mẫn Tịnh hay không, nhưng hắn có thể nhận ra được bộ lễ phục màu đen kia.
Cô ta nằm trên chiếc ghế gỗ, người không mảnh da, hốc mắt hoàn toàn đen kịt thậm chí có thể nhìn thấy máu thịt trào dâng, cả người cô ta như cái túi da bị lột, nằm dài trên ghế.
Vô hồn.
Giả Chiêu Dũng Dũng kinh hãi nhìn cảnh tượng đối diện cửa, dùng hai tay che cái miệng sắp nôn mửa, hoảng sợ lùi lại.
Hắn không để ý bóng đen Tử Thần đang yên lặng phía sau.
Đôi tay như tử thần đó nhanh chóng dùng một sợi dây mỏng từ phía sau siết chặt cổ người đàn ông, Giả Chiêu Dũng trợn to hai mắt sợ hãi, chật vật thoát khỏi sự trói buộc, cố gắng thoát khỏi nơi đẫm máu này.
Bất lực, đối phương không cho hắn bất kỳ cơ hội sống sót nào, dây thép gai mảnh dẻ siết chặt cổ hắn, những chiếc gai nhọn trong nháy mắt đâm vào tai hắn, máu từ tai và mắt hắn chảy ra, hai tay bị đối phương bẻ cong lại, ngay lập tức có thể nghe được tiếng xương cốt gãy ra cùng với tiếng kêu liệt tâm liệt phế của hắn.
"À——"
Người đàn ông đau đớn kêu lên, hắn không rõ phía sau mình là ai, chỉ có thể bất lực bị kéo về sau.
"Ai... là ai.."
Giả Chiêu Dũng sợ hãi hỏi, cổ họng hắn bị dây thép siết chặt, hơi thở ngày càng khó khăn, hắn đau đớn dùng đôi tay tàn tật để tháo sợi dây thép ra khỏi cổ.
Nhưng Tử Thần sau lưng còn tàn ác hơn.
"Nói tôi nghe, ông nhận được lợi gì sau khi bán đứng người khác?"
Giọng nói lạnh đến xương quanh quẩn bên tay, lúc này Giả Chiêu Dũng mới có thể nhìn rõ đối phương.
Hắn ta kinh ngạc nhìn người phụ nữ đầy máu, cuối cùng quỳ xuống đất một cách đáng thương, cầu xin sự tha thứ.
"Tôi, tôi chỉ hồ đồ, nhất thời hồ đồ, Tiểu Trăn..."
Sau đó Giả Chiêu Dũng ăn một cước tàn nhẫn, hắn ngã xuống đất, khoé môi ngập máu tươi, nhiễu xuống từng giọt.
"Ông không xứng gọi tên cậu ấy. Ông biết rõ tội ác những tên này mà còn đẩy Ngôn Trăn của tôi xuống vực sâu vì chút lòng tham. Ông biết cậu ấy thương tâm đến mức nào khi biết người bên cạnh mình lại bán đứng mình không? Ngôn Trăn của tôi lương thiện như vậy, tại sao bị lũ khốn tụi bây khinh nhục dưới chân? Tụi bây dựa vào cái gì?! Chúng mày không xứng làm người."
Cố Thanh Hà nhặt chiếc rìu rỉ sét trên tường, cô cầm trong tay, cô không biết Lương Hạo Quần dùng rìu để trang trí hay làm gì khác, nhưng cô biết giờ nó được dùng để chặt xác.
Tay của Giả Chiêu Dũng bị người phụ nữ mặc đồ đen giẫm lên, hắn cố sức co giật cơ thể để thoát khỏi kiếp hoạ này, nhưng hai chân hắn đã bị trói vào cột, không thể động đậy, chỉ có thể trơ mắt...trơ mắt nhìn người phụ nữ bước từ địa ngục đến chặt đứt cánh tay chính mình.
"Ahhhhhh——!!!"
Cánh tay hắn cứ từ từ rơi xuống, hết lần này đến lần khác, cuối cùng không có dấu vết máu thịt mà dừng lại trên mặt đất.
Mãi đến khi tiếng cầu xin cuối cùng cũng chết lặng, tứ chi bị đứt, hắn chết vì mất máu. Người đàn ông vốn dĩ đến đây vì nghĩ rằng mình có thể xem một buổi biểu diễn tình dục biến thái hoành tráng, nhân vật chính hẳn là nữ minh tinh hắn từng cộng tác, không nghĩ đến bản thân lại chết trong căn biệt thự màu đen, nơi chôn giấu vô số tội lỗi.
Cố Thanh Hà nhìn căn nhà chết chóc, ném chiếc rìu xuống, chiếc cán cũ do lực tác dụng bị nứt, những chiếc gai gỗ rậm rạp đâm sâu vào ngón tay cô, nhưng cô không cảm nhận được một chút đau đớn nào, một chút cũng không.
Cô không muốn nhìn lại, chỉ lặng lẽ bước ra khỏi căn phòng chồng chất xác chết, cô đứng bên ngoài ngôi nhà với đôi mắt đờ đẫn, những tiếng hét bên tai dường như cũng biến mất.
Cô nhìn xuống bàn tay đầy máu của mình, từ trong túi áo khoác lấy ra điếu thuốc run rẩy bật lửa châm thuốc.
"Kết thúc rồi."
Giọng điệu cô thong thả lại nặng nề, cuối cùng suy sụp đứng dưới mái hiên, ngước nhìn vầng trăng mới lộ ra, chỉ trong giây lát, nàng là mặt trăng duy nhất trong cuộc đời cô, là ánh sáng dịu dàng nhất của cô.
Đột nhiên cô bật cười, cười, cười đến những giọt nước mắt nóng hổi chảy ra từ khoé mắt, nhỏ xuống những ngón tay.
***
"Đây là ảnh chụp hiện trường?"
Bà lão ngồi xe lăn cầm những bức ảnh dính máu nhìn chằm chằm, sau đó ngẩng đầu nhìn cấp dưới.
Chú Khâu gật đầu, báo cáo: "Đội dọn dẹp đã kiểm tra hiện trường, tổng cộng có 54 người, không ai sóng. Có một cậu bé được cứu, theo xác nhận là trợ lý Ngôn Trăn, đã được đưa đến bệnh viện, nhập viện điều trị, tình trạng ổn định."
"Đứa trẻ đó cũng dũng cảm, chăm sóc cẩn thận cho thằng bé." Bà lão mở miệng.
Dì Lan đứng một bên buông mí mắt, nhìn xuống những ảnh chụp thi thể bi thảm, mặt mày không hề thay đổi: "Chết chưa hết tội."
Bà cụ nghe dì Lan nói, khẽ mỉm cười, quăng xấp ảnh vào lò sưởi gần đó, đốt.
"Cũng là trời phạt thôi, chết không oan, những chuyện còn lại giao cho lão nhị xử đi, nó cũng giỏi nhất trong chuyện này, đội dọn dẹp cũng do nó quản lý, tôi cũng không hỏi."
Lão phu nhân nói xong lại lo lắng nhìn ra cửa.
Dì Lan biết bà lo chuyện gì, nhẹ nhàng an ủi bà: "Lo cho Thanh Hà sao?"
Bà cụ thở dài: "Lo cho cả hai đứa, Ngôn Trăn sao rồi?"
"Bác sĩ Trương nói con bé bị cảm lạnh, lại thêm nước đá rồi thương tích ngoài da, bây giờ con bé vẫn yếu nhưng bên trong không sao, điều dưỡng mấy ngày là khoẻ ngay." Dì Lan làm theo lời bác sĩ Trương, sáng nay đã đến phòng khách nhìn đứa bé kia.
Bắt mạch xem con bé có ổn không vì con bé vẫn hôn mê. May là kết quả kiểm tra cho thấy bình thường, không có gì nghiêm trọng.
Nếu không, con bé Thanh Hà kia có thể thực sự phát điên.
Bà hãy còn nhớ rõ sáng sớm ngày hôm đó, chiếc ô tô màu đen gầm rú trước bổn gia. Cố Thanh Hà xuống xe, trên mặt, không, toàn thân nhuộm đầy máu tươi, cô như mới bước ra từ lò luyện ngục, vô cảm đi ngang qua, mang theo khí tức băng lãnh đến thấu người cùng sát khí không hề kiềm chế.
Theo hướng dẫn của người làm, Cố Thanh Hà lặng lẽ lê bước lên lầu, cô dừng lại trước cửa phòng, nơi Ngôn Trăn nghỉ ngơi, đột nhiên đứng đó cúi đầu.
Cô run rẩy đứng ở cửa hồi lâu, cuối cùng buông tay, không mở cửa.
Đợi mọi người xung quanh lui về, cô vẫn đứng đó, im lặng như tượng.
Ai lại khóc rống vào ba giờ sáng?
Tiếng khóc kia, quá bi thương.
Hầu như ai trong bổn gia đều nghe thấy tiếng thét đau buồn của Cố Thanh Hà, cháu gái đích tôn nhà họ Cố, người luôn bình tĩnh, lý trí đến cùng cực, bởi vì Ngôn Trăn mà biến thành một con người bình thường.
Sống vì nàng, chết vì nàng
__________
Hỡi các con vợ của chồnk, chồnk đã thực hiện được lời hứa 10 chương cho các vợ iu rồi nhé. Iu các zợ iu của toai 🤌🏻
Toai biết là mấy chương này ngắt ngang mấy bà sẽ tức tới chết, nên tôi cố gắng gõ. Gõ xong toai cũng suy sụp theo Thanh Hà 🥲