*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tác phẩm: Toàn Thế Giới Đều Đang Đợi Người Động Tâm
Tác giả: Tố Tây
Edit: Mia
Chương 118:
__________
Cố Thanh Hà bị áp xuống bàn gỗ.
Bà cụ nhìn cháu gái cưng bị dì Lan ghì chặt, không thể cử động lại nhẹ nhàng lên tiếng: "Sao, nghĩ bà đi quá xa nữa không?"
Dì Lan lạnh lùng nhìn cục cưng nhỏ trên tay, hơi kiềm lại lực nhưng Cố Thanh Hà cũng không thoát được.
Cố Thanh Hà buồn bực nằm ra bàn, tức quá.
Ngôn Trăn vội chạy lại, nàng thấy người yêu bị dì Lan dạy như gà con thậm chí còn không có lực làm lại, lo đến muốn tắt thở.
"Dì Lan...dì Lan, buông Tiểu Cố ra đi ạ, dì ơi, Tiểu Cố biết sai rồi, thật mà..." Ngôn Trăn đứng bên cạnh, lo lắng cầu xin giúp Cố Thanh Hà, muốn lên kéo ra cũng không dám.
Nàng nhíu mày nhìn người yêu bị ép mặt xuống bàn, nghĩ cũng thấy đau.
Cố Thanh Hà thấy mình sắp ngất đi rồi.
Dù bị dì Lan, ác quỷ khủng khiếp đè đến đau nhưng vẫn cố chấp không kêu một tiếng.
Lúc nãy bốc đồng chạy đến tấn công bà nội và dì Lan, giờ đúng là tự nhục.
Ai mà làm lại dì Lan? Bà ấy có phải bà nội đâu. Giờ nhìn lại cô rất xấu hổ, còn phải để Ngôn Trăn chạy lại xin tha. Cố Thanh Hà cảm thấy mất hết mặt mũi.
"Tiểu Trăn nói vậy rồi." Bà cụ cầm tách trà trong tay, nhìn cháu gái lớn đang im lặng, "Vậy con biết mình sai chưa?"
"Con không có sai." Cố Thanh Hà lạnh lùng đáp lại, quyết định ngoan cố tới cùng. Không nghĩ cần ai kia thương xót, về sau không thèm về bổn gia nữa.
Lão thái thái vốn định thuận nước đẩy thuyền, định theo cháu dâu tha cho Cố Thanh Hà, mà giờ cái nhãi ranh này còn kiêu ngạo.
"Để con bé như vậy cũng tốt." Bà cụ nói, quyết định không đau lòng nữa, nhướng mày nhìn về dì Lan.
Với một khuôn mặt lạnh lùng, dì Lan tăng thêm sức trên tay. Người bị ấn mím chặt môi không ra tiếng nhưng trán đã lấm tấm mồ hôi lạnh, cho thấy cô đang đau đến mức nào.
Ngôn Trăn nhìn mà tan nát con tim. Sao Tiểu Cố chịu được, nhưng giờ cũng không thuyết phục được ai.
Cố Thanh Hà thì bị ấn xuống bàn, bà nội thì không chịu tha, ai cũng ngoan cố, không ai nhượng bộ nên nàng phải dùng tuyệt chiêu.
Sau đó, Ngôn Trăn khóc, khóc rất to, nghĩ đến đủ loại bi cảnh, nước mắt cũng thuận lợi rơi.
Ngôn Trăn cứ khóc làm ba người cũng choáng váng tại chỗ.
"Uuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuu mấy người đừng để ý đến con...Mặc kệ con đi..."
Cảnh khóc của ảnh hậu Ngôn Trăn được mệnh danh là "bầu trời một ngôi sao, Ngôn Trăn một giọt nước mắt." xinh đẹp, cảm động.
Cho nên lúc nàng khóc Cố Thanh Hà cũng luống cuống.
Nói chính xác là ba người đều luống cuống.
"Cháu sai rồi, dì Lan, bà nội, bỏ con ra đã." Cố Thanh Hà thua, sau đó gông cùm trên người cũng tan, cô bất chấp cơn đau chạy qua ôm chặt Ngôn Trăn, dùng tay lau nước mắt cho nàng, "Không khóc, không khóc nữa, tôi không tốt, là do tôi không tốt."
Ngôn Trăn khóc sướt mướt rồi cũng kiểm tra Cố Thanh Hà có bị gì không, không sao hết nhưng cổ tay lại đỏ.
Ngôn Trăn ướt mắt nhìn Tiểu Cố cùng với hai vị kia đang nhìn nhau, "Huhu, Ngôn Trăn sai, ngàn sai vạn sai do Ngôn Trăn, mọi người đừng trách Cố nhãi con, huhuhu..."
Bà cụ vốn dĩ rất thích cháu dâu này, làm sao thấy được cục cưng rơi nước mắt, bà cũng dịu đi: "Bà nội cũng sai, không nên nghiêm túc với mấy đứa." Tiểu Trăn khóc như hoa lê đái vũ, khiến ai nhìn cũng đau lòng.
Cố Thanh Hà thật đúng là lần đầu thấy bà nội thế. Cô im lặng, lau nước mắt cho người yêu.
Ngôn Trăn khóc quá trời khóc, giờ nín không được nữa.
Ngôn Trăn uỷ khuất nhìn bà nội và dì Lan, khịt mũi: "Bà nội, dì Lan, vậy con có về với Tiểu Cố được chưa, cậu ấy..."
Lão phu nhân ở bổn gia lâu như vậy vẫn gặp qua đứa trẻ ngoan như cháu. Nhất là đứa trẻ vui vẻ, hiếu thảo như Ngôn Trăn, lập tức vẫy vẫy tay: "Các con về đi, xem như vì Ngôn Trăn nên bà bỏ qua. Lát nữa bà bảo người đem đồ ăn qua cho, chắc Tiểu Trăn cũng đói rồi."
"Huhu...cảm ơn bà nội, cảm ơn dì Lan." Ngôn Trăn nức nở rồi kéo Cố Thanh Hà chạy.
Nhìn hai đứa bé ra khỏi, dì Lan cúi đầu nhìn bà cụ.
"Không nghĩ tới nha, cũng có ngày mềm lòng." Giọng điệu dì Lan bình tĩnh, không nghe thấy chút cảm xúc.
Lão phu nhân ngẩng đầu nhìn Lan Trân, người trước giờ không có nhiều sự thay đổi trong cảm xúc. Người khác tuy nhìn không ra nhưng mà bà hiểu quá rõ Lan Trân.
"Lan Trân, em ghen tị sao?" Dung Ý cầm nắp tách trà, cười cười, uống một hớp.
Lan Trân không nói, cũng không phủ nhận, lùi một bước ra sau Dung Ý.
Dung Ý thấy đối phương cứ bình bình, không nóng không lạnh. Nếu người khác sẽ nghĩ Lan Trân không coi tiểu thư ra gì.
Nhưng bà cũng không giận, nhẹ giọng dỗ dành: "Lại đây, lại đây."
Lan Trân chậm rãi đến bên đối phương, nhìn Dung Ý, đôi mắt đối phương cười đến sáng ngời.
Bà thở dài, ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào Dung Ý: "Làm sao vậy?"
"Em không gọi "tiểu thư" nữa sao?" Dung Ý bất đắc dĩ, Lan Trân thực sự là có tính tình nhỏ như này, mỗi lần giận là không gọi bà nữa.
Lan Trân cũng có cảm xúc nhỏ nhưng vẫn rất bình tĩnh: "Làm sao vậy, tiểu thư?"
Trong lòng Dung Ý cười haha nhưng vẫn dẫn dắt đối phương, chậm rãi nói: "Vậy em nịnh tôi một chút, tôi sẽ đáp ứng một yêu cầu của em."
"Một yêu cầu?" Hai mắt Lan Trân sáng lên khi nghe thấy thoả thuận.
Dung Ý gật gật đầu.
"Không, không có tin tiểu thư." Lan Trân đột nhiên đứng dậy, xoay người đi chỗ khác.
Dung Ý thấy đối phương cứ cảm xúc nho nhỏ như thế, làm sao bây giờ, bà không biết phải làm sao, Lan Trân thỉnh thoảng sẽ trẻ con.
"Lan Trân, em làm nũng sao?"
"Nếu tiểu thư nghĩ vậy thì Lan Trân phủ nhận cũng không được." Dì Lan thừa lúc chỗ này không có ai nên chắc đầu so đo với gia chủ Cố gia.
"Em như này là không tôn trọng rồi." Dung Ý đặt tách trà xuống, cười cười bảo đối phương.
Dì Lan gật đầu, sau đó thành khẩn: "Vậy tiểu thư cho em chết luôn cho rồi."
Dung Ý bất đắc dĩ nhìn Lan Trân cứ đứng dưới tuyết chịu lạnh, bà cũng nhớ về lần đầu tiên gặp Lan Trân cách đây mấy chục năm.
Hình như hôm đó tuyết cũng rơi dày như hôm nay, cha bà dẫn một cô gái đến Cố gia, bảo từ nay về sau đứa bé này sẽ theo hầu hạ bà.
Nhưng mà hầu hạ chỗ nào..?
Cái người kia cả ngày mặt xám như tro, giống y đồ điên, thấy người nào cắn người đó, thậm chí còn cắn luôn tay bà rồi giành đồ ăn với chó.
Khi đó, Dung Ý cảm thấy vừa đáng thương, vừa sợ cô bé đi khỏi Cố gia sẽ chết đói nên nghe theo cha, nhận đứa bé. Ai mà biết, cái người này cắn quá trời người trong nhà, tắm cũng không tắm, cứng đầu cứng cổ như con lừa ngã đất.
Mọi người trong nhà ai cũng bất an, sợ cái con bé điên này.
Ngay cả Cố Đàm năm đó hai tuổi rưỡi cũng bị bắt nạt đến khóc gần chết, bảo là để cô bé đi đi.
Dung Ý bất lực, bà tốn rất nhiều thời gian mới làm cô bé thu lại cái tính hoang dã, ngưng ăn đồ sống, dừng tấn công con người, đừng có đi cắn người, bình tĩnh lại chút.
Cô bé cũng thân thiết với Dung Ý, nhưng chỉ mình Dung Ý.
Những người khác, nếu bị cô bé nhìn thấy sẽ nhe răng, gầm gừ như dã thú để cảnh báo. Tuy nhiên, mặc dù là Dung Ý cũng không kéo con bé đi tắm được.
Vào Cố gia hơn nửa tháng nhưng không tắm, toàn thân bốc mùi thì thôi đi, da cũng nổi cả đống mẩn ngứa, đỏ hết cả lên.
Mà cả nhà có ai dám tắm cho đâu, sợ cô bé không vui quay lại cắn. Trước đó có người trêu một chút đã bị cắn sứt miếng thịt.
Dung Ý cũng kiên nhẫn đi, sớm chiều ở chung. Thẳng đến khi cô bé biết nước có thể làm sạch da mới chịu để Dung Ý chạm vào, tắm rửa cho mình.
Cũng không biết phải tắm không, hết chậu nước bẩn này tới chậu nước bẩn kia.
Mà tiểu thư được cưng chiều từ bé lại chẳng để ý. Dung Ý xắn tay áo bảo quản gia bưng nước ấm lên, bưng nước bẩn xuống, tự mình lăn lộn.
Tắm gần nửa ngày, cuối cùng cũng tắm sạch cho con bé điên này. Không nghĩ đối phương lại trắng ơi là trắng. Khác xa với vẻ bẩn thỉu như mới bước ra từ đống than của ban đầu.
Dung Ý nhìn đứa bé, cũng rất có sức sống, đây mới là bộ dáng của một đứa bé tuổi teen.
Nhưng cơ thể đối phương không mấy mịn màng, phía trên lưng còn có cái mộc, bà cũng không biết đó là gì.
Cái đó giống như ấn ký, trên vai còn có mấy vết, bà không hiểu phù văn nhưng cũng khiếp sợ. Mãi đến lúc quản gia vào hỏi có cần nước hay không, bà vội đóng cửa lại, không cho ai nhìn thấy cơ thể cô bé.
Tay bà nhẹ chạm lưng đối phương, đó không phải vẽ, mà là ẩn trong da thịt như hình xăm. Dung Ý không hiểu, con bé nhỏ đến thế sao lại có hình xăm?
Cô bé cứ vui đùa với nước, chẳng thèm để ý những biểu tượng kỳ lạ trên người mình, nhìn Dung Ý bằng ánh mắt thuần khiết nhất.
Cô bé không biết có chuyện gì trên cơ thể mình, có lẽ cũng không hiểu. Giờ đây Dung Ý cũng không dám nghĩ, cũng không biết sao cha lại mang đến cho bà một người xa lạ mà không có lời giải thích.
Lần đó, cô bé chủ động ôm bà, như muốn cảm ơn, như muốn điều khác, thế nhưng cũng làm Dung Ý cảm động không thôi.
Thời gian ở chung lâu hơn, cuối cùng Dung Ý cũng hiểu cha mình muốn gì.
Dung Ý dạy cô bé đọc, dạy cô bé viết, hầu như bà biết gì cũng sẽ dạy cho cô bé cái đó. Cô bé cũng học, năng lực tiếp thu rất tốt, cực kỳ xuất sắc.
Cô bé thích hoa lan trên bàn Dung Ý nên bà đặt cho cô bé cái tên thật hay: Lan Trân.
Không những thế, thể chất Lan Trân cũng khác xa với người thường. Cô bé luôn bảo vệ bà vào những lúc quan trọng, nhan sắc mãi mãi đôi mươi, không hề già nua.
Mà ngọn lửa kia như thảm hoạ buông xuống Cố gia.
Nhiều người chết, trong đó người thân của Dung Ý.
Lan Trân bị người ta cố ý đuổi khỏi nhà. Lẽ ra Dung Ý cũng bị chôn trong biển lửa, hai chân bị đống gỗ đè xuống dưới tro tàn, không thể cử động.
Nhưng mà, Lan Trân đã xuất hiện, Lan Trân điên rồi, cứ ở đám cháy tìm bà, cứu bà.
Khuôn mặt Lan Trân bị cột đá đổ làm phá hư, khuôn mặt bê bết máu nhưng vẫn chặn hết mọi sát thương đang ập đến tiểu thư, run rẩy ôm tiểu thư ra khỏi biển lửa của căn nhà đang sắp sụp.
"Mạng này là tiểu thư cho, tiểu thư không cần quan tâm."
Dung Ý hãy còn nhớ như in.
Lúc ấy toàn thân Lan Trân toàn là thương, là máu nhưng vẫn trấn an mình.
Nghĩ đến đây, Dung Ý chớp chớp đôi mắt hơi ngấn lệ, thu hồi ký ức, chăm chú nhìn Lan Trân trong tuyết, thân ảnh trầm lặng như cuộn tranh.
Đối phương vẫn giống vài thập niên trước, không có gì thay đổi.
"Lan Trân, làm sao mới dỗ được em đây?" Dung Ý nhẹ nhàng trêu chọc cái người đang có tính tình nhỏ kia.
Lan Trân nghe thế, nhẹ nhàng gạt hoa tuyết trên mái tóc đen của mình, suy nghĩ một chút rồi rũ mắt, "Muốn tiểu thư ôm một cái."
Dung Ý kinh ngạc rồi lại mở rộng hai tay, ý bảo Lan Trân đi lại.
Giống như lần trước, ôm lấy đối phương.
__________
Tác giả: Dung Ý là cả đời của Lan Trân.