*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tác phẩm: Toàn Thế Giới Đều Đang Đợi Người Động Tâm
Tác giả: Tố Tây
Edit: Mia
Chương 120:
__________
Cố Lộng Khê thấy Ngôn Trăn thấp thỏm nhìn mình liền nói rất chắc chắn: "Đương nhiên rồi!"
"Thật không?" Ngôn Trăn cắn môi, như thể xác nhận lần nữa."
"Thật, em có thể cam đoan, lúc đó chị em sẽ vẻ vang cưới chị về ~ Để em nghĩ xem." Cố Lộng Khê xoa xoa chiếc cằm nhọn, "Tam thư, lục lễ, kiệu tám người khiêng."
Nghe Cố Lộng Khê nói mà Ngôn Trăn lại vui vẻ. Tuy có chút khoa trương nhưng lại làm Ngôn Trăn chờ mong cùng tự tin. Nàng nghĩ, nếu Tiểu Cố muốn kết hôn với nàng thì nàng sẽ đồng ý ngay.
Nhưng mà, với tính tình của Cố Thanh Hà thì chắc chắn nàng phải đi cầu hôn thôi.
Tất nhiên, ai cầu hôn cũng không quan trọng, chỉ cần Tiểu Cố chịu kết hôn với nàng là được.
"Chị dâu, không thì em nói bóng nói gió, giúp chị hỏi thăm." Cố Lộng Khê nhướng mày, mấy chuyện này là nghề của cô.
Ngôn Trăn cũng ước gì em vợ giúp mình một chút, nhưng nàng lại do dự, nếu cứ tuỳ tiện hỏi thì Tiểu Cố sẽ phát hiện ngay, cô thông minh như vậy, chắc chắn sẽ biết nàng bảo Lộng Khê hỏi. Vậy không phải chứng minh nàng muốn kết hôn sao? Nhất định sẽ tạo áp lực cho đối phương.
Nói không chừng vì chuyện nhỏ nhặt này lại sinh ra ngăn cách.
Dù sao Cố Thanh Hà cũng nhỏ hơn nàng mấy tuổi.
"Thôi đừng hỏi thì tốt hơn." Ngôn Trăn mở miệng, uyển chuyển từ chối lòng tốt của Cố Lộng Khê.
"Why?" Cố Lộng Khê không hiểu.
"Nếu em hỏi, chắc chắn cậu ấy sẽ biết chị kêu em đi làm... Nếu cậu ấy không định như này thì chị xấu hổ, thậm chí còn gây áp lực cho cậu ấy nữa." Ngôn Trăn nói lo lắng trong lòng với Tiểu Khê.
Cố Lộng Khê bĩu môi, Ngôn Trăn nói cũng có lý.
Nhưng cô nghĩ chị gái nhất định muốn kết hôn sớm, ít nhất muốn kết hôn sớm với Ngôn Trăn.
"Nói chung là, em thấy chị nên tự tin hơn, chị là ảnh hậu đó, đâu có ít fan." Cố Lộng Khê trêu, cô chống hai tay xuống đất thoải mái ngã người ra sau, vừa lúc đối diện cặp mắt đáng sợ của bà chị già.
"Tự tin hơn?"
Cố Thanh Hà xuất hiện từ phía sau khiến Ngôn Trăn run lên vì sợ hãi.
"Tiểu Cố, cậu đến khi nào..." Ngôn Trăn vội vã quay đầu về Cố Thanh Hà phía sau, đối phương như quỷ vậy, đi cũng không có tiếng động, ngay cả Cố Lộng Khê cũng không biết.
"Mới đến." Cố Thanh Hà đặt tay lên vai Ngôn Trăn, "Hai người nói gì, Ngôn Trăn...Sao lại không tự tin?"
Đáng tiếc, lúc cô đến chỉ nghe Cố Lộng Khê bảo Ngôn Trăn tự tin, mấy cái khác cô không nghe được.
Cố Lộng Khê nhìn lên chị gái, cười cười, đùa đùa: "Chị, em nghĩ chị cũng già đầu rồi, em thấy..."
"Tiểu Khê!" Ngôn Trăn gọi đối phương, Cố Lộng Khê đành ngoan ngoãn ngậm miệng.
Nhìn thấy hành vi bất thường của Ngôn Trăn, Cố Thanh Hà càng thêm hoài nghi.
"Nói gì mà lại không cho tôi biết?" Cố Thanh Hà khẳng định, mặt mày cũng âm trầm.
"Không, không phải mà." Ngôn Trăn cau mày, lắc đầu phủ nhận. Nàng không muốn Cố Lộng Khê nói khi mình chưa chắc chắn nếu không sẽ rất khó xử, "Tôi chỉ thấy mình lâu rồi không xuất hiện trước màn ảnh nên sẽ mất tự tin." Ngôn Trăn cũng nói thật, đã lâu nàng không ra ngoài. Trước đây bởi vụ bê bối tình cảm, giờ cũng mất tích mấy ngày, giờ nàng không biết tình huống bên ngoài là như nào.
Ở bổn gia Cố Thanh Hà mấy ngày, như kiểu ngăn cách với thế giới bên ngoài, nàng cũng thấy có cảm giác an toàn.
Cố Thanh Hà nhẹ nhàng vuốt tóc Ngôn Trăn, sau đó ngồi xuống, ngang tầm mắt với Ngôn Trăn.
"Ngôn Trăn, cậu biết cậu như thế nào trong lòng tôi không?"
Ngôn Trăn không nói nên lời, hơi hoang mang nhìn Cố Thanh Hà bất chấp luôn em gái mà thân mật với nàng, cũng không để ý gì cả ngồi xổm trước mặt nàng.
"Tôi... không biết." Tay nàng sờ vào đầu ngón tay của Cố Thanh Hà.
"Cậu như ánh trăng trên trời, dịu dàng phát sáng trong đêm tối, luôn luôn chiếu rọi cho tôi."
Ngôn Trăn nghe Cố Thanh Hà ẩn dụ, nàng không bình tĩnh được cảnh vật tốt đẹp trong lòng.
"Tôi...Sao tốt như vậy được." Ngôn Trăn xấu hổ, nàng chưa bao giờ nghe Cố Thanh Hà nói vậy, cảm động không thôi.
"Cậu có."
Cố Thanh Hà kiên quyết trả lời.
Ngôn Trăn mở to đôi mắt xinh đẹp, ướt át nhìn người yêu. Ngay lúc hai người tình thâm ý thiết chìm vào đôi mắt sâu thẳm, dường như hai người sẽ hôn lên môi nhau đầy yêu thương.
Cố Lộng Khê đang bám vào bậc thang ho nhẹ, ý là cô còn ở đây đó! Cô còn ở đây!
Sao? Hai người muốn hôn nhau say đắm rồi bắt cô nhắm mắt làm ngơ à?
Chết tiệt! Muốn diễn một cảnh trước mặt cô?
Ngôn Trăn bừng tĩnh, lập tức cúi đầu, nhìn đi nơi khác, xấu hổ cụp mắt xuống.
Mà Cố Thanh Hà như muốn giết người quay lại nhìn em gái ngây thơ, vô tội.
"Ban ngày ban mặt, bà chị già, kiềm chế chút rồi vào nhà đi, em thấy mà ngại dùm~" Cố Lộng Khê hất tóc quyến rũ, khịa người chị yêu dấu mà không hề sợ hãi.
Ngôn Trăn nghe xong đỏ hết cả mặt.
Vừa lúc Cố Thanh Hà định đứng lên, Ngôn Trăn nhanh nắm lại tay Cố Thanh Hà, "Tiểu Cố, tôi đau đầu quá, giúp tôi vào đi, ở bên ngoài lâu nên tôi lạnh..."
Lúc này Cố Thanh Hà mới quay đi sờ trán Ngôn Trăn, đỡ Ngôn Trăn vào trong.
Cố Lộng Khê thấy họ vào thì cũng bỏ chạy, sợ bà chị mang thù đột nhiên lại ra giết tới.
Lúc đóng cửa, Cố Thanh Hà mở miệng ngay: "Sao cậu cứ che chở nó vậy?"
Giọng nói có sự chua chát khó tả.
Ngôn Trăn giả vờ không hiểu: "Che chở ai?"
Cố Thanh Hà rút lại đôi bàn tay ấm áp từ tay Ngôn Trăn, im lặng.
"Ò, em gái cậu mà, tôi phải đứng giữa thôi, nếu không hai người chắc đánh nhau từ sáng đến tối." Ngôn Trăn chọc chọc vào lưng Cố Thanh Hà, rồi, đại tiểu thư Cố gia lại tính tình nhỏ, dỗi rồi.
"Không, tôi sẽ đánh gãy xương nó nhanh thôi." Cố Thanh Hà rất chắc.
"Chậc, chậc, cậu đánh con bé gãy xương thì chú ba không tha cho cậu đâu. Dù sao nếu mợ ba tính tình tốt thì không nói, nếu không tốt sẽ tìm tới cửa cha mẹ nói cho ra lẽ. Ò, cho nên phải quan tâm tới người thân." Nói chung Ngôn Trăn khá để ý đến sự hoà hợp của gia đình.
"Mấy người đó làm không lại tôi." Cố Thanh Hà suy nghĩ một chút, thành thật trả lời.
"Còn dì Lan thì sao?" Ngôn Trăn đem đại nhân vật ra ngay.
"..." Cố Thanh Hà im lặng.
Sợ chứ sao.
Ngôn Trăn trộm cười trong lòng, Tiểu Cố dễ thương quá đi thôi.
"Nên tôi muốn chúng ta hoà thuận với Tiểu Khê." Ngôn Trăn dẫn dắt.
Cố Thanh Hà uỷ khuất, quay người đi luôn: "Nó thiếu đòn, phải đánh."
"Vậy để tôi giúp cậu đánh nha?"
Cố Thanh Hà vội vàng nắm tay Ngôn Trăn, phản đối ý kiến của đối phương: "Không được, da nó dày lắm, tôi sợ đau cậu."
Ngôn Trăn suýt cười chết, nếu Cố Lộng Khê biết chị gái nói cô như vậy không chừng tức chết.
"Tiểu Cố, cậu bảo tôi là ánh trăng, vậy cậu là gì?" Ngôn Trăn nhìn Cố Thanh Hà, nhớ lại lời ẩn dụ vừa rồi.
Cố Thanh Hà nhìn vào đôi mắt đang cười của Ngôn Trăn, nheo mắt lại.
Ngôn Trăn không thể cười, nếu nàng cười, Cố Thanh Hà không kiểm soát được bản thân.
Cô ôm mặt Ngôn Trăn, hôn lên môi nàng, đó là mùi hoa nhài của trà Ngôn Trăn vừa uống dưới mái hiên.
"Tiểu...Tiểu Cố." Ngôn Trăn mở nửa miệng, đôi môi hồng hôn Cố Thanh Hà trở lên ẩm ướt.
Bao lâu rồi họ chưa làm nhau? Có lẽ như cả đời rồi, Ngôn Trăn thực sự muốn đối phương.
Bởi nụ hôn vừa rồi của Cố Thanh Hà đã thiêu cháy nàng.
"Tiểu Cố, tôi nghĩ...Có lẽ hiện tại tôi muốn cậu."
Ngôn Trăn bày tỏ tiếng lòng, chủ động cởi quần áo, nắm lấy tay Cố Thanh Hà đặt lên lớp áo lót mỏng.
Cố Thành Thanh Hà hít một hơi thật sâu, chịu đựng, cô biết Ngôn Trăn mới khoẻ thôi, cô không biết Ngôn Trăn có chịu nổi mình hay không.
"Tiểu Cố, tôi yêu cậu, rất rất yêu cậu, tôi là của cậu. Cậu biết, tôi muốn cậu, hoặc bây giờ Tiểu Cố muốn tôi cũng được." Ngôn Trăn cứ lẩm bẩm, nhìn cô bằng đôi mắt nóng rực, bày ra nội tâm sâu sắc của mình.
Nàng không muốn Cố Thanh Hà nói gì cả, chỉ muốn nóng bỏng, thân mật với người yêu.
Sợi dây lý trí cuối cùng của Cố Thanh Hà đứt đoạn.
Đôi bàn tay lạnh lẽo, hai người như băng vào mùa đông, như lửa vào mùa hè.
Âm thanh khát vọng ngập tràn trong căn phòng, vị ngọt ngào quanh quẩn cùng sự trầm luân.
"Tiểu Cố, cậu đẹp quá, tôi hạnh phúc quá."
Ngôn Trăn ở trên cổ Cố Thanh Hà, nhìn ấn ký làm người ta không thể rời mắt. Nàng chạm vào vành tai Cố Thanh Hà, giờ đây mới phát hiện tóc cô hơi ẩm ướt, sự giao thoa mới hơn tiếng, cả hai đều không kìm chế mà điên cuồng.
Mắt Ngôn Trăn đỏ hoe, nàng thì thầm như tinh linh trong đêm làm mê hoặc trái tim, làm người ta chìm xuống đáy biển.
Không ai chịu đựng được âm thanh kia.
Cố Thanh Hà nheo mắt, nhìn Ngôn Trăn.
Những giọt mồ hôi vẽ nên đường cong tuyệt mỹ, thật sự có thể giết người.
Cố Thanh trườn lên, nuốt xuống từng giọt mồ hôi trên đỉnh núi.
Ngôn Trăn rên rỉ, cầm lòng không đậu vuốt ve mái tóc đen, ẩm ướt của Cố Thanh Hà.
"Tiểu Cố, chắc ngày mai tôi đi hết nổi." Ngôn Trăn ngẩng đầu nhìn vào khuôn mặt hoàn mỹ của người phía trên mình, tóc đối phương làm chóp mũi nàng ngứa, Ngôn Trăn vòng tay quấn lấy, hít thật sâu mùi hương thơm mát, lạnh lùng.
"Cậu đừng đi, ở yên một chỗ là được." Cố Thanh Hà trêu.
Lúc nãy Ngon Trăn thật sự là...Cố Thanh Hà không biết diễn tả sao, nói chung là nhiệt tình đến mức cô khó lòng kiềm chế.
"Cậu nóng không, tôi nóng quá." Ngôn Trăn choáng váng, phải tựa đầu vào bờ vai lạnh lùng của Cố Thanh Hà để giữ thăng bằng.
Mặc dù lúc nãy làm khá nhiều lần, Tiểu Cố của nàng quá đỉnh rồi, nhưng nàng vẫn muốn thêm.
Cố Thanh Hà nghe Ngôn Trăn nghi hoặc, đôi mắt sương mù lóe lên, mỉm cười ôn hòa hỏi: "Cậu còn muốn làm không?"
Ngôn Trăn vội vàng lắc đầu, nàng cảm thấy nếu cứ làm bậy làm bạ thì ngày mai đến nhúc nhích cũng không làm được.
Chắc chắn sẽ trở thành cương thi có não.
"Tiểu Cố quyến rũ quá nên tôi muốn nhiều hơn, thế nên tôi mới không kiêng nể." Ngôn Trăn dỗi, bắt đầu trêu chọc các thứ.
Đúng, nàng luôn muốn trêu ngỗng con ngu ngốc.
Nàng dùng đôi mắt câu hồn người để nhìn Cố Thanh Hà, sự thân mật với Cố Thanh Hà giống như một người sùng đạo, đang tôn thờ khu rừng bí mật, tràn ngập hương hoa hồng.
"Ngôn Trăn...:
Cố Thanh Hà rũ mắt nhưng không biết làm sao để ngăn lại.
Ngôn Trăn nắm lấy đôi bàn tay muốn che đậy của đối phương, nàng biết rõ người yêu mình.
Nàng nhướng đôi lông mày xinh đẹp, nhìn người yêu đang thở lộn xộn lên vì mình.
"Tiểu Cố, tôi đang nghĩ lúc đó cậu trông thế nào."
"Ngôn Trăn, tôi làm rồi." Cố Thanh Hà cau mày, đôi mắt đỏ lên như nắng ban mai.
Đôi mắt Cố Thanh Hà vốn lạnh lùng, trời sinh cao ngạo. Nhưng bây giờ lại ngập tràn độ ấm, đó bởi vì sự cống hiến của nàng, người yêu của nàng luôn luôn thần bí, làm người hấp dẫn.
"Còn được, tôi muốn dùng chỗ này, tôi chắc chắn cậu sẽ thích."
Người yêu nàng luôn luôn điềm tĩnh, luôn luôn tự chủ. Nhưng bởi vì nàng mà khác, thậm chí biểu cảm cũng quyến rũ như vậy.
Ngôn Trăn phải thừa nhận nàng yêu chết biểu tình hiếm hoi này của Cố Thanh Hà, vừa rồi là sân nhà đối phương, giờ tới nàng chơi.
Ngôn Trăn nắm chặt tay Cố Thanh Hà, mười ngón tay đang nhau để nàng có thể cộng hưởng cảm xúc của Cố Thanh Hà.
Người ta bảo, yêu ai sẽ vào sâu tận xương tuỷ, cái này thật sự rất đúng, nàng yêu Cố Thanh Hà 100%
"Tôi yêu cậu, Tiểu Cố, tôi cũng không biết mình yêu cậu đến nhường nào..."
"Ngôn Trăn."
Cố Thanh Hà gọi tên người yêu, như thể họ thực sự sắp tan vào nhau.
Lòng Ngôn Trăn vô cùng vui vẻ, nàng hiểu Cố Thanh Hà, ai mà không muốn chiều chuộng người yêu? Mong muốn thắng thua từ tận đáy lòng làm nàng không khỏi mỉm cười. Ngôn Trăn kéo Cố Thanh Hà ra khỏi người mình, sau đó nhìn vào mắt đối phương, nhẹ nhàng dò hỏi, "Cậu ổn không? Cục cưng Tiểu Cố?"
"Ừm." Cố Thanh Hà lúng túng nhìn đi chỗ khác.
Xấu hổ.
Ngôn Trăn thấy người yêu da mặt mỏng như giấy, tiếp tục mỉm cười đuổi theo: "Tôi nghĩ Tiểu Cố thực sự làm từ sương sớm nha." Cố Thanh Hà là nàng tiên của nàng.
Cố Thanh Hà có chút mơ hồ, nói chính xác là cô vẫn chưa hoàn hồn lại sau tình huống vừa rồi.
Ngôn Trăn chớp mắt với Cố Thanh Hà, nghịch ngợm: "Tôi hút hơi nhiều."
Cố Thanh Hà sao chịu nổi, vội bịt miệng đối phương ngay.
Ngôn Trăn bị Cô Thanh Hà không cho nói chuyện, nhưng đôi mắt nhỏ vẫn nhìn vào một số bộ phận của đối phương.
"Ngôn Trăn, tôi thấy cậu ngày càng, ngày càng..." Cố Thanh Hà vừa nói vừa lấy chăn che mình lại, ôm Ngôn Trăn ngã xuống giường.
"Càng gì?" Ngôn Trăn nhướng mày.
"Nói chuyện không lựa lời." Cố Thanh Hà nói, nhưng cô cũng ý thức được, vào lúc này lực uy hiếp của cô đối với Ngôn Trăn hoàn toàn là số âm.
Ngôn Trăn hừ hừ, Cố nhãi con của nàng bị trêu đều xấu hổ, bất kể là ở chỗ nào.
"Cục cưng, tôi lấy cho cậu cốc nước."
Ngôn Trăn đứng dậy, lúc nãy giọng người yêu nàng đúng là tuyệt diệu, hiếm khi Cố Thanh Hà mới phát ra, mặc dù nàng vẫn muốn nghe.
"Không cần đâu, tôi muốn ôm cậu một lúc." Cố Thanh Hà ngăn cản đối phương đứng dậy, có chút bá đạo kéo nàng, không cho đi."
"Vậy cũng được, muốn uống nước thì nói với tôi, tôi sẽ phục vụ cậu rất rất tốt." Nói xong Ngôn Trăn nhìn người yêu, sau đó nằm xuống cạnh Cố Thanh Hà rồi hôn nhẹ vào lòng bàn tay đối phương, "Cậu vẫn chưa nói cậu là gì mà?"
Cố Thanh Hà mỉm cười, Ngôn Trăn vẫn còn để ý chuyện lúc nãy, cô đắp chăn mỏng lên người đối phương, "Cậu nghĩ thế nào?"
Cô ném vấn đề cho nàng.
"Ò...Nếu tôi là ánh trăng..." Ngôn Trăn thì thầm, sau đó vui vẻ nhìn Cố Thanh Hà, "Thì Tiểu Cố sẽ là những ngôi sao nhỏ bao quanh."
"Tại sao?" Cố Thanh Hà có chút tò mò.
"Ánh sáng nhỏ dịu dàng cạnh bên tôi, tất nhiên là lúc nào cũng ở cạnh bảo vệ tôi." Ngôn Trăn mỉm cười, móc lấy ngón tay cô.
"Vậy cậu muốn hôn ngôi sao nhỏ một chút không?" Cố Thanh Hà nghiêng má qua.
"Cầu mà không được!" Ngôn Trăn cười khanh khách, hôn một cái mạnh lên má Cố Thanh Hà, không thể không cảm thán: "Ôi chao, bầu trời đầy sao của tôi thật ngọt ngào.