*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tác phẩm: Toàn Thế Giới Đều Đang Đợi Người Động Tâm
Tác giả: Tố Tây
Edit: Mia
Chương 124:
__________
Xốc lên bức màn.
Bên ngoài là bầu trời xám xịt.
Thời tiết quá hợp cho chuyện này, nhiều mây, mưa liên tục hai ngày.
Thật thì Cố Thanh Hà cũng không ghét ngày mưa, bởi vì khi mưa cô sẽ nhớ đến cảnh mình và Ngôn Trăn cùng dưới tán ô mười năm trước, lúc ấy cũng là lúc nhận nuôi Tiểu Vũ.
Cô hãy còn nhớ như in mùi hoa trên người Ngôn Trăn, đến bây giờ vẫn không biết đó là dầu gội của thương hiệu nào, nhưng nó lại khiến lòng cô cứ nhộn nhạo.
Đến nổi, sự nhộn nhạo này làm cô nhớ thương hơn mười một năm.
Cô không rõ mình bắt đầu động tâm với Ngôn Trăn từ khi nào, có lẽ từ lúc đó, nói vậy thì cô là người yêu trước rồi.
Đương nhiên là ngàn vạn lần không thể nói những lời này với Ngôn Trăn, nếu không gia hoả kia sẽ giơ đuôi đến tận trời. Cô có thể tưởng tượng ra vẻ đắc ý dạt dào của ai kia.
Cố Thanh Hà đứng trước gương mặc quần áo, cài cúc áo.
Cô buộc tóc thành kiểu đuôi ngựa, Ngôn Trăn không muốn nhìn thấy kiểu này, nếu thấy chắc sẽ ghen ghét hét đến chói cả tai.
Bởi tóc Cố Thanh Hà dù không dùng dầu dưỡng vẫn rất xinh đẹp, không bị xơ hay có tóc con.
Nhìn thư thế trông bác sĩ Cố rất giỏi giang.
Xung quanh Lương Nghị có rất nhiều người canh, mấy người đó không uy hiếp lắm, nhưng có một người....
"Bên cạnh ông ấy luôn có một người phụ nữ tóc ngắn, là vệ sĩ riêng của Lương Nghị. Người đó rất nguy hiểm, xinh đẹp nhưng thủ đoạn tàn nhẫn, tên là Giang Dục. Cô ta đã giúp Lương Nghị xử rất nhiều người, tôi có thể giúp cô giải quyết mấy tên kia nhưng chỉ có cô ta, tôi không có quyền, cô ta chỉ nghe Lương Nghị."
Đây là thông tin bác sĩ Phùng nói với cô sáng nay, hắn đã nâng cô lên làm bác sĩ phẫu thuật chính trong nhóm chuyên môn, thật ra điều này không cần thiết lắm, vì cô sẽ không kéo dài tới lúc đó.
Đương nhiên, Phùng Thần cũng uỷ quyền cho cô và được sự đồng ý của lãnh đạo, tuy nhiên nó chỉ là lý thuyết, cũng chỉ để cô có thể đến được phòng Lương Nghị.
Cố Thanh Hà xem dữ liệu trên điện thoại, có vẻ như mấy dịp trọng đại của Lương Nghị cũng đều có mặt người này.
Có vẻ không chỉ có cô muốn giết Lương Nghị.
"Vệ sĩ riêng, vui đó." Cố Thanh Hà nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.
Gọi đến đường dây nóng của bên phục vụ phòng.
"Xin chào, cô Cố."
"Chuyển đến 365768zj."
"Được, xin đợi một lúc."
Sau hai lần bíp bíp, giọng người đàn ông vang lên.
"Đại tiểu thư."
"Tôi cần anh chuyển một thùng đồ có nước đá tới vòi chữa cháy ở tầng mười hai của Virgin Mary."
"Rõ."
Sau khi tắt điện thoại, Cố Thanh Hà lại luyện vẻ mặt ôn hoà, vô hại trong gương. Cô bước ra khỏi khách sạn, lên xe cùng đội chuyên gia.
Bên trong xe~
Cũng không ai biết ai là ai, mọi người đều là bác sĩ tứ phương, thậm chí có người từ nước ngoài đến, nhưng nhìn sơ qua cũng thấy sự chênh lệch tuổi tác trong đó.
Cố Thanh Hà là người trẻ nhất.
Tất nhiên sẽ trở thành mục đích của sự chú ý.
"Bác sĩ Cố, lần trước có gặp nhau ở buổi lễ của Viện sĩ Cao Bác Vũ."
Một bác sĩ trung niên ngồi cạnh chào Cố Thanh Hà.
Cố Thanh Hà nghe xong lại hơi xấu hổ nhưng vẫn nở nụ cười dịu dàng: "Cảm ơn chủ nhiệm Lưu Lệ vẫn nhớ rõ em."
Mặc dù không quen nhưng Cố Thanh Hà cũng tìm hiểu sơ về những người này, ít nhất cô có thể biết những người này là ai.
Bác sĩ Lưu hơi ngạc nhiên khi đối phương biết mình, vui vẻ là điều đương nhiên.
Bên trong xe rất hài hoà, không ai chú ý đến sự bất thường của bác sĩ Cố khiêm tốn.
Xe chạy đến bệnh viện tư nhân St. Mary.
(Ở đây là Á Tư, nhưng mình thấy St.Mary sang hơn nên mình để, thông cảm cho editor ngựa ngựa nha:))))
Sau khi nhận tin nhắn của Phùng Thần, Cố Thanh Hà xuống xe, nhân viên an ninh hướng dẫn cô vào thang máy đến tầng mười hai.
Lúc bước ra khỏi thang máy, máy quét tự động sẽ kiểm tra xem cô có mang theo những vật dụng nguy hiểm hay không. Nếu bị nhân viên tra ra được cô mang theo súng, chuông báo động sẽ vang lên.
Sau đó, một người đàn ông lớn tuổi hơn một chút trong bộ đồ lao công đưa cho cô tấm vé lên tầng mười hai.
Để cô bảo quản thật tốt.
Cố Thanh Hà nhận lấy, bỏ vào túi.
Tầng mười hai cực kỳ yên tĩnh và được canh gác nghiêm ngặt.
Nhưng mùi thuốc khử trùng không nồng lắm.
Nếu không có đèn sợi đốt chắc cô còn nghĩ chỗ này của quỷ ma, không có hơi người, chỉ có nhân viên an ninh đứng ở hành lang nhìn cô với ánh mắt cảnh giác.
Cố Thanh Hà chỉ lạnh lùng nhìn thẳng về phía trước, đi theo người đàn ông trung niên.
Thẳng đến căn phòng cuối hành lang họ mới ngừng lại.
Hai nhân viên bảo vệ nói với bộ đàm về người phụ nữ đi theo phó trưởng khoa.
Ngay sau đó, cánh cửa bên trong được mở ra.
Một người phụ nữ trẻ tuổi, cao gầy với mái tóc ngắn bước ra.
Đối phương mặc áo khoác da màu đen, hơi nghiêng đầu nhìn người phụ nữ sắp thay thế Phùng Thần tiêm thuốc cho Lương Nghị.
Cố Thanh Hà đứng phía sau phó trưởng khoa, cô ăn mặc khéo léo, áo blouse trắng càng làm cô sạch sẽ, vô hại. Cô ngước mắt nhìn người phụ nữ đang nhìn mình, sau đó có chút xấu hổ cụp mắt xuống.
"Bác sĩ Cố đúng không?"
Người phụ nữ tóc ngắn lạnh lùng hỏi phó trưởng khoa, giọng điệu có chút kiêu ngạo.
"Đúng rồi, Phùng Thần không khoẻ, hôm qua nấu ăn nên tay bị thương, bệnh viện cử người trong nhóm chuyên gia do bác sĩ Phùng dẫn dắt đến chẩn đoán cho Lương tổng. Còn bác sĩ Cố thì tôi cũng nghĩ bên cô nhận tư liệu rồi, Lương tổng cũng đồng ý."
Đối mặt với người bên cạnh Lương Nghị, dù lớn hơn nhiều tuổi nhưng phó trưởng khoa cũng tất cung tất kính, không dám lơ là.
"Biết rồi."
Cô gái tóc ngắn gật đầu tượng trung, sau đó bước đến trước mặt Cố Thanh Hà.
Nhìn cuốn sổ trên tay người kia và chiếc bút carbon ghim vào bìa.
Người đó dùng ánh mắt ra hiệu cho nhân viên an ninh, Cố Thanh Hà buộc phải giao ra thứ mình đang cầm.
"Trong phòng đủ đồ, không cần bác sĩ mang, trên người còn đồ gì khác không?" Cô gái tóc ngắn mỉm cười hỏi vị bác sĩ trẻ có chiều cao tương đương mình.
Cố Thanh Hà nhướng mày nhìn người trước mặt, Giang Dục, người lai với hốc mắt cực sâu.
"Máy quét đã quét khi chúng tôi ra khỏi thang máy." Cố Thanh Hà nói.
Giang Dục nhướng mày: "Thứ đó không làm được việc."
Cố Thanh Hà lấy thẻ thông hành và điện thoại di động, sau đó lắc đầu thành thật trả lời: "Không có gì khác."
Người phụ nữ tóc ngắn quyến rũ nhìn cô, ngửi mùi hương trên vai cô, mùi thơm thoang thoảng, không phải mùi hương tục tĩu cô ta chán ghét.
Cố Thanh Hà vô thức tránh.
Nhưng cơ thể cô lại bị dính vào tay đối phương.
Người đó chạm vào tai cô, sau đó là vai, nách, ngực, eo, chân và mắt cá chân, tất cả đều được kiểm tra cẩn thận bằng cả hai tay.
Cảm giác này rất tệ, Cố Thanh Hà cau mày, chờ, đúng lúc cô cho rằng kiểm tra xong.
Người kia đột nhiên đụng vào chỗ đó đó, chỗ đó đó của cô.
"Máa......"
Cô hô lên, trợn mắt, trong mắt là sự tức giận không thôi, tuy rằng cách quần, cách áo nhưng sự nhục nhã này làm cô giận tím mặt, cô gắng nén lại, quay đầu sang khác để ngăn chặn cảm xúc.
Ôi, người yêu biết chắc sẽ giận.
Cố Thanh Hà nghĩ thế lại khó chịu nhắm mắt.
Nhưng hành động của cô khiến khóe môi cô gái tóc ngắn hiện lên nụ cười, cho rằng đối phương chỉ là xấu hổ vì cô không quen với sự đụng chạm như vậy.
"Trước kia cũng có đồ vật nguy hiểm đi qua được kiểm tra an ninh." Người phụ nữ tóc ngắn giải thích: "Cuối cùng cũng chết, nếu là chăm sóc cho Lương tổng, chúng ta không thể trễ được."
Người nọ đứng thẳng, mỉm cười nhìn bác sĩ đeo kính tri thức trước mặt.
Cố Thanh Hà nén lại cảm giác muốn giết đối phương, hít một hơi thật sâu, thu lại ánh sáng lạnh lùng trong mắt, giả vờ xấu hổ quay đi, "Thật xin lỗi, bác sĩ Phùng không nói với tôi. Nhưng trên người tôi cũng không có đồ nguy hiểm gì, xin yên tâm."
"Giang Dục, sau này sẽ gặp lại nhau." Giang Dục mỉm cười, sau đó bảo người bên cạnh để Cố Thanh Hà đi qua.
Cô chờ.
Cố Thanh Hà lạnh lùng đáp lại trong lòng, lúc này đối phương mới cho cô đi vào phòng VIP danh giá này.
Giang Dục cũng đi theo cô.
Cố Thanh Hà mở rèm, trước mắt trắng xoá.
Một ông già hơi gầy ngồi trên giường bệnh.
Nhưng người kia không nhìn giống người sắp chết lắm.
Bởi hắn đang nhìn nữ bác sĩ trẻ tuổi, xinh đẹp bằng con mắt ngập tràn dục vọng.
"Cố Thanh Hà sao, bác sĩ Cố?" Lão già ngồi trên giường thẳng tắm nhìn bác sĩ Cố trẻ tuổi, không chút che giấu nào đánh giá đối phương.
"Đúng rồi, Lương tổng, tôi sẽ thay bác sĩ Phùng chăm sóc ngài.
Giọng nói thật đẹp.
Nghe có vẻ tuyệt vời.
Ông ta rất thích mấy người độ tuổi đôi mươi, có thể chơi khá nhiều trò, không giống như con trai của hắn đam mê chọn mấy người hơn mười tuổi, không vui chút nào.
"Có thể đến gần hơn được không? Bác sĩ Cố, chỗ này của tôi không khoẻ?" Giọng nói Lương Nghị có vẻ già nua, ý bảo bác sĩ trẻ có thể đến gần được hay không.
Cố Thanh Hà sửng sốt một chút, sau đó chậm rãi đi về phía đối phương.
Vẻ mặt hồn nhiên, vô tội hỏi lão già: "Lương tổng không khoẻ ở đâu sao? Nói cho tôi biết được không?"
Lương Nghị ho nhẹ một tiếng, như vậy hắn có thể thoải mái làm điều mình thích với nữ bác sĩ xinh đẹp ngây thơ trước mặt.
Sau khi thay tim, hắn chắc chắn sẽ càng già càng dai.
Con trai duy nhất của hắn giờ đã biến mất không rõ nguyên nhân, dù không tìm được manh mối gì nhưng cũng khiến hắn phiền, hắn cần một người phụ nữ ưu tú lưu lại con nối dỗi.
Lương Nghị nắm chặt tay Cố Thanh Hà, ngập tràn tội ác chạm vào da cô.
"Giang Dục, nơi này không còn việc, khi nào có chuyện sẽ gọi cô." Lương Nghị liếc nhìn vệ sĩ đang đứng ở cửa rồi ra lệnh.
Giang Dục liếc họ, thức thời bước ra ngoài.
Cố Thanh Hà nhìn xuống lão già đầy dục vọng này, muốn xẻ xác thằng già này thành từng miếng thịt, sau đó ép hắn ăn từng miếng một.
Cô từ từ đứng thẳng lên, kiềm chế sát ý của mình.
Dựa vào phương pháp của bác sĩ Phùng tiêm, tất nhiên cô cũng bỏ một đồ vật nhỏ vào.
Sẽ không ai thấy được.
"Lương tổng, sau khi tiêm thuốc, nếu có phản ứng gì khác, cứ nói cho tôi biết." Cố Thanh Hà thân mật nói với đối phương, sau đó nhẹ nhàng rút kim tiêm cho đối phương.
"Bây giờ có phản ứng rồi." Lương Nghị có chút bất đắc dĩ, nhìn chặt chẽ thân ảnh đối phương.
Cố Thanh Hà giả vờ có chút xấu hổ, cúi đầu nói: "Ông nhìn tôi như vậy khiến tôi xấu hổ." Nói xong, cô như cảm thấy nóng, cố ý cởi một chiếc cúc trên ngực.
Chiếc cổ vốn được bao kín giờ lại lộ ra phần phong tình, khiến kẻ tham lam, đói khát không khỏi muốn chạm vào.
Cố Thanh Hà lập tức lùi về phía sau một bước, đôi mày xinh đẹp khẽ nhíu lại.
"Lương tổng, bây giờ là ban ngày, hơn nữa... Ngoài cửa có rất nhiều người, tôi ngại."
Lương Nghị nghe thế tất nhiên hiểu rõ.
Người phụ nữ được Phùng Thần chọn cho hắn, cô xuất sắc về mọi mặt, là ứng cử viên phù hợp.
Tuy hơi tiếc vì mấy người phụ nữ trước khi không chịu nổi sự trêu chọc nghịch ngợm của hắn mà bỏ chạy, không thì bị giết. Nhưng người trước mắt thật sự là vưu vật, hoàn toàn có thể thay thế được ảnh hậu không tới tay kia.
"Tối nay đến chỗ anh, anh sẽ đuổi bọn họ đi, cho em những gì em muốn." Bây giờ Lương Nghị bị dục vọng chi phối, hắn rất muốn ăn thịt, nên hắn cảm thấy người con gái trẻ tuổi, ngây thơ trước mặt này rất vừa miệng.
Hắn nhất định phải có.
"Tôi ngại, nếu có người biết chuyện này, dù là ngoài cửa chung tầng, tôi cũng không muốn..." Cố Thanh Hà rũ mắt, nhẹ giọng nói.
"Anh nhất định không nói ai biết, em là cô bé ngoan." Lương Nghị hứa hẹn, hắn thực sự gặp được mỹ nhân hiếm có.
Cố Thanh Hà cuối cùng cũng gật đầu đồng ý, lộ ra nụ cười có chút vui mừng mà quái dị.
***
Ban đêm, tầng mười hai.
Cố Thanh Hà dùng thẻ thông hành mà cô đã thương lượng với nhân viên bảo vệ vào vị trí tầng được chỉ định. Cô từ từ đeo găng tay cao su, xoa xoa khớp tay quyến rũ.
Bước chân cô thật nhẹ, hành lang trống rỗng chỉ có mấy ngọn đèn sợi đốt đang lập loè.
Lương Nghị thích yên tĩnh nên dành tầng này cho việc hồi phục sức khoẻ. Ở đây cũng không có nhân viên bình thường, lại thêm lời hắn nên cũng không một bóng người.
Cô mở tủ cứu hỏa trên tầng mười hai, lấy hộp đen ra, nhặt súng và dao lạnh bọc trong băng rồi quàng quanh eo.
Bóng dáng ma quái của Cố Thanh Hà lặng lẽ đi đến cánh cửa cuối hành lang.
Cô dừng lại, liếc nhìn camera bị phá trên đỉnh đầu.
Nụ cười tàn nhẫn hiện lên nơi khoé miệng cô.
"Lương tổng đợi lâu rồi."
Cố Thanh Hà bước vào, nhẹ nhàng dùng tay trái khoá cửa lại.