*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi kết hôn - Phần 8
__________
"ACTION!"
Âm thanh đạo diễn vang lên, mọi người sẵn sàng.
Cảnh này là bác sĩ pháp y do Ngôn Trăn thủ vai sẽ tranh chấp với cảnh sát Hứa vì một vụ án bất ngờ xảy ra.
Có sự tiếp xúc cơ thể, hơn nữa đạo diễn còn cố ý làm hai nhân vật mơ hồ, làm khán giả nghĩ về những chi tiết mờ ám khó giải thích. Mặc dù cảnh sát Hứa có người yêu cũng là pháp y và hơn bản thân 2 tuổi. Nhưng sự mơ hồ giữa hai nhân vật chính trong tiểu thuyết lại thu hút nhiều độc giả hơn.
Vì thế trong quá trình làm phim, đạo diễn Trương và biên kịch Hoắc đã cố tình làm lu mờ bạn trai của Trương Hạo, chủ yếu tăng cảm giác của hai diễn viên chính lên.
"Cô nghi ngờ sự phán đoán của tôi?" Cao pháp y khoanh tay trước ngực, lạnh mặt nhìn cảnh sát Hứa.
Hứa Vinh tháo nón, nhìn Cao Y Dao: "Không nghi ngờ cô nhưng phải nhắc nhở cô, chuyện này không cần cô lo."
"Tại sao? Ông già họ An kia kêu cô? Ông ấy à."
"Cao Y Dao!" Hứa Vinh gọi tên pháp y Cao, "Cô biết rõ nếu cứ tiếp tục sẽ không được, bây giờ dừng lại vẫn chưa muộn..."
Cao Y Dao bị nạt, hít thật sâu, chuẩn bị xoay người đi.
Nhưng lại bị Hứa Vinh nắm cổ tay, hai người mắt đối mắt: "Trốn, lại trốn, tôi chỉ xin cô chuyện này thôi, làm ơn đồng ý với tôi!"
"Chuyện này tôi không thể không xen vào."
Hầu như ai cũng nín thở xem họ diễn, không phân biệt đâu là đâu, mọi cảm xúc đều đúng chỗ, thoại không thừa không thiếu. Chỉ cần ánh mắt đã diễn tả rõ sự ẩn nhẫn trong nội tâm và cảm xúc đang căng thẳng.
Cả hai đều làm rất tốt.
Cố Thanh Hà đứng không xa, từ góc khuất xem Ngôn Trăn diễn cùng Lục Hi Triều.
Phải thực sự thừa nhận cô ngưỡng mộ khả năng nhập vai trong nháy mắt của người yêu, chắc là năng lực của diễn viên đi.
Cố Thanh Hà lắc đầu, cô diễn không ra nổi, cảm giác còn khó hơn đi giải phẫu.
Âm thanh dừng lại của đạo diễn vang lên, sự căng thẳng trong phim trường cũng tan biến.
Lục Hi Triều chủ động buông tay Ngôn Trăn, giữ khoảng cách lịch sự và hỏi xem đối phương có bị nắm đau hay không.
Ngôn Trăn cười cười, lắc đầu.
Cái nắm tay chả là gì so với người yêu, nếu so sánh thật sự là gặp sư phụ.
"Mới diễn lần đầu đã thấy hợp như vậy, thật sự rất tốt."
Nhận được lời khen ngợi từ thần tượng làm Lục Hi Triều vui vẻ.
"Được chị Ngôn Trăn khen em rất vui ạ."
Cố Thanh Hà đứng trong góc xa xa, cô sẽ không bỏ qua bất kỳ chi tiết nào của hai người.
Tuy nhiên, sau khi quan sát, giác quan thứ sáu lại mách bảo với cô, dường như Lục Hi Triều không có ý định vượt quá giới hạn. Hai người chỉ nói chuyện bình thường, bàn bạc kịch bản và đánh giá lẫn nhau. Từng ánh mắt, cử chỉ đều đã được Cố Thanh Hà phân tích rất kỹ.
Lục Hi Triều không có ý định khác với Ngôn Trăn.
Hơn nữa cô còn nói bóng nói gió với Đàm Hằng, biết được đoàn phim ai cũng nhận sô cô la, đó chỉ là quà hỏi thăm với mọi người.
Cố Thanh Hà lạnh lùng nhìn Ngôn Trăn cùng đối phương. Trong lòng nhẹ nhàng thở dài, có lẽ cô quá nhạy cảm.
Mà ai biết gì đâu, Ngôn Trăn hấp dẫn quá làm chi.
Cố Thanh Hà cúi đầu nhìn Tiểu Bảo đang ngủ trong lòng, sờ sờ mũi cháu.
Thật là quỷ con vô lo vô nghĩ.
"À, chị Ngôn Trăn...Nghe bảo bà xã chị đến đây sao?" Lục Hi Triều nghe đạo diễn Trương nhiều chuyện, nhẹ giọng dò hỏi Ngôn Trăn đang đọc kịch bản kế bên.
Ngôn Trăn nở nụ cười cứng nhắc và Lục Hi Triều cũng khẳng định được đó là biểu hiện của tình yêu. Xem ra quan hệ của hai người rất tốt.
"Cậu ấy đến, nhưng hay ngại với khiêm tốn. Cậu ấy không ở bên này mà núp chỗ khác, lén lút xem tôi quay." Ngôn Trăn nói thật, nàng tìm kiếm xung quanh. Vất vả lắm mới tìm được người yêu đang núp trong góc nhìn chằm chằm nàng.
Trời ơi, Tiểu Cố chọn chỗ giỏi ghê, giỏi đến mức sắp hợp thể với bối cảnh cây cối phía sau. Nhưng ngoài khung hình lại có cái kính râm, không hổ là cô, cô Cố.
"Vậy chị ấy là người rất xuất sắc nên chị mới yêu." Lục Hi Triều khen, mà lời khen cũng xuất phát từ nội tâm. Bởi vì Lục Hi Triều cảm thấy chị Ngôn Trăn thật sự rất ưu tú, người yêu chị sẽ không thể nào kém được. Huống chi chị ấy cũng rất vui vẻ khi nhắc đến người mình yêu.
Có lẽ yêu rất nhiều mới có thể bày tỏ thẳng thắn như vậy.
"Nghe đạo diễn Trương nói người yêu chị Ngôn Trăn là siêu cấp mỹ nữ!" Trợ lý Phó mỉm cười với Lục Hi Triều.
Ngôn Trăn vui mừng khi người ta khen người yêu trước mặt, tâm trạng cực kỳ vui vẻ.
"Ôi, cậu ấy dễ xấu hổ lắm. Mai sau có cơ hội sẽ giới thiệu với mọi người nha."
Ngôn Trăn uống nước để che giấu niềm vui trong lòng. Làm sao bây giờ, cục cưng nhà nàng quá giỏi lại được người khác khen như vậy. Thật sự nàng cũng muốn giới thiệu với mọi người, sau đó còn long trọng tuyên bố—-
Nhìn xem nhìn xem, mỹ nữ siêu cấp xinh đẹp, nghiêng nước nghiêng thành, mỹ lệ động lòng người, sự hiện thân của thần tiên linh vật này là người yêu của Ngôn Trăn, nàng, chỉ mình nàng.
Ngôn Trăn âm thầm tưởng tượng về Tiểu Cố - một người khiêm tốn, dễ thẹn thùng chắc sẽ không muốn xuất hiện trước nhiều người.
Thôi không sao, đỡ bị người ta nhìn lại muốn quyến rũ cô.
Ngôn Trăn tự an ủi bản thân, sau đó cầm kịch bản vẫy tay với Cố Thanh Hà nơi xa, cô đang ngồi trong bóng râm cùng Đàm Hằng, xong lại bước vào trường quay.
Cố Thanh Hà nhìn Ngôn Trăn, cô đứng dậy ôm Tiểu Bảo lên.
"Bác sĩ Cố đi hả?"
Cố Thanh Hà tháo kính râm, cúi đầu nhìn cục cưng Tiểu Bảo đang say giấc trong lòng. Sau đó nghĩ về chuyện mình nhìn thấy sáng nay.
Xem như loại bỏ được đe doạ.
Lục Hi Triều không có ý khác với người yêu. Cô luôn nhạy cảm với những người xung quanh Ngôn Trăn, cho nên người kia không có ham muốn gì khác với nàng.
"Đưa Tiểu Bảo về khách sạn." Cố Thanh Hà nói với Đàm Hằng.
"Đúng rồi, bên đây ồn quá. Vậy chị về nha, em đi nói với sếp." Đàm Hằng đứng lên, nhìn Tiểu Bảo giống hệt Tiểu Cố, dễ thương quá trời đi à.
Cố Thanh Hà nhìn trường quay một lần nữa.
"Bác sĩ Cố, chị nghĩ về Lục...Cô ấy có gì với sếp hả?" Đàm Hằng có kinh nghiệm nhìn mặt đoán ý, làm sao không biết mục đích Cố Thanh Hà đến đây, nhìn thoáng một cái cậu hiểu ngay.
Sáng nay bác sĩ Cố còn hỏi cậu về chuyện sô cô la, chắc chắn có nguyên do.
Bác sĩ Cố là bà chúa ghen tuông, Đàm Hằng biết rõ.
Cố Thanh Hà chỉ nhướng mày. Cô vẫn nhớ mấy câu của bài nội dấu yêu, gì mà hoa thơm cỏ ngọt đó đó, làm cô khó chịu hết cả người.
"Tôi không nghĩ người kia muốn gì với Ngôn Trăn." Cố Thanh Hà nói xong gật đầu với Đàm Hằng, đi thẳng về phía trước.
Nhưng được nửa đường cô dừng bước, dặn dò Đàm Hằng: "Trông chừng giúp tôi, có chuyện gì phải nói cho tôi, nhớ, chuyện gì cũng phải nói."
"Ò ò, được rồi, chị yên tâm." Đàm Hằng bị ánh mắt lạnh lùng đó nhìn vẫn rất hoảng loạn, quá khủng bố, tràn ngập sự ngột ngạt.
Cảm giác như mình nói gì đó sai với bác sĩ Cố.
Nếu có người yêu như bác sĩ Cố chắc sẽ bị thao túng tâm lý cùng thể xác suốt đời mất; hoặc là bị thiêu thành tro bụi, đau khổ đến chết.
Mà sếp yêu dấu của cậu lại yêu bác sĩ Cố hơn cả mạng. Hơn nữa hai người còn như cặp trời sinh, rất hoàn hảo, ai cũng không chịu, chỉ chịu đối phương.
Ngôn Trăn quay phim xong đã 5 giờ chiều.
Nàng hơi có lỗi đến chỗ Đàm Hằng, nhận thực phẩm bổ sung đối phương đưa.
"Bận đến mức không rảnh ăn trưa với Tiểu Cố..."
"Sao đâu mà, bác sĩ Cố hiểu chị. Chị ấy dẫn Tiểu Bảo về khách sạn đợi chị, mới gọi điện thoại bảo tối dẫn chị đi ăn ngon." Đàm Hằng an ủi, một năm một mười nói kế hoạch của Cố Thanh Hà.
Ngôn Trăn vui mừng khôn xiết, xoa xoa cái trán đã quay cả một ngày. Nói không có mồ hôi thì là giả, nàng phải chạy nhanh về tắm thật thơm, sau đó trang điểm xinh đẹp rồi đi ăn buổi tối dưới ánh nến với Cố Thanh Hà.
Hình như từ lúc có Tiểu Bảo vẫn chưa ra ngoài ăn tối với Cố Thanh Hà.
Ngôn Trăn thấy mình quá thất trách trong việc làm partner. Thế nên vội vã kêu Đàm Hằng đưa mình về khách sạn.
"Tiểu Cố, cậu đâu rồi?" Ngôn Trăn về nhưng không thấy Cố Thanh Hà trong phòng
Tiểu Bảo đang ngủ ngoan trên giường nhỏ. Việc này làm Ngôn Trăn nhận ra Cố Thanh Hà vẫn ở gần đây, vì cô sẽ không bao giờ xa Tiểu Bảo quá một phút nếu như không có người trông em.
"Tôi xuống lầu mua cà phê, cậu về khách sạn sao?" Cố Thanh Hà vừa đến quán cà phê lầu hai gọi một ly. Ở một mình trong khách sạn quá chán nên cô ra mua ly cà phê đen chờ Ngôn Trăn về.
Ngôn Trăn cười, bật loa ngoài, sau đó bắt đầu cởi quần áo. "Tôi về rồi, về sớm với cậu. Tiểu Bảo đang ngủ nên cậu cứ từ từ, ngồi dưới đó đi, chút nữa tôi xuống tìm cậu."
Cố Thanh Hà muốn nhìn thấy Ngôn Trăn ngay: "Để tôi lên với cậu."
"Thôi, người tôi đầy mồ hôi nên đi tắm đã. Lát nữa xuống dưới uống trà chiều luôn, cậu chọn chỗ ngồi đi, ngoan nha." Ngôn Trăn bỏ đồ vào giỏ, sau đó đi chân trần vào phòng tắm vòi hoa sen. Cố Thanh Hà có thể nghe tiếng nước róc rách qua điện thoại.
Khuấy động trái tim vốn bình tĩnh của cô.
Cô hít sâu, hít sâu. Ngôn Trăn bảo đợi nên vẫn phải đợi, dù sao vẫn còn nhiều thời gian triền miên với vợ yêu.
Cố Thanh Hà ngồi chỗ cạnh cửa sổ.
Cô gọi tách cà phê đen.
Yên lặng ngồi đó.
Ngẫm lại vì ghen tuông nên mang Cố Tiểu Bảo đến tuyên bố chủ quyền, kết quả lại—
"Chào chị, em ngồi đây có được không?"
Vốn Cố Thanh Hà đang rủ mắt, vô thức khuấy cà phê cùng suy nghĩ lung tung. Bỗng nhiên lại có giọng nói cắt ngang dòng suy nghĩ cô.
Cố Thanh Hà nhìn lên, đối phương mỉm cười với cô.
Cô biết người này, Lục Hi Triều, cùng đóng chung với Ngôn Trăn.
Cũng là người được cô giải trừ đe doạ.
Cố Thanh Hà nhướng mày, thay vì trả lời đối phương cô lại nhìn xung quanh.
Quán cà phê tầng hai của khách sạn yên tĩnh, dễ chịu, là chỗ thoải mái cho khách quý nghỉ ngơi.
Không nhiều người lắm, xung quanh đầy ghế trống. Vậy nên, Lục Hi Triều cố ý muốn ngồi cùng cô.
Cố Thanh Hà liếc đối phương, cô gật đầu xem như đồng ý.
"Cảm ơn." Lục Hi Triều vui vẻ kéo ghế ngồi đối diện Cố Thanh Hà.
Saxophone nhẹ nhàng tạo thêm hương vị cho quán cà phê.
"Thật ra chúng ta đã gặp nhau trong thang máy." Lục Hi Triều mím môi mở chủ đề.
Cố Thanh Hà sửng sốt, sau đó cô nhìn về người đối diện. Ánh mắt kia thật sự giống người trong thang máy lúc sáng.
"Chắc chị biết em, em."
"Lục Hi Triều." Cố Thanh Hà gọi tên đối phương.
Lục Hi Triều nghe xong vui mừng.
"Vậy em có thể biết tên chị không?" Lục Hi Triều nhìn Cố Thanh Hà với đôi mắt sáng ngời. Đây cũng là một trong số ít lần Lục Hi Triều chủ động bắt chuyện.
Cố Thanh Hà khẽ cau mày, cô không biết Lục Hi Triều muốn gì.
"Em biết vậy rất đột ngột nhưng em muốn biết chị tên gì." Lục Hi Triều vén tóc ra sau tay, sau đó mong đợi nhìn Cố Thanh Hà.
Cố Thanh Hà bị nhìn nên khó chịu, cô hơi thẳng người, thật ra cũng không muốn cho đối phương biết tên nhưng nghĩ đến người yêu mình hợp tác với người ta lại phải cho chút mặt mũi.
"Họ Cố." Cố Thanh Hà trả lời.
Lục Hi Triều hoang mang, sau đó ẩn ẩn mỉm cười. Cô Cố này thật sự không phải lạnh lùng bình thường, nhưng thế lại hấp dẫn.
Người càng lạnh lùng thì khi chinh phục được càng có cảm giác thành tựu. Lục Hi Triều thật sự muốn đến bên vị mỹ nữ cách người ngàn dặm này đây.
"Kia, cô Cố, chị có tin "yêu từ cái nhìn đầu tiên" không?" Lục Hi Triều đẩy ly cà phê sang một bên, sau đó nhìn Cố Thanh Hà.
Cố Thanh Hà hoang mang nhíu mày, sao Lục Hi Triều lại nói chuyện kiểu này?
Cô muốn đi.
Cố Thanh Hà định đứng lên đi nhưng Lục Hi Triều lại làm cô sốc.
"Cô Cố, hơi khó tin nhưng em yêu chị từ cái nhìn đầu tiên."
Cố Thanh Hà nhìn người phụ nữ nói xàm này như thành phần khủng bố. Cô bồn chồn, cô muốn đi, phải đi ngay bây giờ.
"Yêu từ cái nhìn đầu tiên?"
Âm thanh quen thuộc làm Cố Thanh Hà đứng dậy như phản xạ có điều kiện, vội nhìn vào đôi mắt kinh ngạc cùng giận dữ của Ngôn Trăn.
"Không phải như cậu nghĩ..." Cố Thanh Hà giải thích ngay.
Ngôn Trăn mặc chiếc váy đỏ bó sát cùng máy tóc gợn sóng trong như được cẩn thận chăm chải chuốt. Cố Thanh Hà muốn mở miệng nói thêm nhưng bị nàng ngăn.
Nàng dùng ánh mắt bảo Cố Thanh Hà đừng nói.
Khuôn mặt bình tĩnh, dẫu cho núi sập vẫn không sao của Cố Thanh Hà xuất hiện vết nứt. Vừa định há mồm lại thấy ánh mắt sắc bén của Ngôn Trăn thì đành ngậm miệng.
Cô hoảng loạn, không biết Ngôn Trăn có hiểu lầm không.
Ngôn Trăn quay lại nhìn Lục Hi Triều. Người này tỏ tình với cục cưng Tiểu Cố của nàng cơ?
Còn yêu từ cái nhìn đầu tiên?
Giận sôi máu não.
"Xin lỗi nha, cậu ấy là người phụ nữ của tôi."
Ngôn Trăn nói xong, có hai người hoang mang nhìn nàng. Ngôn Trăn khẽ cau mày, sắp xếp tìm từ sau đó chống tay lên bàn. Nàng đến gần Lục Hi Triều, nhìn thẳng vào mắt đối phương, gằn từng câu từng chữ:
"Nói chính xác hơn, cậu ấy là vợ tôi. Cô Lục hiểu không?"
Lục Hi Triều bị Ngôn Trăn nhìn đến chết đứng.
Ngôn Trăn ngồi dậy, nhìn Cố Thanh Hà nhịn cười làm người ta tức, đành phải nắm tay đối phương bước ra ngoài.
Cố Thanh Hà bị Ngôn Trăn nắm chặt tay đến khi trở về phòng.
Tự biết mình sai nên Cố Thanh Hà bắt đầu giải thích.
"Tôi không biết gì hết. Tôi ngồi đó đợi cậu cái người kia lại đến chỗ tôi..."
Ngôn Trăn đưa lưng về Cố Thanh Hà, yên lặng nghe sự hoảng loạn nhiều năm mới thấy một lần của cô. Nàng trợn mắt, thật sự ghen đến nỗi sắp tràn ra dãy Ngân Hà!
Bà nội cha ơi, có người dám tỏ tình với cục cưng ngay dưới mắt nàng?
"Tôi rất giận, Cố Thanh Hà." Ngôn Trăn quay đầu, hung dữ nhìn người yêu.
Cố Thanh Hà bị Ngôn Trăn hung dữ đến cúi đầu, cô không biết phải nói gì để dỗ.
Cô uỷ khuất quá. Có bao giờ gặp chuyện vậy đâu, hơn nữa còn bị Ngôn Trăn bắt.
Ngôn Trăn thở dài, đưa tay xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp của Cố Thanh Hà.
"Sao mà đẹp vậy làm chi không biết?" Ngôn Trăn nhéo mặt ngỗng nhỏ, tức giận lẩm bẩm.
Cố Thanh Hà sợ Ngôn Trăn bực nên ngoan ngoãn cho nàng nhéo, "Vậy tôi nên nói "xin lỗi vì quá xinh đẹp" không?"
Ngôn Trăn bị chọc cười, nàng ho khan hai tiếng rồi buông tay, "Cậu làm tôi thấy có nguy cơ cực. Tôi còn nghĩ cậu lạnh thế nên ai dám chủ động tiếp cận. Giờ thì sai rồi, Tiểu Cố ơi cậu quá quyến rũ."
Cố Thanh Hà xấu hổ nghiêng đầu. Quan trọng hơn, cô nghĩ đến màn tuyên bố chủ quyền của Ngôn Trăn trong quán cà phê lại bật cười.
"Còn cười?" Ngôn Trăn khoanh tay, trừng mắt người yêu: "Cố Thanh Hà, cậu không nhận được tầm quan trọng của vấn đề sao?"
Cố Thanh Hà nhẹ ôm Ngôn Trăn từ sau, tựa đầu vào vai nàng, ngại ngùng nói nhỏ: "Nghĩ đến mấy lời cậu nói ở quán cà phê nên thấy vui vẻ trong lòng."
Lúc đầu cáu như sư tử xù lông, nhưng được Cố Thanh Hà ôm Ngôn Trăn lại mềm lòng. Theo lời đối phương, nàng cũng nghĩ đến khích phách bảo vệ vợ yêu trong quán cà phê mà buồn cười,
"Tôi phù phép cậu rồi, đời đời kiếp kiếp cậu là của tôi, của Ngôn Trăn."
Ngôn Trăn cũng không thèm che giấu ghen tuông, hừ hừ với Cố Thanh Hà.
"Chỉ của cậu." Cố Thanh Hà cầm tay Ngôn Trăn, hôn lên: "Vậy cậu ghen sao?"
"Cậu ngốc quá đi, giờ mới biết sao? Tôi đã uống hết cả lu dấm!"
Ngôn Trăn lẩm bẩm, có trời mới biết nàng muốn treo cái loa lên người Cố Thanh Hà, gặp ai sẽ vang lên: Tôi là của Ngôn Trăn, tôi là của Ngôn Trăn.
Ha, nghĩ mà mắc cười.
"Vậy dẫn cậu đi ăn tối để bồi thường nha? Cậu muốn ăn gì?" Cố Thanh Hà mời Ngôn Trăn đi hẹn hò.
Ngôn Trăn nhìn Tiểu Bảo đang say giấc nồng: "Còn Tiểu Bảo nữa? Để con lại sao? Hay mang con theo?"
"Để ở đây đi." Cố Thanh Hà nhắc.
"Kêu Đàm Hằng trông." Ngôn Trăn nghĩ đến bà mẹ già quản lý.
Cố Thanh Hà chịu.
Đàm Hằng đang thảm thương ngồi đó trông cháu, lòng cậu gào khóc không thôi, cúi đầu trợn mắt với cháu yêu: "Vì có thể đi hẹn hò mà mẹ Trăn với mẹ Hà bất chấp hết? Cố Tiểu Bảo, con là con ruột hả?"
Cố Tiểu Bảo ngậm núm vú giả không bình luận, em chỉ là công cụ hình người.
"Tiểu Cố, cậu nhớ lần đầu hai mình đi ăn không? Lúc đó cậu chẳng thèm cho tôi mặt mũi, mời lâu ơi là lâu mới chịu đi."
"Có sao?" Cố Thanh Hà cười khẽ.
"Có, cực kỳ ngạo kiều, nhưng cuối cùng ăn nhiều nhất trong đám." Ngôn Trăn nhướng mày, bắt đầu viết kịch bản.
"Cậu nói bậy, tôi còn nhớ cái miệng nhỏ bóng loáng của cậu, tôi là người lau giúp cậu." Cố Thanh Hà không thể để Ngôn Trăn đổ lỗi. Dù là chuyện hơn cả thập kỷ nhưng cô mãi sẽ không quên, cô nhớ thật lâu, nhớ đến rõ ràng, vì đó là đoạn ký ức quý giá của cả hai.
"Aww~ Lúc đó cậu muốn hôn tôi đúng không?" Ngôn Trăn làm mặt quỷ với Cố Thanh Hà.
Cố Thanh Hà đỏ mặt, "Tôi đâu có như cậu."
"Vậy sao còn nhớ cái miệng bóng loáng của tôi? Chắc chắn lúc đó đã có ý xấu với tôi! Hừmm~~"
"Ngôn Trăn, cậu.."
"Tôi sao? Giỏi thì lại hôn tôi!"
Dưới ánh trăng có hai người vui đùa. Cuối cùng, họ bắt đầu hôn như mong muốn của một trong hai mỹ nữ. Hôn đến mặt trăng cũng thẹn thùng nhắm mắt.
__________
Sau khi kết hôn xong rồi nha mọi người, tiếp theo là vợ iu Lộng Khê. Mà tui bận công tác rồi nên chắc hơi lâu á.